Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 3: Tôi đang đếm công thức nấu ăn

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Úy Lam thần thái sáng láng tỉnh lại, còn dư lại chút dư vị về buổi kể chuyện ma tối hôm qua, vẻ mặt hạnh phúc mà rời giường đánh răng, cậu cùng với răng va vào nhau của hệ thống mà cảm thán một tiếng, "Đáng tiếc mấy người đó bận quá, đều muốn vội đi làm chuyện khác đến mặt biến sắc hết cả lên, đúng rồi, hệ thống, cậu va răng cả đêm hả?"

Hệ thống tức khắc nghiến răng nghiến lợi, 【 Còn không phải bởi vì mấy người khác đều đi rồi, cậu còn muốn kể chuyện ma cho một mình tôi! 】

【 Không cần cảm ơn, lúc tôi kể chuyện ma, cậu vẫn luôn dùng răng đánh nhịp cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi cậu. 】

Hệ thống tức khắc nghẹn lại. Tại sao mỗi lần ký chủ nói ra toàn lời hay ý đẹp, nhưng cậu nghe xong đều cảm thấy muốn tăng huyết áp.

Nghĩ đến mấy chuyện tối qua xảy ra quá trùng hợp làm cậu như là người thật sự đang ở trong câu chuyện đó, hệ thống không chịu nổi lại va răng vào nhau 【 Ngoại trừ kể chuyện ma, cậu không còn sở thích nào khác sao? 】

Lục Úy Lam kéo rèm cửa ra để phơi nắng, nghe câu này xong ngẫm nghĩ một chút, 【 Còn có đồ ăn, loạt xoạt, hóng chuyện. 】

Hệ thống liền nhẹ nhàng thở ra, cũng may mấy sở thích còn lại không khủng bố, chỉ là loạt xoạt là gì, loạt cái gì xoạt?

【 Loạt xoạt hả, loạt xoạt chính là quét dọn phòng đó】 Nói làm liền làm, Lục Úy Lam liền bắt đầu dọn đồ.

Hệ thống cực kỳ vừa lòng, sở thích này không tồi, nhưng mà khi cậu vừa quét dọn phòng, 6362 giờ mới nhận ra mà nói 【 Không đúng! Rõ ràng lúc nãy tôi không hỏi loạt xoạt là cái gì?? 】

Nhớ lại tình cảnh lúc mới gặp ký chủ, lúc ấy ở chỗ thời không hỗn loạn vất vả lắm mới lấy được một linh hồn, cũng không cẩn thận dò hỏi, lừa được tới tay liền trối buộc. Kết quả không bao lâu, lần đầu tiên nó đọc suy nghĩ của ký chủ, giờ lại bị ký chủ đọc suy nghĩ, có phải mình trói buộc nhầm quái vật hay không? Nghĩ đến đây, 6362 nhịn không được lại bắt đầu va răng vào nha.

Lục Úy Lam hừ một. Chỉ là cậu quên thôi. 】

Tiếng răng của 6362 vang liên hồi【 Tôi hỏi? 】

【Đúng vịt*,nếu không sao tôi biết được.】

[*Chỗ này là Tiểu Thất nói sai nha mình không có ghi nhầm đâu 😅]

6362 tự hoài nghi một lúc rồi sau đó cũng chấp nhận cách suy nghĩ này【 Hóa ra là tôi nói, nhưng mà trong đầu cậu có lỗi chính tả đó. 】

【 Ừm, học vấn thấp, tôi học không cao nên đừng để ý cái từ vịt đó. 】Lục Úy Lam nhếch miệng làm một gương mặt tươi cười hớn hở, tràn ngập ánh mặt trời và khả năng thuyết phục.

6362 cũng không so đo ngay lập tức dùng khả năng tự động sửa sai, cũng tỏ vẻ bản thân là một hệ thống cực kỳ khoang dung, đối với phương diện học vấn không có yêu cầu cao. Nhiệm vụ còn không có ai làm, muốn bằng cấp làm gì.【 Từ từ cậu đang đi đâu vậy? 】

【 Đi đến trường học đó, tôi chính là một học sinh ngoan yêu học hành, cũng là vì tranh thủ để sau này không sai từ vịt nữa. 】Nghe những lời nói chân thành của cậu làm hệ thống đang tự động sửa sai cảm thấy vui mừng.

Kì nghỉ đã kết thúc, thiếu gia ăn chơi trác táng mở cửa xe thể thao ra đi đến trường học, chỉ là vừa đến cổng trường, liền cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn mình của mọi người, không ít người trong số đó là ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Thậm chí còn có mấy người đứng trước cổng trường trong khá quen mắt, là mấy người bình thường Lục Úy Lam có qua lại.

Lục Úy Lam vẫn cư xử như bình thường kiêu ngạo không có chút gì là chột dạ, thái độ và cách hành xử của cậu ngược lại làm đại bộ phận người ở đây đều sinh ra một tia chần chờ, hoài nghi tin mình vừa nghe có đúng hay không. Đương nhiên, cũng có một bộ phận nhỏ người đã sớm không chờ nổi, vừa thấy Lục Úy Lam xuống xe liền lại gần, ngăn cậu ở trước cổng trường, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Cầm đầu nhóm người là một thiếu niên có *mắt tam bạch đi đến bên cạnh xe, mở miệng nói, "Đây không phải là cậu hai nhà họ Lục sao? Nghe nói mày sắp bị đuổi khỏi nhà, không đúng, nghe nói mày không phải con cháu nhà họ Lục, mà là nhà họ Túc phải không? Vừa hay, tao có biết một chút về nhà họ Túc, cậu hai lục biết nhà họ Túc làm gì không?"

[*Mắt tam bạch (còn gọi là tam bạch nhãn) có nghĩa là mắt có ba khoảng trắng. Nói cách khác, đây là kiểu mắt có nhiều lòng trắng hơn. Trong đó, đồng tử nhỏ có thể xuất hiện ở các vị trí trái, phải, lên và xuống.]



Nói xong, làm như sợ Lục Úy Lam không thèm hỏi, cậu thiếu niên có mắt tam bạch liền cố tình nói lớn, "Nhà họ Túc, chính là làm ruộng và nuôi heo, tốt quá rồi, sau này cậu hai Lục trở về nhà họ Túc, cũng không cần lo sẽ đói chết, có thể làm ruộng nuôi heo miễn cưỡng sống tạm mà!"

Vốn dĩ mặt Tiểu Thất đang không có biểu tình gì nhưng nghe được hai chữ làm ruộng, đôi mắt liền sáng lên, nhà họ Túc vậy mà lại làm ruộng nuôi heo? Còn có chuyện tốt như vậy? Dù bản thân không biết gì về nuôi heo, nhưng biết nuôi củ cải, dù nuôi không tới nỗi trắng trẻo mập mạp, nhưng cũng không nhăn nheo bèo nhèo đâu, nuôi heo hẳn là cũng không khó, còn có thể mở một nông trại nhỏ không lo ăn mặc, cậu thoải mái bộc lộ sự vui vẻ của bản thân!

Những người xung quanh dừng như đều đang chờ thời khắc này, giọng của thiếu niên vừa dục lập tức những tràng cười vang lên, nhìn Lục Úy Lam tức đến mặt đỏ bừng, mọi người càng cảm thấy sảng khoái như trút được áp lực.

6362 lại cực kỳ nhạy bén, vội vàng hỏi liền ba câu 【 Cậu đang suy nghĩ cái gì? Có phải cậu muốn đi làm ruộng không? Có phải cậu không định thực hiện cốt truyện nữa không? 】

【 Suy nghĩ vớ vẩn gì thế, tôi là loại người như vậy sao? 】 Tiểu Thất một bên chân thành trấn an hệ thống, một bên suy nghĩ làm sao mới có thể trở lại nhà họ Túc.

6362 nghe xong liền yên tâm 【 Cậu cũng thật là, hiện tại cậu đang là sinh viên, nếu muốn nuôi heo đợi đến tốt nghiệp đại học rồi nói. 】

Tiểu Thất "......"

Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Thất móc di động ra yên lặng tìm tòi xem nuôi heo yêu cầu bằng cấp gì, sau đó tìm hiểu về những sinh viên tốt nghiệp về nhà nuôi heo, lại yên lặng buông di động, giọng điệu chân thành【 Đúng vậy đúng vậy, tôi chính là một học sinh ngoan ham học. 】

Nhìn phản ứng của cậu, mắt tam bạch cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, "Cố lên nha, cậu hai Lục, không chừng ngày nào đó tao có thể ăn heo mày nuôi đấy! Mày nói đúng không cậu hai Túc."

Tiểu Thất nhìn tên mắt tam bạch, "Tao sợ mày ăn không nổi."

Kết quả những lời này dường như lại chọc trúng huyệt cười của mắt tam bạch, tên đó cười đến thiếu chút nữa là tắt thở, nói chuyện cũng đứt quãng, "Ha ha ha ha! Tụi bây...... nghe chưa...... ha ha ha, sợ tao...... ăn không nổi...... ha ha ha...... ông đây chờ mày...... mày lên mặt với ông đây...... ha ha ha......"

"Giờ thịt heo tao không có, nhưng khói xe có thừa, hay mày ăn đi!" Nói xong, Tiểu Thất kiêu ngạo đưa ngón tay giữa vào mặt tên mắt tam bạch, sau đó một chân đạp ga phóng xe rời đi, lưu lại tên mắt bạch bị khói xe vây quanh chậm dân tại chỗ.

"Tao xem mày còn có thể đắc ý đến bao giờ!" Mấy người xung quanh tự giác chừa mặt mũi cho mắt tam bạch không cam lòng mà lớn tiếng ồn ào, theo sau căm giận rời đi.


Nhóm người hóng chuyện ở trước cổng trường cũng chậm rãi cũng tan đi, trong đám người có một người cảm thấy thỏa mãn mà cất điện thoại, bắt đầu gọi điện tranh công, sau khi nhận được tiền, vui vẻ mà gửi video đã quay qua.

Nhận được video, Lục Minh Tư nhìn thiếu niên vẫn kiêu ngạo như cũ trong video, trong mắt là tràn đầy ý hận, đời trước, chính là cái tên vô dụng này luôn đè đầu cưỡi cổ cậu ta, làm cậu ta dù mới là cậu hai nhà họ Lục thật sự lại phải sống như thế thân, đời này cậu ta phải làm lại từ đầu, cậu ta muốn đem vận mệnh xoay ngược lại, làm Lục Úy Lam trở thành cái bóng của mình, trở thành thế thân của mình.

Video phát đến đoạn thiếu niên thoải mái rời đi, Lục Minh Tư cau mày tắt video, đời trước cậu ta vẫn luôn không hiểu tại sao cậu lại bị đánh bại bởi một tên vô dụng.

Chỉ đến khi trước lúc mình chết, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cha mẹ ruột mình, cậu ta mới hiểu rõ, nhà họ Lục không người thừa kế ưu tú thứ hai, bởi vì một mình Lục Hành Chỉ cũng đã đủ ưu tú, thứ Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên muốn chính là một đứa con trai ỷ lại bọn họ, thứ Lục Hành Chỉ muốn là một em trai nghịch ngợm hay gây sự lại tràn ngập sự kính nể với hắn.

Mà cậu ta, đời trước lúc trở lại nhà họ Lục, liền nóng lòng thể hiện độ ưu tú của bản thân, một lòng thể hiện bằng thân giỏi hơn Lục Úy Lam, tựa như một tên hề nhảy nhót, cuối cùng lại thành một cái bóng luôn đi sau Lục Úy Lam.

Nghĩ đến đây, Lục Minh Tư theo bản năng mà nắm chặt tay, nỗ lực hít sâu vài lần mới bình tĩnh lại. Ở nhà họ Lục, Lục Úy Lam và Lục Minh Tư, chúa đã định chỉ một người mới có thể đứng dưới ánh mặt trời, mà lúc này đây người thua, tuyệt đối không phải cậu ta. Lúc này đây cậu ta sẽ không nóng vội, cậu sẽ như tằm ăn len mà từng bước từng bước đem Lục Úy Lam đạp dưới chân, từng bước từng bước khiến Lục Úy Lam trở thành cái bóng của cậu ta, cả đời chỉ có thể sống như một tên thế thân.

Ngẫm lại thiên la địa võng mà bản thân đã bày ra, Lục Minh Tư mới thoải mái cười, đời này, cậu ta muốn khiến cho Lục Úy Lam quỳ rạp trên mặt đất, cậu ta rất muốn nhìn, cậu và Lục Úy Lam một thân toàn bùn lầy, nhà họ Lục có chọn lựa giống đời trước hay không.

Trong trường học, đã biết được muốn nuôi heo cũng cần bằng đại học - Tiểu Thất đi vào phòng học, nghiêm túc nghe giảng chép bài, dẫn tới bất luận là thầy giáo hay là bạn học đều thường xuyên nhìn về phía cậu, suy nghĩ cậu hai Lục là bị cái gì kích thích, đột nhiên ham học tập như vậy.

Tiểu Thất đang buồn rầu, cậu phát hiện mình tuy rằng không phải thất học, nhưng lại không hiểu sách giáo khoa giảng cái gì, chỉ có thể sử dụng thiên phú đã gặp qua là không quên được, đem những kiến thức này nhớ kỹ, còn nhân cơ hội mà kể chuyện ma cho hệ thống 6362.

Tiểu Thất,【 Có thấy người bên cửa sổ vẫn luôn đếm số người ở trong phòng không? 】

6362, 【 Thấy rồi, lớp nhiều người như thế này, hắn cứ đi tới đi lui để đếm, cũng không biết là đếm cái gì. 】

Tiểu Thất, 【 Hắn đang đếm số nguyên liệu nấu ăn và số món ăn đó.】

6362, 【 Cái gì? 】

Ba phút sau, 6362 lại bắt đầu va răng. Bởi vì nó nhìn thấy "Người" bò bên ngoài cửa sổ kia đếm không đã nghiền, cổ trong như con rắn duỗi thẳng vào phòng học, ngửi từng người một, còn nghe được tiếng bảo người này làm món gì thì ngon.

6362 sợ hãi, dùng cái đầu của mình để suy nghĩ bản thân chỉ là một hệ thống sơ cấp, sao có thể nhìn thấy quỷ? Chẳng lẽ mình là một hệ thống có mắt Âm Dương? Hay là nên tìm đồng nghiệp ở tổ thần quái hỏi một chút?

Chờ 6362 vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Tiểu Thất lại bắt đầu đếm đếm, 【 Một, hai, ba, bốn......】

6362 không hiểu, trực giác bảo là không nên hỏi, nhưng bản thân lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, 【 Cậu đếm cái gì vậy? 】

【 Tôi cũng đang đếm nguyên liệu nấu ăn và số món ăn. 】 Tiểu Thất nhếch miệng cười, nhìn cực kỳ đẹp.

6362 hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trên cửa sổ có không ít "Người" đang nằm bò, lại ngay lập tức va răng vào nhau.

Hệ thống thật cẩn thận mà dò hỏi, 【 Cổ cậu có đột nhiên dài ra vậy không? 】

Tiểu Thất sửng sốt, trầm mặc một cái rồi chớp mắt, 6362 lập tức luống cuống, có phải mình trói buộc với quái vật kì dị gì hay không? 【 Sao cậu không trả lời? 】

Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời, 【 Sao lại thế được, tôi hiện tại chính là người, cậu xem có con người nào có năng lực này. 】

6362 nhẹ nhàng thở ra, kết quả trong đầu ký chủ lại tiếp tục đếm đếm, 6362 không thể khống chế bản thân mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại lập tức bắt đầu va răng.

Cùng với âm thanh răng va theo nhịp của hệ thống, Tiểu Thất cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy nội dung bài học mà thầy giáo đang giảng sinh động lên nhiều, cực kỳ dễ nghe.