Uy áp do thần hồn ngưng tụ từ trên trời giáng xuống, phảng phất giống như một cây chiến phủ (búa) chém thẳng đến.
Sự chênh lệch về cảnh giới của hai người quá lớn, dựa theo đạo lý mà nói, chỉ cần một đạo uy áp này là đủ để cho Diệp Vân mất đi sức chiến đấu.
Nhưng mà, mọi việc luôn ra ngoài ý định.
Diệp Vân khẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trường kiếm trong suốt từ trong đôi mắt của hắn nhanh chóng bắn ra, trên không trung hơi hơi chuyển một cái.
Trong khoảnh khắc thần hồn Chiến Phủ đang gào thét mà đến bỗng hóa thành mây khói, tản mạn khắp nơi không còn.
Uy áp đầy trời đã bị quét sạch, vô tung vô ảnh.
Trịnh sư huynh đứng “chết trân” tại chỗ, ngơ ngác nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin. Hắn như thế nào đều không thể tin được, chỉ một tên đệ tử “cùi bắp” tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lại có thể dùng thần hồn của bản thân đối chọi với thần hồn của hắn, lập tức phá vỡ uy thế của hắn, hơn nữa lại rất dễ dàng, dường như không cần tốn nhiều sức.
"Uy áp Thần hồn, bất quá chỉ như vậy a!"
Giọng nói Diệp Vân thản nhiên, lại giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng đến, cắm vào lồng ngực của Trịnh sư huynh.
"Không có khả năng!"
Trong cổ họng Trịnh sư huynh khẽ quát một tiếng, trong lòng của hắn đã rõ ràng, người thanh niên trước mắt này tu vi căn bản không giống với cảnh giới của hắn, thực lực đã vượt xa khỏi Trúc Cơ Cảnh, xem ra hắn lần này cũng muốn tham gia khiêu chiến Uẩn Linh Đàm, tu vi như vậy nếu khiêu chiến Kim Đan cảnh tứ trọng hoặc là ngũ trọng, phần thắng có lẽ rất lớn.
Trong mắt Trịnh sư huynh hiện lên vẻ âm độc, Tuyệt Tâm Phong cùng Trấn Yêu phong từ trước đến nay bất hòa, bằng không mà nói bọn hắn cũng không ở chỗ này châm chọc khiêu khích đối với Thư An Thạch. Thư An Thạch cùng Trấn Yêu phong Âm Tố Tâm tình đầu ý hợp, ưa thích lẫn nhau, nhưng bởi vì mâu thuẫn giữa hai ngọn núi, rõ ràng yêu nhau nhưng cũng không dám công khai trước nhiều người, chỉ có thể ngầm gặp mặt.
Lần này khiêu chiến Uẩn Linh Đàm chính là do Khôn Hoa Tử của Tuyệt Tâm Phong đưa ra, lúc đầu đám người Trấn Yêu phong rất là hiếu kỳ, rõ ràng hơn nửa năm trước vừa mới mở ra, Khôn Hoa Tử cũng tiến vào trong đó hấp thu tu luyện qua, vì sao phải thân thỉnh mở ra lần nữa, dù sao hơn nửa năm vừa mới hấp thu qua, hôm nay lần nữa tiến vào cũng chưa chắc có công hiệu quá lớn.
Ngay thời điểm Trịnh sư huynh nhìn thấy Diệp Vân, trong lòng mấy người lập tức minh bạch, đề xuất khiêu chiến lần này hoàn toàn là vì người này. Vì để tăng xác suất khiêu chiến thành công, thậm chí ngay cả Thư An Thạch cũng tham gia khiêu chiến, phải biết rằng bản thân Thư An Thạch tu vi là Kim Đan cảnh đỉnh phong, khiêu chiến phải là Nguyên Anh cảnh lão tổ tam trọng trở lên, sự khó khăn bao nhiêu nếu không nói ra cũng biết.
Như thế xem ra, tên quan môn đệ tử của Thiên Vận Tử trước mắt này, đã được coi trọng đến thế nào.
Ánh mắt của Đinh Thiến cũng lưu chuyển, rơi vào trên mặt Diệp Vân, lúc này nàng mới nhìn ra hành trình Uẩn Linh Đàm lần này xem ra cũng là vì Diệp Vân, tên gia hỏa này khẳng định chính là quan môn đệ tử của Thiên Vận Tử, không thể tưởng được hắn lại được coi trọng đến thế, rõ ràng vì hắn mà khiêu chiến Uẩn Linh Đàm.
Chủ yếu nhất là, Đinh Thiến nghe nói lần này khiêu chiến Uẩn Linh Đàm nguyên bản mấy tên Thái Thượng Trưởng Lão cũng không đồng ý, rất nhiều tiếng phản đối, chẳng qua là sau đó Thiên Vận Tử thường không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí rất mạnh, cuối cùng Cung chủ gật đầu, đáp ứng chuyện này.
Thiên Vận Tử coi trọng Diệp Vân như thế, bất kể như thế nào tên gia hỏa này tất nhiên có chỗ bất phàm, ngoại trừ việc vừa rồi có thể dùng thần hồn phá vỡ uy áp của Trịnh Thiếu Cường sư huynh, có lẽ còn có thần thông lợi hại hoặc là những cái gì khác.
Sắc mặt Trịnh sư huynh khẽ biến, sự âm độc đã bộc lộ trong lời nói, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Đinh Thiến.
Đinh Thiến có thể từ trong mắt của hắn nhìn thấy sát ý cùng âm độc, tựa hồ hắn đang hỏi, có muốn hắn xuất toàn lực ra tay chém giết Diệp Vân.
Đinh Thiến chần chừ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu.
Trấn Yêu phong cùng Tuyệt Tâm Phong đã sớm trở mặt, Thiên Vận Tử cùng Trấn Yêu phong chi chủ Diêm Như Thủy vốn là thủy hỏa bất dung, trong những cuộc thương nghị của cao tầng thường xuyên ý kiến trái ngược, mấy lần thiếu chút nữa đánh đập tàn nhẫn, nếu không phải được Cung chủ cùng Thái Thượng Trưởng Lão quát bảo ngưng lại, giữa hai ngọn núi đã sớm khai chiến.
Giờ phút này tên quan môn đệ tử Diệp Vân được Thiên Vận Tử cực kỳ trọng thị đang ở trước mắt, nếu như có thể đem tên gia hỏa này chém giết hoặc là đánh cho trọng thương, phế bỏ tu vi, Diêm Như Thủy sau khi biết được tất nhiên sẽ cực kỳ cao hứng.
Đinh Thiến cùng Âm Tố Tâm có địa vị cao cả trong những người trẻ tuổi tại Trấn Yêu phong, thiên phú tiềm lực cao tuyệt, theo Diêm Như Thủy dốc lòng tu hành sau khi trùng kích Địa Tiên cảnh, hai nữ tử được chuyên tâm bồi dưỡng từ từ để ngày sau gánh vác Trấn Yêu phong.
Giờ phút này Trịnh Thiếu Cường đưa một ánh mắt để hỏi ý, Đinh Thiến chần chừ một chút rồi chậm rãi gật đầu, đây là cơ hội để đả kích Thiên Vận Tử vô cùng tốt, tất nhiên không thể bỏ qua.
Sắc mặt Trịnh Thiếu Cường đột nhiên biến đổi, vẻ âm độc hung ác đã không còn che giấu nữa, hắn bước ra một bước, một cây pháp trượng kỳ dị xuất hiện trong tay, sau khi hắn phóng lên trên không trung đột nhiên phóng xuất ra một vầng sáng tối tăm mờ mịt, chỉ thấy vầng sáng đột nhiên tản ra, hóa thành hư ảnh một đầu Yêu thú, ngưng tựu ở giữa không trung.
"Giết cho ta!"
Trịnh Thiếu Cường khẽ quát một tiếng, pháp trượng đột nhiên chỉ về hướng Diệp Vân. Hư ảnh Yêu thú màu xám phóng đến một cách mãnh liệt, cuốn theo một luồng cuồng phong, quang ảnh màu xám che khuất bầu trời làm cho nhật nguyệt biến sắc.
Sắc mặt Đinh Thiến lập tức trở nên ngưng trọng mà nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, Trịnh Thiếu Cường ngược lại là có đảm lược, ra tay chính là toàn lực, tuyệt không nương tay. Hư ảnh Yêu thú màu xám này chính là do hắn tinh luyện Bản Mệnh Nguyên Thần tạo ra, trải qua hơn nửa năm ngày đêm ngưng luyện không ngừng mà thành, giữa hai người đã là nhất thể. Mà thực lực Yêu thú cơ hồ được hoàn toàn ngưng luyện ra, cùng Trịnh Thiếu Cường hợp hai làm một, một lần công kích tương đương với hai cường giả đại kim đan cảnh hậu kỳ liên thủ, uy lực tăng gấp đôi, đây cũng là lực lượng mà Trịnh Thiếu Cường dựa vào để khiêu chiến đệ tử Kim Đan cảnh đỉnh phong.
Giờ phút này, hắn vừa ra tay chính là thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất, vốn không muốn cho Diệp Vân bất kỳ cơ hội nào.
Trong lòng Đinh Thiến chờ mong vô cùng, nếu như có thể đem Diệp Vân chém giết, cho dù là trọng thương cũng là tốt vô cùng, đả kích đối với Tuyệt Tâm Phong tất nhiên sẽ không nhỏ.
Một gã đệ tử Trấn Yêu phong khác cũng có tâm trạng như vậy, hắn xem ra cho dù Diệp Vân đã phá vỡ thần hồn uy áp của Trịnh sư huynh, nhưng mà đối mặt với công kích như thế tất nhiên không có cách nào ngăn cản, không chết cũng phải trọng thương.
Chẳng qua là, bọn hắn đều mong đợi quá mức, nhưng lại không nhìn thấy cho dù là Thư An Thạch hay là những người khác của Tuyệt Tâm Phong, trên mặt không có nửa phần khẩn trương cùng sợ hãi.
Trên mặt Khôn Hoa Tử vẫn mỉm cười như trước, trong mắt hiện lên một vẻ trào phúng nhìn xem hư ảnh màu xám trên không trung. Còn ánh mắt Chư Cát Xung thì rơi vào trên người Diệp Vân, con mắt nheo lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Thư An Thạch thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, ánh mắt của hắn rơi ở biển mây cuồn cuộn nơi xa xa, hai tay chắp sau lưng, trên người phảng phất một cỗ khí độ tông sư.
Chí hướng của hắn không nằm ở nơi này, ánh mắt đã sớm đã vượt qua Thần Tú Cung, thậm chí thấy được bên ngoài Đại Tần đế quốc, dưới khuôn mặt bình thường lạnh nhạt của hắn lại ẩn chứa một trái tim đầy tham vọng, điều hắn muốn căn bản không phải Nguyên Anh cảnh, cũng không phải Đại Tần đế quốc, mà là tám đại tông môn của Đại Lục, hắn muốn thấy là Địa Tiên cảnh, chỉ có trở thành Thánh Nhân mới có thể sống yên ổn ở cái thế giới mà cường giả như rừng như nơi đây.
Tốc độ của hư ảnh Yêu thú màu xám cực nhanh, thoáng qua lập tức xuất hiện ở trên đỉnh đầu Diệp Vân, cái miệng khổng lồ đột nhiên mở ra, lộ ra răng nanh sắc bén cực hạn, hung hăng cắn xuống.
Bỗng nhiên trên miệng Diệp Vân lộ ra nụ cười mỉm, tay phải lơ đãng phẩy nhẹ, một đạo băng quang màu lam bỗng nhiên nổ tung, ngay bên cạnh hắn hóa thành một mảnh quang ảnh, sáng chói lập loè.
Băng Linh Chướng!
Ngay thời điểm hư ảnh Yêu thú màu xám cắn về phía đầu của hắn, hắn thi triển ra Băng Linh Chướng.
Băng Linh Chướng lập tức triển khai, hầu như không hề có bất kỳ sự chậm trễ, bên ngoài thân thể Diệp Vân một xích toàn bộ được băng tinh màu lam chồng chất, tựa hồ băng quang vạn năm từ viễn cổ vắt ngang ở nơi này.
Răng rắc!
Hư ảnh Yêu thú màu xám hung hăng cắn tới, từ phía trên Băng Linh Chướng phát ra âm thanh răng rắc, thanh thúy mà vang dội.
Chỉ là làm người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, âm thanh thanh thúy này rõ ràng không phải là phát ra từ băng tinh, mà chính là do răng nanh của hư ảnh Yêu thú màu xám bị đứt đoạn, âm thanh vang lên thanh thúy như tiếng kim loại chạm nhau.
Hư ảnh Yêu thú màu xám này rõ ràng ngưng luyện đến toàn thân đã gần như thực chất, răng nanh đứt đoạn phát ra thanh âm thanh thúy, có thể thấy được Trịnh Thiếu Cường bồi dưỡng nó hao tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể làm cho nó gần như trở thành thực chất.
Nhưng mà, hư ảnh Yêu thú màu xám hung mãnh này cắn xuống một cái, vậy mà không thể phá vỡ Băng Linh Chướng hoàn toàn, chẳng qua là cắn xuống một ít mảnh vụn băng, thậm chí ngay cả răng nanh còn đứt đoạn hai cái.
Trịnh Thiếu Cường rõ ràng sửng sốt một chút, hắn căn bản cũng không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, bất quá hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, chân khí cuồn cuộn làm cho hư ảnh màu xám ngay lập tức khôi phục, lần nữa lăng không nhảy lên, bay thẳng hạ xuống.
Hư ảnh Yêu thú màu xám phát sinh biến hóa, đầu lâu bỗng trở nên dài ra nhỏ lại và trở nên bén nhọn, từ không trung đáp xuống, mục đích đâm thủng đỉnh đầu Diệp Vân, thẳng vào sọ não.
Nhưng mà, trong nháy mắt thời điểm hư ảnh màu xám bay lên trời, đã nhìn thấy một mảnh ánh sáng màu tím giống như rung động giống như nhộn nhạo tuôn ra.
"Diệt Thế Thần Lôi!"
Một tiếng quát khẽ, lập tức nhìn thấy ánh sáng tím đại thịnh, tiếng sấm lăng không nổi lên, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một đạo điện quang màu tím nhạt bổ ra hư không, đánh về phía hư ảnh Yêu thú màu xám.
Thần lôi từ trên trời giáng xuống, uy thế ngập trời, mang theo lực lượng thẩm phán, giáng xuống thế gian.
Hư ảnh Yêu thú màu xám tựa hồ đã có một tia linh tính, trên không trung bỗng nhiên trì trệ, rõ ràng lạnh run. Bất quá dưới sự thúc giục của Trịnh Thiếu Cường, lại lập tức hạ xuống một cách mãnh liệt.
Nhưng mà, tốc độ của hư ảnh Yêu thú màu xám có mau đến thế nào thì cũng không thể nhanh hơn tia chớp thần lôi.
Tử sắc điện mang chợt lóe lên, rơi vào trên lưng hư ảnh màu xám.
Đùng!
Thanh âm vang lên rõ ràng, chỉ thấy trên không trung điện mang mãnh liệt bắn ra, rung động đùng đùng.
Hư ảnh Yêu thú màu xám bị tử sắc thần lôi đánh trúng trong nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số quang ảnh màu xám, hướng về phía bốn phương tám hướng tản đi.