Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 72: Sương Mù Màu Đen

Diệp Vân nhìn không gian mờ tối, nhíu mày. Nếu như Tô Linh nói không sai thì đây vẫn là tầng thứ nhất. Nhưng chính mình gần như xuýt chết, phá vỡ đại điện và hỏa diễm đầy trời kia, sao vẫn là tầng thứ nhất? Vị Kim Đan đại tu sĩ kia, cũng cẩn thận quá mức rồi, chỉ là tầng thứ nhất mà lại phải làm nó trở nên phức tạp như thế, tầng tầng lớp lớp, một vòng lại một vòng, nhất định phải thế ư?

“Này này, ngươi làm sao vậy?” Tô Linh thấy Diệp Vân ngây người ra thì vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ngươi tên là gì? Ta quên rồi.”

Diệp Vân hồi phục tinh thần lại, cười khổ nói: “Tô Linh ngươi cứ gọi ta Diệp Vân là được.”

“Lại quên hai chữ sư tỷ là sao? Chẳng biết tôn ti trật tự gì cả. Lần sau mà quên nữa thì ta sẽ không khách khí như vừa nãy đâu.” Lời nói nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt lại chả giống như lời nói, đôi mi thanh tú của nàng ta nhíu lại, bĩu môi nhìn bốn phía, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

“Tô Linh sư tỷ, người sau khi tiến vào đây thì vẫn một mực ở đây, có phát hiện ra điều gì hay không?” Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt nhìn về bốn phía, tùy ý đi lại. Nếu như Tô Linh đã lòng vòng một hồi trong này, như vậy thì chắc hẳn trong này không có nguy hiểm gì.

Lẽ nào trong tầng thứ nhất này, không phải nơi nào cũng nguy hiểm, cũng có cấm chế hay trận pháp hay sao? Bằng không thì không gian trước mắt này phải giải thích như thế nào.

Thực ra đây cũng là một gian thạch thất, chẳng qua là nó lớn hơn địa phương vừa rồi của Diệp Vân hơn mười lần, bên trong cũng không có bất kỳ vật gì, cũng không trang trí bất cứ thứ gì. Một gian thạch thất trống rỗng, không có thứ gì cả.

“Sư tỷ đi vào đây, có gặp cái gì hay không? Hay là chạm vào cấm chế gì hay không?” Diệp Vân nhanh chóng đi hết qua thạch thất một vòng, tường đá trơn trượt, lạnh lẽo, không tìm được bất cứ thứ gì, mở miệng.

“Không có, ta cứ thế tiến vào thôi.” To Linh suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói: “Ta đã tìm qua hết một lần, căn bản không có phát hiện bất kỳ cơ quan, cấm chế nào, cũng không tìm được đường đi ra ngoài.

“Sao lại như thế nhỉ?” Diệp Vân nhíu mày.

“A, đúng rồi!” Đôi mắt của Tô Linh sáng lên, sau đó nhìn lên phía trên, “Trên kia cao quá, nên ta cũng chỉ nhìn qua một chút, chứ chưa có kiểm tra.”

Ánh mắt Diệp Vân liền nhìn lên đỉnh của thạch thất, chỉ thấy một mảnh sương mù màu đen phập phồng, bao phủ toàn bộ phía trên lại.

“Xem ra, muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể lên đó nhìn xem một chút.”

Vẻ mặt Diệp Vân nặng nề nheo mắt lại, chăm chú nhìn về đám sương mù màu đen phía trên. Phía sau đám sương mù này có thứ gì thì căn bản là nhìn không rõ lắm, chẳng qua là khi nhìn một hồi, hắn phát hiện trong đó thỉnh thoảng lại có một quang ảnh màu trắng chớp lên một cái, hết sức kỳ dị.

Mặc dù hắc vụ và bạch quang trong đó chắc chắn ẩn dấu nguy hiểm, nhưng cứ đứng ở chỗ này cũng không phải là cách. Hít sâu một hơi, Diệp Vân cúi đầu nhìn Tô Linh, nói: “Sư tỷ ở đây, để ta đi xem sao.”

Tô Linh thấy vậy thì liền khẩn trương, vô ý thức muốn mở miệng phản đối.

Nhìn bộ dáng của nàng ta như thế, trong lòng Diệp Vân thoáng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

“Ta vốn là nợ sư tỷ một mạng, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì cứ coi như là ta trả lại cho sư tỷ ngươi vậy.”

Hắn nhìn Tô Linh một chút, nói xong thì trong nháy mắt, lướt lên phía trên.

“Diệp Vân!”

Tô Linh kinh hãi hét lên một tiếng, vừa hét ra khỏi miệng thì Diệp Vân cũng đã nhảy vào bên trong hắc vụ.

“Đây là thứ cổ quái gì vậy!”

Thanh âm của nàng ta vừa mới truyền vào trong tai thì hắc vụ xung quanh liền truyền đến một cảm giác khó tả, dường như không có bất cứ đồ vật gì tập kích lên người hắn, nhưng mà tâm thần hắn tựa hồ hơi hỗn loạn.

Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn khó có thể khống chế linh lực trong cơ thể, cả người giống như một khúc gỗ, rơi thẳng xuống.

Khi gần rơi xuống mặt đất thì đầu óc hắn mới trở lại như thường, chợt cả kinh, vội lộn một vòng rồi đứng vững trên mặt đất. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Linh hoảng sợ nhìn hắn và nhìn về phía hắc vụ, thất thanh hỏi.

Diệp Vân vung cánh tay, cũng không trả lời mà ngẩng đầu nhìn về đám sương mù nhàn nhạt đang bao phủ phía trên, lông mày hơi nhíu lại.

Đám sương mù màu đen này lại có tác dụng mê loạn tâm thần. Nhưng ngay tại thời điểm trước khi tâm thần bị mê loạn trong nháy mắt, hắn mơ hồ cảm thấy ánh sáng màu trắng lóe lên, mà lối ra cũng xuất hiện cùng với ánh sáng trắng, chẳng qua là bị hắc vụ phun trào mà bị che lấp đi thôi.

Với kinh nghiệm vừa rồi, muốn ở trong hắc vụ mà tìm kiếm nơi phát ra luồng sáng, rồi thanh tỉnh đi qua đó, quả thực là vô cùng khó khăn. Nhưng dù vậy thì vẫn tốt hơn là đối mặt với hỏa diễm đầy trời như vừa rồi, ít nhất là không nguy hiểm đến tính mạng.

“Phía trên đúng là có lối ra, nhưng muốn thông qua nó thì trước tiên phải nghĩ cách ngăn cản đám sương mù này, chúng có tác dụng nhiễu loạn tâm thần rất mạnh mẽ.” Diệp Vân suy nghĩ một chút, sau đó ngưng trọng nói với Tô Linh.

Tô Linh nghe vậy thì uể oải nói: “Nếu như có bảo vật ngưng luyện tâm thần thì tốt rồi.”

Bảo vật ngưng luyện tâm thần?

Diệp Vân ngẩn ra, đột nhiên hai mắt hiện lên tinh mang. Chỉ thấy hắn xoay người móc ra một bình thuốc bằng gỗ màu xanh, sau đó đổ một giọt linh dịch vào trong miệng.

Linh lực bàng bạc cùng với khí tức mát lạnh kia trong chớp mắt chạy khắp toàn thân, cảm giác đau đớn kịch liệt trong nháy mắt liền dâng lên. Nhưng mà Diệp Vân cũng không quản nhiều, chân đạp một cái, một lần nữa lao về phía đỉnh của thạch thất.

Sương mù một lần nữa bao phủ toàn thân, chui vào trong cơ thể rồi nhiễu loạn tâm thần hắn. Thế nhưng, luồng khí tức mát lạnh kia chỉ hơi chuyển động một cái thì cảm giác kinh sợ kia trong chớp mắt liền tiêu tán, cũng không ảnh hưởng đến hắn nửa phần.

Linh lực bàng bạc, tâm thần sáng tỏ, không có nửa điểm nhiễu loạn. Diệp Vân chỉ cảm thấy ý nghĩ của mình từ trước tới nay chưa từng thông suốt như thế, hai mắt lấp lánh, tựa như có thể quét hết mọi sương mù, nhìn rõ mọi thứ.

Trên đỉnh thạch thất, cũng không phải là lối đi mà hắn tưởng tượng, mà ánh sáng kia cũng không phải là cửa thông đạo truyền vào, mà là ánh sáng từ một viên ngọc khảm trên đỉnh thạch thất tỏa ra, to bằng nắm tay trẻ con, lúc sáng lúc tối, tản mát ra bạch quang nhu hòa.

Đang định đưa tay về phía viên ngọc kia, nhưng ánh mắt hắn đột nhiên kịch liệt chớp lên một cái, không biết nghĩ tới điều gì mà thu tay lại, mặc cho thân thể rơi xuống.

“Thế nào rồi?” Tô Linh thấy Diệp Vân rơi xuống thì vội vàng hỏi.

Diệp Vân nhìn dáng vẻ vội vàng của TÔ Linh thì nhíu mày, cố ý nói: “Sương mù màu đen kia ảnh hưởng đến tâm cảnh quá mạnh, khó có thể chống lại được.”

Tô Linh ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ phải chờ ở đây? Nếu không thể nhanh chóng phá tan cấm chế thoát ra ngoài, một khi bị cha ta phát hiện ra thì thảm rồi.”

Diệp Vân nhìn nha đầu chỉ nhỏ hơn mình hai ba tuổi này, hỏi: “Phụ thân của Tô Linh ngươi là ai, vì sao lại phải lén trốn đi chơi?”

“Là Tô Linh sư tỷ!” Đôi mi thanh tú của Tô Linh nhíu lại, thở phì phò nói, cho tới giờ khắc này, vậy mà nàng ta vẫn cường điệu vấn đề xưng hô.

Kế tiếp, nàng ta cũng không có trả lời câu hỏi của Diệp Vân, mà tức giận bất bình nói: “Ai bảo cha ta không cho ta tham gia thí luyện tông môn cơ chứ, mỗi ngày ngây ngây ngô ngô tu hành trong núi, buồn bực chết đi được.”

“Phụ thân ngươi rốt cuộc là ai? Là vị trưởng lão nào của Thiên Chúc Phong ta?” Diệp Vân hít sâu một hơi, hỏi.

Hắn vừa rồi cảm thấy viên ngọc kia chính là trận nhãn để phá giải cấm chế, nhưng đột nhiên nghĩ đến, Tô Linh và vị sư tỷ kia chỉ bằng vào mấy lời nói là có thể khiến Tần Thiên Hàn buông tha cho mình, địa vị tuyệt đối không tầm thường, cho nên hắn nghĩ muốn dùng cơ hội này để hỏi rõ ràng thân phận của Tô Linh cuối cùng là như thế nào.

“Thiên Chúc Phong? A đúng, ngươi là đệ tử Thiên Chúc Phong, nhưng ta không phải.” Tô Linh lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta ở Vô Ảnh Phong, lần này lén lén lút lút đi theo đội ngũ của Âu Dương sư thúc, cũng may không bị Âu Dương sư thúc phát hiện, nếu không thì nhất định đã bị bắt trở về rồi.”

Âu Dương sư thúc, chẳng lẽ là Âu Dương phong chủ đứng ở trên không kia? Có thể lĩnh đội mở ra Hoa Vận bí tàng, ít nhất là phong chủ Thiên Chúc Phong không thể so sánh được. Như vậy, Âu Dương phong chủ, chắc chắn là phong chủ của một trong tứ đại phong của Thiên Kiếm Tông.

Nếu như vậy thì bất kể phụ thân của Tô Linh là ai, ít nhất cũng không kém hơn Âu Dương Vấn Thiên bao nhiêu.

Diệp Vân khiếp sợ trong lòng, nghĩ không ra là địa vị của Tô Linh lại lớn như vậy, nhưng mà tiểu cô nương này cũng quá nghịch ngợm đi, lại có thể trốn người lớn trong nhà, lén lén lút lút chạy ra đây, chẳng lẽ nàng ta không biết Hoa Vận bí tàng nguy hiểm như thế nào hay sao?

“Này, cuối cùng thì Diệp Vân ngươi đã nghĩ ra được cách gì hay chưa?” Tô Linh thấy Diệp Vân ngẩn người ra thì không khỏi vội vã hỏi.

Diệp Vân chần chờ một chút rồi lắc đầu.

“Hừ, ngươi đừng lừa gạt ta, vừa rồi ngươi lén lén lút lút uống linh dịch, thì ta đã ngửi được mùi của nó, đó chính là Ngưng Thần Tửu của Thất trưởng lão a.” Tô Linh nhìn Diệp Vân, hừ hừ nói.

Lần này Diệp Vân đúng là thất kinh,: “Ngưng Thần Tửu? Ngươi biết Thất trưởng lão?”

“Hừ, ta từ nhỏ đã biết ông ta rồi, ngươi nói xem?” Tô Linh nghểnh đầu lên, như một tiểu khổng tước kiêu ngạo vậy.

Diệp Vân hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định phụ thân Tô Linh ít nhất là ngang bằng với phong chủ của Vô Ảnh Phong. Hắn hít sâu một hơi, cũng không nói thêm điều gì nữa, khiến cho mình bình tĩnh trở lại, nói: “Ta thử lại một lần nữa.”

Tiếp theo, hắn liền lấy bình thuốc ra, thận trọng nuốt một giọt linh dịch.”

“Vèo!”

Thân ảnh của hắn lần nữa xuyên qua màn sương mù màu đen.

Lần này, sương mù màu đen hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn một chút nào, viên ngọc tản mát ra ánh sáng nhu hòa kia, một lần nữa lại xuất hiện trong mắt hắn.

Thân hình khẽ đảo, Diệp Vân liền bắt được viên ngọc, tiếp theo kéo mạnh một cái.

Hắn không tốn chút sức lực nào đã nắm được viên ngọc vào trong tay, sau đó trong nháy mắt, toàn bộ đám sương mù màu đen giống như tìm được nơi phát tiết, điên cuồng chui vào trong một cái lỗ nhỏ bên trên đỉnh thạch thất.