Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 87: Cây Liễu thông thiên

Lửa trại bừng sáng vang vọng những tiếng kêu lốp đốp, nơi này trở nên cực kỳ náo nhiệt, tộc nhân thỏa thích ăn mừng.

Những người trưởng thành như Thạch Phi Giao thì vừa cắn miếng thịt lớn vừa ngồi nói chuyện, khích lệ con cái của mình có sức mạnh lớn, tương lai nhất định sẽ là đại anh hùng có thể bạt sơn cử đỉnh*, uy chấn chốn Đại Hoang này.

*bạt sơn cử đỉnh (nhổ núi, nhấc vạc) dùng để nói về người có sức khỏe, phi thường

Đương nhiên người được khen nhiều nhất vẫn là nhóc tỳ, Thạch Lâm Hổ còn quát lớn: "Hài tử, cháu cũng chẳng còn bé nữa, mấy tháng nữa cũng tám tuổi rồi, hơn nữa lại có bản lĩnh lớn như thế thì cũng nên có một mối hôn sự đi, cháu xem Hổ Nữu nhà ta thế nào?

Nhóc tỳ cảm thấy lúng túng, nói: "A thúc, cháu còn nhỏ mà."

Thạch Lâm Hổ trừng mắt, nói: "Nhỏ cái đếch gì, A thúc đã thành hôn năm mười hai tuổi, lúc đó còn lâu mới lợi hại như cháu, có bản lĩnh sớm như cháu bây giờ là có thể rồi."

Tất cả lũ trẻ vừa ha hả cười lớn vừa nháy mắt với nhóc tỳ.

Thạch Lâm Hổ lườm tụi nó một cái rồi nói: "Cười cái gì, mấy đứa cũng không còn nhỏ, đến thời điểm xem xét rồi. Đúng rồi, Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu tiến bộ thần tốc trong hai năm qua, bản lĩnh cường đại, cũng nên thành hôn rồi."

"Không sai, cũng nên thành hôn rồi." Có tộc lão gật đầu.

"A!" Cả đám trẻ kinh hô, tất cả đều cảm thấy xấu hổ, ánh lửu trại chiếu rọi lên khuôn mặt đỏ bừng của chúng.

Đối với những đứa trẻ khác mà nói thì những lời này cũng không ảnh hưởng gì, nhưng với nhóc tỳ thì có chút khó xử. Bở vì phía sau có mấy cái tiểu nha đầu trực tiếp 'bức cung'.

"Gia gia cùng phụ thân nói muốn ta cùng với mi đính hôn à, khi nào thì mi đáp ứng đây?" Con gái của Thạch Phi Giao lớn tiếng hỏi.

"Ta vẫn còn nhỏ, không muốn thành hôn!" Nhóc tỳ vò đầu, khuôn mặt nhỏ bé nóng bừng.

Một bên khác, Hổ Nữu đang vuốt vuốt bím tóc, một tay nhỏ chống nạnh, tuổi tác còn nhỏ hơn nhóc tỳ, cũng trừng mắt to hét lớn: "Nhóc tỳ, ca chừng nào thì cưới muội?"

"Khi nào ca nói muốn kết hôn với muội?" Suýt chút nữa thì nhóc tỳ chạy trối chết, thực sự nó rất lúng túng.

"Ha ha" Những người lớn đều cười to.

"Hài tử, cháu có tính toán gì không?" Cuối cùng, tộc trưởng cười híp mắt hỏi nhóc tỳ.

"Cháu muốn đưa Thanh Phong đến Bổ Thiên các, chúng cháu muốn tu hành trên đường tới đó. Không phải gia gia đã nói rồi sao 'đọc vạn quyển Cốt Thư không bằng đi mười vạn dặm đường'." Nhóc tỳ đáp.

Nhưng bây giờ cháu vẫn còn nhỏ quá, mà đường xá lại quá xa xôi, với lại chúng ta cũng không biết Bổ Thiên các ở nơi nào." Lão tộc trưởng lo lắng.

"Hài tử, cháu không được quyết định việc này một cách qua loa." Những tộc lão khác cũng khuyên nhủ, để nó nhất định phải thận trọng.

Tiểu Thạch Hạo gật đầu nói: "Vâng, cháu biết ạ, cháu sẽ đợi Liễu Thần tỉnh lại. Liễu Thần nói muốn dẫn cháu tiến vào một thế giới thần bí để xem một chút. Hơn nữa giờ cháu cũng không yên tâm, vạn nhất đám giặc cỏ kia lại xuất hiện thì làm sao."

Một đêm này tất cả tộc nhân đều thoải mái, ăn uống tới tận đêm khuya, bọn họ bàn luận trên trời dưới biển, giảng giải rất nhiều cố sự thân bí bên trong Đại Hoang, khiến cho lũ trẻ cực kỳ say mê.

Điều khiến tộc nhân tiếc nuối nhất chính là trong thời khắc sống còn Xuyên Sơn Giáp tự hủy đi nguyên thủy bảo cốt và phá nát lân phiến, không có để lại bảo thuật nào hết.

Sau nửa đêm, Thạch thôn không được an bình, đám trẻ réo lên không ngừng như quỷ khóc. Bởi vì nhất thời tham ăn, ăn thêm mấy khối thịt Tế Linh, cả người phát sáng, khô nóng khó chịu. Bọn nó chạy khắp cả thôn, cuối cùng đều nhảy vào trong hồ nước để hạ nhiệt.

Rõ ràng tộc lão nhắc nhở qua, mỗi người chỉ được ăn nhiều nhất hai khối thịt, không được ăn no như ăn cơm, vậy mà kết quả vẫn thành như vậy.

Mãi tới tận hừng đông, một đám trẻ con cùng với vài người trẻ tuổi mới bò từ trong hồ nước lên, ảo não trốn về nhà mình.

"Ha ha" một ít tộc nhân dậy sớm, sau khi nhìn thấy tình cảnh này thì bắt đầu cười lớn.

Không nghi ngờ chút nào, con Tế Linh này rất phi phàm, trong cơ thể có hàm chứa một cỗ sức mạnh tinh túy, được coi là bảo dược cho thân thể, có tác dụng cải thiện thể chất tộc nhân một cách hiệu quả.

Năm đó bất ngờ đạt được Toan Nghê di thể, người cả thôn ăn toàn bộ cả con. Bỏi vậy thể chất người trong thôn được cải thiện rất nhiều, bằng không thì làm sao một đám trẻ có thể tu tập được Cốt Văn?

Phải biết một bộ lạc cả vạn người cũng khó có thể tìm ra một cường giả Bàn Huyết cảnh, mà ngày sau tất cả những hài tử này đều có cơ hội đột phá vào.

Hiển nhiên Thái Cổ di chủng bảo thể phát huy tác dụng to lớn, dẫu sao thì cũng quá mức khó cầu, nó có thể coi là vô giá. Đỉnh cấp đại bộ lạc muốn có ý đồ với nó có thể gặp phải họa diệt tộc.

Bởi vì Toan Nghê không phải là Thái Cổ di chủng bình thường.

Tuy rằng con Tế Linh này không sánh được với Toan Nghê nhưng nó cũng không phải vật phàm, lai lịch rất lớn. Nó xuất thân từ Tiểu Tây Thiên thần bí nên tuyệt đối không phải Tế Linh của Bái thôn có thể so được.

*Tây Thiên: (tín đồ Đạo Phật Trung quốc thời xưa gọi Ấn Độ); thế giới cực lạc, cõi cực lạc, chắc đây là một thế lực liên quan tới phật giáo chăng?

Trên thực thế, Xuyên Sơn Giáp phải mạnh hơn rất nhiều so với sức chiến đấu của nó, chỉ bởi vì nó bị trọng thương trong quá trình ôn dưỡng cùng phục sinh cốt tiễn màu vàng mới khiến nó bại vong.

Thoáng cái thời gian nửa năm vội vã trôi qua, Tế Linh khổng lồ bị người trong thôn ăn hết sạch.

Thực lực đám trẻ con tăng nhanh như gió, trình độ Cốt Văn đều cực cao. Kết quả này khiến cho tất cả lão nhân rung động, đến nỗi cười không ngậm miệng vào được, suýt chút nữa túm xuống cả râu mép trắng như tuyết.

Không chỉ bọn nhỏ, cũng có mấy người trưởng thành đột phá, tỷ như Thạch Lâm Hổ cùng Thạch Phi Giao. Kỳ thực thời gian bọn họ tu tập Cốt Văn còn trước bọn nhỏ, từ khi tộc trưởng trở về từ ngoại giới đã cho bọn họ học tập Cốt Văn. Chỉ do đã qua độ tuổi tu hành tốt nhất từ lâu nên thành tựa không được như mong muốn.

Trong mấy năm qua, không những có Toan Nghê di thể lại còn một con Tế Linh phi phàm, huyết nhục của chúng nó ẩn chứa quá nhiều thần tính tinh hoa nên đã cải thiện thể phách của bọn họ rất nhiều.

Vì vậy nhiều năm tu hành và tích lũy của bọn họ dần dần bao phát ra. Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao cùng thăng cấp vào Bàn Huyết cảnh, hơn nữa cảnh giới không hề thấp, tu vi thâm hậu.

Mọi người không khỏi than thở, Thái Cổ di chủng với Tế Linh của Tiểu Tây Thiên thần bí thực sự siêu phàm, không hổ là huyết nhục bảo dược hiếm thấy, không gì đổi được.

Lại mấy tháng nữa trôi qua, cách thời điểm Liễu Thần ngủ say cũng sắp một năm, hiện nhóc tỳ cũng tám tuổi rưỡi rồi.

Trong khoảng thời gian này, nhóc tỳ sử dụng bảo dược được luyện bằng máu thịt của Tế Linh để làm phụ trợ, mở ra 'Miệng núi lửa' thứ bốn xuất hiện ở sau lưng, 'Dung nham' chảy xuôi, tinh khí cuồn cuộn, hết sức thần bí.

"Thật chậm à, sắp một năm rồi mà chỉ tăng thêm được một cái." Nhóc tỳ tự nói, cảm thấy càng ngày tu thành càng khó khăn.

Sau khi lão tộc trưởng nghe mấy lời này mãi không biết nói gì, cuối cùng lau mồ hôi lạnh nói cho hắn, như thế này đã được xem là kỳ tích rồi, rất nhiều người cả đời cũng khó tăng thêm, dù cho năng khiếu cực cao cũng chưa chắc đã tăng thêm một tầng trong vòng mấy năm.

"Thật vậy à, vậy thì cháu yên tâm rồi." Nhóc tỳ hài lòng nở nụ cười, không còn lo lắng.

Động Thiên cảnh, bên trong hoặc bên ngoài cơ thể người hoặc mở ra một cái bất hủ thông đạo hoặc mở ra tịnh thổ, đây cũng là một thế giới, dựa vào điều này có thể câu thông hư không vô ngần, cướp đoạt thiên địa tạo hóa, để phù văn thần lực trong cơ thể mình tăng vọt, từ đầu chí cuối duy trì ở trạng thái cường thịnh nhất.

Dựa theo lời lão tộc trưởng giải thích thì bây giờ tiểu Thạch Hạo đã được xem như đại cao thủ ghê gớm ở Động Thiên Cảnh, nó đã mở ra được bốn cái bất hủ thông đạo.

"Có mấy người cả đời cũng chỉ mở ra một thông đạo, dựa vào thông đạo này rút lấy lực lượng của thiên địa, như vậy có thể tiến vào cảnh giới cao hơn, nhưng không thể leo lên đỉnh cao, thành tựa đến đây cũng tới phần cuối." Lão tộc trưởng giải thích.

Bình thường sau khi cường giả mở ra bốn, năm cái 'Động Thiên' sẽ bắt đầu cân nhắc tích lũy, chờ mong một ngày đột phá, từ bên trong động thiên phun trào ra vô tận phù văn thần lực, để bản thân có thể tiến vào cảnh giới cao hơn.

Lão tộc trưởng tiếp tục giải thích: "Người có thể mở ra sáu cái động thiên đã được xem là người tài ba ở cảnh giới này, còn mở ra bảy cái động thiên được coi là thiên tài hiếm thấy. Nếu người nào đó có thể mở ra tám cái động thiên tất nhiên là người có thiên phú dị bẩm, ít ỏi như 'phượng mao lân giác'*. Thường người nắm giữ chín cái động thiên chỉ xuất hiện trong sách cổ ghi chép, trên thực tế nếu có thể xuất hiện thì tất nhiên đó là những người thần tư ngút trời."

*phượng mao lân giác: lông vũ chim Phượng và sừng của Kỳ Lân, là những thần thú hiếm thấy trong truyền thuyết, câu này dùng để chỉ những thứ hiếm hoi ít có.

Nhóc tỳ chớp mắt to, chăm chú lắng nghe, thì ra nó có thể cân nhắc vượt cửa ai lúc này, dựa vào bốn cái động thiên tiến vào đại cảnh giới cao hơn. Thế nhưng nó không thể thực hiện lựa chọn này.

Y theo lời tộc trưởng, mỗi khi mở thêm một cái động thiên thì tiềm năng sẽ mở ra nhiều thêm một bộ phận. Nếu như một cái động thiên thì cơ số tiềm năng là một, hai cái động thiên thì là hai, cứ thế suy ra đến tám cái động thiên chính là tám, chênh lệch thực sự quá to lớn.

Thời gian trôi qua, sau khi hung khấu bị diệt vẫn chưa xuất hiện nhóm hung khấu khác, Tiểu Tây Thiên không có phản ứng gì, có lẽ cho rằng Xuyên Sơn Giáp đã chết ở trong bụng Thái cổ di chủng nơi Đại Hoang.

Trong thời gian này, mọi người Thạch thôn đừng có một lần xuất động, đào lên hắc kim mà đám hung khấu cất giấu, tuy chỉ có nửa mét vuông nhưng cũng nặng hơn vạn cân. Đây là vật liệu quý hiếm để rèn đúc binh khí, cũng là kim loại hiếm dùng khắc chế trận pháp, có thể thu thập được nửa mét vuông có thể thấy rõ bọn chúng tạo bao nhiêu sát kiếp trong nhiều năm qua, những người chết trên tay chúng nhiều vô số kể.

Nửa tháng sau, gió mát nhẹ thổi, từng con sóng nhỏ lăn tăn, nhẹ nhàng nối nhau dàn đều trên mặt hồ xanh biếc, cây Liễu ở đầu thôn sau một năm vắng lặng bỗng nhiên phát sáng, vầng sáng xanh tươi xông lên tận trời cao, bao phủ toàn bộ sơn mạch một vầng sáng mông lung.

"A, Liễu Thần thức tỉnh rồi!"

Người trong thôn kinh hô, sau đó hết sức vui mừng. Tế Linh đã phục sinh rồi, bọn họ không cần phải lo lắng gì nữa, cho dù có dị chủng cường đại xâm lấn thì bọn họ cũng tin tưởng Liễu Thần có thể ngăn cản.

Ở thời khắc này, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ, tất cả mọi người đều chạy tới đầu thôn, tiến hành tế tự, hành lễ với Liễu Thần.

"Rắc, rắc, rắc, rắc"

Lúc này lục hà rực sáng, vỏ cây già bóc ra, tại chỗ này mọc ra mấy cành non xanh biêng biếc, trong phút chốc lại xuất hiện quang vụ mờ mịt, vạn vạn điểm lành giáng xuống.

Liễu thụ tân sinh, lần thứ hai mọc ra bốn cành non, trưởng thành cấp tốc, rất nhanh đã dài tới mấy mét, cùng cái cành trước kia không khác nhau chút nào.

Năm cái cành liễu xanh mơn mởn, tỏa ra bảo quang bao phủ toàn bộ đại địa, thần bí khó lường, nó tỏa ra một loại chấn động hết sức kinh người.

Tộc nhân vui sướng, Liễu Thần càng hùng mạnh hơn, thân cây màu đen đã có một phần nhỏ khôi phục màu xanh lục, sinh cơ bừng bừng, ánh sáng xanh biếc khuếch tán để cả vùng thế giới này đều tràn ngập khí tức sinh mệnh nồng nặc.

"Liễu Thần, người khỏe không à?" Có tộc lão run giọng nói.

"Ta rất khỏe, lần trầm miên này cũng kết thúc rồi." Liễu Thần truyền âm, thần hi biến mất, lục quang rút đi như thùy triều từ bên trong ngọn núi lớn, sơn mạch khôi phục lại như trước.

Ngày hôm đó Thạch thôn ăn mừng rất náo nhiệt, có Liễu Thần ở đây sẽ không còn phải lo hung khấu trả thù.

"Ngươi rất giỏi, có thể giết chết một con Tế Linh. Nó không hề đơn giản, đã vượt qua Động Thiên cảnh rồi, chỉ là căn cơ bị phá nát, nếu không thì ngươi gặp nguy rồi." Liễu Thần thông qua mấy khối cốt còn lại của Xuyên Sơn Giáp là có thể hiểu rõ hình hình của nó ngay khi đó.

"Liễu Thần, cháu đã mở ra được bốn cái động thiên, y theo tộc trưởng gia gia 'luận tiềm lực' cháu hy vọng có thể mở ra toàn bộ tiềm lực." trong mắt nhóc tỳ lộ ra ánh sáng ước ao.

Sau một phen giao lưu, Liễu thụ đã sáng tỏ, mấy cành liễu đong đưa như đang nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tám động thiên chính là cực hạn sao? đây cũng chỉ là tiêu chuẩn của nhân tộc mà thôi, chín động thiên cũng không phải chỉ có trên sách cổ ghi chép mà có thực."

"A?" Nhóc tỳ kinh hô, chăm chú lắng nghe.

"Dựa theo tình hình thời kỳ Thái Cổ mà xem" Cây Liễu vừa mở miệng nhóc tỳ liền biết nhất định lại lấy cảnh giới của Thái Cổ hung thú mạnh mẽ để so sánh, đây là một tiêu chuẩn rất đáng sợ.

Quả nhiên cây Liễu tiếp tục nói: "Thời đại Thái Cổ những ác thú như Chu Tước, Thao Thiết... cho rằng ở Động Thiên Cảnh mà có chín động thiên thì có thể xưng vương, nhưng mười động thiên mới là cực hạn, là tôn sư chân chính của cảnh giới này.

"Liễu Thần, người có biện pháp gì sao?" Nhóc tỳ nghe ra ý tứ trong lời nói của Tế Linh.

"Ta đã nói chờ ta thức tỉnh có thể dẫn ngươi đi tới một thế giới thần bí để tham quan, ngươi đồng ý sao? Nói không chắc ở nơi đó ngươi có thể gặp tới tiểu ca ca - Thạch Nghị của ngươi, tuy răng đây cũng không phải là gặp gỡ chân thân."

"Cháu đồng ý!" Nhóc tỳ kiên định gật đầu.