Khúc Kiều cẩn thận núp sau vạt lá rậm rạp nhìn chằm chằm nam tử cách đó không xa, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Khúc Kiều vốn là một cây dâu, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt trong một ngàn hai trăm năm, đã có thể thuần thục biến hóa ra thân người, học được chút thuật pháp tầm tầm, chiếm lấy một ngọn núi cũng tầm tầm. Lại nói, ngọn núi này của nàng rất hoang vắng, bình thường chẳng có mấy người tới. Thỉnh thoảng có người qua, thấy nơi này rậm rạp, âm u, tĩnh mịch đều không dám tiến vào sâu. Hôm nay, không biết mặt trời mọc từ đằng nào mà lại có người lên núi. Lên núi thì lên thôi, nàng vẫn luôn độ lượng mà, không hề ngại ngần mà cho mượn đường. Nhưng người này, rõ ràng không phải đi ngang qua …
Nàng âm thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời nhỏ lộ ra giữa tán cây. Đã qua hai canh giờ rồi, sao mà người này vẫn còn tản bộ quanh đây? Mới đầu còn tưởng hắn lạc đường, tốt bụng dẹp cành lá đi, chỉ đường cho hắn. Nhưng hắn đi tới chân núi rồi lại vòng về. Bởi vậy, vấn đề lớn rồi đây. Nàng không biết người này có ý đồ gì, không thể làm gì khác ngoài việc chú tâm theo sát, nhưng theo dõi thì cứ theo dõi, vấn đề lớn vẫn cứ càng ngày càng lớn. Nàng không hiểu rõ loài người, không ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy. Nam tử này, trang phục thuần sắc đen, áo choàng xám tro, trên cánh tay và bắp chân đều có hộ giáp tinh luyện. Sau lưng có một mũi giáo ngắn dài chừng bốn thước, lóe ra tia sáng lạnh lẽo. Khiến cho người ta chú ý chính là cái hồ lô hắn đeo bên hông. Hồ lô kia chỉ to chừng một bàn tay, toàn thân đỏ rực, bên trên còn khắc đầy vân triện, ở giữa bầu nước có khắc một chữ, nàng nhận ra được, là “Thần”. Thế này mà còn cho đó là nông phu hoặc thợ săn thì cũng quá mù rồi…
Khúc Kiều đương cực độ sầu lo, nam tử kia chợt dừng lại. Tay hắn cầm kiếm, vẽ một đường về phía trước, thuật pháp che mắt trên núi lập tức bị phá vỡ, hiện ra cảnh thực.
Thì ra đoạn đường rậm rạp cỏ cây đều là ảo ảnh, đỉnh núi lớn thế này ấy vậy mà chỉ có một cây dâu. Nhưng cây này, thân to mười người ôm mới hết, sừng sững cao vút tầng mây. Thân cây lừng lững, bao lấy đỉnh núi, cành lá rậm rạp, che phủ một góc trời. Mặc dù đã vào đông nhưng cành lá vẫn xanh tươi, lấp lánh bóng nước. Không cần phải bàn nữa, đây chính là bản thể của Khúc Kiều.
Mắt thấy nam tử kia từ từ đi tới chỗ cây dâu, Khúc Kiều kinh hãi, lòng thầm than khổ: trời ạ, chẳng lẽ là đạo sĩ bắt yêu? Nàng cuống quýt niệm quyết, biến dây mây rối tung cuộn chặt thành một con mãng xà lao tới. Thân rắn dài ba trượng, đỏ rực như lửa, răng nọc như đao, đôi con ngươi lộ ra hung quang, vô cùng kinh người. Nàng hài lòng cười một tiếng, ngón tay đưa ra, nhẹ giọng nói: “Đi!”
Cự xà tuân lệnh, lao người đi. Nam tử kia phát hiện ra, xoay người lại, thấy con quái vật, không khỏi kinh ngạc. Cự xà dừng lại trước người nam tử chừng một trượng, lưỡi đỏ phun ra nuốt vào.
Tiếp sau, cuộn lấy hắn ném xuống núi, dựng lại chướng thuật làm thành bức tưởng ngăn cản người tới là mọi sự đại cát…
Khúc Kiều đang tính toán, chợt nghe nam tử kia mở miệng, ra lệnh: “Xung!”
Tiếng nói vừa dứt, mũi giáo sau lưng nam tử tự chuyển động, lao vút như tên, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua người cự xà. Hình thể cự xà tan đi, hóa thành lá cây tản mác. Không đợi Khúc Kiều phản ứng kịp, mũi giáo kia xoay tròn một vòng, đầu giáo lặng yên chĩa về hướng nàng.
Không phải chứ?!
Mắt thấy mũi giáo đã vụt tới, Khúc Kiều cũng không biết là nên tránh hay nên ngăn cản. Do dự trong chốc lát, mũi giáo đã ngay trước mắt. Cực độ hốt hoảng, nàng vung tay lên, đẩy mũi giáo ra. Khoảnh khắc chạm vào mũi giáo, lòng bàn tay nàng truyền tới cơn đau nhức chẳng khác nào bị lửa đốt. Nàng hét lên một tiếng, vẩy tay thật mạnh, muốn hất đi đau đớn. Nhưng cách làm không chút thiết thực kia còn chưa kịp thành công, mũi giáo đã lại quay về lần nữa chỉ vào nàng.
“Chờ, chờ một chút!!! Chuyện gì cũng từ từ!!!” Nàng kêu lên một tiếng, hô với mũi giáo. Mũi giáo như đáp lại nàng, dừng lại ngay trước mặt nàng chừng mấy tấc. Nàng dè dặt nhìn mũi giáo, rụt lùi về phía sau mấy bước, khẽ cất lời: “Đúng rồi, bĩnh tình chút…”
Mũi giáo đương nhiên không thể nghe hiểu những lời này nhưng lại không hề công kích nữa. Nó khẽ run lên, bay vụt lên về hướng chủ nhân của mình. Ánh mắt Khúc Kiều cũng di động theo nó, thấy nó đã được chủ nhân của mình cầm chắc trong tay, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một hơi này còn chưa thở xong, nàng đã thấy nam tử kia cất bước tới, đi về phía nàng.
Khúc Kiều cau mày, bất đắc dĩ lên tiếng: “Vị thiếu hiệp này, chúng ta chuyện gì cũng nên từ từ. Mặc dù ta là yêu nhưng không hề làm chuyện gì tội ác tày trời, cậu đừng làm loạn nha …”
Đang nói dở, nam tử kia đã đi tới trước mặt nàng. Hắn đứng lại, cởi áo choàng ra, mở miệng nói: “Rốt cuộc cũng tìm được cô.”
Khúc Kiều nhìn gương mặt tuấn tú trẻ tuổi tay cầm áo choàng, nhất thời có chút mờ mịt: “… Chúng ta quen biết sao?”
Nam tử nghe tới đây, mắt vẫn nhìn, miệng nhoẻn nụ cười, nói: “Cô nương không nhớ ta?”
Khi hắn cười lên, hai tròng mắt lấp lánh như sao. Tim Khúc Kiều nhất thời loạn nhịp mà đập mạnh, ngơ ngác ngắm nhìn nụ cười kia, lắc đầu một cái.
Nam tử mỉm cười cúi đầu, sau một thoáng im lặng, hắn dùng giọng nói dịu dàng cất lên từng chữ khẳng định: