Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 4: Tâm tình

Nhờ đệ tử mời người trợ giúp
Cửa chưa ra lại cúp đuôi vào
*​

“Diệp Vân, khá lắm. Không nghĩ ngươi lại ẩn tàng thực lực tốt như vậy. Ngươi muốn thế nào, đánh chết ta hay muốn cúi đầu nhận tội với ta, may ra còn một đường sống.”

Lưu Đạo Liệt đã lấy lại tinh thần nhưng ánh mắt không hề sợ hãi, ngược lại còn nhìn Diệp Vân đầy đe dọa.

Diệp Vân bật cười, chậm rãi đi tới rồi đạp xuống một cước.

Âm thanh vang lên, cước bộ giáng thẳng lên mặt Lưu Đạo Liệt. Khí kình cùng bụi bặm tan đi, đầu Lưu Đạo Liệt bị hắn đạp dí xuống đất, khóe miệng phun ra máu tươi trộn lẫn với răng gãy.

Diệp Vân không nhìn Lưu Đạo Liệt mà nở nụ cười hỏi: “Lưu sư thúc, ta chưa nghe rõ, ngươi nói lại một lần nữa được không?”

Sắc mặt Lưu Đạo Liệt trở nên trắng bệch, lửa giận ngập tràn trong mắt. “Tốt lắm, ngươi dám giết ta?”

Lại ầm một tiếng, cước bộ Diệp Vân giáng xuống mặt Lưu Đạo Liệt.

“Đệ tự ngoại môn không có quyền sinh sát, còn ngươi thì có sao? Ngươi cũng cần phải dọa nạt ta như vậy, nếu muốn, mỗi ngày ta đều có thể mang ngươi ra mà giẫm đạp như thế này.”

Trong tiếng cười lạnh, Lưu Đạo Liệt lại hét lên thảm thiết, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra rồi hôn mê.

Trố mắt nhìn tình cảnh đang diễn ra, đám đệ tử tạp dịch miệng câm như hến, không dám hé răng nửa lời.

Ánh mắt Diệp Vân nhìn chúng một lượt không khỏi có ý khinh thường.

“Nếu bọn chúng ngay từ đầu cùng nhau phản kháng thì Lưu Đạo Liệt sao dám làm càn như vậy?”

Hắn bắt đầu so sánh, tự hỏi cái tên tiểu tử Thẩm Mặc gầy gò kia chắc cũng là dị dạng giống mình.

“Diệp đại ca, người giỏi quá!”

Thẩm Mặc hứng khởi nói, hai má hắn ửng hồng, trong mắt không giấu được vẻ sùng bái.

Diệp Vân thấy ấm áp trong lòng, đi tới xoa xoa đầu hắn rồi bảo: “Đi thôi, Lưu Đạo Liệt sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Ngươi phải chăm chỉ tu luyện, ở cái thế giới này, thực lực cường đại mới có thể sinh tồn.”

“Vâng, ta nhớ kỹ rồi.” Thẩm Mặc nhìn Diệp Vân gật đầu.

Diệp Vân nhìn lại một lượt những đệ tử tạp dịch quanh mình, thấy trong mắt một vài người ánh lên thần sắc khác thường, chứng tỏ dũng khí trong lòng bọn chúng chưa hoàn toàn mất đi.

Rời quảng trường, Diệp Vân trở lại nơi ở của mình. Đây là một gian phòng nhỏ cũ nát, chỉ che được gió mưa. Dù chỉ là đệ tử làm tạp dịch của Thiên Kiếm Tông thì mỗi người cũng biết một trận pháp đơn giản, có thể ngăn người khác tùy ý xâm nhập vào trong, coi như còn chút riêng tư.

Diệp Vân ngồi xếp bằng trên giường, trong cơ thể, Linh lực theo tâm pháp Thiên Kiếm Tông lại trào lên, không ngừng lưu chuyển. Hăn có thể cảm nhận được, cứ hoàn thành một vòng thì Linh lực trong cơ thể lại tăng lên.

Chuyện này thật khó tin! Mỗi tháng không ngừng dùng Linh Thạch để tu luyện cũng không có cảm giác như bây giờ.

“Thật ra là chuyện gì? Đạo ánh sáng đen trắng kia ngoài việc làm tăng thực lực của ta, còn biến hóa thể chất bên trong lên gấp mười lần sao? Ta nghĩ, dù là tăng lên gấp mười lần cũng không có được hiệu quả như lúc này.”

Diệp Vân nín thở, tập trung suy nghĩ cùng cảm nhận, hắn nhận thấy thân thể không có gì đặc biệt khác trước.

“Thôi kệ, nếu đã cơ duyên thì ta nên nắm chắc lấy nó.”

Diệp Vân lấy ra một quả hạ phẩm Linh Thạch từ một cái túi bên giường. Quả hạ phẩm Linh Thạch này tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt, vì phẩm chất không cao nên còn lẫn lộn nhiều tạp chất.

Tài nguyên tu luyện mỗi tháng của một đệ tử tạp dịch là mười miếng hạ phẩm Linh Thạch. Thiên Kiếm Tông đã tính toán rất kỹ, mười miếng hạ phẩm Linh Thạch chỉ vừa đủ cho một đệ tử tạp dịch tu luyện.

Có điều, tài nguyên tu luyện này không cấp trực tiếp cho đệ tử mà qua tay của Lưu Đạo Liệt, sau đó mới phát cho đệ tử. Bình thường Lưu Đạo Liệt đều cắt bớt một phần. Như Diệp Vân đạt tới Tẩy Tủy cảnh tam trọng, là võ giả khá cao trong tầng lớp đệ tử tạp dịch cũng bị cắt lại hai đến ba phàn.

Mỗi tháng có gần ngàn người được phát Linh Thạch, đủ biết thu nhập của Lưu Đạo Liệt không hề nhỏ. Số Linh Thạch đó lại được chuyển về tay các sư thúc, sư bá, bọn họ chính là thế lực hắc ám khổng lồ đứng sau lưng Thiên Kiếm Tông.

Tu luyện nếu không đạt tới Luyện Thể cảnh thất trọng thì không cách nào hấp thu Linh khí trong không khí, dù có hút vào cơ thể cũng không thể luyện hóa. Sau khi tu luyện tới Nội Tức cảnh ngũ trọng mới có thể thông qua hô hấp mà hấp thu thiên địa linh khí, trải qua thời gian dần dần bồi dưỡng thân thể, luyện hóa từng chút một.

Trừ khi tới lúc đó, bình thường tu luyện không thể hấp thu linh khí thuần khiết, cho nên đệ tử tạp dịch mới phải dùng Linh Thạch để tu luyện.

Vừa rồi, Diệp Vân không dùng Linh Thạch để tu luyện, giữa lúc tâm pháp vẫn chuyển hắn cảm nhận được Linh lực trong cơ thể đang chậm chạp tăng lên. Việc này thật không giống lẽ thường.

Lúc này nếu hắn dùng Linh Thạch tu luyện thì điều gì sẽ xảy ra?

Bàn tay Diệp Vân hơi run, trong lòng đầy mong chờ. Hắn muốn biết bây giờ dùng Linh Thạch tu luyện sẽ mang lại hiệu quả như thế nào.

Giữ Linh Thạch trong lòng bàn tay, Diệp Vân chậm rãi vận chuyển tâm pháp. Theo chuyển dịch của tâm pháp, một cỗ linh khí nhàn nhạt từ lòng bàn tay chui vào cánh tay, sau ddos dọc theo cảnh tay nhanh chóng tiến vào trong thân thể.

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Vân cảm thấy có một cỗ linh khí khó tin di chuyển trong người, lượng linh khí chưa nhiều nhưng vô cùng thuần khiết, cực kỳ dễ hấp thu. Linh khí theo kinh mạch không ngừng bồi dưỡng cơ thể, Linh lực trong cơ thể rõ rang đang tăng trưởng.

Lòng tràn đầy kích động, Diệp Vân trước kia dùng Linh Thạch tu luyện không ít lần nhưng chưa từng hấp thu được linh khí tinh khiết dễ dàng như vậy. Hạ phẩm Linh Thạch bị gọi là hạ phẩm chính vì bản chất pha tạp không thuần khiết của nó.

Giờ khắc này, Linh Thạch trong tay Diệp Vân hoàn toàn bị hấp thu, không hề bị lãng phí, gần như toàn bộ chuyển hóa thành Linh lực.

Có điều khác biệt chính là hạ phẩm Linh Thạch giờ đây so với trước kia thì trở nên thiếu thốn hơn rất nhiều. Linh Thạch dễ hấp thu luyện hóa khiến số lượng cần thiết cho việc tu luyện cũng nhiều hơn.

Dù vậy, hiệu quả tu luyện tăng lên gấp mấy lần chính là kết quả rất tốt. Cứ theo tốc độ tu luyện như vậy thì chỉ cần có Linh Thạch, Diệp Vân tin tưởng mình có thể dễ dàng đột phá cảnh giới hiện tại, đạt tới Luyện Tạng cảnh tứ trọng. Thậm chí, lúc hô hấp hấp thu linh khí có thể đạt tới Luyện Thể Nội Tức cảnh ngũ trọng, chính là tiêu chuẩn cảnh giới thấp nhất của đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông.

Hạ phẩm Linh Thạch nhanh chóng bị hấp thu, không đến hai canh giờ thì vang lên một âm thanh nhỏ, toàn bộ hạ phẩm Linh Thạch bị hấp thu hết hóa thành bột phấn rơi xuống.

“Xem ra, Linh Thạch sẽ ngày một thiếu a.” Diệp Vân cảm thấy Linh lực trong cơ thể bắt đầu nhưng tụ, nhíu mày.

Sau đó, trong mắt hắn đột nhiên lóe lên quang mang, khóe miệng khẽ cười lạnh, sát ý tự nhiên dâng lên.

***

Lưu Đạo Liệt trở lại chỗ ở của mình, thương thế đã tạm thời lắng xuống. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm khiến sáu gã đệ tử đứng trước mặt hắn không dám há miệng, thân thể khẽ run rẩy.

“Chuyện hôm nay ta không trách các ngươi. Không ai nghĩ Diệp Vân lại có thực lực mạnh mẽ như vậy. Không biết hắn còn có bí mật gì? Trần Lâm ngươi đi Linh Thú Tháp tìm Lưu Ngọc sư huynh của ta, để ta mời Lưu Ngọc sư huynh tới giải quyết hắn.”

Sáu gã đệ tử đứng quanh khẽ thở hắt ra, nhưng đúng lúc đó từ ngoài cửa vang lên một âm thanh trào phúng xen lẫn giễu cợt truyền vào.

“Lưu sư thúc, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy?”

Lưu Đạo Liệt biến sắc, vội vàng nói.

“Mau mở cấm chế, đừng để cho hắn lại gần!”