Mang theo mùi hương nhàn nhạt hơi sương của tiết trời chuyển mùa sang thu
Trong một căn nhà nhỏ cũ kĩ tựa hồ đã bị bỏ hoang từ lâu, có một chiếc bàn và một chiếc giường nhỏ, ngoài ra không có nhiều những vật dụng gia đình khác, nhưng trong không khí lại toát ra sự ấm cúng của hơi người.
Có vẻ như có người ở đây, nhưng chỉ là vừa dọn đến, hơn nữa cũng chỉ là ở tạm mà thôi.
"Cố tiểu thư..."
"Gọi em là Cố Liễu đi, Hạ Xuyên."
"Nhưng..."
"Từ nhỏ anh và em đã chơi với nhau rồi, em cũng giống như anh thôi. À... không đúng, em còn thấp hèn hơn cả anh. Lợi dụng anh để kéo anh vào vũng lầy chung với mình..."
"Đừng nói vậy Cố Liễu. Là do anh tình nguyện." Hạ Xuyên đứng trước bàn, trên bàn đã được xếp sẵn đồ ăn vừa nấu xong, anh nhìn vào người phụ nữ đang ngồi trên chiếc giường cách đó không xa, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ở một nơi vô định.
"Là em lợi dụng anh đấy. Em thật đê tiện đúng không?"
"Anh tình nguyện để em lợi dụng, cả tính mạng của anh, cả tình cảm của anh đều tình nguyện làm vậy." Nắm tay của Hạ Xuyên siết lại, móng tay dù đã được cắt ngăn snhuwng cấu chặt vào lòng bàn tay, mạnh đến nỗi muốn lún sâu vào bên trong da thịt.
Hạ Xuyên biết mình không xứng với Cố Liễu, cô từ nhỏ đã xinh đẹp, thông minh, là cô gái mà mọi chàng trai đều mơ ước, kể cả anh cũng không ngoại lệ.
Từ lâu anh luôn tự đặt mình vào vị trí đứng nhìn cô từ phía sau, tôn thờ cô như một nữ thần không thể nào chạm tay tới.
Anh biết, chắc chắn cô cũng biết tình cảm của anh dành cho cô. Vậy mà cô không những không xa lánh anh, mà vẫn để anh ở lại bên cô, như thế với anh là quá đủ rồi.
Nhìn cô ở bên Sở Gia Minh mà phải chịu nhiều uất ức thiệt thòi, anh đã đau lòng muốn giết hết tất cả, nhưng với sức lực của mỗi mình anh thì có thê làm được gì? Không gì cả!
Chỉ là.... Chỉ là...
Nếu như nữ thần của anh đã lên tiếng, thì dù phải chết đi ngàn vạn lần anh cũng nguyện ý làm.
Cố Liễu vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó khẽ cong cánh môi nhợt nhạt lên: "Đồ ngốc."
Giọng nói thanh thoát của cô bị lẫn vào gió, hòa với gió tạo nên một bản âm hưởng mềm mại đẹp đẽ.
Có điều, miệng cô cười, nhưng trong lòng cô lại dội lên một đợt sóng ngầm vô cùng lớn.
Cô lợi dụng tình cảm của Hạ Xuyên, một người đàn ông chân chất lại thâm tình đến như vậy. Tình cảm của cô đáng được trân trọng vậy tình cảm của anh ấy thì sao? Mặc dù thân thể này không phải của chính cô, bởi vì tình cảm của Hạ Xuyên không phải dành cho cô, cho nên tội lỗi của cô phải chăng lại càng thêm lớn?
Hạ Xuyên bước tới bên cạnh cô, vươn tay ra muốn xoa đầu cô như ngày xưa lại do dự mà rụt tay về, âm trầm nói: "Ăn cơm thôi. Đợi anh sắp xếp xong chúng ta sẽ chuyển đi nơi khác, thật xa, trốn khỏi mọi ồn ào tranh đấu nơi này."
Thật xa nơi này để không ai tìm thấy.
Tính từ hôm bỏ trốn với Cố Liễu đến giờ cũng đã hơn ba tuần, với tình hình hiện tại thì hẳn là Sở Gia Minh đã cho người đi lùng sục hai người rồi, hiện giờ đến thức ăn cũng không đủ nhưng mà ra ngoài lúc này vô cùng nguy hiểm. Theo tính cách tàn bạo bất chấp luật pháp và quyền lực trong tay thì nếu bị bắt lại, có chăng sẽ bị bắt giết ngay tại chỗ cũng không chừng.
Anh thì sao cũng được, nhưng chỉ sợ ngay cả Cố Liễu cũng sẽ không tha.
"Ừm... em biết rồi."
Cố Liễu thả chan xuống giường, vừa đứng lên liền không vững mà lảo đảo suýt ngã. May mắn Hạ Xuyên đứng bên cạnh đã nhanh tay đỡ lấy cô. Anh nhìn cô với thân thể suy nhược, nổi lên tia đau lòng.
Hạ Xuyên cúi người bế cô lên, đi lại bàn ăn, đặt cô xuống ghế ngồi: "Ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi." Anh vừa nói, vừa gắp thức ăn vào bát của cô, cử chỉ ân cần, lời nói quan tâm, thật sự giống như Mạch Thần của cô ngày xưa vậy.
Hốc mắt cô lại nóng bừng, muốn khóc.
"Ngốc này, khóc gì chứ. Ngon không?"
Cố Liễu gật đầu. Nước mắt chực trào trong con ngươi đen thẫm.
"Nào, ăn thêm chút cá..."
"Ọe..." Hạ Xuyên còn chưa nói xong thì Cố Liễu đã cúi gập người xuống nôn.
NHưng vì cả ngày chưa ăn gì nên cô chẳng thể nôn ra được gì ngoài dịch chua.
Hạ Xuyên vội vàng ngồi xuống vuốt dọc sống lưng của cô, vẻ mặt quan tâm lo lắng như thể báu vật của mình vừa bị xâm hại vậy: "Cố Liễu, em sao thế? Có khó chịu ở chỗ nào không nói anh nghe."
"Em không sao... ụa..."
Nôn khan, nước mắt cô ứa ra, vùng bụng bỗng nhiên khó chịu.
RẦMMM.....
Cánh cửa đã cũ nát bị đá tung lập tức tan thành nhiều mảnh rơi trên nền nhà.
Sở Gia Minh đứng ở trước cửa, và đạp vào mắt hắn đầu tiên chính là cảnh tượng âu yếm của đôi nam nữ mà hắn đang sôi sục tì kiếm ba tuần nay.
Bàn tay bỏ trong túi quần âu nắm chặt lại, có thể nghe thấy được tiếng răng rắc của khớp xương kêu lên: "Ồ, có vẻ như tôi làm gián đoạn cảnh ân ái của hai người rồi nhỉ, Cố Liễu?"