Trong gara của Tuân Mộ Sinh không thiếu những chiếc xe quý giá, nhưng Nhiễm Túc lại đi thẳng đến chiếc xe Jeep Đông Phong, ngoan hiền vịn cửa xe nói: “Anh ơi, em muốn đến khu biệt thự Vân Châu với nó, được không ạ?”
“Lúc trước có ngồi xe Jeep quân dụng bao giờ chưa?” Tuân Mộ Sinh hỏi.
Nhiễm Túc mặc quần áo thể thao nhiều màu phong cách rất thời thượng, cậu đeo ba lô leo núi, nhìn Tuân Mộ Sinh với vẻ mặt háo hức: “Chưa ạ, thế nên muốn đi thử xem.”
Tuân Mộ Sinh cười khẽ: “Vì sao?”
“Bởi vì rất mạnh mẽ, còn ngầu nữa.” Nhiễm Túc mở to mắt kéo cánh tay Tuân Mộ Sinh: “Giống như anh vậy ạ.”
Tuân Mộ Sinh xoa đầu Nhiễm Túc, hắn biết vì sao cậu bé lại nói như vậy.
Đơn giản là vì biết hắn có hứng thú với quân sự nên tận dụng mọi thứ để lấy lòng.
“Xe này nhìn bề ngoài thì oách nhưng ngồi không thoải mái lắm.” Tuân Mộ Sinh nói: “Khu biệt thự Vân Châu cả đi lẫn về ít nhất cũng gần bốn tiếng, lát nữa em ngồi mà bị nhức eo đau lưng thì đừng khóc với tôi.”
“Không đâu không đâu!” Nhiễm Túc vội vàng lên xe, lấy trong ba lô ra một cái gối màu xám kẹp trên cổ: “Anh à, em đã có chuẩn bị.”
Tuân Mộ Sinh cười cười, cũng lên xe. Nhiễm Túc lấy gối xuống đưa sang: “Anh ơi anh muốn xài không?”
“Em cảm thấy tôi kẹp cái này hợp không?”
“Không hợp.” Nhiễm Túc hơi bĩu môi, ôm gối cổ vào trong lòng: “Biết anh không thích nên em chỉ đem cho mình em thôi.”
Chạy ra khỏi ga ra Tuân Mộ Sinh hỏi: “Bên trong túi của em còn gì nữa thế?”
“Anh ơi.” Giọng nói của Nhiễm Túc nhỏ nhẹ: “Lâu lắm rồi anh không muốn em, em rất nhớ anh.”
“Lâu lắm rồi?” Bản thân Tuân Mộ Sinh cũng thấy hơi lạ, giữ mình trong sạch đến nghiện luôn rồi sao, không có chút xíu ham muốn nào về mặt kia.
“Anh ơi tối hôm nay chúng ta có thể ở lại khu biệt thự Vân Châu không ạ?” Nhiễm Túc cẩn thận hỏi.
Tuân Mộ Sinh đột nhiên cảm thấy có hơi chán, khẽ cau mày: “Nói sau đi.”
Diệp Phong Lâm và Kiều Dương đều lái xe đua. Trước khi ra khỏi thành phố Tuân Mộ Sinh đến tụ họp với bọn họ, vì lái chiếc xe Jeep Đông Phong mà bị chọc quê cả buổi. Nhiễm Túc vội vàng giải thích: “Là do tôi muốn đi chiếc này nên anh ấy mới lái!”
Hai người Diệp, Kiều cười to, Kiều Dương nhướng mày với Tuân Mộ Sinh: “Cẩu Tử, người bạn nhỏ này bênh cậu quá nhỉ.”
“Em nói rồi đó.” Diệp Phong Lâm nói: “Lần trước ở Hàn Lư cậu bạn nhỏ còn giận em kìa.”
Tuân Mộ Sinh đuổi Nhiễm Túc lên xe, lại trò chuyện với hai người thêm một lúc sau đó ba chiếc xe mới lái đến khu biệt thự Vân Châu.
Lúc chạy đến “làn đường đêm khuya”, Diệp Phong Lâm và Kiều Dương muốn đua một chút, Nhiễm Túc háo hức nhìn Tuân Mộ Sinh: “Anh ơi chúng ta cũng đi ạ?”
“Lúc sáng em không chọn chiếc này thì tôi còn có thể chơi với bọn họ một lát.” Tuân Mộ Sinh nói: “Bây giờ chúng ta ngồi yên làm khán giả thôi.”
Lúc nói chuyện, “bạn” của Diệp Phong Lâm và Kiều Dương dẫn theo đã đi về phía này, một người trong đó dè dặt nói: “Cậu Tuân, cậu Diệp kêu chúng tôi qua đây ngồi xe anh.”
“Lên đi.” Tuân Mộ Sinh kêu hai người ngồi sau xe, chầm chậm men theo đường cái của sườn núi chạy lên trên.
Nhiễm Túc hơi áy náy: “Xe Jeep không thể tham gia đua xe được ạ?
“Cái đường đó xưa nay chưa từng có xe việt dã nào chạy đến góp vui.” Tuân Mộ Sinh không muốn giải thích nhiều, Nhiễm Túc cũng biết điều không hỏi tiếp. Chẳng mấy chốc Diệp Phong Lâm và Kiều Dương đã chơi đã ghiền, Tuân Mộ Sinh thấy thời gian cũng gần đến rồi bèn gọi điện cho Hứa Sính. Hứa Sính không biết hôm nay hắn lái xe Jeep nên mượn xe hắn. Hắn thuận miệng đồng ý, biết cái tên này vừa nhìn xe Jeep là há hốc mồm, chắc đến lúc đó sẽ mượn xe đua của Diệp, Kiều lái.
Vừa nghe Hứa Sính muốn giới thiệu bạn cho mình quen thì Văn Quân lại bối rối.
Cái nghề nhà báo này cần mặt dày, phải biết giao thiệp, nếu mà đấu đá với người khác vậy đó cũng là vì công việc. Ngoài công việc ra thì Văn Quân không thích tiếp xúc với người khác cho lắm, giống như một khi trút bỏ đi lớp áo nhà báo này thì anh sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.
Hứa Sính muốn dẫn anh đi gặp bạn nhưng anh chỉ muốn ở một mình.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Sính quay người cười nói: “Bạn tôi lái xe thể thao đến, lát nữa chúng ta ra chơi một lúc không?”
Văn Quân nói: “Tôi vẫn muốn đi gặp người phụ trách ở bên này xem thử xem có chuyện gì cần tôi giúp không.”
Hứa Sính biết anh lo lắng nên không miễn cưỡng: “Được, vậy sau khi anh liên lạc với đối phương xong thì về sớm tí nhé, đường kia chạy đã lắm, tôi chờ anh.”
Văn Quân thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ trách rất trẻ, vẫn chưa đến 30. Văn Quân nói chuyện với cậu ta một lúc, thấy cậu ta cũng bận rộn bèn không quấy rầy nữa. Nhưng ra khỏi văn phòng lại không biết đi đâu — không muốn đi gặp bạn của Hứa Sính, hoạt động lại không cần anh phụ.
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không có gì làm.
Mấy người Tuân Mộ Sinh đến, Hứa Sính nhìn một cái đã ngạc nhiên thốt lên: “Cái đệch, cậu lái xe Jeep Đông Phong đến đây à?”
“Đồng nghiệp của cậu đâu?” Tuân Mộ Sinh hỏi.
“Tạm thời anh ấy đang bận.” Hứa Sính nhìn về phía Nhiễm Túc, lịch sự nói: “Xin chào.”
Nhiễm Túc đỏ mặt cười, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tuân Mộ Sinh.
Khu biệt thự Vân Châu quá lớn, Văn Quân đi lung tung một lúc lại vòng đến một bãi đỗ xe.
Trên bãi đỗ xe có mười mấy chiếc xe đang đậu, tất cả đều là xe cao cấp bình thường khó gặp, nhưng sự chú ý của anh lại bị một chiếc xe Jeep Đông Phong hấp dẫn.
Xe Jeep có bản dân dụng, nhưng chiếc này rõ ràng là bản quân dụng. Văn Quân bước vội đến, đôi mắt sáng lên.
Thật lâu trước đây, gần như ngày nào anh cũng lái xe Jeep Đông Phong rong ruổi nơi rừng núi. Nơi bánh xe đi qua căn bản không có đường, cỏ dại rậm rạp đã là môi trường thoải mái nhất, hố bùn, đá lởm chởm, đường dốc là những chướng ngại cần phải vượt qua. Có nhiều lúc ngồi trong xe Jeep không những cần giữ vững tốc độ mà phải có cả sức mạnh và sức chịu đựng.
Rất nhiều lần bánh xe rớt vào hố sâu không thể nhúc nhích, anh có dốc hết sức cũng không thể nào chạy ra khỏi được. May mà huấn luyện chưa bao giờ cô đơn, bên ghế phụ luôn luôn có đồng đội của anh.
Một người không thể chinh phục được khốn khó, nhưng hai người cùng nhau cố gắng sẽ lập tức thấy được ánh rạng đông.
Anh và người đó cùng lái xe Jeep chạy đua, còn từng tập luyện những kỹ năng lái xe cực kỳ khó trong mắt người bình thường. Có lần lao ra khỏi dòng nước xiết trong trời mưa tầm tã, dòng nước với lực cản cực lớn bị chẻ thành hai tường nước trắng xóa. Bọn họ giành được hạng nhất trong kỳ thi đơn, lúc vỗ tay chúc mừng, sau cơn mưa trời quang mây tạnh, nơi chân trời trùng hợp hiện lên một dải cầu vồng cong cong nhàn nhạt.
Ngón tay Văn Quân run rẩy, lòng bàn tay mơn trớn trên tấm thiết giáp của xe, thở dài nặng nề.
Hứa Sính lái chiếc xe đua của Diệp Phong Lâm chạy một vòng trên “làn đường đêm khuya”. Bởi vì lái chậm quá nên vừa xuống xe đã bị giễu cợt.
Kiều Dương nói: “Tốc độ này của cậu đừng nên chạy con đường này, không phải trong núi có một cánh rừng chưa khai thác à, cậu lái con Jeep của Cẩu Tử đi băng rừng là được.”
Câu này vốn là nói chơi cho vui, cuối cùng mấy cậu ấm lái Hummer, Benz G như nghe được lời gợi ý, quyết định đi băng rừng.
Tuân Mộ Sinh thích chiếc xe Jeep Đông Phong kia, lúc trước tốn công lắm mới sai người làm được, nhưng bình thường gần như không hề lái, cũng không thích đến vùng hoang dã chịu khổ. Một đám người phấn khởi thảo luận lộ trình, hắn không định tham gia, nghe cũng chẳng buồn nghe.
Hứa Sính vui vẻ hớn hở nói: “Anh, cho em mượn con Jeep chơi tí nhé.”
“Bây giờ chịu gọi tôi là ‘anh’ rồi à?” Tuân Mộ Sinh cười khẩy: “Không phải gọi ‘Cẩu Tử’ quen mồm lắm à?”
Diệp Phong Lâm ở bên cạnh bật cười, Kiều Dương nói đỡ: “Mau nói sau này không gọi ‘Cẩu Tử’ nữa đi.”
Hứa Sính thò tay: “Anh, dù sao bình thường anh cũng không cho bé Jeep của chúng ta thấy ánh mặt trời, lúc này khó khăn lắm mới ra ngoài, vậy để em dẫn nó đi xông pha thế giới đi mà.”
Tuân Mộ Sinh ném chìa khóa sang: “Vậy cậu lái sao giành hạng nhất cho tôi đấy nhé.”
“Đó là tất nhiên.” Hứa Sính vỗ lồng ngực một cái: “Bé Jeep của chúng ta là bản quân dụng mà, sao thua đám dân dụng kia được chứ?”
Văn Quân đang đứng bên cạnh xe Jeep Đông Phong ngẩn người thì điện thoại reo lên.
“Anh Quân, anh đang ở đâu đó?” Hứa Sính hỏi: “Xong việc hết rồi hả?”
Văn Quân không thể nào từ chối nữa, bèn nói sự thật: “Bây giờ không còn chuyện gì nữa, tôi đang ở bãi đậu xe.”
“Bãi đậu xe nào đó?
Văn Quân xoay người nhìn một lát, tìm thấy một cái biển tên: “Bãi đậu xe khu B.”
“Ấy! Trùng hợp quá!” Giọng Hứa Sính nghe có vẻ rất vui: “Anh cứ đứng đó chờ tôi, tôi đến lấy xe.”
Văn Quân không ngờ rằng Hứa Sính muốn lái chiếc xe Jeep Đông Phong kia.
“Chúng ta chơi băng rừng nhé.” Hứa Sính mở cửa xe: “Anh đi theo tôi đi. Thật ra so với đua xe thì tôi thích băng rừng hơn.”
Văn Quân ngồi bên ghế phụ, trong phút chốc thậm chí cứ ngỡ như thời gian đảo ngược.
Hứa Sính thấy anh cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm đằng trước, duỗi tay quơ quơ trước mặt anh: “Sao vậy?”
Anh lắc đầu một cái: “Không có gì, mấy cậu băng rừng ở đâu?”
“Trước tiên chạy qua ‘làn đường đêm khuya’, lái thêm tầm 7 km nữa là tới rừng rồi.” Hứa Sính hỏi: “Trước đây chưa ngồi xe Jeep đúng không? Loại xe này rất hiếm.”
“Ừm.” Văn Quân gật đầu: “Ghế tựa không thoải mái lắm.”
“Xe việt dã đều như thế cả, quen là được rồi.” Hứa Sính đạp chân ga: “Lên đường! Đúng rồi, đừng viết đoạn này vào bản thảo hoạt động nhé, tụ tập đua xe rồi băng rừng này, mấy thứ này đều được xếp vào hành vi trái pháp luật đấy. Có muốn viết cũng tuyệt đối đừng viết về chiếc xe Jeep này, đăng bản thảo lên sẽ có chuyện đó.”
“Tôi biết.” Văn Quân cười cười: “Đây là bản quân dụng.”
Hứa Sính sững sờ: “Anh nhìn ra à?”
Văn Quân không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa sổ như nhìn về một nơi xa xôi.
Sao lại không nhìn ra được chứ.
Nói là đua băng rừng nhưng thật ra cuối cùng cũng chỉ có ba chiếc tham gia: một chiếc Jeep, một chiếc Hummer, một chiếc Benz G. Những người khác hoặc lái xe thể thao, hoặc là tính năng không đủ để thi đấu với ba chiếc này, tất cả đều làm khán giả, tụ tập ở đích đến để xem trò vui.
Từ nơi xuất phát đến đích tổng cộng là 3km, khoảng cách cũng không tính là xa nhưng điều kiện “con đường” cực kỳ kém, xuất phát 200 mét đã có một cái hố đất, sau đó là đi xuôi xuống sườn núi, tiếp theo là một khu rừng bụi gai, ở giữa còn có một đoạn đường bùn lầy nhão nhoẹt, chướng ngại cuối cùng là đường dốc đầy cát đá.
Ba chiếc xe rút thăm quyết định thứ tự, Hummer số một, Benz G số hai, Jeep cuối cùng.
Tính năng của Hummer tất nhiên không cần phải nói, nhưng kỹ thuật lái của chủ xe thật sự rất đáng quan ngại, trực tiếp rơi vào một cái hố đất, mất một phút mới ngọ nguậy đi ra, khó khăn vượt qua sườn núi nhấp nhô, lúc lao xuống dốc suýt chút nữa không dừng lại được, gắng gượng băng qua rừng bụi gai, cuối cùng chết máy trên đường lầy.
Ở đích đến, mọi người nhìn hình ảnh truyền về từ flycam thì không khỏi ôm bụng cười lăn cười bò.
Nhiễm Túc nép mình trong lồng ngực của Tuân Mộ Sinh, nhìn mà hoảng hồn: “Nguy hiểm quá à!”
Tuân Mộ Sinh gật đầu: “Vô cùng nguy hiểm.”
“Xe Jeep có bị hư không ạ?”
“Không biết.” Tuân Mộ Sinh nói: “Ưu điểm lớn nhất của nó đó chính là chịu đựng.”
Sau khi Hummer bị kéo đi, Benz G xuất phát, xung quanh đích đến vang lên một trận cười to.
Kỹ thuật của chủ xe hiển nhiên được hơn người số một, thành công vượt qua hố đất, xuống dốc cũng có thể đi mấy vòng, nhưng lại tốn không ít thời gian trong rừng bụi gai. Lúc chạy qua đường lầy không nắm giữ được tốc độ, cuối cùng không đủ sức lao xuống sườn núi, thử tới thử lui tận sáu lần mà vẫn không leo lên được.
Hai chiếc xe trước đều ra trận thua cuộc, Hứa Sính vừa hưng phấn vừa thấp thỏm. Chủ Benz G là bạn thân của hắn ta, kỹ thuật lái xe ngon hơn hắn ta nhiều thế mà còn không chinh phục được con dốc kia, cho dù hắn ta có lái xe Jeep quân dụng thì cũng chưa chắc đã lao lên được.
Lúc này Văn Quân đột nhiên nói: “Lần này có thể để tôi thử được không?”
Hứa Sính cả kinh: “Anh muốn lái?”
Ánh mắt Văn Quân vô cùng nghiêm túc: “Được không?”
Hình ảnh từ flycam truyền đến, tiếng cười ở đích đến dần dần trở thành những tiếng hô kinh ngạc, lẫn trong đó còn có mấy câu thô tục như “Đờ mờ”, “Con bà nó” các kiểu.
Chiếc xe Jeep Đông Phong lao ra khỏi vạch xuất phát như đạn bắn, nhanh như chớp bay vọt qua hố đất, sau khi ổn định đáp xuống thì không dừng lại mà vọt mạnh qua dốc núi, tiếp đó nhào thẳng xuống dưới như mũi dao.
“Kỹ thuật gì đây?” Chủ Hummer trợn to mắt: “Cái đệt, từ lúc nào mà Hứa Sính đỉnh thế này? Hố đất kia suýt nữa hại chết tôi đấy, cậu ta cứ thế bay qua luôn á?”
Chủ Benz G nhìn cũng sửng sốt: “Không phải chứ? Sao tôi thấy cậu ta chạy trong rừng bụi gai cứ như chạy trên đất bằng vậy!”
“Không phải vậy sao!” Một người khác chỉ vào màn hình nói: “Không giảm tốc độ luôn kìa, mảnh đất đó dễ chạy thế à?”
“Dễ chạy con khỉ!” Chủ Benz G và chủ Hummer đồng thanh thốt lên, tức giận nói.
Diệp Phong Lâm cười: “Đừng có mà ghen tị, quan trọng là do xe của cậu Tuân tốt đó.”
Tuân Mộ Sinh không tiếp lời, trong lòng cũng hơi thắc mắc — với kỹ thuật lái xe của Hứa Sính thì chắc chắn không thể đỉnh như vậy được. Người ngồi ở ghế lái lúc này có lẽ chính là người “đồng nghiệp” kia của Hứa Sính.
Bây giờ làm New Media đều đỉnh thế à?
Hứa Sính thật sự không thể tin rằng người cầm tay lái chính là Văn Quân, suốt hành trình ngoại trừ “Quào”, “Á”, “Đệt” thì gần như không thể nói được gì khác nữa.
Xe Jeep rơi xuống đoạn đường bùn lầy nhão nhoẹt, Văn Quân đạp chân ga dứt khoát gạt bùn ra, cuối cùng mạnh mẽ xoay một vòng phóng thẳng trên sườn dốc.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, xe Jeep vượt qua tất cả chạy băng băng lên đỉnh núi, dọc đường chưa từng loạng choạng ngả nghiêng lần nào.
Lúc đứng ở đích đến, bàn tay cầm vô lăng của Văn Quân hơi run rẩy, tim đập thình thịch, cả người như bị đốt cháy.
Lâu lắm rồi không chạm vào xe Jeep, lâu lắm rồi không được đua một lần vô cùng thoải mái như thế này — cho dù chướng ngại sau cùng căn bản không cùng đẳng cấp với chướng ngại cần vượt qua trong lúc huấn luyện trước đây.
Lát sau anh từ từ tựa lưng vào ghế ngồi, mặc cho mồ hôi chảy xuống từ trên trán.
Hứa Sính mở cửa xe nhảy ra, lập tức bị mọi người bu lại. Tuân Mộ Sinh mới vừa đi tới đã nghe thấy hắn ta cao giọng hô lên với ghế lái: “Văn Quân, anh đỉnh vãi chưởng!”