Tuy ở cùng nhau trong thời gian ngắn, thế nhưng Diệp Vân lại hiểu rõ Tô Linh. Hắn biết rõ lúc này nàng ta nhất định sẽ không chịu đi. Thế nhưng, nàng ta ở lại thì cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào, nếu như có thể chạy ra ngoài thì có lẽ còn có cơ hội gọi Âu Dương Vấn Thiên đến, cứu hắn một mạng.
Thời điểm La Văn Thành đuổi theo hai người thì trong đầu Diệp Vân hiện lên tram ngàn biện pháp, thế nhưng chỉ có biện pháp kia mới có cơ hội sống sót mà thôi. Mà cũng may là La Văn Thành cũng không có ý định lập tức ra tay. Hắn cố ý trêu đùa, giống như là mèo vờn chuột vậy, nghĩ cách làm sao chậm rãi giết chết hai người, lúc này mới cho Diệp Vân và Tô Linh có cơ hội, tiến dần về phía cửa ra. Rút cuộc, đợi đến lúc này thì hắn nhân cơ hội, quay người đánh bay Tô Linh ra ngoài.
Tô Linh thân trên không trung, hai dòng nước mắt chảy dài. Nàng thủa nhỏ đã thong minh hơn người, lúc này sao lại không hiểu được dụng ý của Diệp Vân cơ chứ. Thế nhưng, nàng thấy, thời gian làm sao mà đủ được, chỉ sợ một chưởng này cũng chính là lời vĩnh biệt mà thôi.
Nhưng mà Tô Linh cũng rõ rang, nếu như nàng cố tình lưu lại thì hai người chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu như nàng có thể cố gắng hết sức rời khỏi nơi này, sau đó nhanh chóng đưa viện binh tới đây thì Diệp Vân có lẽ còn một đường sinh cơ.
Nương theo chưởng lực của Diệp Vân, Tô Linh liền thi triển ra tốc độ nhanh nhất, trên không trung xoay người một cái, nhanh chóng lao về phía cửa ra, trong nháy mắt đã đến sát cửa ra rồi, chuẩn bị ly khai.
Sắc mặt La Văn Thành lúc này khó coi đến cực điểm, linh lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, thân thể trên không trung liền chỉ để lại những đạo tàn ảnh, điên cuồng tang tốc.
“Xem thường ta như vậy sao?” Diệp Vân cười lạnh một tiếng, linh lực trong giây lát, từ hai tay, truyền vào trong hảo diễm và băng phách.
Trong chớp mắt, Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn và Băng Phách Tỏa Hồn Hoàn bắn ra hào quang vạn trượng, hỏa diễm hừng hực và băng phách lạnh đến thấu xương tuôn ra, tạo thành một bức tường, cứng rắn chắn trước người của La Văn Thành.
Ban đầu, La Văn Thành cũng không thèm để ý đến băng phách và hỏa diễm Diệp Vân thi triển ra. Với hắn, loại đệ tử như Diệp Vân, loại pháo hôi từ Thiên Chúc Phong thì có bao nhiêu bảo vật có thể làm tổn thương đến hắn được cơ chứ.
Cho nên thân hình hắn liền bắn nhanh đi, cấp tốc muốn bay qua đỉnh đầu của Diệp Vân.
Ngay khi hắn vừa muốn bay qua thì chỉ thấy phía trước, một đạo hỏa diễm hừng hực và một đạo băng phách tản ra hàn ý đến mức khó tin, ngăn cản đường đi của hắn.
Tu vu của La Văn Thành là loại nào, chỉ trong nháy mắt, hắn đã phát hiện ra năng lượng trong hỏa diễm và băng phách này đã vượt qua dự liệu của hắn. Đặc biệt là do lúc trước hắn đã hảo tổn đại lượng chân khí để giết chết Ân Thiên Hành và Tống Tử Lâm, nên giờ này, nếu như bị ngọn lửa và băng phách này đánh trúng thì chỉ sợ cũng không thể chịu đựng được.
Thân hình của La Văn Thành liền dừng lại trên không trung, sau đó bắn về phía sau, hạ xuống mặt đất.
“Linh khí trung phẩm?” Trong mắt La Văn Thành hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn kinh ngạc nhìn về phía ngọn hỏa diễm và mảng băng phách, gần như là không thể tin được vào mắt mình nữa.
Một gã đệ tử tu vi bất quá chỉ là Luyện Thể Cảnh, sao lại có thể sở hữu linh khí trung phẩm, hơn nữa lại còn có đến hai kiện? Phải biết rằng, La Văn Thành hắn thân là một trong thập đại đệ tử tử của Tuyệt Kiếm Phong, thanh trường kiếm trong tay hắn khó khăn lắm mới có thể xếp vào hàng ngũ trung phẩm. Vậy mà trước mắt, phẩm chất hai kiện linh khí này hiển nhiên là hơn xa thanh trường kiếm của hắn.
“Ngươi thật sự là ai?” La Văn Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu. Một tên nhóc con mà lại có được tận hai kiện linh khí trung phẩm, há có thể là người bình thường sao?
Nhưng mà, nếu đã không phải là đệ tử bình thường, sao lại bị Thiên Chúc Phong chọn lựa, cho vào đây làm bia đỡ đạn? Chẳng lẽ hai kiện bảo vật này là hắn lấy được ở trong này?
Không sai, nhất định là như vậy. Bằng không mà nói thì tên nhóc con này làm sao có thể sở hữu được tận hai kiện linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo chứ?
Giết, giết hắn, nhất định phải giết hắn!
La Văn Thành hối hận, vô cùng hối hận. Hắn cũng không phải hối hận vì đã đắc tội với Tô Linh và Diệp Vân, ý đồ cướp bảo vật của bọn họ, mà hắn hối hận chính là, mình đã không tung ra thủ đoạn lôi đình, nhanh chóng giết chết hai người. Tuy rằng Tô Linh không nhất định có thể nhanh chóng rời khỏi khu mộ địa này. Nhưng một khi mà nàng ta đi ra được, với thân phận là con gái của phong chủ Vô Ảnh, tất nhiên sẽ gọi theo cao thủ Trúc Cơ Cảnh tiến vào, lúc đó thì chính là lúc chết của La Văn Thành hắn.
“Hai kiện linh khí trung phẩm, hơn nữa lại có phẩm chất tuyệt hảo. Đáng tiếc, bây giờ cho dù ta đạt được thì sao? Ta hận, ta hận!” La Văn Thành ngửa mặt lên trời thét dài, trong tiếng thét còn mang theo vẻ hối hận và không cam lòng.
Diệp Vân cũng không có ngăn cản, hắn ước gì tên La Văn Thành này cứ hét như vậy, tốt nhất là đến khi Tô Linh dẫn người đến chỗ này là được.
Nhưng mà, hắn biết rõ điều này là không thể, mà kế tiếp chính là phải đón nhận lửa giận của cao thủ Luyện Khí Cảnh thất trọng, một trong thập đại đệ tử Tuyệt Kiếm Phong, La Văn Thành này.
“Ta muốn ngươi sống cũng không được, mà chết cũng không song!”
Quả nhiên, chỉ sau chớp mắt, La Văn Thành liền nhìn về phía hắn, gầm giọng thét lên.
Diệp Vân sớm đã dự liệu, cười lạnh nói: “Sinh tử của ngươi đã nằm trong tay ta, còn liều lĩnh như thế, quả thực là buồn cười.”
La Văn Thành hít sâu vào một hơi, hai mắt liền trở nên đỏ bừng.
Nhưng mà, thân thể hắn lập tức dừng lại. Diệp Vân lại nói tiếp: “Chỉ cần ngươi nghe ta, để Tô Linh rời đi thì sau khi ra khỏi đây, ta cam đoan có thể bảo đảm an toàn cho ngươi.”
“Ngươi nghĩ ta là thằng ngu sao!”
La Văn Thành vô cùng tức giận, cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một tên đệ tử Luyện Thể Cảnh nho nhỏ, chẳng lẽ cũng muốn Âu Dương Phong chủ nghe theo lời ngươi hay sao?”
Diệp Vân nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, nói: “Ngươi cũng đã thấy qua một tên đệ tử nho nhỏ mà lại có đến hai kiện linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo chưa?”
La Văn Thành sững sờ.
“Đừng nói là ngươi nghĩ rằng ta đoạt được hai kiện linh khí này tại đây đó chứ? Nếu như mà khắp nơi tầng thứ nhất đều là linh khí trung phẩm thì chỉ sợ cái Hoa Vận bí tang này, chủ nhân cũng không phải là Kim Đan đại tu sĩ, mà chính là Nguyên Anh, hoặc thậm chí còn cao hơn ấy chứ. Như ng mà, ngươi nghĩ là có khả năng đó hay sao?” Diệp Vân chắp tay, băng hỏa cuồn cuộn trước người, chậm rãi nói.
La Văn Thành giương mắt nhìn lại thì thấy tên nhóc con này mơ hồ lại lộ ra một dáng vẻ ngạo nghễ. Dáng vẻ này tuyệt đối đệ tử ngoại môn không thể có được, mà chỉ những tên đệ tử thiên tài tuyệt diễm, tâm tính tuyệt hảo, từ nhỏ đã được tông môn bồi dưỡng, mới có thể lộ ra được cỗ khí thế như vậy.
Đột nhiên, hắn có một loại ảo giác, đừng nói tên ranh con này lại là hậu nhân của một cao tầng nào đó tại Thiên Kiếm Tông đó chứ?
Hơn nữa hắn còn thấy tên này và Tô Linh vô cùng thân thiết như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoang mang.
“Tiểu tử, ngươi tên gì? Ta hình như đã nghe nha đầu Tô Linh kia gọi ngươi là Diệp Vân?”
“La sư huynh không hổ là cao thủ, rõ ràng cách xa như vậy mà vẫn có thể nghe được chúng ta nói chuyện với nhau. Không sai, ta chính là Diệp Vân, Vô Ảnh phong chủ Tô Hạo chính là gia sư.” Diệp Vân gật đầu, vô cùng ngạo nghễ.
La Văn Thành sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng hối hận, lúc này là thật sự hối hận. Hắn hối hận tại sao lại trêu trọc phải Tô Linh và Diệp Vân cơ chứ, lại còn muốn giết người đoạt bảo hai tên gia hỏa này, một là ái nữ, một là đồ đệ của Vô Ảnh phong chủ. Hơn nữa, đồ đệ mới chỉ có bấy nhiêu tuổi và tu vi mới đến chừng này mà đã được ban cho hai kiện linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo, có thể thấy được sự coi trọng của Vô Ảnh phong chủ đối với tên Diệp Vân này.
“Ngươi thật sự có thể đem chuyện này biến nhỏ, từ nhỏ hóa không?” La Văn Thành nhận thấy hẳn là mình phải chết không thể nghi ngờ, lúc này đã vô cùng hối hận, nhưng vẫn một lòng muốn sống, giờ này tâm trí đã đại loạn, thanh âm đã trở nên run rẩy.
“Đương nhiên, ta là đệ tử được sư tôn coi trọng nhất, ta và Tô Linh lại cùng bảo vệ ngươi thì tất nhiên là vô sự rồi. Nhưng mà lúc trước, ngươi vẫn cứ một mực muốn chém muốn giết, hiện tại Tô Linh đã đi ra ngoài rồi, chắc hẳn sẽ đem toàn bộ sự tình từ đầu chí cuối, nói cho sư tôn hoặc là Âu Dương sư thúc biết. Bởi vậy cho nên, ngươi muốn vượt qua chuyện này mà không có nửa điểm trách phát là không có khả năng.” Diệp Vân gật đầu nhìn La Văn Thành, bất động thanh sắc, nói.
“Vậy ngươi có thể đảm bảo ta sẽ không bị trọng phạt? Không bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Thiên Kiếm Tông?” La Văn Thành liền đem lo lắng trong lòng nói ra.
Diệp Vân gật đầu, nói: “Điều đó là tất nhiên, nếu như Tuyệt Kiếm Phong không tha cho ngươi thì ngươi cứ đến Vô Ảnh Phong tìm ta là được. Nhưng ngươi phải phát tâm thề độc, từ nay phải nghe theo lời của ta, làm việc cho ta.”
La Văn Thành chau mày, sau đó cắn răng nói: “Nếu đã như vậy thì ta tất nhiên sẽ đáp ứng.” “Như vậy thì dễ nói rồi. Nếu như La sư huynh đã hồi tâm chuyển ý thì ta tự nhiên sẽ cùng Tô Linh nghĩ biện pháp, đến lúc đó lại giúp ngươi giải vây, giảm nhẹ trách phạt của ngươi.” Diệp Vân vung nhẹ ống tay áo, thu hồi hai kiện linh khí, nói.
La Văn Thành có chút tỉnh táo lại, lại bắt đầu hoài nghi.
Nhưng mà hắn lại nghĩ, cho dù lúc này dốc sức liều mạng giết chết DiệpVân, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chính là bị xử tử một cách không lưu tình. Nhưng hiện tại, nếu như tin theo lời Diệp Vân thì ít nhất vẫn có một cơ hội sống sót.
Mà bộ dáng thân mật của đối phương và Tô Linh lúc trước, tuyệt đối không phải là giả bộ.
Diệp Vân đứng chắp tay, ánh mắt không ngừng lóe lên, nhìn về phía La Văn Thành, mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng mà trong lòng thì đại định.