Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 471: Năm mới

Vân Thủy là một nhà hàng rất tốt, sau khi đồ ăn lên, phòng bao được đóng cửa lại từ đó liền không nghe được bất kì một tạp âm nào, hai người dùng bữa xong là đã hơn chín giờ.


Ngoài cửa sổ đột nhiên nổ một tràng pháo hoa.


Lốp bốp, Mạnh Oánh lau khóe môi, quay đầu nhìn sang.


Trên trời rực rỡ sắc màu, xán lạn vô cùng.


Lại một tràng pháo hoa được bắn lên, nổ lốp bốp.


Ánh sáng của pháo hoa làm sáng bừng cả góc trời cũng hắt lên gương mặt Mạnh Oánh, ánh mắt chuyên chú, lông mi thật dài.


Trong mắt như chứa đựng cả dãy ngân hà.


Giờ này khắc này, cô có cảm giác như đang là một thiếu nữ học đại học.


Hứa Điện yên lặng nhìn cô, lần đầu tiên phát hiện tiếng tim đập nhanh, vô cùng rõ ràng.


Trong một khoảnh khắc trái tim bị hẫng một nhịp đập.


Có cảm giác như nó sẽ nhảy ra, không khống chế được, anh nhịn không được nới lỏng cổ áo, vừa lúc điện thoại ở bên cạnh vang lên, anh bắt máy.


Đầu kia.


Chu Dương cười nói: "Ăn xong cơm tất niên rồi? Muốn đến câu lạc bộ Tinh Không không?"


Hứa Điện gọi ấm trà, đôi mắt vẫn như cũ đặt lên mặt Mạnh Oánh, anh nói: "Để hỏi cô ấy."


"A? Được."


Chu Dương mỉm cười, cúp điện thoại.


Để điện thoại xuống, Hứa Điện tiến tới, nhẹ nhàng nhéo cằm Mạnh Oánh một cái, ôm mặt cô quay lại, đôi mắt tỏa sáng lung linh hơn thường ngày có lẽ cô đã thu hết ánh sáng vào trong mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt Hứa Điện sâu mấy phần, nhịp tim lại tăng tốc nhảy lên mấy lần.


"Chút nữa có việc gì không?"


Mạnh Oánh nhất thời chưa hoàn hồn, lắc đầu.


Đầu ngón tay Hứa Điện mân mê làn da trơn mịn của cô, nói: "Đến câu lạc bộ Tinh Không chơi không?"


"Hửm. ." Mạnh Oánh chớp mắt, hoàn hồn, suy nghĩ một chút, nói: "Ừm."


"Đi." Hứa Điện cầm lấy tay của cô, sau đó cầm điện thoại, lại cầm túi cho cô, đỡ cô đứng dậy.


Anh thuận tay lại cầm áo khoác, vắt lên cánh tay, sau đó, mười ngón đan xen.


Trong khoảnh khắc này, ánh mắt Mạnh Oánh nhìn thoáng qua, tay áo sơ mi ôm lấy cánh tay rắn chắc hữu lực, hình ảnh này giống y như những cặp đôi ở trường đại học mà cô từng nhìn thấy, chỉ là người Hứa Điện cao lớn, khí thế lại mạnh, lập tức làm nổi bật lên dáng vẻ có hơi nhỏ nhắn xinh xắn của cô.


Đẩy cửa phòng khách ra.


Bên ngoài có một ngọn gió thổi tới, lạnh buốt, Mạnh Oánh theo phản xạ rút tay về, sau đó lấy áo khoác đang choàng trên người mặc vào.


Lòng bàn tay Hứa Điện đột nhiên trống trải, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô.


Chờ mặc xong áo khoác, Mạnh Oánh đeo khẩu trang lên, lôi tóc từ trong cổ áo ra, xõa dập dờn trên bờ vai, Hứa Điện đứng đợi cô làm xong một loạt động tác.


Cho đến khi cô thả ta xuống, lại vươn tay nắm lấy.


Nhưng không ngờ đến Mạnh Oánh lại cuộn tay đút vào túi áo khoác, tay Hứa Điện vồ hụt, đôi mắt lạnh mấy phần, sau đó siết chặt nắm tay, trực tiếp ôm eo cô, kéo vào trong ngực.


Đi ra cửa.


Anh giống như không biết lạnh là gì, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen. Trán Mạnh Oánh đụng vào khuôn cằm cương nghị của anh, lại nghe được một mùi hương nhàn nhạt trên người anh.


Còn có lẫn một chút mùi rượu.


Bên ngoài là cảnh tượng xa hoa truỵ lạc.


Pháo hoa còn đang nổ, xe Hứa Điện dừng ở cách đó không xa, hai người vừa tới, cửa xe liền mở, hóa ra thật sự có lái xe.


Người tài xế trung niên bước ra khỏi xe, nhìn lại hỏi, "Thiếu gia?"


Một tiếng này, làm cho Mạnh Oánh nhìn lướt qua Hứa Điện, lại chỉ thấy một bên cằm của anh, cửa xe ở chỗ ngồi phía sau mở ra, Hứa Điện đỡ Mạnh Oánh ngồi vào.


Mạnh Oánh ngồi vững vàng, Hứa Điện lên xe, anh nói: "Chú Lâm, đến câu lạc bộ Tinh Không."


"Vâng."


Xem ra là tài xế của Hứa gia.


Chú Lâm quay đầu xe, chạy ra đường lớn, chỉ chuyên tâm lái xe, không nhìn nhiều, cũng không hỏi. Đương nhiên, lúc Mạnh Oánh ngồi trên xe.


Chú Lâm có nhìn thoáng qua.


Làm tài xế cho Hứa gia gần ba mươi năm nay, cho tới bây giờ chưa thấy một người phụ nữ nào xuất hiện cùng Hứa Điện trừ tiểu thư Dương gia ra, ông hiếu kỳ cũng là bình thường.


Rất nhanh.


Xe đến câu lạc bộ Tinh Không.


Đêm nay không có nhiều người lắm, chỗ đậu xe chỉ có ba chiếc xe sang trọng. Mạnh Oánh nhận ra một trong những chiếc đó là của nhà Hứa Khuynh, cô chậc một tiếng, lấy điện thoại ra xem.


Quả nhiên.


Hứa Khuynh nhắn tới: Bọn chị từ nhà lớn đến câu lạc bộ Tinh Không đánh bi-a, em ăn cơm tất niên cùng Hứa Điện à? Chị nghe được, ăn xong thì tới chơi nha.


Tin nhắn được gửi mười phút trước.


Mạnh Oánh trả lời, "Đến rồi."


Lên lầu ba, đi vào gian phòng chơi bi-a lần trước, Hứa Điện nắm tay cô, đẩy cửa ra, bên trong có tiếng nói cười, âm nhạc du dương truyền đến, có mùi thuốc lá, cũng có thoang thoảng mùi nước hoa, hai người bọn họ vừa xuất hiện tại cửa ra vào, trên ghế sa lon, hay những người đứng bên cạnh bàn bóng đang đánh bi-a đều đồng loạt nhìn qua.


Hứa Khuynh đang dựa trong lòng chồng mình, cười tủm tỉm.


Chu Dương cầm cốc sâm panh, đang muốn uống, quay đầu nhìn qua.


Có một cô gái gọi là thiên kim tiểu thư Liễu Yên ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.


Ở một góc khác.


Lý Dịch cầm điện thoại, nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục lướt.


Lý Nghiêu cũng thấy.


Lý Nghiêu vừa nhìn thấy Mạnh Oánh, đôi mắt liền sáng lên.


Sau đó lại thấy một cánh tay đang yên vị trên eo cô, lại ỉu xìu.


Ngoài ra còn có một đôi nam nữ, đứng bên cạnh bàn bóng, là Giang Úc ôm một cô gái đang dạy bida cho cô.


"Chậc, ăn cơm tất niên lâu thế?" Chu Dương lên tiếng trêu chọc, Hứa Điện dẫn Mạnh Oánh đi đến ghế sô pha dành cho hai người, cầm một cốc nước trái cây ở bên cạnh đặt lên bàn trà trước mặt Mạnh Oánh, sau đó anh ngồi trên bàn trà, ngước mắt, hơi nhếch miệng: "Mấy người rất nhanh à?"


Một câu hai ý nghĩa.


Chu Dương chửi thề một tiếng.


Chỉ anh.


"Anh em với nhau mà nói thế đấy."


Anh cười, tư thái lười biếng, cầm hộp thuốc lá, rút một cây, ngậm điếu thuốc rồi đốt lên.


Một làn khói lập tức tỏa ra.


Lượn lờ.


Hai đầu lông mày cũng giãn ra một chút so với ngày thường.


Mạnh Oánh cũng bắt chéo chân dài, ánh mắt lướt qua anh.


Người này khi ở chung với bạn bè liền bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ. 


"Tối nay ăn gì vậy?" Hứa Khuynh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Oánh, cười nhìn cô, Mạnh Oánh nghiêng đầu, quét tầm mắt trên người Hứa Khuynh rồi nói, "Chị mập ra đúng không?"


"Gì. . ." Hứa Khuynh trừng mắt, "Rõ ràng như vậy sao?"


"Hơi hơi."


Mạnh Oánh gật đầu.


"Hai da ăn ngon miệng quá mà, em không biết. . . ." Hứa Khuynh lại gần liền đọc hết cái menu những món mình đã ăn cho cô nghe. Hứa Điện đứng dậy, đi đến cửa, chỉ chốc lát sau, bưng một phần egg tart tới, đặt trước mặt Mạnh Oánh, Hứa Khuynh thấy thế, tắt tiếng, nhìn Hứa Điện: "Cho chúng tôi?"


Hứa Điện ngậm nghiêng nghiêng điếu thuốc, nhìn Mạnh Oánh, "Cho em."


Hứa Khuynh chậc một tiếng.


Cô cầm một cái, nói: "Mạnh Oánh cho tôi."


Hứa Điện nhíu mày.


Sau đó Chu Dương gọi hắn một tiếng, gọi đến đánh bi-a, trước khi đi Hứa Điện, hờ hững nhìn lướt qua Lý Nghiêu, Lý Nghiêu hất cằm, nói: "Nhìn cái gì? Chẳng lẽ còn không cho người ta xã giao à?"


Hứa Điện nhếch miệng, nhún vai.


Cứ tự nhiên.


Bộ dạng này càng khiến Lý Nghiêu khó chịu hơn.


Cũng may, Hứa Điện đã đi qua, hắn cầm lấy cây cơ, chống lên bàn bi-a, mỉm cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp bạn Vân."


Vân Lục liếc hắn một cái, "Đã lâu không gặp."


Sau đó, cô đưa mắt nhìn Mạnh Oánh cách đó không xa.


Nghĩ thầm.


Thật xinh đẹp.


Xứng với Hứa Điện, ừm.


Ghế sô pha cách bàn bóng không xa, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh trò chuyện, nói về những chuyện xảy ra gần đây, còn Chu Dương ở bên kia bày trò, người thắng có thể làm những gì mình muốn, miễn là vui.


Lập tức Lý Dịch lên tiếng, cười nói: "Tôi cũng tham gia."


Chu Dương quay đầu liếc hắn, "Cậu là dân FA, còn chưa đủ vui hả?"


"Không đủ."


Nói, Lý Dịch đứng dậy đi qua, cầm lấy cây cơ, nhìn Hứa Điện. Hứa Điện chậm rãi vuốt vuốt cây cơ, ngẩng đầu nhìn lại.


Ánh mắt hai người chạm nhau.


Chu Dương cười nói: "Vậy được, hai người các cậu đánh trước."


"Năm ngoái cũng đã đấu một trận, Lý Dịch lúc đó cậu cũng thua đậm ha?"


Lý Dịch ước lượng đặt bi màu trắng xuống, nói: "Hứa Điện quá không phải người."


"Thua thì nhận." Chu Dương cố ý nói.


Lý Dịch chậc một tiếng.


Mở cầu.


Những viên bi bị tác động, tản ra tứ phía, có hai viên trực tiếp vào lỗ. Sau đó hắn tiếp tục, Hứa Điện dựa vào tủ rượu, hút thuốc, không chút hoang mang mà quan sát, cho dù có vào lỗ bao nhiêu quả cũng không buồn động đậy cả mí mắt, để ý Mạnh Oánh trong tầm mắt, khuôn mặt của anh trầm lại, môi mỏng hé mở, nhả khói, làm hắn tăng thêm phần gợi cảm.


"Thật đúng là không thể không nói, Hứa Điện này rất rất đẹp trai." Liễu Yên cầm điếu thuốc, đột nhiên nói câu này, nhìn về phía Mạnh Oánh.


Mạnh Oánh ăn egg tart, bưng nước trái cây, sửng sốt một chút, cùng Liễu Yên đối mặt, sau đó cười cười: "Xem như thế đi."


"Ôi?" Liễu Yên nhíu mày.


"Chỉ là đôi uyên ương này cũng lạnh nhạt quá." Liễu Yên nói, nhìn ra phía sau Mạnh Oánh.


Mạnh Oánh quay đầu, nhìn thoáng qua.


Liền nhìn thấy Giang Úc ôm vợ, ở trong góc nói chuyện với nhau, cực kỳ thân mật.


"Vừa mới nãy Hứa Khuynh còn bị Cố Tùy ôm không thả đâu." Liễu Yên lại bồi thêm một câu lời nói, Hứa Khuynh chậc một tiếng, đá Liễu Yên một cái, "Cô muốn nói cái gì?"


Liễu Yên nở nụ cười, "Không có gì."


Mạnh Oánh quay đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, cũng cười cười.


Không tiếp chuyện với Liễu Yên.


Mà Lý Nghiêu ở đối diện, cứ nhìn Mạnh Oánh không rời mắt, lúc nghe được lời này của Liễu Yên, mang theo một tia đau lòng.


Mạnh Oánh không có chút nào cảm thấy đau lòng chính mình, cô thậm chí còn thích như bây giờ, cô vừa ăn đồ vật, một bên nhìn về phía bàn bóng.


Lý Dịch đánh xong một vòng.


Đến lượt Hứa Điện, anh chậm rãi, ánh mắt lướt qua bố cục trên bàn, sau đó chọn một góc độ rất xảo trá, cây cơ đặt ở trên mặt bàn, cúi người, cây cơ khẽ động, bang. . .


Một tiếng.


Hai quả bi vào lỗ, còn bi trắng vẫn yên vị trên mặt bàn, Hứa Điện cầm điếu thuốc, gảy tàn thuốc, lại đưa lên miệng hút, tiếp tục vòng tiếp theo.


Cố Tùy đứng tại cách đó không xa xem, nói: "Hai quả này đánh thật hay, góc độ đủ xảo trá."


Hứa Điện thần sắc nhàn nhạt, anh cầm điếu thuốc, đi tới, dụi vào gạt tàn thuốc, ngước mắt nhìn Mạnh Oánh, đôi mắt bên trong chứa một sự vui vẻ.


Mạnh Oánh bám lấy cái cằm, chạm vào ánh mắt của anh.


Hai người đối mặt trong khoảnh khắc.


Chung quanh giống như ngừng lại.


Không có mùi nước hoa, không có mùi rượu lẫn mùi thuốc lá, không có nhiều người như vậy.


Hầu kết Hứa Điện nhấp nhô.


Mạnh Oánh dời mắt, bưng nước trái cây, uống một ngụm.


Nước trái cây mát lạnh, cô giống như thấy được cửa đại học Lê thành, nhìn thấy một khung cảnh từ xa.


Điện thoại tích tích vang lên mấy lần.


Là Mạnh Tiêu muốn call video.


Mạnh Oánh nhìn thấy, dập máy, rồi gửi tin nhắn cho em trai mình, nói đang ở ngoài không tiện call video. Vừa gửi xong, liền nghe được một trận reo hò, Hứa Điện thắng.


Chu Dương cười hỏi: "Cậu muốn làm gì để vui đây?"


Một đám người lại cười lên, biểu cảm như đã biết rõ nhưng không tiện nói ra, Mạnh Oánh để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu một cái, liền thấy Hứa Điện đi tới chỗ này, một giây sau, anh cúi người khom lưng chặn môi của cô.


"Vãi thật!"


"Ha ha ha ha cái này cũng được."


Tiếng cười truyền đến, Mạnh Oánh hơi giãy dụa, nhưng không thoát được, đằng sau gáy cô dán lên thành ghế, đầu lưỡi bị mút đến run lên. Tay cũng bị Hứa Điện giữ chặt lấy. 


"Cmn."


Từ nơi không xa nhìn lại, chỉ thấy Hứa Điện nắm tay Mạnh Oánh, đồng thời nhiều lần tới gần, mặt hơi nghiêng, đường cong khuôn cằm gợi cảm, đầu lưỡi quấn giao, hôn kịch liệt. Hôn đến điên cuồng, long trời lở đất.


Đầu ngón tay Mạnh Oánh bấu thật chặt lấy tay vịn của thành ghế. Một cánh tay khác của anh thuận thế ôm lấy eo cô, hôn thêm một lần nữa. 


Liễu Yên đang ngậm điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất.


"Này mẹ hắn. . . . Không có chút nào là lạnh nhạt nha."


Anh giống như là muốn ăn hết Mạnh Oánh.


Quả thực kinh khủng.


"Ghê ghê ghê. . . ."


Chu Dương chấn kinh.


Hình tượng quá kích thích.


Lý Dịch xoay người, chậc một tiếng.


Đêm đó, Mạnh Oánh nắm thật chặt chăn, cúi thấp đầu, mặt mũi đỏ ửng, da thịt cũng nhiễm màu hồng phớt, tay cô xụi lơ, để xuôi bên người, nhịn không được lấy răng cắn gối, chặn lại âm thanh ái muội. Hứa Điện ôm eo của cô từ phía sau, rải từng nụ hôn dọc theo lưng của cô.


Lúc đầu lưỡi chạm đến đóa hoa hồng.


Khiến toàn thân cô run lên.


Sau đó, đầu gối cô vô lực, quỳ trên giường.


Đêm đã khuya, cách đó không xa còn có pháo hoa lẻ tẻ, nổ lốp bốp. Đủ mọi màu sắc hắt vào trong