Uẩn Linh Đàm hai năm mở ra một lần, cách đây hơn nửa năm đã mở ra một lần, theo lý thì cần chừng hai năm nữa mới quyết định có mở ra tiếp hay không.
Bất quá, lúc Thư An Thạch mang theo mấy người Diệp Vân liên tục vượt cấp khiêu chiến thành công, đã được sự cho phép mở ra lần nữa.
Đương nhiên, mở ra lần này cùng mở ra bình thường cũng không giống nhau, chỉ có mười người trong danh ngạch có thể tiến vào, cái này làm đệ tử của những ngọn núi khác trong lòng cực kỳ hâm mộ, đồng thời mang theo một tia ghen ghét.
Bất quá, ngoài ghen ghét ra thì còn lại là bội phục. Dù sao nếu muốn khiêu chiến cách ba cấp trở lên, chuyện này cơ hồ là không có khả năng hoàn thành. Trăm ngàn năm qua cũng có khiêu chiến như vậy, thành công mấy lần. Nhưng mà những người khiêu chiến kia đều là tinh duệ trong tinh duệ của từng ngọn núi, thiên tài trong thiên tài liên thủ với nhau mới miễn cưỡng thành công, đâu có giống như bọn người Diệp Vân, chỉ là ba gã đệ tử xuất thân từ Tuyệt Tâm Phong, lập tức đánh ngã trên mặt đất hai tên Nguyên Anh Cảnh Trưởng lão, một đệ tử thiên tài Kim Đan Cảnh lục trọng, một lần hành động thành công.
Nhưng mà, khi bọn hắn nhìn thấy trong mười tên đệ tử này, rõ ràng còn có hai người của Trấn Yêu phong, sau khi sửng sốt một chút thì không khỏi càng thêm bội phục đối với Thư An Thạch cùng bọn người Diệp Vân.
Ân oán tình cừu giữa Trấn Yêu phong cùng Tuyệt Tâm Phong thì mọi người đều biết, bình thường nếu không có pháp quy của tông môn khắc chế thì đã sớm đánh đập tàn nhẫn. Giờ phút này nhìn thấy Thư An Thạch rõ ràng đem hai cái danh ngạch cho Trấn Yêu phong, không khỏi đều ngây ngẩn cả người.
Mấu chốt nhất chính là hai tên Trấn Yêu phong đệ tử này rõ ràng thật sự đã đến, hơn nữa còn là hai tên tinh nhuệ của Trấn Yêu phong, Kim Đan Cảnh lục trọng Đinh Thiến cùng Nguyên Anh Cảnh nhị trọng Huống Vô Úy.
Mười người đứng ở trên quảng trường bên ngoài Thần Tú điện, lẳng lặng đợi chờ.
Thần Tú Cung chủ và Thiên Vận Tử kề vai sát cánh mà đi, từ bên trong Thần Tú điện đi ra.
Trong khoảnh khắc, mười mấy tên đệ tử trên quảng trường khom mình hành lễ, sau đó khoanh tay mà đứng, không có nửa điểm thanh âm.
Ánh mắt Thần Tú Cung chủ chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt Thư An Thạch, mang theo nụ cười.
"Không thể ngờ được các ngươi lại có thể quyết định như vậy, thật là khiến cho ta vui mừng. Tất cả mọi người là đồng môn, hai bên vốn nên cùng hỗ trợ lẫn nhau, như vậy Thần Tú Cung ta mới có thể lớn mạnh. Thư An Thạch, ngươi làm thật sự là không tệ."
Thư An Thạch hơi hơi hành lễ, trả lời: "Cung chủ quá khen, An Thạch chẳng qua là làm chuyện cảm thấy phải làm."
Thần Tú Cung chủ hặc hặc cười cười, ánh mắt rơi vào trên người Đinh Thiến cùng Huống Vô Úy: "Thiến Nhi, hành trình lần này vào Uẩn Linh Đàm, ngươi có thể tu luyện cho thật tốt, tranh thủ đột phá đến Kim Đan Cảnh đỉnh phong."
Thần Tú Cung chủ cũng không hỏi gì nhiều hơn nữa, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Đinh Thiến mang theo vẻ cưng chiều.
Đinh Thiến gật gật đầu, nói: "Thiến Nhi biết rõ, đa tạ Cung chủ đề điểm."
"Huống Vô Úy, ngươi tại sao có thể tiếp nhận sự bố thí của Tuyệt Tâm Phong?"
Đột nhiên, một giọng nói từ đằng xa truyền đến, chỉ nhìn thấy một phụ nữ trung niên đạp không mà đến, một bước ngàn trượng, thoáng qua liền hạ xuống ở trước mặt mọi người.
"Diêm Như Thủy bái kiến Cung chủ sư huynh." Nữ tử trung niên hạ xuống trước mặt Thần Tú Cung chủ, hơi hơi hành lễ. Nữ tử trung niên mặc quần áo màu trắng, dung mạo tú lệ, tuy sắc mặt có sự dày dặn phong sương, nhưng vẫn tuyệt diễm kinh người như cũ.
"Thì ra là Diêm sư muội, ngươi đã xuất quan." Thần Tú Cung chủ mỉm cười, chậm rãi nói ra.
Người đến chính là Trấn Yêu phong chủ Diêm Như Thủy, tu vi của nàng sắp tiếp cận Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, thường xuyên bế quan tu đạo, đem việc vặt vãnh giao cho Âm Tố Tâm cùng chư vị Trưởng lão xử lý.
Diêm Như Thủy mỉm cười, tươi đẹp tú lệ, nàng quay đầu nhìn về phía Huống Vô Úy cùng Đinh Thiến, khuôn mặt lạnh dần.
"Hai người các ngươi thật to gan, để cho Tuyệt Tâm Phong làm cho nhục nhã như thế, thật sự là vất đi gương mặt của Trấn Yêu phong ta."
Đinh Thiến nhìn thấy Diêm Như Thủy xuất hiện, trong đôi mắt đẹp dịu dàng hiện lên vẻ hoảng sợ, không khỏi lạnh run: "Bẩm báo Phong chủ, đây là Đại sư tỷ an bài, đệ tử cùng Huống sư thúc chẳng qua là phụng mệnh làm việc."
"Phụng mệnh làm việc? Từ lúc nào mà ngươi nghe theo lời của Tố Tâm? Giờ phút này nói phụng mệnh làm việc, chẳng lẽ cho rằng bổn tọa trị không được ngươi?" Diêm Như Thủy giọng nói lạnh như băng như đao.
"Thiến Nhi không dám!" Đinh Thiến cúi đầu, kinh sợ không thôi.
Diêm Như Thủy nghe được bốn chữ "Thiến Nhi không dám", nét lạnh lùng trên mặt đột nhiên tiêu tán một ít, lơ đãng khe khẽ thở dài, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Huống Vô Úy.
"Huống Trưởng lão, ngươi thì sao?"
Sắc mặt Diêm Như Thủy lạnh như băng, trong ánh mắt mang theo một tia sát ý.
Huống Vô Úy ôm quyền hành lễ, trên mặt hoàn toàn không hề có vẻ hoảng sợ, thần sắc thản nhiên.
"Tố Tâm nói với ta Uẩn Linh Đàm mở ra lần nữa, Tuyệt Tâm Phong Thư An Thạch hy vọng có thể cho ta một cái danh ngạch, ta cũng không cần cân nhắc lập tức nhận lời."
Diêm Như Thủy lạnh lùng nói: "Vì sao?"
Huống Vô Úy nhìn xem Diêm Như Thủy, nói: "Bởi vì ta cũng cần!"
Ta cũng cần!
Ai cũng không nghĩ tới Huống Vô Úy sẽ trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng như thế, ba chữ "ta cũng cần" đã trực tiếp tỏ rõ thái độ của hắn.
Huống Vô Úy tu luyện thân thể, đã đến tình trạng như hôm nay thì mỗi một lần đột phá đều cực kỳ khó khăn, thân thể tu hành đã là như thế, càng đi về phía sau càng khó khăn. Nhưng mà mỗi một lần tăng lên đều mang đến chỗ tốt rất lớn, nếu như Huống Vô Úy có thể tu luyện tới Nguyên Anh Cảnh tam trọng, như vậy thực lực của hắn có thể sẽ tăng lên gấp mười lần có thừa.
Diêm Như Thủy nghĩ tới rất nhiều đáp án, nhưng quả thật không ngờ Huống Vô Úy sẽ nói ra ba chữ đơn giản như vậy.
Ta cũng cần!
Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại lộ rõ quyết tâm cùng ý chí cứng cỏi trong việc tu luyện của Huống Vô Úy.
Diêm Như Thủy hiển nhiên không ngờ Huống Vô Úy sẽ nói như vậy, không khỏi sững sờ, lập tức sắc mặt càng trở nên âm lãnh.
"Ngươi cần? Ai cho phép ngươi cần thế? Ngươi là đệ tử Trấn Yêu phong ta, lại là hộ pháp Trưởng lão, ta cùng với Thiên Vận Tử có quan hệ như thế nào ngươi cũng biết, một câu ngươi cần là có thể được sao?" Diêm Như Thủy giọng nói như đao, lạnh như băng.
"Ta là đệ tử của Thần Tú Cung!"
Huống Vô Úy hầu như không hề dừng lại, Diêm Như Thủy vừa dứt lời đã trực tiếp nói ra.
Một câu nói đã tỏ rõ lập trường. Trấn Yêu phong thuộc về Thần Tú Cung, Tuyệt Tâm Phong đồng dạng cũng thuộc về Thần Tú Cung. Huống Vô Úy hắn chẳng những là Trấn Yêu phong hộ pháp Trưởng lão, cũng là đệ tử Thần Tú Cung. Hắn sở dĩ tiếp nhận lời mời của Thư An Thạch, tiến vào Uẩn Linh Đàm để tăng lên tu vi, chỉ có một nguyên nhân, hắn là đệ tử Thần Tú Cung!
Mặt mũi Diêm Như Thủy đầy vẻ giận dữ, nhưng không nói gì thêm. Nàng biết nếu nói thêm bất cứ điều gì đều là sai cả, bởi vì mấy chữ "đệ tử của Thần Tú Cung" này đã nói rõ hết thảy.
"Thôi được, các ngươi muốn đi vậy thì hãy đi đi." Diêm Như Thủy bỗng nhiên có chút ảm đạm, giương mắt lên nhìn nhìn về phía Thần Tú Cung chủ, lại hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Vận Tử đứng bên cạnh hắn.
"Diêm sư muội, sự tình trước kia đã qua, hà tất tưởng nhớ cả đời? Tu luyện chi đạo sợ nhất đúng là tâm ma, trong chấp niệm của ngươi đã không an tâm như thế, ngày sau lúc thời điểm trùng kích Địa Tiên Cảnh làm sao có thể đủ sức để đối kháng tâm ma?" Thần Tú Cung chủ liếc nhìn Diêm Như Thủy, lắc đầu nói ra.
Diêm Như Thủy trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi không cần nhiều lời, sự tình của ta cùng với Thiên Vận Tử quả quyết không thể bỏ qua, không chết không thôi."
Dứt lời nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Vận Tử, quay đầu nhìn nhìn Đinh Thiến cùng Huống Vô Úy lập tức thả người phóng lên, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, xẹt qua bầu trời, biến mất ở phía chân trời.
Nàng đến dứt khoát, bỏ đi cũng cực kỳ quyết đoán.
Thần Tú Cung chủ nhìn nơi nàng vừa biến mất, hơi hơi lộ ra một nụ cười khổ, sau đó đưa tay điểm nhẹ một chút, đã nhìn thấy Phần Thần Đài xuất hiện lần nữa.
Bên trên Phần Thần Đài bỗng nhiên xuất hiện một đoàn quang ảnh, lập tức hóa thành một cánh cửa.
"Thông đạo của Uẩn Linh Đàm đã mở ra, các ngươi vào đi thôi!"