Trên võ đài xuất hiện thêm mấy vương giả trẻ tuổi nên đã khiến mười phương chấn động, trận đại chiến này càng lúc càng kịch liệt, làm cho người xem vô cùng hưng phấn, kích động trong lòng.
Không ai nghĩ tới sẽ diễn biến tới ức này, quái thai cổ đại, vương giả của đương đại đều dồn dập lên sàn.
Những người này đều có thần giác nhạy cảm, mơ hồ cảm nhận được võ đài này cho phép quần hùng lên sàn để phân ra đệ nhất, hơn phân nửa không giống với trước kia, sắp xảy ra biến cố nào đó.
Chính vào lúc này thì bọn họ mới lên đài, để tranh cướp tạo hóa.
"Rẹt rẹt..."
Kiếm ngân vang tựa như cắt thép rạch sắt vang vọng khắp chân trời, khí lạnh ùa thẳng vào xương vào cốt người nghe, Cô Kiếm Vân tóc tai bù xù, máu me khắp người tựa như đã trở nên điên dại.
Hắn đã lên cơn giận dữ, căm tức vô cùng, bởi vì mọi người đều coi hắn là viên đá thử lửa, hắn trở thành tiêu chuẩn để so sánh sức chiến đấu.
Sao lại như vậy chứ?
Chính là Cô Kiếm Vân, đã tu ra một luồng tiên khí cộng với việc đã vượt qua Thiên kiếp, là nhân kiệt tuyệt thế danh xứng với thực, ấy thế mà lại bị người khác xem thường như vậy.
Trước kia hắn gặp phải trọng thương bởi Thạch Hạo, tiếp đó bị Trùng đông xuyên thủng cánh tay, liên tiếp gặp phải đả kích nên vô cùng oán giận.
Trong lúc khí thế dâng trào này thì có thêm mấy người lên đài, đều là quái thai cổ đại cả!
Trong số đó có một cô gái tay cầm một ngọn núi lửa cao một tấc, một chiếc quan tài nhỏ đang lơ lững trong dung nham trông rất yêu tà và thần bí.
Còn có một cô gái khác với mái tóc vàng buông xõa, quang vụ màu vàng tràn ngập, thiên công được triển khai khiến nơi đây rung lên ầm ầm.
...
Trên võ đài càng thêm rối loạn hơn, đại chiến không ngừng, âm thanh đại đạo ầm ầm.
Bởi vì, những người này đều cảm ứng được tạo hóa gần như đã xuất hiện, nếu giờ không lên đài thì chắc chắn sẽ mất cơ hội, thừa dịp loạn lạc để chém giêt.
"Tưởng ai cũng có thể lên đài chắc? Nếm một quyền của ta!"
Thập Quan vương tức giận, hắn bỗng xoay người nắm Long ấn, nắm đấm phát sáng đánh ra một Long quyền chí cương chí mãnh, một con chân long vẫy đuôi lao về tất cả mọi người.
Hắn chỉ một mình mà quét ngang quần hùng, mục tiêu là toàn bộ mọi người nơi đây, mạnh mẽ vô cùng.
Những người kia đều gặp phải công kích nên không thể không chống đỡ, âm thanh ầm ầm vang vọng, thần mang tế trời, phù văn tựa như núi lửa không ngừng phun trào.
Có mấy người phun máu phè phè kể cả là quái thai cổ đại, khó khăn lắm mới chặn được sức mạnh Long quyền của Thập Quan vương!
"Còn không lên đài, nhanh cứu viện!" Có người sau khi bị thương cũng chẳng hề sợ hãi mà còn bí mật truyền âm lôi kéo thêm người.
Ầm!
Nơi đây sục sôi, bên dưới có rất nhiều cao thủ các giáo, có rất nhiều liên minh, khi nghe được lời nói này thì đồng loạt xông lên võ đài.
Cuộc hỗn chiến trước này chưa từng có!
Từ xưa tới nay, trên võ đài này không hề hỗn loạn như vậy, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ lên đài và đứng chung một chỗ với những quái thai cổ đại, với những vương giả.
"Giết!"
Thạch Hạo, "Trích tiên", Thập Quan vương tung hoành trong đám người này, đánh đâu thắng đó, đại chiến của bọn họ không hề bị ảnh hưởng, ai dám ngăn cản đường đi thì sẽ giết ngay lập tức.
Có thể thấy được, những cao thủ vừa lên giờ lại gần như đều bị đánh cho nổ tung, hóa thành sương máu.
Người như vầy cơ bản không cách nào địch nổi, tựa như là tu la chém giết toàn bộ những vướng mắc, không ai có thể can dự vào và cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn họ.
"Rầm!"
Đột nhiên, một chiếc muỗng cổ xuất hiện đánh về phía sau lưng của Thạch Hạo, ánh đen ngun ngút, đây là một pháp khí Thiên Thần đang đánh lén hắn.
"Cháy!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra một luồng tinh khí tiên thiên đi kèm là ánh sáng hỗn độn, hắn dùng pháp lực dẫn chiếc muỗng cổ kia lao vút sang bên cạnh.
Cách đó không xa thì có tiếng kêu thảm truyền tới, một tu sĩ gặp nạn.
"Dám đánh lén ta!"
Trong nháy mắt chân vũ Côn bằng lượn lờ, hào quang màu vàng đè ép cả trời cao rồi đánh về phía trước.
Bụp!
Cuối cùng, một vị cao thủ bỏ mạng, pháp khí Thiên Thần có linh nên tự mình bỏ chạy.
"Hoang quá lợi hại, thế nhưng đó lại là đại địch của chúng ta, không thể không trừ khử." Có người sau khi lên đài đã tới giúp đỡ Cô Kiếm Vân, hóa giải tình thế nguy cấp đồng thời bí mật truyền âm cho hắn.
"Ngươi chưa chết, lên luôn à!" Cô Kiếm Vân kinh hãi.
Đây là quái thai cổ đại của Hỏa Vân động, trước kia nghe đồn rằng hắn đã tẩu hỏa nhập ma, tọa hóa ở đời trước thế nhưng không ngờ rắng hắn vẫn sống sót và tiến vào Tiên cổ này.
"Chúng ta tới giúp Ninh Xuyên, giết chết tên Hoang này, đời sau tội huyết nhất định phải diệt trừ!" Vương giả trẻ tuổi của hỏa Vân động lạnh lẽo nói.
Vừa nãy, có người dùng pháp khí Thiên Thần để đánh lén Thạch Hạo là do hắn ra lệnh.
Giống như những gì mọi người dự liệu, những giáo hơi lớn đều liên thủ với dân bản địa để chế tạo pháp khí Thiên Thần ngay trong Tiên cổ này.
"Tới giờ rồi mà còn kiêng kỵ gì nữa, chúng ta giúp Ninh Xuyên giết chết Hoang, sau đó yên lặng ngồi xem Thập Quan vương với "Trích tiên" sẽ lưỡng bại câu thương, cuối cùng tạo hóa sẽ thuộc về chúng ta!" Quái thai cổ đại của Hỏa Vân động thấp giọng nói.
"Động thủ à?" Đang lúc này thì có người lại gần truyền âm với hai người.
Cô Kiếm Vân thất kinh, còn có người khác nữa ư, là... một quái thai cổ đại!
"Ta đã liên lạc với hai vị đạo hữu khác rồi, tới lúc đó sẽ dùng pháp khí Thiên Thần giúp đỡ Ninh Xuyên." Chí tôn của Hỏa Vân động nói.
"Chưa chắc Ninh Xuyên đạo hữu đã đồng ý đâu." Cô Kiếm Vân chần chờ.
Ninh Xuyên không nằm trong đạo thống của bọn họ thế nhưng đã từng quan sát một vài điển tịch trong cổ giáo, bởi vậy có quan hệ rất lớn với bọn hắn.
Có lúc, Ninh Xuyên chính là đại biểu của bọn họ.
"Ra tay thôi!" Cường giả của Hỏa Vân động lên tiếng, vốn hắn cho rằng Thạch Hạo đã xảy ra vấn đề lớn và chắc chắn phải chết, nhưng không nghĩ rằng phút chót lại lột xác thành một bộ kim thân, thật sự không ngờ.
"Được!"
Cô Kiếm Vân cuối cùng cũng gật đầu, nhấc theo thần kiếm giết thẳng vào trong đám hỗn loạn kia.
Bốn người tách nhau ra rồi yên lặng tiến sát lại gần.
"Ầm!"
Đột nhiên, một tòa Thiên Thần tháp phát sáng rồi xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Thạch Hạo, tiếp đó bao phủ và trấn áp hắn lại.
Lông tóc của Thạch Hạo đều dựng đứng, lập tức vụt sang ngang, kết quả một thanh chiến mâu Thiên Thần đâm tới, hào quang mau xanh ngát đánh nát hư không, khí tức to lớn vô cùng!
Hắn lần nữa tránh né, một chiếc lưới lớn trong suốt bao phủ khóa chặt hắn lại.
Hơn nữa, Cô Kiếm Vân cũng đã xuất thủ, thanh thần kiếm chặt đứt trời cao, chém thẳng về phía hắn.
Chỉ trong phút chốc thì bốn đại cao thủ đã xuất kích, hơn nữa còn có cả kình địch Ninh Xuyên nên đã đẩy Thạch Hạo vào thế bị vây công!
Nên biết, mấy người này đều có binh khí Thiên Thần cả!
Tất cả mọi người đều biến sắc, bởi vì vào đúng lúc này pháp lực Thiên Thần cuộn trào mãnh liệt không thôi, rất nhiều tu sĩ ở xung quanh đều hóa thành thịt vụn, nổ tung ngay tại chỗ.
Ngoại trừ những vương giả cổ đại ra thì hầu hết những tu sĩ còn lại đều khó tránh lui được, thậm chí có không ít người chưa kịp hét thảm thì đã chết ngay tại chỗ, khu vực này đã bị thanh toán sạch sẽ.
"Muốn chết!"
Nằm ngoài dự liệu của mọi người là Thạch Hạo chẳng hề né tránh, vẫn đứng yên nơi đó, nghênh chiến địch thủ bốn phía!
Trong tay hắn xuất hiện một khúc xương trắng bóng cũng không lớn lắm thế nhưng lại lấp lánh nhu hòa, khúc xương này được nắm chặt trong tay rồi đón đỡ lấy pháp khí Thiên Thần.
Ầm!
Hàng loạt hình ảnh sinh linh hiện lên chặn lại những pháp khí Thiên Thần kia.
Đây là Vạn Linh đồ, cũng chính là lần đầu tiên sau khi tiến vào Tiên cổ Thạch Hạo dùng để đối địch trước mắt mọi người!
"Đó là gì?" Truyền nhân của Hỏa Vân động kinh hãi, thanh chiến mâu Thiên Thần trong tay hắn chợt đứng yên, toàn bộ pháp lực đều tan biến, không cách nào lại gần Thạch Hạo được.
Việc duy nhất làm hắn vui mừng chính là, khúc xương này chưa hề bùng phát ra thần uy mà chỉ là bị động phòng ngự, chỉ hiển ra các hình ảnh của sinh linh mà thôi.
"Giết!"
Thời khắc này Thạch Hạo bắt đầu bùng phát, không hề che giấu gì nữa. Hắn phát hiện có vài tên quái thai cổ đại đang liên thủ và đánh lén mình!
Ầm!
Sau lưng hắn hiện ra cánh Côn bằng, phía trước thân thể thì lượn lờ ánh điênj, tay cầm thanh kiếm do phù văn Luân hồi hóa thành giết thẳng về trước.
Hắn đỡ lấy đòn của Ninh Xuyên rồi tiếp đó xoay người giết thẳng về phía Cô Kiếm Vân.
Cô Kiếm Vân sợ hãi, loại sức mạnh này không cách nào chống lại được, Hoang vừa mới vọt tới thì đã khiến hắn nghẹt thở, phù văn phun trào, miệng phun đầy máu.
Hắn ngự kiếm rút lui.
"A..."
Vương giả của Hỏa Vân động hét lớn, bởi vì Thạch Hạo nhìn chằm chằm lấy hắn rồi một chiêu kiếm bổ tới, phù văn Luân hồi tỏa ra, thời gian biến mất, hắn cảm thấy sinh mệnh mình bị đoạt mất.
"Giết!" Hắn hét lớn thế nhưng mặc dù giãy giụa, không ngừng vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình, hàng loạt bảo thuật được triển khai thì cũng không có tác dụng gì, không cách nào ngăn cản được Hoang.
Khi Thạch Hạo vọt tới trước mặt thì hắn đã vận dụng tới mấy chục bí pháp thế nhưng cũng chỉ tới bước này, kiên trì thêm mười chiêu nữa thì đã bị một chiêu kiếm cắt đứt đầu.
Nguyên thần của hắn muốn chạy trốn thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị mãnh vỡ thời gian chém trúng, hóa thành tro bụi.
"Ầm!"
Ninh Xuyên ra tay ở phía sau thế nhưng cánh Côn bằng của Thạch Hạo giang rộng che kín cả bầu trời, chặn đứng đòn đánh của hắn.
Đồng thời, Thạch Hạo xông tới dùng Vạn Linh đồ đánh bay tòa Thiên Thần tháp, một quyền kích tới làm nổ tung một tên vương giả, mưa máu tỏa khắp.
Tiếp, hắn không ngừng kết Lôi Đế ấn, tia chớp đan dệt, đánh bay một tên quái thai cổ đại khác rồi hóa thành than đen.
"Còn chưa tu ra Tiên khí mà cũng dám nghĩ tới chuyện giết ta!" Thạch Hạo hừ lạnh.
"Ầm!"
Ngay khi Thạch Hạo nhằm về phía Cô Kiếm Vân thì Trường Cung Diễn đánh ra, một mũi tên lao vút tới khiến cho Cô Kiếm Vân máu chảy xối xả, mũi tên này đã bắn thủng bả vai và làm nổ tung nơi đó.
Cô Kiếm Vân bị đánh bay sang ngang, rớt khỏi võ đài.
"Nên kết thúc thôi, các ngươi tránh hết ra cho ta!" Một người hét lớn, đó là chàng trai với ngọn lửa bốc cháy hừng hực tới từ hạ giới, trong tay của hắn là một góc của Luân Hồi bàn.
Ban đầu, chiếc đĩa này không hề hiện ra uy năng gì cả thế nhưng khi cổ tay hắn chảy máu thì đĩa cổ từ từ thức tỉnh, phát ra từng luồng khí hỗn độn, phóng thích uy năng chí cường.
Có thể mang vào Tiên cổ mà không hề bị cánh hoa ngăn cản, khó lòng mà hình dung chiếc Luân Hồi bàn này kinh khủng tới mức nào!
Lúc này, hắn khống chế chiếc Luân Hồi bàn này để trấn áp hết thảy mọi người, muốn hất bay toàn bộ khỏi võ đài, tiếp đó là đoạt danh hạng nhất.
"Tên này cũng giống như Đoạn Hồng dùng thân thể Tôn giả để xưng bá trong Tiên cổ này, hắn có bảo cụ hỗn độn!" Có người kinh hãi tới biến sắc.
Đám người xông lên đều tê dại da đầu, cơ bản không cách nào chống lại được.
"Cho rằng dựa vào thứ này là có thể áp chế tất cả mọi người à? Chưa đủ đâu!" Thập Quan vương hét lớn, trong giây lát nơi tay hắn xuất hiện một cây nhỏ chỉ cao một thước, bàn tay nắm chặt lấy thân cây rồi quét mạnh sang ngang.
Lúc này, ráng lành vạn tia, pháp tắc vô tận đánh bay toàn bộ khí hỗn độn đang bao phủ kia.
Mọi người hít vào hơi lạnh, đó rất có thể là... Thế Giới thụ!
Một bên khác, "Trích tiên" đầy bình tĩnh, trong tay đang cầm một chiếc sừng vô cùng cổ điển, thế nhưng khi rạch nhẹ một cái thì trời long đất lở, quỷ khóc thần gào!
"Trời ơi, đó là sừng của Thiên Nghĩ Giác, là tiên giác vô thượng của Thập Hung!" Tất cả mọi người đều ngây dại.
Chàng trai mang theo ngọn lửa hừng hực kia biến sắc vì một đòn không thành của mình, lại có tới hai người có thể hóa giải được uy thế của đòn này.
Ầm!
Đúng lúc này, thiên địa rung bần bật, vết rách hư không kia đột nhiên vang lên những tiếng ken két rồi không ngừng mở rộng gần như là nổ tung, đồng thời ảnh hưởng tới sự ổn định của võ đài này.
"Cái gì, người của ngoại giới chuẩn bị vào rồi!" Mọi người hoảng sợ.
Dân bản địa thì rung rẩy, trong lòng đang hoảng sợ, bố cục của vạn cổ đã bắt đầu biến đổi rồi.
Răng rắc!
Khe lớn lan tràn qua khỏi võ đài, những va chạm kịch liệt phát sinh.
Vù một tiếng, võ đài nhanh chóng hình thành một cánh cửa, mở ra một truyền tống trận, một vết sáng quét về phía Thạch Hạo hòng cuốn lấy hắn.
"Hắn được chọn!" Mọi người nắm chặt nắm đấm.
Có ngoại lực quấy nhiễu nên biến cục đã sản sinh, võ đài này không còn vững chắc nữa cho nên đã tự đưa ra lựa chọn của mình.
Mọi người hiểu rõ, trước đây Thạch Hạo đã thắng liên tiếp tám trăm trận, là người thắng trận xuất sắc nhất cho nên mới được chọn.
"Trở lại cho ta!" Thập Quan vương hét lớn, hắn vung mạnh cây nhỏ trong tay đánh ra hàng vạn luồng pháp tắc hòng giam cầm Thạch Hạo, hòng kéo Thạch Hạo trở lại.
Cùng lúc đó, "Trích tiên" cũng xuất hủ, dùng chiếc sừng của Thiên Nghĩ giác trấn áp tới!
"Giết!" Ninh Xuyên cũng động.
Không chỉ là bọn họ mà những người khác cũng dồn dập ngăn cản.
Thời khắc này, Thạch Hạo chẳng hề bảo lưu gì cả, mặc vào bộ giáp trụ rách nát có quan hệ với Lôi đế, đồng thời tay phải cầm Vạn Linh đồ, tay trái cầm một chiếc vảy dài hơn một thước.
Long khí từ chiếc vảy kia lan tỏa, thứ này được lấy từ thuyền cổ màu đen dính đầy máu ở nơi đầu nguồn.