Thế Giới Shinobi

Chương 5: Cảm giác như đang ở trong một cuốn tiểu thuyết

 Xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người mà bây giờ câu chuyện của chúng ta đã được hơn trăm views rồi! Nhân tiện, để đáp lại mọi người thì mình sẽ cho ra mắt một bộ đồng nhân mới. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình ạ! *cúi đầu*

Chân thành cảm ơn các bạn ! Giờ thì, chương 5 bắt đầu nhé!

--------Green--------

 Sau khi nhận nhiệm vụ xong thì tôi và hai người kia lên đường. Là một ninja cảm nhận, tôi đương nhiên có thể nhận ra 2 Anbu đang theo sát phía sau. Qua vài giờ phi thân trên các ngọn cây, cuối cùng gần đến trưa thì Gai bảo dừng lại ở bãi đất trống và đòi mở tiệc lẩu. Tất nhiên sau đấy anh ta bị tôi đạp cho vài cái, ai đời lại ăn lẩu trong lúc này để lộ hành tung bao giờ. Nhưng rốt cuộc anh ta cũng thuyết phục được tôi và Kurenai. Thế là mở tiệc lẩu! Tôi và Kurenai chế biến thực phẩm rồi ngồi ăn. Dù sao thì lẩu cũng rất ngon, mà tôi thì lại mang trong mình một tâm hồn ăn uống mãnh liệt, làm sao có thể từ chối a!

 Mà ở trên ngọn cây gần đó, Itachi không khỏi thở dài. Em gái của hắn đúng là em gái của hắn a! Niềm đam mê dành cho thức ăn cũng ngày một lớn rồi!

Bỗng, có một nhóm chakra đang tiến đến gần, tôi nhíu mày lại. Đứng lên, tôi dứt khoát hô :

- Chuẩn bị chiến đấu!

 Mấy người kia cũng phản ứng lại, ngay lập tức đã cầm vũ khí trên tay. Chỉ thấy từ xa đến là một nhóm shinobi đeo mặt nạ mang trang phục truyền thống của Thạch quốc. Kakashi và Itachi rất nhanh nhảy ra trước mặt chúng tôi và bảo rời đi. Nhưng Gai làm gì đồng ý, anh ta xông lên với cái "nhiệt huyết tuổi trẻ" gì gì đó!

 Tôi cảm thấy thật sự rất đau đầu với anh ta, tặc lưỡi một cái, nhân lúc địch không chú ý, ném sang bên đó mấy cái kunai gắn bùa nổ và...Bùm! Ừm, khá đẹp mắt! Lần lượt giải quyết xong bọn chúng, chúng tôi tiếp tục làm nhiệm vụ và thuận lợi hoàn thành. Dù sao thì lần này cũng không gọi là không công. Được tận mắt chứng kiến năng lực của Hokage đệ Lục sau này không phải là tốt sao? Yahooooo...

 Một năm nữa trôi qua, hôm nay là ngày Sasuke nhập học cái trường ninja "nhảm nhí" – theo suy nghĩ của tôi. Mẹ Mikoto sẽ đưa cu cậu đến trường. Tôi cá là Sasuke sẽ nhận được vô số ánh mắt háo sắc của mấy bạn nữ ở đó cho xem. Lại nhìn Sasuke, thằng bé hình như đang cố làm ra vẻ mặt lạnh như anh trai nó thì phải. Cái nhà này bị sao thế không biết?

 Hôm sau, Sasuke rất tự giác dậy đúng giờ đi học và trông nó có vẻ hào hứng. Đúng là thanh niên chăm chỉ, chả bù với tôi, trốn học là trên hết! Trốn được lúc nào thì trốn lúc ấy! Bất tri bất giác, tôi nghĩ đến lần đầu tiên của tôi và...Shisui...

 Chả là ngày hôm đó, đang luyện tập thì Shisui tiến đến và...ngồi xem! Tôi cũng cảm thấy chán và ngồi nghỉ thì bất chợt anh ta hỏi tôi :

- Em có muốn ăn dango không?

- Em lười! – Tôi trả lời cho có

- À à ...

 Thế là anh ta lục đục làm cái gì đấy và...Bang! Shisui kề môi với tôi. Dù chỉ là thoáng qua trong chốc lát nhưng tôi có cảm giác như hàng thế kỉ đã trôi qua vậy. Sau đấy anh ta thả vào miệng tôi cái gì đấy mềm mềm, ngọt ngọt rồi đứng dậy, cười hì hì :

- Thế này thì khỏi lo bệnh nữa nhé!

 Tôi thề, lúc ấy tôi vô cùng hối hận vì mấy chữ kia của mình! Hóa ra là anh ta thả dango vào miệng tôi. Tức chết đi được! Sao anh ta có thể ăn đậu phụ dễ dàng như vậy chứ? Thật mất mặt! Sau đấy thì...à...ờm...cũng chẳng có gì đâu!

 Cất lại dòng suy nghĩ hồi tưởng, tôi mặc quần áo và chuẩn bị đi làm nhiệm vụ,vẫn là văn phòng Hokage như mọi lần. Qua các nhiệm vụ mà tôi được người ta gọi bằng một cái tên rất "kêu" : Quỷ diện Konoha!

 Còn vài ngày nữa là tôi sẽ lên 12 tuổi, cùng một ngày với Itachi luôn nên tôi cảm thấy rất háo hức. Tiệc sinh nhật a, đáng để chờ đợi! Trong mấy ngày này bạn bè tôi chuẩn bị khá kĩ lưỡng cho món quà của họ, và đương nhiên là tôi không quan tâm về nó lắm. Điều tôi chú ý đương nhiên là thức ăn trong bữa tiệc! Nhưng mà...tôi có nên cấm cửa Shisui không nhỉ? Anh ta "nguy hiểm" lắm! Làm sao bây giờ?

 Trong khi tôi đang nghĩ cách chặn Shisui thì ngày sinh nhật đã đến gần. Buổi tối hôm ấy, những ai được mời đều đến đủ cả và tất nhiên là có cả Shisui. Suốt cả buổi hôm ấy anh ta không sinh sự gì làm tôi rất an tâm và vui vẻ để rồi rất lâu sau đó tôi mới biết được rằng hóa ra anh ta đã đưa "quà" sinh nhật cho mẹ tôi và nói : "Cháu cũng không có gì để tặng Karuki nhưng cháu có một món quà to lớn vô cùng! Đó là CHÁU! Sau này cháu sẽ cưới Karuki và làm con rể nhà bác!"

- Chị hai, chị hai! – Trong khi tôi đang ngồi đọc sách thì có một tiếng gọi vọng vào và...Xoạch! Cửa được mở ra, trước mặt tôi là cậu nhóc Sasuke đang thở hổn hển

- Chuyện gì thế Sasuke ? – Tôi gấp sách lại, dang tay để ôm Sasuke

- Chị hai, hôm nay thông báo kết quả, em đứng đầu lớp học đấy!

 À, thì ra là chuyện này. Tôi đang muốn nói nó vẫn chưa bằng Itachi đâu nhưng khựng lại và hiểu...không nên phá hỏng tâm tình của Sasuke, nó sẽ rất tự ti ! Thế là tôi khen nó :

- Ừm, Sasuke giỏi quá ! Đúng là em chị !

 Sasuke vô cùng tự hào. Đương nhiên rồi, trong mắt nó, anh hai và chị hai là tuyệt nhất! Không ai bì được!

- Nhưng đừng kiêu ngạo quá nhé, phải tiếp tục luyện tập đấy ! – Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở Sasuke

- Vângggg !

 Nói xong là nó lại chạy ra ngoài. Tôi thở dài, bỗng, tôi nghĩ ra một ý tưởng : thử liều đi triệu hồi thú xem, chắc không chết đâu ! Nói là làm, tôi lên ngọn núi thường luyện tập và sau đấy thì tôi bị rơi vào cái khoảng không gì gì đấy giống lão già Jiraiya.

 Bộp... Tôi hạ cánh và nhìn xung quanh, rất xa lạ. Hay đúng hơn là nhìn nó rất âm u! Sột soạt...có một cái gì đấy đang tiến đến, tôi quay đầu lại thì thấy một con...chồn trắng !

 Vâng, chính xác là một con chồn lông trắng toàn thân trông rất đáng yêu! Tôi chưa kịp mở miệng thì nó đã lên tiếng :

- Ngươi là ai ? Làm sao đến được đây ?

Và một loạt [email protected]!%$#^*xyz mà con chồn trắng đó hỏi liên hoàn. Cuối cùng không thể chịu được nữa, tôi kêu lên :

- Dừng lại, ta tới đây để tìm thú triệu hồi !

 Con chồn đó ngẩn ra, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đánh giá và nói :

- Ngươi có thể kí khế ước với ta !

- Tất nhiên, ta đến đây để làm việc đó mà ! – Tôi vô tư nói

 Con chồn kia đen mặt !

 Sau đấy thì việc kí khế ước được diễn ra. Qua đó tôi cũng biết con chồn kia tên là Hozuki. Năng lực vô cùng mạnh, siêu bá đạo nhưng...khả năng hiểu biết về bản thân gần như bằng...zero ! Tôi khóc không ra nước mắt mất thôi. Kí khế ước xong, Hozuki đưa tôi trở về bằng thuật triệu hồi ngược của nó. Tôi quay về nhà gom mấy bộ quần áo và một ít đồ dùng đi tới chỗ Hozuki. Tôi bảo với mẹ là tôi đi luyện tập và dĩ nhiên là mẹ tôi không ngăn cản, cha tôi thì càng không. Tôi hiểu rõ ông ấy, chỉ cần là đi luyện tập thì ông ấy sẽ ngay lập tức đồng ý. Thế là tôi thuận lợi quay lại chỗ Hozuki và ở đó gần một tháng để luyện tập và kết hợp với nó. Qua việc luyện tập, tôi phát hiện ra nó năng lực của Lục đạo, tuy không quá mạnh nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được nguồn chakra dồi dào đó. Vì vậy khi tương thông với nó, mắt của tôi cũng đã không còn bị ảnh hưởng khi sử dụng Mangekyo Sharingan. Điều này làm tôi rất mừng! Chakra của nó gồm cả năm nguyên tố sử dụng rất nhuần nhuyễn, cơ thể phóng to thu nhỏ tùy ý. Chân thể của nó cũng to lắm, à, tất nhiên nó là giống cái nhé!

 Tôi đang trên đường trở về nhà, trên vai tôi là Hozuki đã thu nhỏ và đang cuộn tròn người lại.

- Chào mẹ, con về rồi!

- Ô, Karuki, con về rồi à – Ngay lập tức mẹ Mikoto đã ôm lấy tôi

 Tôi để ý thấy đằng sau mẹ tôi là cha Fugaku thế nên tôi cười nói :

- Chào cha !

- Ừ, suốt thời gian qua con luyện được những gì rồi ? – Có vẻ như đây là những gì mà ông ấy luôn hỏi, ông ấy không quan tâm chúng tôi đi đâu, ông ấy chỉ quan tâm chúng tôi luyện tập được những gì.

- Vâng, con đã cải thiện được rất nhiều thứ!

 Ông ấy gật đầu khen tôi vài câu và bảo tôi tiếp tục luyện tập. Tôi lên tầng tắm rửa rồi nằm bệt xuống tấm đệm, bây giờ đang là giữa chiều, Sasuke và Itachi vẫn chưa về. Hozuki mở cửa phòng tắm, bước ra với bộ lông ướt đẫm trông cứ như vừa đi lội mưa về. Nó hướng về phía tôi :

- Chủ nhân, lau người cho ta đi !

Tôi nhíu mày nhìn nó, nhưng rồi cuối cùng cũng chấp nhận.