Thề Hẹn Với Quân

Chương 32

“Ta sẽ biến trở về cây đó.”Lời này vừa cất lên, sâu trong mắt Mục Vũ thoáng hiện lên vẻ lo âu. Hắn liếc nhìn Khúc Kiều, do dự không nói.

Khúc Kiều thấy thế, dịu dàng cười một tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Giác, nói: “Xem đi, ta đã nói mà. Một viên Kim Nhụy tuyệt đối không thể cứu được cả hai chúng ta, cùng lắm chỉ cầm cự được mạng sống của ta thôi. Hơn nữa nếu ta đoán không lầm …” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Vân Hòa, “Pháp trận “Chân Hư Thiên Diễn” này cũng có giới hạn phải không?”

Vân Hòa nghe vậy, bất đắc dĩ đáp lại: “Trong vòng ba trượng xung quanh.” Giọng nói của cậu ta ẩn chứa vẻ áy náy, “Trận pháp này mới được hình thành, đợi một thời gian nữa, có lẽ sẽ mở rộng được ra thêm …”

Sau khi nghe xong, Khúc Kiều nhoẻn cười, ngước mắt nhìn về phía Mục Vũ. Không đợi nàng mở lời, Mục Vũ đã mở miệng trước, nhíu mày nói: “Đừng tránh nặng tìm nhẹ.”

“Sao?” Khúc Kiều nhất thời không hiểu.

“Trước sự sống chết, lo gì tới ranh giới, giới hạn.” Mục Vũ dứt lời xong lại hỏi, “Nếu như biến trở về cây thì có nguy hại gì không?”

Khúc Kiều lắc đầu, “Điều này thì không có đâu, chỉ là …”

“Vậy là được.” Mục Vũ cười đáp lại, sau đó quay sang nói với Vân Hòa, “Vậy xin nhờ cậy Thánh Sư.”

Vân Hòa cũng bật cười theo hắn, gật đầu đáp: “Sẽ cố hết sức.”

Khúc Kiều hơi sốt sắng, nàng giơ tay kéo tay áo Mục Vũ, cất lời: “Chàng đừng đồng ý nhanh như vậy! Chàng có thực sự hiểu được mặt lợi hại trong đó chưa?”

Mục Vũ không đáp lại lời nàng mà vội vã ngồi xổm xuống cúi thấp người, nâng cánh tay nàng lên, sợ nàng vì kéo hắn mà mất sức, lại hao tổn thêm sức lực.

Trông thấy vậy, Mạnh Giác mở miệng nói: “Khúc cô nương, cái gọi là mặt lợi hại, ta có thể đoán được một hai.” Anh ta mỉm cười, cũng ngồi xuống bên suối, “Đúng vậy, căn cơ của cô nương đã bị hủy, muốn khôi phục đạo hạnh đâu thể dễ như vậy được, chỉ e sư đệ của ta sẽ bị vây khốn trong vòng ba trượng cả đời …”

“Sư huynh!” Mục Vũ nghe vậy, lên tiếng ngắt lời.

Mạnh Giác không để ý tới, nói tiếp: “Chuyện này quả thực khiến cho người ta khó xử. Dù sao cũng không danh không phận sao có thể làm trễ nải người khác đây.”

Bước chuyển này quả thực rất bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra, đồng thời cùng nhìn về phía Mạnh Giác. Lưu Chủy lại là người có phản ứng đầu tiên, anh ta hơi nhếch môi cười, cất tiếng: “Sư huynh quên rồi à, bọn họ là chủ tớ.”

Mạnh Giác lắc đầu, cười đáp: “Lúc trước là chủ tớ quả thật không sai. Nhưng ngày đó, ta xin cô nương buông tay cho sư đệ ta tự do, cô nương đã đồng ý rồi. Về sau, cô nương tới tìm sư đệ của ta, ta nhớ rõ ràng, cô nương đã nói là tình nhi nữ, có phải không?” Anh ta nói tới đây, thu lại nét tươi cười, hỏi Khúc Kiều, “Lời nói khi đó của cô nương, không phải là lời đùa cợt chứ?”

Khúc Kiều chỉ cảm thấy như mình bị xoay vòng vòng, trong thoáng chốc vẫn đang loay hoay chưa tìm được lối ra. Nàng ngơ ngác nhìn Mạnh Giác, không biết nên đáp lại thế nào mới được.

Mạnh Giác thấy nàng như vậy, khẽ thở dài, nói: “Aiz, vậy thì không ổn rồi. Ta làm sư huynh sao có thể để sư đệ phải uất ức như vậy. Khúc cô nương, hôm nay chúng ta phải nói rõ mọi chuyện mới được.”

Mục Vũ không thể nghe tiếp được nữa, hắn mở miệng, nói nhỏ với Mạnh Giác: “Sư huynh, đừng bắt nạt nàng.”

“Nói cho cùng là ai bắt nạt ai đây?” Mạnh Giác cười nói, “Nói tóm lại, hôm nay Khúc cô nương không nói rõ, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Mục Vũ thực hết cách, không khỏi cúi đầu đỡ trán.

Khúc Kiều thấy tình hình như vậy, giờ mới biết cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan. Nàng rối rắm vô cùng, nào đáp được lời gì.

Lúc này, Vân Hòa đứng bên cạnh cũng cười mở miệng, góp lời: “Hỏa Thần giáo các vị thật thú vị, từ trước tới nay chỉ nghe tới đàng trai nói rõ mọi chuyện với đàng gái, giờ đến lượt các vị sao lại trái khoáy thế này?”

Được câu này, Mạnh Giác tiện đà tiếp lời: “Thánh Sư nói rất phải. Là ta tính sai, đúng là nên để sư đệ ta mở miệng trước mới đúng.” Anh ta nói tới đây, giơ tay vỗ lên vai Mục Vũ, “A Vũ, danh tiết cô nương quan trọng, đệ nói rõ đi nào.”

Mục Vũ giật mình, bật cười.

Lúc này, Khúc Kiều mới hiểu ra. Nàng quả thực đã bị xoay vòng vòng. Cái vòng này khiến cho nàng sinh lòng sợ sệt, cũng khiến nàng băn khoăn lo lắng. Cuối cùng thoát khỏi nó, sự thật lại đơn giản biết bao. Sau bao nhiêu bối rối chính là sự thoải mái. Nàng vứt bỏ lòng trốn tránh, ngước mắt nhìn Mục Vũ.

Mục Vũ thấy nàng nhìn mình, không khỏi nảy sinh chút e dè. Hắn ngượng ngùng cúi thấp đầu, hắng giọng nói: “Đệ … đệ nguyện lấy Khúc cô nương làm vợ.”

Nghe được câu này, Khúc Kiều chợt có cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng đều nằm trong dự liệu nhưng khi nghe được lời của Mục Vũ, lòng vẫn bối rối sợ sệt e dè. Rung động như vậy, rốt cuộc là vì sao nàng cũng không thể nào hiểu rõ. Nhưng có một việc, nàng cực kỳ rõ – nếu còn nói bản thân không thấu hiểu thất tình, vậy thì không đúng rồi.

“Khúc cô nương, ý của cô nương thế nào?” Thấy Khúc Kiều chậm chạp chưa phản hồi, Mạnh Giác đứng bên cười hỏi.

Khúc Kiều không đáp lại, chỉ gật đầu.

“Được.” Mạnh Giác kết luận, “Hai bên đều đã bằng lòng, vậy chuyện coi như đã định. Tuy rằng đang ở nhờ, nhiều thứ vội vàng nhưng lễ nghĩa là không thể thiếu, cứ để ta lo việc sắp xếp.”

Mục Vũ nghe thế, nghi hoặc hỏi lại: “Chúng ta tu tiên, nào có lễ nghi như vậy?”

“Đúng là không có.” Mạnh Giác bâng quơ đáp lại, “Nghiêm túc mà nói, ngay cả việc thành hôn chúng ta cũng không có đâu. Nhưng đôi khi làm chuyện thế tục một lần thì có sao.” Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn về phía Vân Hòa, “Đúng rồi, đây dù sao cũng thuộc Vĩnh Thánh Thiên tông, vẫn phải nhờ cậy Thánh sư giúp đỡ, mong chưởng môn đồng ý cho việc này.”

Vân Hòa nghe vậy cười đứng dậy, “Không dám.”

“Đệ sẽ gửi thư về Hỏa Thần giáo, bẩm báo với sư tôn.” Lưu Chủy cũng đứng lên rồi nói vậy.

Mọi người nói xong, hành lễ cáo từ, từng người một rời đi.

Khúc Kiều đưa mắt nhìn bọn họ đi mất, niềm vui từ từ nhuốm lên gương mặt. Mục Vũ thấy nàng vậy, cũng nở nụ cười. Cả hai đều không nói gì, chỉ có lòng vui mừng là không thể che giấu.



Thanh Thương nhìn nàng, vẻ buồn rầu nhuốm trên hàng mi nhưng chẳng mấy chốc đã thu lại hết. Nàng ấy cười, lấy son phấn từ trong hộp nữ trang ra, khuyên nhủ: “Cô nương ngâm mình trong nước, quả thực là không tiện. Những thứ khác đều bỏ qua hết, chỉ cần tô son là xong.”

Khúc Kiều không chối từ. Thanh Thương mỉm cười, ngón tay chấm chút son, điểm trang cho nàng.

Cảm giác này, thực là mới mẻ, khiến cho Khúc Kiều không khỏi bật cười: “Ta từng đọc trong sách có câu “Soi gương tô son thắm”*, có lẽ chính là thế này nhỉ.”

(*nguyên bản Hán Việt: đối kính lý hồng trang = bên trên là mình chém)

Thanh Thương nghe vậy, cười đáp: “Ừm.” Nàng ấy nhìn phấn son trên tay, thoáng suy nghĩ một chút, cất lời: “Khúc cô nương, Mộc Tủy cô đánh mất, nhất định chúng ta sẽ đoạt lại. Cô cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần, cố điều dưỡng thật tốt. Khi nào có thời gian rảnh, bọn ta sẽ tới thăm cô, sẽ mang cả sách truyện cho cô nữa.”

Nghe nàng ấy nói vậy, Khúc Kiều xao động, thoáng kinh ngạc.

“Tuy không thể chi tiết bao quát được hết, nhưng chúng ta cũng sẽ cố hết sức vẽ lại cảnh núi cao sông dài cho cô nương …” Thanh Thương nhìn nàng mỉm cười, “Còn thi từ ca phú, những câu chuyện thú vị, chúng ta cũng sẽ sưu tầm cho cô, rồi để A Vũ đọc lại cho cô nghe, có được không?”

Ngoại trừ gật đầu đồng ý, Khúc Kiều không thể nói thêm được điều gì khác, “Đa tạ.”

Nghe tiếng cám ơn này, Thanh Thương giơ tay lên, khẽ khàng vuốt lên mái tóc Khúc Kiều, trên gương mặt nàng ấy, tràn đầy sự quan tâm thương cảm: “Sau ngày hôm nay, đều là người trong nhà, đừng khách khí nữa.”

Khúc Kiều nhìn nàng ấy, chỉ thấy lồng ngực ấm áp, khóe mắt nhòe nước.

Đúng lúc này, có tiếng người huyên náo bên ngoài màn trướng.

“… Bái thiên địa thì được rồi, nhưng cao đường làm sao đây? Giờ mà mời giáo chủ tới nhất định sẽ không kịp đâu?” Giọng nói này, Khúc Kiều nghe hơi quen tai, hình như là của người đệ tử tên Thư Hoàng trong Hỏa Thần giáo.

“Hay là để chưởng môn nhà ta làm “cao đường” là được, dù sao về bối phận cũng giống nhau cả mà.” Đáp lại là một giọng nói trong trẻo, hình như là của đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông.

“Ấy đừng. Tính khí chưởng môn mọi người còn không rõ sao, đang trong ngày lành, tội gì ăn mắng?” Cất lời khuyên nhủ là nữ đệ tử Vân Sam.

“Vậy làm sao giờ? Aiz, quy củ của thế tục cũng thật quá nhiều!” Thư Hoàng càu nhàu.

“Vậy cứ bỏ hết mấy lễ nghi rắc rối này đi, làm giông giống thôi là được rồi.”

“Vậy thì không ổn! Thành thân là chuyện lớn, sao có thể tùy tiện như vậy được!”

“…”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, tranh luận sục sôi.

Thanh Thương nghe được một lát, lắc đầu cười, đứng dậy, vén mành trướng lên, nói: “Mọi người à, đừng làm ồn tới tân nương.”

Trong khoảnh khắc mành được vén lên, tất cả mịt mờ hoài nghi cũng như được vén lên theo, hiện ra trước mặt là khung cảnh sáng ngời. Khúc Kiều nhìn những khuôn mặt bên ngoài đó, không kìm được nở nụ cười.

Mọi người thấy nàng, liên tục nói lời xin lỗi, không những thế còn mồm năm miệng mười chúc mừng.

Khúc Kiều không nói gì, chỉ nhoẻn cười. Trời đất rộng lớn, chỉ người là có tình. Dốc lòng bảo vệ, thương yêu, điều bình phàm này chính là thứ nàng luôn một lòng hướng về. Giờ đây, trong thân gỗ của nàng, là dịu dàng tha thiết …

Trong khoảnh khắc nàng xúc động không thôi chợt thấy mọi người đang rộn rã nói chuyện lại dần nhường ra một con đường. Nàng ngước mắt lên thì trông thấy Mục Vũ mỉm cười gật đầu, chào hỏi mọi người, cất bước tới.

Hắn vẫn mặc trang phục bình thường, chỉ đổi dây buộc tóc thành màu đỏ. Mục Vũ đi tới bên suối, mỉm cười gọi Khúc Kiều rồi ngồi xuống. Ngay ở khoảnh khắc hắn cúi đầu, dây buộc tóc rủ xuống, phảng qua gò má, rủ xuống bả vai. Khúc Kiều ngắm nhìn cảnh tượng tươi đẹp, không khỏi ngẩn ngơ.

Mục Vũ phát hiện ra, cụp mắt, cười khẽ, giơ tay vuốt vuốt dây buộc tóc, phân trần: “Cái này … nàng không biết đâu, cả Vĩnh Thánh Thiên tông chỉ toàn một màu trắng …” Hắn nói, ngẩng đầu nhìn màn lụa xanh bên trên, “Tìm được chút lụa xanh mỏng này đã tốn mất bao thời gian. Sau đó không có cách nào, đánh dùng chu sa để nhuộm nhưng cũng chỉ kịp nhuộm mỗi dây buộc thôi.”

Khúc Kiều cười, cố gắng giơ tay lên, quấn dải dây giữa những ngón tay ngắm nghía, khen: “Thật là đẹp.”

Mục Vũ cũng vui vẻ, tay giơ lên lần tìm trong ngực lấy một món đồ ra để xuống trước mặt nàng. Khúc Kiều vừa trông thấy, trước mắt liền bừng sáng. Dây buộc đỏ rực, kết bằng hoa, điểm tô thêm vài ba viên ngọc. Dù rất đơn giản nhưng cũng có nét rực rỡ khác lạ.

Mục Vũ quan sát phản ứng của nàng, cười nói: “Để ta buộc lên cho nàng nhé?”

Khúc Kiều cực kỳ vui vẻ, nhanh nhẹn gật đầu đồng ý.

Mục Vũ dịu dàng vén tóc nàng lên, cẩn thận đeo vòng hoa lên. Hắn ngắm qua ngắm lại, lại thấy không hài lòng lắm, cẩn trọng gỡ xuống. Nhiều lần như thế khiến cho Khúc Kiều không hiểu sao. Rốt cuộc Thanh Thương cũng không nhìn nổi nữa, thở dài bảo: “A Vũ, có cần ta tới giúp không?”

Mục Vũ ngượng ngùng, đỏ mặt lắc đầu nói: “Để đệ thử lại thêm lần nữa.”

Khúc Kiều nghe thế, cũng nói theo: “Ừm, để chàng thử thêm lần nữa.”

Thanh Thương nghe vậy, lắc đầu cười, đứng lên dặn dò: “Được, hai người cứ bình tĩnh thử, nhưng nhớ đừng làm trễ canh giờ.”

Lời này vừa cất lên, mọi người không khỏi buồn cười.

Khúc Kiều xấu hổ, ngượng ngùng liếc nhìn Mục Vũ. Mục Vũ cũng lúng túng, nhưng vẫn cố mỉm cười như cũ, nhỏ giọng an ủi nàng: “Lần này nhất định sẽ được.”

Khúc Kiều gật đầu, đang định trả lời hắn, trong lồng ngực chợt truyền đến cơn chấn động. Sắc mặt thoắt biến đổi, nàng than: “Chủ thượng …”

Mục Vũ kinh hãi, vẻ mặt cũng toát lên nỗi hoảng hốt.

Lúc này, Lạc Kiền Hoài phi thân tới, cất cao giọng trách: “Yêu ma đã tới trước cửa còn có tâm tư ở đây chơi đùa.”

Mọi người nghe vậy, tất cả đều tập trung tinh thần, nghiêm nghị chuẩn bị tham chiến.

Lạc Kiền Hoài liếc nhìn Mục Vũ và Khúc Kiều, gật đầu chào từ biệt rồi xoay người đi, ra lệnh: “Vân Hòa, con ở lại bày trận. Vân Sam, bảo vệ đỉnh Tuyết Khuyết. Những đệ tử còn lại theo ta lên trước nghênh chiến. Các đệ tử Hỏa Thần giáo thì tùy.”

Lời này vừa dứt, chúng đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông đều đồng thanh hô vâng. Các đệ tử Hỏa Thần giáo cũng không cam lòng đứng sau, ào ào mở miệng xin chiến.

Trông thấy mọi người hối hả, Mục Vũ cũng lộ vẻ lo lắng, rốt ruột không thôi.

Thanh Thương quay lại nhìn hắn, mỉm cười vái chào, từ biệt. Những đệ tử khác thấy vậy cũng hành lễ theo. Mục Vũ đứng lên, vài chào đáp lại.

Không cần nhiều lời rườm rà, tất cả đều hiểu ý nhau.

Mọi người phi thân lên không, chớp mắt đã không còn bóng dáng. Mục Vũ đứng bên suối, trông theo hướng mọi người rời đi, ngơ ngẩn một lúc lâu.

Thấy hắn như vậy, Vân Hòa tiến lên trước khuyên nhủ: “An nguy của Khúc cô nương quan trọng hơn, chúng ta mau khởi trận thôi.”

Mục Vũ hoàn hồn, gật đầu đáp: “Làm phiền Thánh Sư.” Dứt lời, hắn cất bước tiến vào trong suối nước.

Vân Hòa lùi lại vài bước, liếc nhìn Vân Sam. Vân Sam hiểu ý, dùng thuật “Mộng điệp hóa cảnh” ẩn đỉnh Tuyết Khuyết trong ảo ảnh. Tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, Vân Hòa hít sâu một hơi, niệm chú bày trận.

Ánh sáng từ pháp trận chiếu rọi mặt suối, từng luồng sáng lăn tăn trải rộng. Khúc Kiều chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, sự chết lặng lúc trước như kéo dài ra, không kìm được cơn buồn ngủ. Mục Vũ thấy vậy, dịu dàng ôm nàng vào lòng, ôm nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Khúc Kiều gối lên vai hắn, cố gắng mở mắt ra. Nàng sợ khi mình khép mắt lại sẽ là vĩnh biệt.

Mục Vũ nắm lấy tay nàng, thầm thì: “Còn điều gì muốn dặn dò?”

Khúc Kiều nghe vậy, ngẫm nghĩ một lát rồi ngước mắt lên nói: “Chàng dùng Kim Nhụy duy trì mạng sống của ta tất sẽ tổn thương tới cơ thể. Trận pháp Chân Hư Thiên Diễn này mới được hình thành, khó có thể bảo vệ được chu toàn. Tâm pháp ta dạy, chàng nhất định phải chăm chỉ tu luyện, sẽ có nhiều chỗ có lợi.”

“Được.” Mục Vũ đáp.

Khúc Kiều gật đầu, nói tiếp: “Mặc dù chàng tu tiên nhưng dù sao vẫn là người phàm, đừng bỏ mặc ăn uống. Thêm nữa, nước suối tiên này cũng có lợi cho chàng, chàng uống cũng được, ngâm cũng được, đều tốt cả. Còn điều này, nhớ phơi nắng nhiều nhé.”

Lời nói này nghe thật quen tai, không khỏi khiến Mục Vũ bật cười: “Biết rồi.”

“Có cái gì hay mà cười đâu …” Khúc Kiều làu bàu một tiếng, lại nhớ ra điều gì, nàng tiếp tục dặn dò, “Ừm, nếu chàng đọc sách truyện cho ta thì nhớ, ta thích đoàn tụ sum vầy, mấy thứ vui vẻ ấm áp, chờ đừng kể cho ta chuyện sinh ly tử biệt.”

Sau khi nghe xong, Mục Vũ cười không kìm được: “Chỉ thế thôi?”

Khúc Kiều nhìn hắn, sau một thoáng im lặng, nàng hơi nâng người dậy, hôn lên môi hắn.

Nụ hôn này, nhẹ nhàng lướt qua, cực kỳ dịu dàng mềm mại.

Không để Mục Vũ kịp phản ứng, nàng đã lặng lẽ lùi về. Nàng mang theo vẻ đắc ý vì vừa làm xong chuyện xấu, liếc nhìn hắn, khẽ nói: “Chờ ta.”

Mục Vũ bật cười, ôm nàng vào lòng, đáp: “Ừ.”

Lời hẹn này, không cầu hắn đáp lại.

Khúc Kiều mỉm cười khép mắt lại, để ánh sáng của pháp trận bao lấy toàn thân.

Chỉ một lát sau, pháp trận kết thành, gió mát thoáng qua, lay động màn lụa xanh mỏng. Chỉ thấy trong suối nước có một cây dâu đẹp đẽ hiện lên. Lá xanh tựa ngọc bích, vững chãi như tùng bách. Hương thơm ngọt lành, như hương lan lan tỏa, ánh sáng lấp lánh êm dịu, hiền hòa như ánh trăng.

Vân Hòa ngắm nhìn cây dâu, đột nhiên nhận ra điều gì, bước nhanh lên trước, “Đây là …” Cậu ta cực kỳ kinh ngạc, nói với Mục Vũ, “Thì ra, thì ra Khúc cô nương không phải là yêu!”

Mục Vũ đứng dậy, không hiểu gì nhìn cậu ta.

Vân Hòa cười cất lời: “Ta sớm nên nghĩ ra, khó trách viên tinh nguyên kia lại gọi là “Thần tang kim nhụy”! Khúc cô nương, cô ấy là thần mộc!”

Mục Vũ yên lặng nghe xong, ngước mắt nhìn về phía cây dâu xinh đẹp tuyệt trần, chợt trông thấy giữa tán lá xanh biếc, lấp ló sắc son đỏ. Hắn mỉm cười, giơ tay xoa lên thân cây, dịu dàng đáp: “Là thần hay yêu có gì quan trọng đâu.”

Vân Hòa giật mình, lập tức hiểu ra.

“Đúng vậy, có gì quan trọng đâu.”

Dứt lời, gió nhẹ lại thổi tới. Nhánh cây cành lá lay động theo cơn gió, vang lên tiếng xào xạc. Gió núi lạnh lẽo, nhưng bốn mùa vẫn cứ thế luân chuyển, đem đông đi xuân về …