Chương 6: Nút thắt ân oán
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Editor: Q. Er 🍁 Beta: Greeny 🍀 ________________________ Bích Ngô viện là nơi ở Mạnh di nương chuẩn bị cho Khương Thanh Uyển. Hai cánh cửa sơn màu xanh lục trước sân, tấm biển màu đen viết ba chữ vàng "Bích Ngô viện", ngoài sân còn có gốc dương liễu che bóng xanh rì. Khi nha hoàn Huệ Hương mở cửa đã thấy bên trong có vài nha hoàn và vú già đang quét dọn sân nhà, phòng ốc. Mạnh di nương Ngọc dẫn Khương Thanh vào trong, nha hoàn và vú già đồng loạt hành lễ với hai người. Mạnh di nương bảo bọn họ tiếp tục làm việc, rồi quay sang hỏi đại nha hoàn Thụy Hương: "Quét dọn thế nào rồi? Những đồ dùng cần thiết đã mua được chưa?" Mấy ngày nay phải thu dọn phòng ở cho người của lão thái thái, Mạnh di nương vẫn luôn bảo Thụy Hương ở đây để theo dõi việc này. Thụy Hương liền nói: "Hôm qua, nơi ở của lão thái thái và phu nhân đã được sắp xếp thỏa đáng rồi ạ. Phòng của Tam tiểu thư cách đây hơn một dặm cũng đã quét sạch sẽ, màn che treo lên rồi, màn cửa cũng vừa quét. Nhưng chỗ trưng bày dụng cụ thì vẫn chưa xong." Mạnh di nương gật đầu. Bà muốn khi Khương lão thái thái và Diêu thị tới sẽ không tìm ra được chút sai lầm nào, để tránh việc họ nói bà không tốt trước mặt Khương Thiên Hữu. Mạnh di nương xoay đầu nhìn Khương Thanh Ngọc đang đứng khoanh tay ở hành lang, nàng đưa tay ngắt vài nụ hoa trên cây hải đường, rồi bà gọi nàng quay lại. Khương Thanh Ngọc bước tới, hỏi: "Chuyện gì vậy di nương?" Mạnh di nương nhìn sắc trời, sau đó nói với nàng: "Bây giờ phụ thân con cũng sắp về rồi, con đi ra phía trước chờ đi. Nếu thấy ông ấy, thì mời ông ấy tới đây. Nhớ kỹ, không được nói là ta bảo con đưa ông ấy tới." "Vì sao?" Khương Thanh Ngọc không hiểu bèn hỏi lại. Mạnh di nương không đáp, Thụy Hương bên cạnh cười cười giải thích: "Lão gia tới đây, nhìn di nương không để bụng chuyện của Tam tiểu thư, tự mình trông coi nha hoàn quét phòng ốc, bày trì đồ đạc, nhất định trong lòng lão gia sẽ cảm thấy phu nhân rất hiền lành, thành tâm chào đón lão thái thái. Nhưng nếu người nhạy cảm như lão gia biết di nương bảo tiểu thư gọi ông ấy tới, sợ là sẽ nghĩ chúng ta làm vậy chỉ để ông ấy nhìn thấy." Thật ra đúng là cố ý làm để Khương Thiên Hữu thấy, hơn nữa ông luôn nghĩ Mạnh di nương hiền lành, đối xử thật lòng với Khương lão thái thái và Diêu thị. Khương Thanh Ngọc chợt hiểu ra, rồi nàng xoay người ra ngoài cùng nha hoàn của mình. Mạnh di nương lại lo lắng dặn dò Thụy Hương: "Ngươi làm việc tỉ mỉ, cẩn thận, mau đi theo nhị tiểu thư đi, tránh việc nó nói sai trước mặt lão gia." Thụy Hương "dạ" rồi nhanh chóng đuổi theo. Mạnh di nương nhìn bóng lưng Khương Thanh Ngọc, thầm thở dài. Nữ nhi này luôn khiến bà phải bận tâm, bà nói gì nàng cũng không nghe. Nếu là trước đây thì không sao, có lão gia sủng ái hết mực, mặc cho nàng làm xằng làm bậy trong phủ, người bên ngoài cũng không dám hé nửa lời. Vì vậy, mỗi lần ra ngoài nói chuyện, người ngoài chỉ khen nàng hoạt bát, ngay thẳng, có phong thái của cha. Nhưng bây giờ... cả lão thái thái và phu nhân đều trở về. Bà đã gặp Khương lão thái thái và Diêu thị. Năm đó huynh trưởng của bà vì cứu Khương Thiên Hữu mà chết, Khương Thiên Hữu đưa bà về quê sống một thời gian. Vì bà là muội muội của ân nhân nên cả Khương lão thái thái và Diêu thị đều rất tốt với bà. Đặc biệt, Diêu thị luôn xem bà như tỷ muội ruột thịt. Sau này bà có thai Ngọc tỷ nhi (1), Khương Thiên Hữu cũng đưa bà về, ông vừa muốn báo cáo với Khương lão thái thái, vừa muốn cho bà danh phận bình thê (2). Nhưng không ngờ thời điểm không thích hợp, con trai Diêu thị bệnh hết lần này tới lần khác, rồi qua đời. Trong lòng Khương lão thái thái rất không vui, không chịu cho bà làm bình thê. Sau đó, Khương Thiên Hữu đưa bà trở về, chỉ cho bà danh phận quý thiếp(3). (1) Tỉ nhi: Trong một vài thời đại, con trai được xưng là "ca nhi", con gái là "tỉ nhi" (2) Bình thê: Ở đây ý chỉ hai người vợ cả và vợ lẽ đều có danh phận, địa vị như nhau. (3) Quý thiếp: Vợ lẽ nhưng được sủng ái, có thân phận cao quý. Cũng giống với trường hợp quý phi trong hậu cung. Song, rất may là Khương lão thái thái và Diêu thị luôn ở Cam Châu, bà thì đi theo Khương Thiên Hữu, sau này đến kinh thành, sống ở Bá phủ. Mọi người ở hai đầu, không thấy mặt nhau, cuối cùng bà cũng không so đo bình thê hay quý thiếp nữa. Nhưng thật không ngờ bây giờ bọn họ lại tới. Thật ra cũng chẳng có gì không tốt, bà vẫn luôn muốn làm phu nhân. Nhưng trước kia Diêu thị ở Cam Châu, nói là thay lão gia báo hiếu lão thái thái, như thế bà không có cách nào để Khương Thiên Hữu bỏ Diêu thị. Bây giờ Diêu thị tới rồi, bà phải nghĩ cách để lão gia chán ghét Diêu thị, rồi từ hôn bà ấy. Nhưng lão thái thái là người khôn ngoan, dường như lão thái thái rất có thành kiến với bà... Bà có thể chịu đựng, sẽ không để lão thái thái tìm ra sai lầm, nhưng Ngọc tỉ nhi (4) thì không thể. Bản thân bà phải quản việc trong phủ, còn phải chăm sóc Ninh ca nhi (5), khó tránh có lúc lơ là nàng. Nếu lỡ lão thái thái bắt được một điểm sai lầm, phá hư chuyện của bà thì không tốt chút nào. (4) (5) Từ nay mình sẽ không ghi là "tỉ nhi"hay "ca nhi"nữa ạ, mà thay vào đó sẽ dùng từ "nhi" Xem ra phải để ai đó điềm tĩnh ở bên Ngọc nhi, thường xuyên nhắc nhở để tránh nàng nói xằng nói bậy, làm sai chuyện gì. Thụy Hương là người bà tin tưởng, cũng là một người cẩn thận, chín chắn, có thể cho đi hầu hạ Ngọc nhi. Mạnh di nương thầm đưa ra quyết định, lập tức gọi Huệ Hương: "Ngươi đem quyển sổ ghi chép đăng kí vật phẩm công trung lại đây cho ta." Huệ Hương cũng là đại nha hoàn bên cạnh bà, mặc dù không nhanh trí như Thụy Hương nhưng lại nghe lời, giáo dục tốt cũng có thể dùng. Huệ Hương tuân mệnh, xoay người ra khỏi cửa, uống xong khoảng hai chén trà nàng đã đem sổ tới, hai tay cung kính dâng lên cho Mạnh di nương. Mạnh di nương nhận lấy, mở ra ngắm nhìn đồ vật, nghĩ ngợi rồi đặt vài thứ gì đó ở Bích Ngô viện, là thứ lão gia vừa nhìn sẽ nói bà dịu dàng, hiền thục. *** Khương Thanh Ngọc đến tiền viện lúc Khương Thiên Hữu còn chưa trở về. Nàng nhìn cánh cửa trước mặt, bên ngoài chỉ có hai tên sai vặt đứng canh, còn lại tới một bóng người cũng không có. Nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán nên buồn bực quay sang nói với Thụy Hương: "Di nương sai ngươi đi theo ta làm gì? Ta lớn thế này rồi bà còn sợ ta không biết cách nói chuyện sao?" Năm nay nàng mới tròn mười bốn tuổi, bàn về tuổi tác đã đến lúc gả chồng rồi. Nhưng Thụy Hương lại cảm thấy vị Nhị tiểu thư này đầu óc có phần nhỏ hơn tuổi. Nhưng nàng đâu dám nói những lời không phải phép với kẻ trên. Ngược lại, trên mặt cười nói: "Nhị tiểu thư thông minh như vậy, xử lý chuyện gì mà không thỏa đáng chứ? Di nương vô cùng yên tâm về người. Di nương thấy nô tì không biết cách nói chuyện nên cho nô tì đi theo người học hỏi." Lời tâng bốc khiến Khương Thanh Ngọc vui vẻ hơn hẳn, mặt mày hớn hở: "Ngươi nói rất đúng, ta cũng cảm thấy mình thật thông minh." Thụy Hương nở nụ cười phụ họa. Vừa liếc mắt qua liền thấy Khương Thiên Hữu và vài hộ vệ từ phía cửa đi tới, nàng vội vàng nhỏ giọng báo cho Khương Thanh Ngọc: "Nhị tiểu thư, lão gia về rồi." Khương Thanh Ngọc quay đầu ngoảnh lại, quả thật thấy Khương Thiên Hữu. Nàng vui sướng chạy đến trước mặt ông, vừa cười vừa kêu lên: "Phụ thân." Mặt mày nàng mang vẻ anh hùng khí khái, có mấy phần giống Khương Thiên Hữu. Trong những đứa con, chỉ có nàng sinh ra đã có tướng mạo giống mình, tính tình cũng giống, bụng dạ thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, bởi vậy Khương Thiên Hữu rất thích nàng. "Sao con lại ở đây?" Khương Thiên Hữu cho hộ vệ lui ra, rồi hỏi Khương Thanh Ngọc: "Chờ ta về sao?" Khương Thanh Ngọc vẫn phải thể hiện chút tình cảm, vừa cười vừa nói: "Đúng ạ. Cả ngày hôm nay con không thấy phụ thân nên rất nhớ người. Con đoán giờ này người sẽ về nên đứng chờ ở đây." Đối với người nàng thích, nàng vẫn rất biết cách nói chuyện. Nhưng đối với người nàng không thích, câu nào là cũng châm biếm, khinh thường. Khương Thiên Hữu nghe vậy thì rất vui vẻ, ông cảm thấy con gái mình vừa xinh đẹp lại hiếu thuận, trên mặt ngập tràn nụ cười: "Tốt, tốt, không uổng phí thường ngày ta thương con." Ông còn hỏi nàng muốn gì, chỉ cần nói ra, ông nhất định sẽ cho. Khương Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, nhất thời không nghĩ ra được bây giờ mình muốn gì. Nàng nhớ tới lời di nương đã dặn, nói: "Chờ con nghĩ ra rồi sẽ nói với người, bây giờ chúng ta đi tìm di nương đi." Nói rồi, nàng kéo tay Khương Thiên Hữu rời đi. Thụy Hương đứng kế bên âm thầm thở dài. Nhị tiểu thư này, vẫn là đi thẳng về thẳng, những lời di nương giao phó đều đã quên sạch, lại chuẩn bị gặp rắc rối rồi. Nàng vội vàng đứng dậy, cười nói: "Lão gia, Nhị tiểu thư, hiện tại di nương không có ở Nghi Xuân Uyển." Khương Thanh Ngọc nghĩ thầm, người đang nói nhảm cái gì vậy? Không phải di nương đang ở Bích Ngô viện sao? Vừa định mở miệng thì Khương Thiên Hữu đã đi trước một bước: "Di nương đang ở đâu?" Chỉ đợi lời này của Khương Thiên Hữu. Thụy Hương thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên khuôn mặt thâm sâu thêm vài phần: "Hồi lão gia, bây giờ di nương đang ở Bích Ngô viện, nơi ở của Tam tiểu thư, di nương sợ nha hoàn và lão bà làm việc không ổn thỏa. Buổi sáng, di nương ở trong phòng nghị sự với một nhóm phu nhân, sau khi trở về liền vội vã ăn vài miếng, chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức chạy tới Bích ngô viện, đích thân trông coi nha hoàn và vú già dọn dẹp. Thật ra Mạnh di nương chỉ vừa tới Bích Ngô viện, nhưng phận làm nha hoàn phải biết nói tốt cho chủ tử. Làm chủ tử vui vẻ, mình cũng có thể được chút lợi lộc. Khương Thiên Hữu vừa cảm thấy Mạnh di nương thật tâm với Khương lão thái thái và mọi người, vừa không nỡ để Mạnh di nương làm việc vất vả. Ông vội kéo Khương Thanh Ngọc: "Chúng ta tới Bích Ngô viện tìm di nương của con." Khi tới Bích Ngô viện, ông thấy Mạnh di nương đang gọi nha hoàn đem một cây đàn đặt lên bệ, bức chạm Phù dung, tranh hoa điểu ngọc bích cuộn tròn đặt lên các kệ. Nghe phía ngoài nói lão gia và Nhị tiểu thư tới, bà vội vàng xoay người thì đã nhìn thấy Khương Thiên Hữu bước qua cánh cửa, đi vào phòng. Năm nay Khương Thiên Hữu bốn mươi tuổi, mặc dù là một võ tướng nên đôi khi tính khí không tốt, nhưng quả thực mày kiếm mắt sáng, khí chất cường tráng. Ông oai phong lẫm liệt bước tới, hào quang tỏa ra như ánh cầu vồng. Mạnh di nương khụy gối hành lễ, cười dịu dàng: "Lão gia, người về rồi à?" Khương Thiên Hữu cầm chặt tay bà, nhìn bà bằng ánh mắt ân cần: "Ta vừa nghe nha hoàn nói trưa nay nàng ăn không ngon, cứ lo lắng chuyện bên này. Mẫu thân còn hai ba ngày nữa mới về, nàng không nhất thiết phải gấp gấp như vậy, sức khỏe bản thân là quan trọng nhất." Ông hỏi bà có mệt không. Đường đường là một võ tướng rắn rỏi, vậy mà Mạnh di nương lại nghe được những lời quan tâm thế này từ miệng ông, bà cảm thấy thật ấm áp. Năm đó bà thật lòng yêu thương Khương Thiên Hữu, cho dù ông lớn hơn bà mười tuổi, và còn là nghĩa huynh, nhưng bà không chút cho dự lên giường với ông. __________________________________ Đôi lời của editor: Hi các bạn, mình là Qing. Er, hay tên gọi khác là #Myn. Các bạn có thấy hôm nay tag nhân sự được thay đổi không?:3 Bởi bữa nay chị Green bận nên con beta đi lên làm edit chính:)) Nếu có gì sai sót, văn lủng củng.... mong mọi người nhận xét, góp ý thêm.:v #Lề_Truyện: Cái cô Khương Thanh Ngọc kia ngu hết phần thiên hạ mà cứ nhận mình thông minh:v Mình vừa edit vừa cười xém té ghế:3