Thần thức Lôi Cương chìm vào trong thần hồn, tuy rằng biết đoạt hồn đạo pháp vô cùng tàn nhẫn, thậm chí là hung tàn, trực tiếp nuốt thần hồn của con người, thậm chí nếu có thể còn nuốt luôn thần hồn của bản thể. Thế nhưng, Lôi Cương như trước chú tâm tu luyện. Lúc này Lôi Cương không còn có lựa chọn nào khác, điều gì cũng không thể thay đổi quyết định của hắn. Lôi Cương thầm nghĩ một bước một bước tăng cường sức mạnh thần hồn, sau đó mới có thể theo lời của cây sinh mệnh, có khả năng bảo vệ chính mình.
Có vật gì còn quý giá hơn sinh mệnh? Cứ cho là tà pháp, bản thân mình cũng phải tu luyện a! Lôi Cương trong lòng thầm nói.
Không lâu sau, thần hồn ngồi xếp bằng trên đỉnh của Lôi Cương, từ từ biến đổi, dường như có thể thấy được hình dạng dần trở nên rõ ràng, lại không ngừng lớn lên, sau đó khôi phục lại dáng vẻ to bằng cỡ bàn tay, có điều bên cạnh dáng vẻ không còn mơ hồ nữa mà có màu sắc rõ ràng. Phảng phất cùng thể anh Lôi Cương giống nhau, chỉ khác là màu sắc của thần hồn là đạm tử sắc (tím nhạt), tử, kim, hoàng, hồng, bốn con tiểu long bốn màu khác nhau quấn lấy hai tay cùng hai chân của bóng người nhỏ đó.
Đột nhiên, cái bóng nhỏ bé màu tím mở mắt, chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống, đứng ở trước mặt Lôi Cương, tỉ mỉ đánh giá, cuối cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên, hai mắt nhìn về phía bầu trời, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, hút lấy một hơi thật sâu. Bỗng nhiên, toàn bộ không gian xung quanh đang tràn ngập linh khí hệ mộc cuồn cuộn tập trung quanh cái bóng người bé nhỏ.
Bụng của nó hơi phình lên, lập tức lại bay lên đỉnh đầu Lôi Cương, tiếp tục tu luyện.
Liên tục vài lần như vậy, mà kích cỡ của nó từ lúc bằng nắm tay dần dần thành cỡ một đứa bé, toàn thân cũng tỏa ra khí tức mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm đó, thần hồn sau khi hút linh khí hệ mộc do cây sinh mệnh tỏa ra, liền chui vào trong bụng, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt, thở hắt ra, linh khí hệ mộc dày đặc trong cơ thể Lôi Cương cũng theo đó phun ra. Lôi Cương lẩm bẩm nói: "Vậy đó là linh khí hệ mộc sao?"
Những năm gần đây, Lôi Cương vẫn thử cảm thụ linh khí hệ Mộc của trời đất. Dần dần, Lôi Cương đối với ngũ hành trong tự nhiên có sự lý giải riêng, Lôi Cương hiểu được tại nơi linh khí tràn ngập đầy sự sống này, vạn vật có thể sinh trưởng, toát ra sức sống, Lôi Cương suy đoán đó là linh khí tính mộc, mà cây sinh mệnh cũng có cội nguồn là linh khí tính mộc. Vì sao cây sinh mệnh có thể tỏa ra lớp linh khí hệ Mộc dày đặc như vậy? Trong đầu Lôi Cương đột nhiên lóe lên một tia sáng, thế nhưng lại không nắm bắt được, Lôi Cương trầm tư một lát, rồi bỏ qua. Chính mình đã có thể cảm thụ linh khí tính mộc, như vậy là cũng đã hoàn thành điều kiện của Mộc Huyền thượng nhân. Lúc này, cần tiếp tục tu luyện thần hồn, đến lúc đó xác suất thắng sẽ cao hơn nữa a.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Lôi Cương hoàn toàn chìm vào việc tu luyện khổ cực.
Ngày hôm đó, Lôi Cương đang tu luyện đột nhiên cảm thụ được một sự chấn động. Hắn vội vã mở hai mắt, phát hiện cây sinh mệnh với vẻ mặt ôn hòa đang nhìn chăm chú vào mình, mà tiểu Giác cũng như trước ngồi xếp bằng trên vai lão nhân. Lúc này khổ người tiểu Giác cũng không có gì thay đổi, Nhưng Lôi Cương lại thấy năm màu trên người nó, màu hồng và màu nâu so với các màu khác chiếm tỷ lệ nhiều hơn một chút. Xem ra trong những năm gần đây, cây sinh mệnh cũng đã chỉ điểm không ít cho tiểu Giác. Tiểu Giác thấy Lôi Cương cũng vô cùng vui mừng, lao tới ngồi trên vai Lôi Cương, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào cổ Lôi Cương, luôn miệng phát ra âm thanh. Lôi Cương vui tươi hớn hở vỗ vỗ tiểu Giác. Rồi lập tức nụ cười của hắn biến mất, nhìn về phía lão nhân nói: "Tiền bối, đã đến lúc rồi sao?"
Lão nhân ôn hòa gật đầu nói: "Đã qua ba mươi năm rồi. Lão phu thấy thần hồn của ngươi so với lão phu dự liệu còn muốn cao hơn. Ha hả, lần này nắm chắc cơ hội thành công sẽ càng lớn hơn một chút. Không lâu nữa, có lẽ hắn cũng sẽ tìm đến đây thôi, ngươi về đó trước đi, để đề phòng vạn nhất! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, cứ theo lời hắn mà làm, đợi đến đúng thời cơ có thể thì tiêu hủy đi thần hồn của hắn"
Lôi Cương gật đầu, trong lòng cũng cả kinh, không biết lão nhân rốt cuộc làm sao lo liệu. Nghĩ đến đã qua ba mươi năm rồi mà hắn có chút thở dài. Con đường tu luyện đúng là không có năm tháng a. Lôi Cương cũng không nhiều lời, mang theo tiểu Giác chăm chú nhìn lão nhân rồi chậm rãi rời khỏi kết giới của cây sinh mệnh.
Lão nhân dõi theo bóng của Lôi Cương rời xa thật lâu, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ phức tạp.
Rời khỏi kết giới, Lôi Cương hít vào một hơi. Nháy mắt ba mươi năm đã trôi qua, chính mình giờ đã trở thành cường giả Thể Vương, Cương Vương. Hắn quay đầu, nhìn về phía sau thấy cây đại thụ cao chọc trời, chạm đến tầng mây, Lôi Cương trong lòng thở dài.
« Cuối cùng thì ngươi cũng đã đi ra ! » Một âm thanh tang thương vang lên, rồi một lão nhân hiện ra trước mặt Lôi Cương. Người đó chính là Cự quy lão nhân, Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng cả kinh khi thấy khí tức của Cự quy lão nhân toàn bộ thâu liễm lại. Chính mình đã đạt tới thể vương mà lại cảm thụ không được. Lẽ nào Cự quy lão nhân đã đột phá tầng cuối cùng ?
Tiểu Giác kêu lên vài tiếng liền xuất hiện trên đỉnh đầu lão nhân, tràn đầy vui vẻ. Lão nhân vỗ vỗ Tiểu Giác một lúc, nhìn Lôi Cương chậm rãi nói : «Quả nhiên, ba chục năm qua ngươi đã đạt được Cương Vương hoàng giai. »
Lôi Cương mỉm cười nói: "Chúc mừng tiền bối đã bước tới cảnh giới Tiên thú!"
Hai mắt Lão nhân sáng ngời, kinh ngạc quan sát Lôi Cương rồi lập tức nói: "Không sai, dĩ nhiên có thể phát hiện. Ha hả, lão phu trong mười năm đã thành công vượt qua lôi kiếp, đạt tới lục giai mà trở thành tiên thú!" Lão nhân nói, mà nét mặt không giấu được sự vui vẻ. Có thể thành công độ kiếp đạt được lục giai tiên thú, tỷ lệ thành công đích thực cực kỳ bé nhỏ a! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Lôi Cương gật đầu, lập tức nói: "Tiền bối, chẳng hay có thể đưa ta quay về rừng Thôn Ma hay không?"
Lão nhân hơi sửng sốt, nói: "Ở chỗ này tu luyện không tốt hay sao? nơi đây so với bên ngoài linh khí dày đặc hơn rất nhiều. Hơn nữa, ngươi mới đạt được cương vương không bao lâu, cũng cần củng cố lại tu vi a"
Lôi Cương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tiền bối, Lôi Cương còn có việc, hơn nữa … Ta cũng đã gặp được cây sinh mệnh, hắn đã giao phó cho ta một nhiệm vụ!"
Sắc mặt lão nhân khẽ biến, nhìn về phía Lôi Cương ánh mắt có phần kinh nghi. Thế nhưng Cự quy lão nhân cũng không có hỏi là chuyện gì, cũng không nhiều lời, dẫn theo Lôi Cương hướng phía rừng Thôn Ma bay đi. Dọc theo đường đi, Lôi Cương rõ ràng cảm thụ được trong rừng rậm có ít nhất hơn mười người giống Cự quy lão nhân. Lôi Cương không khỏi thầm than thảo nào việc rừng Thôn Ma lại trở thành cấm địa của Huyết Ngục.
Có Cự quy lão nhân dẫn đường nên cũng không có tiên thú ngăn cản, việc trở lại rừng Thôn Ma không hề gặp trở ngại.
"Ân, lão phu chỉ đưa ngươi đến đây thôi." Lão nhân nhìn về phía bên ngoài, chậm rãi nói. Lôi Cương gật đầu, nơi này đã là bên ngoài phía tây, Lôi Cương tạ ơn xong, Cự quy lão nhân dặn dò một phen, nói là có chuyện gì có thể báo cho hắn biết, liền đó rời đi. Tiểu Giác cũng cùng Cự quy lão nhân trở về khu vực phía Tây.
Lôi Cương về đến dưới cây đại thụ cao vút trời, tiếp tục tu luyện, chờ đợi Mộc Huyền thượng nhân xuất hiện. Lôi Cương biết, đây chính là thời điểm quan trọng nhất, sống hay chết đều là ở lúc này đây. Lôi Cương lại chậm rãi tiến vào tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Lôi Cương đột nhiên bị một tiếng gào đánh thức.
"Không tệ, Cương vương hoàng giai, ngươi có tư cách kế thừa nó!" Một thanh âm sang sảng vang lên trong óc Lôi Cương, Lôi Cương mở hai mắt nhìn về phía trước, sắc mặt anh tuấn thoáng tái nhợt, thế nhưng trong lòng đầy kích động cùng mừng rỡ nhìn Mộc Huyền thượng nhân, nội tâm khẽ động, khuôn mặt không biểu tình nói: "Bái kiến Mộc Huyền thượng nhân!"
"Tốt lắm! Tiểu tử! Ngươi cũng đã lĩnh ngộ được linh khí hệ Mộc?" Mộc Huyền thượng nhân đột nhiên nhắc tới, ánh mắt ôn hòa trong nháy mắt trở nên cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Cương, trên khuôn mặt hiện lên một tia chờ mong, thậm chí còn hơi ửng hồng.
Lôi Cương chăm chú nhìn chằm chằm Mộc Huyền thượng nhân, trong lòng khẽ động, lập tức hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm hai mắt, lúc này, linh khí xung quanh bỗng nổi lên, một luồng sinh cơ của linh khí hệ Mộc bùng phát chui vào trong đan điền Lôi Cương. Lôi Cương mở hai mắt, nhìn về phía Mộc Huyền thượng nhân, phát hiện trên khuôn mặt Mộc Huyền thượng nhân co giật, trong mắt bắn ra những tia nhìn kích động.
"Tiểu tử! Khá lắm. Tu luyện cho tốt. Mấy ngày nữa ta sẽ tự tìm đến ngươi!" Nói xong, Mộc Huyền thượng nhân tiến vào phía trong cây đại thụ chọc trời.
Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng nghiêm trọng hơn, thần thức chậm rãi chìm vào trong những dự định, Lôi Cương cùng cần chuẩn bị một phen.