Thỏ nhỏ cầm lấy kiếm thai để nghịch chơi và xem xét cho rõ, kết quả khi vừa cầm thì tay chùng xuống, suýt nữa đánh rơi trên đất.
Thanh kiếm này cũng không dài thế nhưng lại nặng tới mười mấy vạn cân.
Kiếm thai u ám, không nhìn kỹ còn tưởng là kiếm gỗ, hoa văn trên thân kiếm rất nhiều, có cả sinh linh hình người, chung quanh sinh linh này lại có những điểm đen và còn có một chút dạng như sương mù.
"Cảnh tượng Phi Tiên?"
Nhìn thì rất bình thường, những hoa văn kia cũng không thể hiện chỗ khác biệt nào. Nhưng khi Thỏ nhỏ nhẹ nhàng khởi động thì thanh kiếm này phát sáng rực rỡ vô cùng, nếu nhìn chằm chằm thì sẽ có cảm giác đau nhói.
Sinh linh hình người trên kiếm thai tựa như sống lại, xung quanh có mưa ánh sáng bay bay lóng lánh vô cùng, thứ này hóa thành ánh sáng phi tiên, còn hoa văn dạng sương mù kia thì lại càng giống như tiên khí đang lan tràn ra ngoài.
Mấy người thán phục, không hổ là tiên kiếm Đại la trong truyền thuyết, có dị tượng kinh người, nếu như tiếp tục tế luyện và bồi dưỡng thì nhất định sẽ thành chí bảo vô thượng.
"Tuy đều nói là do trời sinh, đào được từ trong mỏ quặng cổ, nhưng nghe nói còn có bí mật khác." Tào Vũ Sinh nói.
Rất nhiều người không tin, trời đất sao có thể trực tiếp sinh ra một cái kiếm thai, có chút khó hiểu.
Mấy người thay phiên nhau cầm kiếm, thích thủ không muốn buông rời, thanh binh khí này nếu được tế luyện thì trong tương lai nhất định sẽ sáng chói ở thượng giới, trở thành binh khí chí cao.
"Người đã gặp phải chuyện gì thế?" Thanh Y hỏi.
"Đúng thế, ngươi đã nhìn thấy nơi khởi nguồn của kỳ lạ, vậy mà lại còn có thể sống sót trở về." Thỏ nhỏ lầu bầu.
"Trẻ con hay nói bậy, nghe cho vui là được." Thạch Hạo gõ ót nàng một cái.
Hắn nói sơ qua về thuyền cổ màu đen kia và nhắc tới kỳ lạ ở trong đó, mấy người nghe mà trợn tròn mắt, trong đỉnh đá chứa tiên huyết, đầu lâu, dưới vực sâu phong ấn thứ gì đó không rõ...
Tuy bọn họ không tự mình trải qua nhưng nghe Thạch Hạo nói sơ lượt thì đều khiếp sợ, trong khoảng thời gian này không ngờ bên dưới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ngay cả Đả Thần Thạch đều cảm thấy lạnh lẽo, thuyền cổ kia đáng sợ và thần bí như vậy, tồn tại từ thiên cổ, có thể sống sót trở về thật không dễ dàng gì.
Bọn họ nói rất nhiều thứ xoay quanh đề tài này, nhưng cho dù suy đoán và nghiên cứu thế nào đều không thể biết khó hiểu kia rốt cuộc là thứ gì.
"Ta đoán, cái kỳ lạ và không rõ kia bây giờ hơn phân nửa là không thể quấy rối những nhân vật mạnh nhất nữa rồi, dù sao thì nó cũng đã bị phong ấn." Thanh Y nói.
Nàng đoán, vị Vương đã trở về từ Biên hoang và có thể là chuyện đã xảy ra ở thời trước, ông một đường lần theo dấu vết rồi phong ấn lại thứ đó.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của một mình nàng, cũng chưa chắc là thật.
"Biên hoang ấy đến cùng là ở đâu, là vùng đất thế nào?" Thỏ nhỏ lẩm bẩm, vô cùng tò mò về vùng đất xa xưa đó.
"Rất có thể ngay trong nơi sâu nhất của khu không người, Minh ước Thái Cổ chắc là được lập ra ở nơi này." Tào Vũ Sinh nói.
Chỉ là hắn cũng không hiểu, Biên hoang kia sao lại ngăn cách với thế giới này.
Chẳng lẽ nó ở một thế giới khác, căn bản không thuộc về thượng giới?
Thạch Hạo thở dài, hắn biết Biên hoang rất gian khổ, bây giờ chắc càng thêm nguy cấp hơn, xuyên qua tế đàn hắn từng nhìn thấy một trong bảy vị Vương đã ngã xuống, ông chết trận, bây giờ lại có một người xuyên qua Biên hoang và trở về thượng giới, chỉ vì phong ấn vực sâu nên mới chết.
"Năm người còn lại còn sống không đây?" Thạch Hạo khẽ nói, càng lúc càng cảm thấy áp lực nặng nề hơn.
Năm tháng đằng đẵng qua đi, những vị Vương còn lại kia nói không chừng cũng đã héo tàn, nếu thế thì hậu quả khó mà lường được!
Nếu Biên hoang bị phá thì sóng lớn nhất định bao phủ thượng giới, đến lúc đó chính là một trận tai nạn to lớn, khắp ba ngàn châu đều là khói lửa, đại chiến không ngừng.
"Kỷ nguyên này nhất định sẽ rối loạn." Thanh Y than thở, nàng biết tình thế hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, đại chiến trong tương lai có thể sẽ tàn khốc đến mức không thể tưởng tượng được.
"Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn..." Thạch Hạo cắn răng, trong lòng tức giận, bọn họ tại sao lại che giấu sự thật, lại cứ nhằm vào đời sau của những anh hùng Biên hoang?
Đây chính là phá hoại ngay từ bên trong, đang gây thương tổn cho nguyên khí của thượng giới, bọn họ có mục đích gì đây, không sợ tương lai khi khói lửa khắp nơi thì bản thân bọn họ cũng khó bảo toàn sao?
Tất cả việc làm của bọn họ đều không hề tốt cho thượng giới, đang làm lung lay nền tảng của trận đại chiến ấy.
"Tình hình rất phức tạp, ta từng nghe lão già lẩm bẩm vài câu, trong này dính dáng đến bất hủ, Đế, thậm chí còn có Tiên, nhiều phe đối lập nhau." Tào Vũ Sinh nói.
Lão già chính là vị sư phụ thần bí của hắn.
"Ngươi có thể nói tỉ mỉ chút được không?" Thạch Hạo hỏi, hắn gấp gáp muốn hiểu rõ ngọn nguồn.
Tên mập lắc đầu, hắn chỉ là nghe sư phụ khi say khướt rồi lỡ lời, hỏi thế nào cũng không nói nữa, cụ thể ra sao hắn cũng không biết.
"Nói tóm lại là rất phức tạp, đến thời điểm Biên hoang thật sự bị phá thì lúc đó không chỉ là chuyện của riêng chúng ta mà còn lan rộng hơn nữa, không thể nào tưởng tượng được!"
Cũng chính vì thế mà hiện tại mới khiến cho người ta không hiểu rõ, sương mù giăng kín.
Bởi một ít nguyên nhân mà đồng loại sẽ giết chóc lẫn nhau, bởi vì những chỗ dựa, những "sinh linh" đứng phía sau đều khác nhau cho nên sẽ không thuộc về cùng một trận tuyến.
"Tại sao ta cảm thấy đầu óc lại rối tung, thật là phức tạp." Thỏ nhỏ mơ hồ, xoa xoa huyệt thái dương của mình.
"Tương lai chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được một nơi, có thể khiến một khu vực sợ hãi, khói lửa khắp nơi, đại chiến ngất trời, thế gian này rồi sẽ không còn yên tĩnh nữa." Tào Vũ Sinh nói.
Có thể tưởng tượng được, vào lúc ấy, trật tự, quy tắc hành động của ai cũng đều bị phá vỡ, rất có thể nghênh đón một thời kỳ loạn lạc tàn khốc.
"Đây là chiến đấu kéo dài từ kỷ nguyên Tiên cổ, đến kỷ nguyên này thì còn thảm thiết hơn trước, thế giới này không biế có kết thúc hay không." Đả Thần Thạch nói.
Bọn họ có cảm giác, diện tích lan tràn còn sẽ rộng hơn, không chỉ hạn chế ở ba ngàn châu.
"Nếu chiến đấu đến mức độ kia thì sinh linh ba ngàn châu cũng không biết được, chỉ là chúng ta có thể có cơ hội tham gia hay không thôi." Tào Vũ Sinh nói.
"Ta muốn đi!" Thạch Hạo nói.
Tào Vũ Sinh nhìn hắn nói: "Nghe nói lão già Hộ đạo của Thiên Nhân tộc kia từng muốn suy tính tất cả những thứ liên quan tới ngươi, kết quả lại ra một quẻ khiến hắn phun máu, chính là, ngươi không thuộc về lịch sử này?"
"Sao ngươi biết chuyện của Thiên Nhân tộc?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Sư phụ ta nói." Tên mập đáp.
"Lão già chết tiệt kia vẫn rất thù dai ta, chờ ta rời khu cổ địa này thì nhất định sẽ chặn ở bên ngoài Thiên Chi Thành và giết cho bọn họ nhớ đời!" Thạch Hạo nói, hắn cực kỳ gai mắt thái độ vong ân phụ nghĩa của Thiên Nhân tộc.
"Không thuộc về lịch sử này à, đừng nói cho ta rằng, ngươi thật sự rời khỏi thượng giới, siêu thoát khỏi nơi này, một mình tham dự chiến đấu gì đó nhen." Thỏ nhỏ nói.
"Câu nói kia không phải hiểu như vậy, ngay cả sư phụ ta cũng không rõ ràng lắm." Tào Vũ Sinh lắc đầu.
"Tiên đoán lung tung cái gì thế không biết, tương lai đầy sự bất ngờ, sao có thể chắc chắn được? Chuyện gì cũng có thể thay đổi." Thạch Hạo lắc đầu.
"Sư phụ ngươi còn nói gì không?" Thanh Y hỏi.
"Tương lai quá tàn khốc, có một người không thuộc về quá khứ, cũng không thuộc về hiện tại và thời đại này hắn sẽ xuất hiện ở ba ngàn châu hòng cầu viện một người có năng lực đặc thù." Tên mập nói.
"Ta rất có năng lực ăn uống, lẽ nào lại cầu ta, thế nhưng vừa nãy không phải ngươi đã nói, ta không thuộc lịch sử này sao, quá mâu thuẫn mà." Thạch Hạo dày mặt nói, xem mình chính là người vô địch kia.
"Đó là một người mà phải trả một cái giá lớn mới đưa đến được, chỉ không biết là cầu viện ai." Tào Vũ Sinh nói.
"Đừng nói cho ta, chuyện này cũng là sư phụ ngươi nói đó nhen." Thỏ nhỏ liếc xéo hắn, khinh bỉ nói.
"Sư phụ ngươi là một kẻ vô lại hay là người điên mà cả ngày phán đoán rồi ăn nói linh tinh thế?" Đả Thần Thạch nói.
"Sao ngươi biết, những năm gần đây sư phụ ta càng ngày càng điên nặng, ta sợ đến nỗi không dám ở cùng với ông ta, có lần ông ấy suýt chút nữa chôn sống ta luôn, nói đó là số mệnh và đường về của ta." Tên mập buồn bực không thôi.
Mấy người nghe mà trợn mắt há miệng, đây là sư phụ tài giỏi cỡ nào vầy, càng ngày càng không tin lời lão già đó nói nữa, đoán chừng tinh thần lão chắc không được bình thường.
"Đáng giận nhất chính là, ông ấy còn nói, ổng không chôn ta thì sớm muộn gì cũng có người chôn ta, sinh ly tử biệt, càng làm người kia thêm đau xót mà thôi." Tên Béo căm giận không thôi.
Bọn họ không còn lời gì để nói nữa rồi, buồn bã thay cho Tên mập khi có một sư phụ như thế, không cẩn thận có khi bị chôn sống thật, thiệt cũng quá xui xẻo.
"Nói thế, kết cục của ngươi rất thảm rồi, nếu không giờ ta giúp ngươi một tay, chôn sống ngươi nhen?" Thỏ nhỏ không có ý tốt, trừng đôi mắt to như hồng ngọc và cười hi hi.
"Cái này thì ngươi nói sai rồi, sự phụ nó ta phúc lớn mạng lớn, sau khi tỉnh lại thì sẽ bò từ lòng đất ra, nhất định trường sinh bất tử, có ngày sẽ thấy ánh nắng mặt trời." Tên Mập đắc ý nói.
Đối với lời nói không có căn cứ này, mấy người đều lười cãi lại.
"Ta bế quan tổng cộng mất bao lâu rồi?" Thạch Hạo hỏi, lúc hắn ngộ đạo thì quên hết tất cả, căn bản là không cảm giác được thời gian trôi qua.
"Nửa năm." Thanh Y nói cho hắn thời gian chính xác.
"Ngắn thế thôi à, ta tưởng phải ít nhất là hai năm đây." Thạch Hạo kinh ngạc, không ngờ thời gian không dài như tưởng tượng của hắn.
Lần thứ nhất bế quan thì hắn tốn một năm, lần này thêm nửa năm nữa, tiến vào Tiên cổ cũng đã được hai năm rồi.
Bây giờ hắn đã hơn mười chín tuổi, thiếu chút là tới hai mươi.
"Chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp đột phá, tiến thêm bước nữa." Thỏ nhỏ nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn và động viên bản thân, nhưng nó cũng hiểu, muốn bước ra được bước kia quá khó khăn, tất cả thiên kiêu cũng không thể nào thành công hết được.
Tuy nhiên, trong nửa năm này bọn họ cũng có thu hoạch phong phú, xem xong những cốt thư mà Thạch Hạo đoạt được từ tay truyền nhân Tiên điện, đó đều là cảm ngộ của tiên hiền, cho nên đạo hạnh đang tăng trưởng rất vững vàng.
"Ngươi có kế hoạch gì không?" Thanh Y hỏi Thạch Hạo.
"Ta muốn tu ra luồng tiên khí thứ hai." Thạch Hạo nói.
Mấy người nhất thời hóa đá, tên khốn này mới bước ra được một bước mà giờ lại muốn nghịch thiên thêm lần nữa, thực sự khiến người ta không biết nói gì cho tốt.
"Người hiểu rõ con đường của chính mình chưa?" Tào Vũ Sinh hỏi, nên biết, Thạch Hạo mới thành công trên một con đường, không lẽ lại muốn bước ra con đường khác? Muốn thành công gấp gáp như thế, lựa chọn một thay đổi lớn có thể sẽ khiến đạo cơ không ổn định, xuất hiện vấn đề đáng sợ.
"Ta hiểu rất rõ con đường của chính mình, chuẩn bị đầy đủ từ lâu rồi." Thạch Hạo gật đầu.
"Ta cảm thấy, ngươi vẫn không nên gấp, trước tiên làm chắc cơ sở một chút, không bằng ra ngoài dạo một vòng đi." Thanh Y nói, nàng sợ hắn tẩu hỏa nhập ma.
"Cũng tốt." Thạch Hạo gật đầu, sau khi tiến vào Tiên cổ thì luôn có người muốn đối phó hắn, không bằng đi ra ngoài giải quyết kẻ địch.
"À, ta đưa các ngươi đến một chỗ tốt, nhiều lần Tiên cổ mở ra thì sơ đại mạnh nhất và quái thai cổ đại cũng đều chạy đến đó để tìm kiếm vận may." Tào Vũ Sinh nói.
"Còn có nơi như thế hả?" Mấy người đều giật nảy mình.
"Sư phụ ta nói, nghe đồi Ninh Xuyên từng ở đó chiếm được một cái xương tay còn sức sống, mà Thập Quan vương lại còn đoạt được một cây non Tiên đạo."