Cả người Phương Cẩn Chi vùi trong đống tuyết, bé ngơ ngác nhìn Sở Hoài Xuyên đang đứng trước mặt mình, trong lòng uất ức kinh khủng. Sao người này lại ngang ngạnh như vậy? Trước đó, rõ ràng bé đã sai nha hoàn kéo hắn lên, tại hắn đuổi A Tinh đi mà. Sao bây giờ lại trở thành bé không chịu kéo hắn đứng lên?
Tuyết vẫn tiếp tục rơi xuống, rơi xuống đầu bé, mặt bé, theo ngực áo trượt vào bên trong áo bé, lạnh như băng.
Lục Vô Nghiên đứng dậy, sải bước đi về phía Phương Cẩn Chi, bế bé ra khỏi đống tuyết.
"Ngã đau không?" Lục Vô Nghiên phủi nhẹ mấy hạt tuyết bám trên người bé.
Phương Cẩn Chi lắc đầu, bé kéo kéo ngực áo của mình, khiến hạt tuyết bên trong y phục trượt xuống. Hạt tuyết trượt một đường từ ngực nhỏ trắng nõn của bé xuống dưới, dừng lại ở thắt lưng, rồi tan ra, tạo thành một vũng mước nhỏ lạnh ngắt.
Phương Cẩn Chi rùng mình một cái.
"Rơi vào trong y phục rồi?" Lục Vô Nghiên vội vàng hỏi.
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhìn về phía Tiểu Hoàng Đế, hắn vừa định nói chuyện, ngón tay cái bất ngờ bị nắm chặt lấy. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang ngước đầu, mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn. Có vẻ như con bé đã dùng tất cả sức lực để nắm lấy tay hắn.
Thấy sắc mặt Lục Vô Nghiên không chút thay đổi, Phương Cẩn Chi luống cuống. Bé vội vàng nhón chân lên, kéo vạt áo hắn, để hắn khom người xuống. Bé kề sát vào tai của Lục Vô Nghiên nhỏ giọng nói: "Hắn là Hoàng đế nha! Không nên vì chuyện của muội mà trách móc hắn! Muội không sao mà, không ngã bị thương, không đau......"
Lục Vô Nghiên vẫn không lên tiếng, càng khiến Phương Cẩn Chi lo lắng hơn. Bé vội vàng ôm cổ Lục Vô Nghiên, khẩn thiết nói bên tai hắn: "Van cầu Tam ca ca mà......"
Bé sợ nha!
Nghe nói Tiểu Hoàng Đế này bị Lục Vô Nghiên đánh từ nhỏ đến lớn, Lục Vô Nghiên không sợ hắn, nhưng Phương Cẩn Chi sợ nha! Bé đắc tội không nổi với Tiểu Hoàng Đế. Mặc dù hiện tại Tam ca ca đối xử tốt với bé, che chở cho bé. Nhưng Phương Cẩn Chi cũng không tin Tam ca ca sẽ che chở cho bé cả đời! Bé không thể ỷ sủng mà kiêu trong sự cưng chiều của Tam ca ca, gây thù chuốc oán quá nhiều!
"Ừ." Lục Vô Nghiên lấy một khối tuyết ra khỏi đầu bé. "Ta đưa muội về thay y phục khác."
Cuối cùng Phương Cẩn Chi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Sở Hoài Xuyên lại không bỏ qua. Hắn ta chạy đến trước mặt Lục Vô Nghiên, dang hai tay cản Lục Vô Nghiên lại, xụ mặt nói: "Vô Nghiên, sao ngươi không để ý tới người khác! Hừ, ngươi cứ nhìn nàng ta, đều không để ý đến ta! Ta khi dễ nàng ta ngươi cũng không để ý ta!"
"Muốn bị đánh?"
Sở Hoài Xuyên cứng cổ, cũng không lui bước.
Lục Vô Nghiên cũng chẳng thèm nói gì, hắn khẽ hất cằm về hướng cửa sổ tầng ba của lầu các. Sở Hoài Xuyên nghi ngờ nhìn sang, liền nhìn thấy Trưởng Công Chúa đang đứng sau cửa sổ trên tầng ba của lầu các, mặt lạnh tanh nhìn hắn. Sắc mặt Trưởng Công Chúa so với thời tiết lúc này còn lạnh hơn.
Lục Vô Nghiên nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, sau đó vòng qua hắn, ôm Phương Cẩn Chi đi ra ngoài. So với mình đánh hắn một trận, trừng phạt của mẫu thân càng khiến hắn nhớ lâu hơn.
Lục Vô Nghiên tiếp tục ôm Phương Cẩn Chi trở về tiểu viện của bé, dặn dò: "Đi tắm rửa thay y phục khác, rồi uống một ít canh gừng. Trời đông giá rét, đừng để nhiễm bệnh."
"Biết ạ." Phương Cẩn Chi kéo tay áo Lục Vô Nghiên lại, không chịu để cho hắn đi.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, hắn chỉ nhất thời ham chơi, chỉ... giận dỗi ta thôi. Hắn cũng không phải thật sự muốn hại muội, cũng sẽ không ghi hận muội."
"Thật sao?"
Lục Vô Nghiên lại gật đầu, nói: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đừng ngủ nướng, dẫn muội đến một nơi."
"Dạ!"
Ngày mai là sinh thần của Lục Vô Nghiên.
Sau khi Lục Vô Nghiên đi, đầu tiên Phương Cẩn Chi ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, rồi thay một bộ y phục mới, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng nhỏ của bé. Viện tử này vốn có một thư phòng, Phương Cẩn Chi tiện thể sử dụng. Mặc dù ban ngày Lục Vô Nghiên đã cho bé viết rất nhiều chữ, nhưng bé vẫn có thói quen trở về luyện tập thêm một lúc nữa.
Hôm nay có thể trở về sớm một chút cũng tốt, chẳng qua khẳng định là không thể nghe theo lời Tam ca ca đi nghỉ sớm được. Bé còn một chuyện quan trọng cần phải làm, bé lập tức chui vào trong thư phòng, bắt đầu bận rộn.
Đợi đến khi bé xong việc, đã qua giờ dần hơn một nửa. (giờ dần: 3h-5h sáng)
"Rốt cuộc cũng làm xong!" Phương Cẩn Chi vừa ngáp, vừa vui vẻ nói.
"Ai u, cô nương của ta, người còn không về giường nghỉ ngơi một chút, trời sắp sáng rồi!” Vẫn liên tục phụng bồi bên cạnh, Vệ mụ mụ đau lòng không thôi. Chỉ là một đứa bé sáu tuổi mà cứ thức đêm như vậy, bà có thể không đau lòng sao?
Còn không phải vì tiểu chủ tử không nơi nương tựa của bà muốn tự mình nghĩ cách lấy lòng vị phật sống trong phủ Quốc Công này sao?
Ở trong đầu Vệ mụ mụ, Lục Vô Nghiên chính là một vị phật sống trong phủ Ôn Quốc Công này, một vị phật sống có thể chiếu cố cô nương của bà!
Dưới sự thúc giục của Vệ mụ mụ, Phương Cẩn Chi cũng leo lên giường. Bấm đầu ngón tay đầu tính tính toán toán, cũng chỉ có thể ngủ được một canh giờ.
Sáng sớm, Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng bị Vệ mụ mụ ôm ra khỏi chăn bông ấm áp. Vệ mụ mụ cẩn thận rửa mặt chải đầu, thay y phục cho bé, trong suốt quá trình, Phương Cẩn Chi thậm chí cũng không mở mắt ra. Cho đến khi bị Vệ mụ mụ ôm ra khỏi phòng, bị gió lạnh thổi vào mặt, Phương Cẩn Chi mới có chút tỉnh táo.
"Đồ! Đồ của ta có mang theo chưa?"
"Nô tỳ đã mang theo hết cho người rồi đây." A Tinh vỗ vỗ vào chiếc hộp đa bảo ôm trong ngực.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới yên tâm.
Đến viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi từ trong ngực Vệ mụ mụ tuột xuống, chạy thẳng tới chỗ Nhập Phanh đang đốt huân hương trong chính sảnh, hỏi "Tam ca ca đã dậy chưa?"
Nhập Phanh liếc mắt nhìn A Tinh ôm một hộp gỗ tử đàn đi theo phía sau Phương Cẩn Chi, cười nói: "Tỉnh rồi ạ, đang ở trong thư phòng."
Phương Cẩn Chi liền tự mình xách chiếc hộp đa bảo chạy đi tìm Lục Vô Nghiên.
"Tam ca ca! Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi chạy quá nhanh, vấp phải bệ cửa suýt ngã sấp xuống.
Lục Vô Nghiên vội vàng đỡ lấy bé: "Lỗ mãng, xách theo cái hộp nặng như vậy để làm gì?"
Hắn đón lấy hộp đa bảo Phương Cẩn Chi đang xách trên tay.
"Lễ vật tặng cho Tam ca ca nha! Cẩn Chi đã chuẩn bị rất lâu đó!" Phương Cẩn Chi nhìn chằm chằm vào cái hộp của mình, sợ Lục Vô Nghiên sẽ thuận tay ném đi.
Lục Vô Nghiên nghi hoặc nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay, sau đó đặt nó lên trên trường án. Hắn mở nó ra, nhíu mày nhìn đồ vật bên trong, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
Phương Cẩn Chi vội cởi giầy, đạp lên thảm lông chồn đen trên mặt đất đi vào. Bé đứng lên trên cổ đắng, lôi từng thứ từng thứ ở trong hộp ra chỉ cho Lục Vô Nghiên.
"Cái này là lò sưởi ấm tay nha, khá nhỏ, chỉ lớn bằng nắm tay của Cẩn Chi, Tam ca ca cầm trong lòng bàn tay sẽ không bị lạnh!" Phương Cẩn Chi nắm bàn tay bé nhỏ lại, đồng thời đưa đến gần lò sưởi ấm tay để so sánh kích thước.
Bàn tay của Tam ca ca luôn có thể bao lấy hết cả bàn tay bé, cho nên kích cỡ của cái lò sưởi tay này nhất định thích hợp.
"Cái chặn giấy Thiềm Thừ bằng bạch ngọc này là bảo bối muội giấu dưới đáy rương. Năm ngoái có người ra giá cao với phụ thân để mua lại, phụ thân cũng không bán! Nói là đợi muội trưởng thành sẽ cho muội dùng khi đi học."
"Còn có cái này cũng là bảo bối muội giấu dưới đáy rương: ngọc như ý! Trước kia mẫu thân đã tìm tượng sư đặc biệt khắc cho muội đó, hiện tại cũng tặng cho Tam ca ca."
"Ừm, túi thơm và đôi vớ này là do muội tự làm." Phương Cẩn Chi ngượng ngùng gãi đầu. "Muội biết đường may của muội không đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên Cẩn Chi thêu thùa may vá! Tam ca ca có thể bỏ huân hương mà huynh thích vào trong túi thơm, như vậy cho dù Tam ca ca ở bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi thơm. Tam ca ca luôn sợ lạnh, nhưng lại không thích mang vớ, vậy là không được. Sau này đều phải mang vớ mới không bị lạnh."
Phương Cẩn Chi liếc nhìn túi thơm và vớ mình làm, đường may xiêu vẹo khiến mặt bé có chút ửng hồng. Bé nhỏ giọng nói: "Tam ca ca không được chê muội làm không tốt, đợi muội trưởng thành, sẽ làm cái khác tốt hơn cho huynh!"
Lục Vô Nghiên cúi đầu, nhìn đôi chân trần thon dài của mình, nghiêm túc gật đầu, hắn vuốt ve đường may xù xì trên vớ gấm, nói: "Làm rất tốt, ta rất thích."
Phương Cẩn Chi lập tức vui mừng, bé chỉ vào một tượng đất nhỏ bên trong rương, nói: "Cái này là đêm qua.....gần tối hôm qua muội nặn đó! Tam ca ca, mau nhìn xem có giống huynh hay không?"
Lục Vô Nghiên cầm tượng người đất lên. Người đất ngồi trên xe lăn, thậm chí còn dùng kéo cắt ra ngũ quan -- khóe miệng hơi trễ xuống có vẻ không được vui lắm.
Phương Cẩn Chi dựa theo hình ảnh lần đầu tiên gặp Lục Vô Nghiên mà nắn ra, Lục Vô Nghiên không nhịn được cười: "Hôm đó ta có không vui sao?"
Phương Cẩn Chi khoát khoát tay, vội nói: "Không có, không có... nhưng có chút lạnh lùng..."
"Vậy đây là cái gì?" Lục Vô Nghiên mở một chiếc quạt xếp đang nằm lẳng lặng bên trong rương, kinh ngạc nhìn hình vẽ bên trên đó. Phía trên vẽ hai đứa trẻ, đứa lớn ngồi trên ghế, đứa nhỏ ngồi trên đùi hắn, đứa lớn đang đút đứa nhỏ ăn cơm.
Những nét vẽ vô cùng đơn giản, không vẽ biểu cảm trên gương mặt đứa lớn, nhưng lại vẽ nét mặt sợ hãi của đứa nhỏ.
"Vẽ xấu thật đấy." Lục Vô Nghiên cố nén ý cười tràn ra khóe mắt.
Phương Cẩn Chi lại trịnh trọng vỗ vỗ ngực mình, nói: "Chờ muội trưởng thành, sẽ vẽ đẹp hơn! Diễm kinh tứ tọa!"
"Dùng sai thành ngữ rồi."
"À ừm.... Kỹ áp quần hùng?" Phương Cẩn Chi hồi hộp hỏi.
"Lần này đúng." Lục Vô Nghiên đặt quạt xếp xuống, nhìn hai món lễ vật cuối cùng nằm trong rương, một con châu chấu cỏ, và một quyển sách nhỏ. Thắt châu chấu cỏ vốn là Lục Vô Nghiên dạy bé, nhưng con châu chấu này không phải dùng dây cỏ để thắt, mà được thắt bằng một dây lụa đỏ thượng hạng.
Lục Vô Nghiên mở quyển sách còn lại ra, trong chớp mắt không khỏi kinh ngạc.
Trang thứ nhất viết đầy chữ, dùng chữ khải cực nhỏ viết chi chít những chữ "Lục Vô Nghiên". Bút tích vụng về, xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn có một chữ viết sai.
Lục Vô Nghiên lật trang thứ hai, vẫn là tên của hắn.
Trang thứ ba, trang thứ tư, trang thứ năm..... Nguyên cả quyển sách nhỏ, được viết đầy tên của hắn. Đến khi Lục Vô Nghiên lật tới trang cuối cùng, chữ viết trên tờ giấy này được nắn nót từng chữ một, xinh đẹp đầy ý nghĩa sâu sắc.
Nhập Trà từng bẩm báo với hắn, mấy ngày nay mỗi ngày Phương Cẩn Chi trở về đều chui vào trong thư phòng viết chữ, hẳn là viết mấy chữ này?
"Cái đó......" Phương Cẩn Chi hơi xấu hổ nói. "Con châu chấu kia nữa là đủ số...."
Lúc này Lục Vô Nghiên mới đếm lại lần nữa.
Lò sưởi tay bằng đồng chạm khắc hình thú, chặn giấy Thiềm Thừ bằng bạch ngọc, ngọc Như Ý, túi thơm, vớ gấm, người đất, quạt xếp, châu chấu, sách nhỏ.
"Sao lại là chín cái?" Lục Vô Nghiên hỏi.
Phương Cẩn Chi buông thỏng hai cánh tay đang ôm trước ngực xuống, ánh mắt bé rất nghiêm túc nhìn Lục Vô Nghiên, nói: "Muội hi vọng Tam ca ca đối xử tốt với muội, có thể lâu hơn một chút."