"Đến cùng là ngươi muốn biểu đạt cái gì?" Thạch Hạo hỏi, trong phút chốc liền bị áp lực nhưng hắn cũng không bối rối lắm.
"Thế giới này sẽ không còn tồn tại nữa, sẽ như kỷ nguyên trước, tất cả sẽ đi tới phần kết thúc, như là một vòng luân hồi, kỷ nguyên mới lại sẽ mở ra và rồi cũng sẽ đi vào con đường như hiện tại, màn đêm u tối vĩnh hằng." Bên trong sương mù truyền ra tiếng thở dài.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Thạch Hạo hỏi, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều thế nhưng trên mặt chẳng mảy may biểu hiện gì cả.
"Ngươi, ta, còn có rất nhiều người đều muốn tiếp tục sống, ta tìm ngươi cũng không ngoài mục tiêu này." Trường Sinh dược kia nói.
"Ngươi cho rằng ta có thể giải quyết được vấn đề này à?" Thạch Hạo không hề tin.
"Ta chỉ muốn kết lấy một thiện duyên, đồng thời cũng xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho một vài kỳ dược ở trên đảo này, những thứ này đều có khả năng trở thành thần dược cả, mà muốn như vầy cũng chẳng hề dễ chút nào."
Thần dược quả thật rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, là kỳ trân khắp thế gian này.
Một cơn gió thổi tới, sương mù hỗn độn kia tản ra và lộ cảnh tượng ở nơi ấy. Ánh sáng rạng ngời chiếu khắp, con mắt của Thạch Hạo lập tức trợn tròn, đó là gì? Đó là Vạn Vật thổ!
Hắn từng tìm thấy một chậu sành ở bên trong động phủ của Quân Đạo, chậu này có chứa một loại bảo thổ vô giá, chỉ một chậu nhỏ như thế mà đã khiến Thỏ nhỏ lăn lộn kêu gào muốn dùng thứ này để thành Đạo.
Thế nhưng trước mắt lại có một vùng rộng tới một trượng, tất cả đều là loại đất này, chúng cứ như là từng hạt cát lấp lánh ánh sáng, khí hỗn độn bốn phía cùng với tinh hoa bản nguyên của cả thiên địa đều tụ tập lại nơi đây.
"Ta chưa bao giờ tuyệt diệt bất cứ thứ gì, dù có hái thánh dược đi nữa thì cũng sẽ chừa lại hạt giống, hoặc không hề đụng chạm gì tới rễ cây cả." Thạch Hạo đáp lại, con mắt không hề di chuyển khỏi đám đất kia.
Đây tuyệt đối là một vận may kinh thiên, nhiều Vạn Vận thổ như vầy thì có thể tạo nên rất nhiều việc nghịch thiên!
Nghe đâu, Vạn Vận thổ có thể nuôi dưỡng tất cả, thậm chí có Tiên chủ chí cao khi chiến tử được chôn ở trong loại đất này thì có thể được bảo vệ bất hủ vĩnh viện, dù cho vô tận năm tháng trôi qua vẫn có thể lần nữa thức tỉnh lại.
Thứ này nghịch thiên tới cỡ nào chứ?
Phạm vi một trượng này thì có thể chôn tới mấy sinh linh, lúc này trái tim của Thạch Hạo đập thình thịch đồng thời dùng Thiên nhãn võ đạo của mình quan sát thật kỹ Vạn Vật thổ trước mắt này.
Bởi vì, rất có thể bên dưới sẽ có sinh linh nào đó đang ngủ say cũng nên!
Nhưng mà, hắn không cách nào quan sát được, sương mù hỗn độn trôi tới, tiên khí lưu chuyển khiến bên trong càng thên thần thánh hơn.
"Đạo hữu có tâm như vậy là tốt rồi." Âm thanh kia lại vang lên.
"Chíu!"
Một tiếng vang từ bên trong vùng thổ kia lao lên, đó là một cây thực vật toàn thân trắng như tuyết đi kèm là tiên vụ, từng làn mưa ánh sáng chiếu khắp trông có vẻ siêu phàm thoát tục.
Bạch Quy Đà Tiên!
Nó đã xuất hiện, nó ở ngay bên dưới vùng đất này.
Bên trong Vạn Vận thổ này chứa thứ gì, hay chỉ có mỗi một cây dược và không hề chôn thứ khác nữa? Ánh mắt của Thạch Hạo sâu thẳm, hắn rất muốn chạy tới để thăm dò thứ này.
Nhưng, hắn không hề làm bậy, Bạch Quy dám xuất hiện ở khoảng cách gần hắn như vầy thì tuyệt đối sẽ không sợ bất kỳ chuyện nguy hiểm nào xảy ra.
"Ngươi tìm ta cũng chỉ muốn nói những lời này hay sao?" Thạch Hạo hỏi.
Hào quang lóe lên, ánh bạc chiếu sáng, một người đẹp khác cũng từ vùng đất đó chui lên rồi đạp lên trên mai Bạch Quy kia, áo trắng phần phật tựa như bay múa, người này tò mò nhìn Thạch Hạo.
Nhưng dù là Quy hay là Mỹ nhân thì đều trắng như ngọc như tuyết, nếu như thân thể không phải rất nhỏ thì chắc chắn sẽ làm người khác lầm tưởng rằng đó là một vị tiên tử đang đạp lên trên một con rùa, mà thực đó đó chỉ là... một cây dược!
"Ta còn muốn nhờ đạo huynh thêm một việc, đảo này đã bị giam cầm rất lâu rồi, chắc phải hơn một kỷ nguyên rồi chưa thấy ánh mặt trời, xin đạo huynh hãy giúp ta." Con Bạch Quy này mở miệng.
Đây là lần đầu tiên Thạch Hạo tiếp xúc với một cây Trường Sinh dược ở khoảng cách gần như vầy.
"Như ngươi đã nói, vạn vật sẽ héo úa, toàn bộ thế giới sẽ tịch diệt, nếu vậy rời khỏi nơi này thì có được gì, nếu không rời đi thì sẽ như thế nào?" Thạch Hạo hỏi ngược lại.
"Hoàn toàn khác nhau, chạy thoát thì sẽ có một chút hy vọng sống hơn." Bạch Quy thở dài, mỹ nhân trên lưng nó thì lại chớp chớp cặp mắt to, từ đầu đến cuối chẳng hề nói câu gì.
"Ngươi là Trường Sinh dược hay là Tiên đã được mai táng hơn một kỷ nguyên trước đây?" Thạch Hạo ngờ vực hỏi.
Con Bạch Quy hết lần này tới lần khác gọi hắn là đạo huynh, rất giống tu sĩ, hắn nghi ngờ đây có thể là một bộ tiên thi đã thông linh và hóa thành Bất Tử dược.
Bởi vì, cũng từng có lời đồn như thế này!
"Ta chỉ là một cây dược mà thôi, chỉ là sống cũng đủ lâu một chút." Bạch Quy nói.
"Nói thêm cho ta biết, hơn một kỷ nguyên trước đã xảy ra chuyện gì?" Hai mắt của Thạch Hạo phát sáng, trong lòng hắn có rất nhiều chuyện không hiểu nên rất muốn có lời giải đáp.
"Ta chỉ là một cây dược và bị nhốt trên hòn đảo này mà thôi, đạo huynh cảm thấy ta biết được chuyện gì?" Ánh mắt của Bạch Quy lóe lên.
Ánh mắt của Thạch Hạo thì sâu thẳm nhìn chằm chằm nó với vẻ không tin, nói: "Ngươi muốn ta giúp đỡ thế nhưng ngay cả chút nguyện vọng đó của ta mà cũng không thể đáp ứng, thế thì còn tiếp tục được hay sao."
"Ta thật sự là không biết mà." Bạch Quy than thở, trong mắt lại hiện lên vẻ mê man, nói: "Ta sống quả thật là rất lâu, thế nhưng hình như đã gặp nạn nên thân thể đã bị hao tổn, mất đi rất nhiều ký ức xưa."
"Đừng nói, ngươi là... một vị tiên chủ đã chết và hóa thành một cây Trường Sinh dược nhen?!" Thạch Hạo sợ hãi.
"Chắc là không phải." Con rùa trắng kia bác bỏ, sau đó nhìn nhìn tiên tử khuynh thành trên mai của mình, nàng mặc áo trắng như tuyết, hoàn mỹ không một tì vết nào, lúc này cũng đang lắc lắc đầu.
"Đạo huynh, nếu như ngươi có thể phá giải phong ấn của hòn đảo này thì ta sẽ tặng ngươi kỳ trân tuyệt thế." Bạch Quy nói.
"Ví như?" Thạch Hạo hỏi, hắn cảm thấy cái cây dươc này quá thần bí.
"Ta có thể tặng ngươi tiên kim." Bạch Quy bình thản nói.
"Cái gì?" Thạch Hạo cũng không hề tỏ thái độ gì thế nhưng Đả Thần Thạch lại nhảy dựng lên trước tiên, đó chính là chí bảo quý nhất khắp thế gian rồi, lại còn tặng cho bọn họ, lập tức hai mắt của nó phát sáng, nói: "Có thể thêm Thế Giới thạch, Hỗn Nguyên thạch không?"
"Không có, thế nhưng ta lại có một nửa khối Thiên Khuyết thạch, nghe đâu nó có thể vá trời, không biết ngươi có thể cắn được không nữa." Bạch Quy dứt lời thì giơ lên một cái móng rồi đẩy Vạn Vật thổ ra, một khối đá màu xanh xuất hiện.
Thứ này không tới một thước, vô cùng cổ xưa, có màu xanh nhạt.
"Cho ngươi đó!" Bạch Quy nói đồng thời đẩy thứ đó tới.
"A hú... " Đả Thần Thạch hét lớn, nhìn thấy tiên liệu đang bay tới mình thì nhanh chóng há miệng nuốt xuống.
Con mắt của Thạch Hạo lóe lên, thứ đó quả thật là Thiên Khuyết thạch, hắn từng nhìn thấy qua ở trong bí cảnh Nguyên Thiên, chiến y của Nguyên Thiên chí tôn được chế tạo từ loại đá này.
Chỉ là, món thạch giáp kia không có một ai có thể mang đi được.
Thạch Hạo nhìn Đả Thần Thạch rồi đột nhiên cảm thấy tên khốn này rất có thể sẽ lột xác hóa ra tiên khí, nó từng ăn qua Hỗn Nguyên thạch, Vạn Pháp thạch, Thiên Mệnh thạch... tất cả đều là đồ tốt cả.
"Đạo huynh, ngươi cảm thấy thế nào?" Bạch Quy lần nữa hỏi Thạch Hạo.
"Ta không hề thiếu tiên kim, ta vốn đã có rồi." Thạch Hạo đáp.
"Vậy ta đưa cho ngươi Trường Sinh dược có được không?" Bạch Quy nói.
Lời này vừa ra thì Thạch Hạo liền biến sắc, Đả Thần Thạch cũng càng giật mình hơn nhìn chằm chằm nó, đây là thứ thần thánh cỡ nào chứ, ai cũng không thể thoát khỏi loại mê hoặc này.
Nghe đồn, ăn được Trường Sinh dược thì sẽ bất hoại vạn kiếp!
"Ngươi.. chắc chắn?!" Lời nói của Thạch Hạo hơi không được tự nhiên cho lắm.
"Kỳ thực, muốn trường sinh, chỉ dựa vào dược thì không thể được, nhất định phải có tu vi tương ứng, đạo huynh không nên đi nhầm đường." Bạch Quy sợ hãi rụt cổ lại, đồng thời nói thế.
"Ngươi muốn đưa chính mình cho ta luôn à?" Thạch Hạo hỏi.
"Như vậy sao được chứ, Trường Sinh dược sinh trưởng rất chậm, nếu như ta tự chặt mình và chừa lại bộ rễ thì làm sao mà độ kiếp, làm sao tránh được đại kiếp nạn làm tịch diệt cả thế giới chứ?" Bạch Quy lắc đầu.
"Vậy thì ngươi thực hiện ra sao?"
"Đạo hữu có thể đưa ra hai bình ngọc, và ta sẽ nhỏ vào đó hai giọt Dược dịch trường sinh." Bạch Quy nói.
"Quá ít!" Đả Thần Thạch chê bai, cảm thấy con rùa trắng này quá keo kiệt.
"Không ít đâu, đây chính là dược dịch trường sinh chứ chẳng phải là loại khác đâu, đừng nói là ở thời đại này, dù là thời điểm trong thiên hạ này còn có Tiên thì cũng rất hiếm có!" Bạch Quy lắc đầu.
Thạch Hạo không nói hai lời, lập tức đưa ra hai bình cỡ lớn đặt ở bên dưới chân.
Việc này khiến lão Quy chẳng biết nói gì cả.
"Đạo huynh, ngươi có vắt kiệt sạch cơ thể ta cũng chẳng thế đầy được một chiếc bình đó nữa." Bạch Quy nhe răng nói.
Thạch Hạo cũng không lên tiếng, sau đó thay đổi hai chiếc bình nhỏ hơn, hào quang lóe lên, Bạch Quy dùng một thủ pháp đặc biệt thu lại, bên trong Vạn Vật thổ kia chợt hiện ra phù văn.
Đả Thần Thạch rùng mình, nơi đó có phù văn Tiên đạo, có trận pháp, quả nhiên không thể làm bậy.
Bạch Quy liếc mắt liên tục, không biết vì sao lại khiến người khác cảm thấy rất bỉ ổi, sau đó nó quay về một chiếc bình rồi ói ra một giọt nước bọt vào trong.
Trán của Thạch Hạo đầy nếp nhăn, con rùa trắng này muốn ăn đòn thì phải!
Chẳng lẽ chọn một nơi nào đó trên cơ thể để nhỏ ra một giọt dược địch không được hay sao chứ? Có cần phải nhổ nước bọt như vậy không!
Mặc dù biết đây là một cây dược chỉ có hương thơm chứ chẳng hề có nội tạng gì, thế nhưng vẫn khiến Thạch Hạo rất muốn nện cho nó một trận.
"Giọt thứ hai, ngươi mà còn nhổ thêm một bãi nước bọt nữa thì ta chẳng cần luôn!" Thạch Hạo trừng nó.
"Chú ý thế!" Bạch Quy lắc đầu rồi từ từ xoay người lại, cái mông của nó nhắm ngay miệng bình còn lại.
"Mày thử đi, tao bảo đảm tao sẽ giết ngươi ngay và luôn đó!" Thạch Hạo nói.
"Ngươi nghĩ nhiều quá đó, ta sao lại làm mấy chuyện không đâu đó chứ?" Thạch Hạo bình chân như vại thế nhưng vẫn mâm mê cái mông của mình.
"Ngươi..."
Xoẹt một tiếng, một quả trứng nhỏ như trứng bồ câu rơi xuống và tiến vào trong bình ngọc.
"Đây là... Dược đan, cũng có thể coi là Quy đan, giá trị bằng hai giọt Trường Sinh dịch đó." Bạch Quy nói.
Vẻ mặt của Thạch Hạo vẫn đen xì như trước, con rùa chết tiệt này muốn ăn đòn mà!
"Haizz, trước quên giải thích cho ngươi biết, đã thế thì ta sẽ bồi thường cho đạo hữu một ít tiên kim vậy." Bạch Quy than thở.
Cảnh vật ở phía sau Vạn Vật thổ chợt hiện ra, khí hỗn độn tan hết, nơi đó lộ ra một đầm nước tuy không lớn thế nhưng mấy người tiến vào cũng dư sức.
"Đó là... Bất Lão tuyền!" Thạch Hạo giật mình.
Hắn từng gặp qua loại tuyền này, năm đó đã đạt được năm giọt ở Bách Đoạn sơn tại hạ giới, và đó cũng là lúc Đả Thần Thạch xuất hiện.
Một giọt Bất Lão tuyền có thể cứu một mạng người, giá trị vô lượng.
"Dòng suối này không thể đưa cho đạo hữu được, ta vẫn còn cần tới nó, mặc khác khu dược kia cũng cần." Bạch Quy nói đồng thời chỉ về một sợi dây xích ở bên dưới đáy tuyền.
"Đây là một sợi kim liên*, nếu như đạo hữu có thể chặt đứt được nó thì sẽ thuộc về đạo hữu." Bạch Quy nói.
(*): Sợi xích vàng.
"Đùa gì thế, đó là tiên kim, ai có thể chặt đứt chứ?" Đả Thần Thạch kêu lên.
"Trên người vị đạo hữu này có một thanh kiếm thai, hẳn là có thể." Bạch Quy nói.
Thạch Hạo lộ vẻ khác lạ, xem ra lúc chiến đấu với đám Hắc Ám thần tử thì hư không nứt ra và lúc này con rùa già này đã nhìn thấy thanh kiếm kiếm trong tay hắn.
"Ngươi sẽ không có bất kỳ mưu đồ nào khi nói ta chặt đứt sợi kim liên này đó chứ?" Thạch Hạo nói.
"Haizz, lại bị đạo hữu nhìn thấu rồi, quả thực đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất khi ta muốn nhờ vả ngươi." Lão Quy thản nhiên thừa nhận, không hề quanh co gì cả.
Thạch Hạo không nói lời nào, nếu hắn làm như vậy liệu có gặp nguy hiểm hay không?
"Đạo huynh, ta luôn cảm thấy thanh kiếm của ngươi có điểm gì đó quái lạ, thế nhưng ta cũng không thể nhớ ra chuyện gì cả, mất đi một vài ký ức xưa quả thật rất đau khổ mà." Lão Quy nói thế.
Trong lòng Thạch Hạo chấn động, lẽ nào cái cây dược này từng gặp qua tiên kiếm Đại La?
Thanh kiếm thai này... không phải là bị người khác đào được trong thạch liệu, là sản phẩm ở trong kỷ nguyên này hay sao.
"Sợi xích thần bên trong Bất Lão tuyền kia ẩn chứa bạch kim quang minh, khả năng sẽ rất hữu dụng cho thanh kiếm của ngươi đó." Lão Quy nói tiếp.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, hắn không chém tới mà chỉ đặt thanh kiếm thai đen thui chẳng có chút ánh sáng này lên trên bảo liên kia, lập tức chuyện quái dị phát sinh.
Kiếm thai tự động phát sáng đầy óng ánh, trên thân kiếm xuất hiện một sinh linh hình người tràn ngập tiên vụ màu trắng, đi kèm là mưa ánh sáng bảy màu.
"Hả?!"
Bảo liên bên trong Bất Lão tuyền chảy ra từng tia sáng trắng tiến vào trong kiếm thai, sau đó ngưng tụ lên trên tiên vụ màu trắng xung quanh sinh linh hình người kia khiến cho sinh linh này càng thêm chân thật hơn, sương mù mờ mịt trắng xóa lan tràn.
Không chỉ có mình Thạch Hạo hút vào hơi khí lạnh, mà ngay cả Đả Thần Thạch cũng ngây dại.
Thanh kiếm thai này quá kỳ lạ, lần trước nó đã hút sạch tinh hoa của thanh chủy thủ có ẩn chứa tiên kim bảy màu của Đọa Thần tử, lúc ấy mưa ánh sáng phi tiên trên thân kiếm đã nhuộm thành bảy màu.
Hiện giờ nó lại hấp thu tinh hoa của tiên kim quang minh, hóa thành một luồng tiên khí màu trắng.
"Thanh kiếm thai này..." Bạch Quy cũng biến sắc.
Mà cô gái áo trắng trên lưng của nó lại lần đầu mở miệng, nói: "Cái đó rất quái lạ, nhưng mà... sao không có ấn tượng chứ?" Lời nói của nàng vô cùng du dương dễ nghe.
"Quản nhiều làm gì, đạo huynh đã có thể giúp ta chém đứt sợi kim liên quang minh thì ta sẽ tặng cho ngươi một hồi vận may lớn vậy!" bạch Quy nói.
"Vận may gì thế?"
"Ta biết trước đây không lâu ngươi từng tạo ra được vạn ngọn tàn hỏa để đốt cháy một bộ xác ướp cổ... "
Nghe tới đây thì trong lòng Thạch Hạo hơi động, tên khốn này đã tới rất sớm và nhìn thấy qua cuộc chiến của hắn với Hắc Ám thần tử.
"Nếu ta đoán không sai thì ngươi muốn dùng vạn Đạo trong chư thiên để đốt bản thân hòng tu ra luồng tiên khí thứ hai, thế nhưng con đường này quá khó khăn, ở kỷ nguyên Tiên cổ cũng có người từng thử nghiệm qua, sinh linh đó tuyệt diễm khắp thiên hạ, được xưng là tiểu Tiên vương, thế nhưng vẫn bị thiêu rụi." Bạch Quy nói ra sự bá đạo của con đường này, không thể thành công được.
Thế nhưng, nó lại nói ra thì có thể sẽ có cách cứu chữa.
"Làm sao để cứu chữa đây?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta có thể đưa ngươi vào Nhân Tiên điện, đến được đó mà nói thì vận may của ngươi sẽ lớn hơn!" Bạch Quy nói.