Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 867: Hoang xuất kích

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Bầu không khí có chút ngột ngạt, Thạch Hạo nhất định không nói ra tung tích của Hoang, một mực đợi truyền nhân Tiên điện tới.

Đối diện, một đám người sắc mặt âm trầm, nếu không phải là chuyện lớn thì sớm giết hắn rồi. Tính ra hắn vẫn rất biết điều, không có ý định chạy trốn.

Chờ rất lâu thì tiểu nhị của Bát Trân lâu cũngđã mang lên bát trân Lý, bát trân Phượng đặt trong hai cốt đỉnh, cẩn thận từng ly từng tí một đặt lên bàn.

"Lâu quá." Thạch Hạo oán giận.

"Đây là thức ăn nấu từ thịt thần linh, cần lấy lửa đại đạo hầm từ từ, cho nên mới tốn thời gian rất lâu." Tiểu nhị giải thích.

Hai cốt đỉnh trông rất cổ điển nhưng lại đều là pháp khí, nếu không thì không thể nào hầm được hai loại vật quý hiếm đến thế.

Khi nắp đỉnh được mở ra, mùi thơm lập tức tràn ngập kèm theo từng tia ánh sáng thần thánh khiến sắc mặt những người gần đó thay đổi, lộ vẻ khác thường, quả nhiền là sơn hào hải vị.

Ngay cả thần chỉ cần nghe mùi thôi cũng đã chảy nước dãi, mùi thơm kia quá hấp dẫn làm nước dãi chảy đầy.

"Thật giá trị!" Thạch Hạo than thở, cười rạng rỡ.

Tại hạ giới hắn đã từng ăn bát trân Lý, vì vậy hắn chọn bát trân Phượng trước tiên, loại vật thần thánh này rất hiếm có trên thế gian, là một loài chim cổ xưa không được lớn thế nhưng nhưng chất thịt ngon, không nói ngon nhất trong loài chim thì cũng gần như thế.

Hơn nữa, dược tính ẩn chứa bên trong rất kinh người, bằng nửa cây thánh dược.

"Đạo hữu, kính xin trả tiền trước." Tiểu nhị cười nói.

"Ầy" Thạch Hạo tiện tay lấy một cái hộp ngọc, bên trong đựng thánh dược, đưa tới.

Đối diện, người của Tiên điện, Minh tộc nhìn thấy thì mí mắt nhảy lên, đây chính là trân dược của bọn họ, vậy mà tên khốn này tiêu xài quá thoải mái.

Ngay cả thanh niên tóc vàng và chiến tướng thứ hai của Minh tộc cũng đều không dám ăn các loại như bát trân phượng này, vậy mà tên khốn này lại dùng thánh dược của bọn họ tiêu xài ở đây.

Đám người bực bội trong lòng, "người chết" trong mắt bọn họ lại dám như vậy, thực sự nuốt không trôi cơn giận này.

"Đạo hữu, ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình, nói ra Hoang ở nơi nào, ấy vậy lại dám dùng một hộp thánh dược, nếu có vấn đề thì ngươi lấy cái gì để đền đây?" Thanh niên tóc vàng lạnh giọng.

"Càng là như vậy thì càng nói rõ tin tức của ta đáng tin cậy, bản thân ta đã không hề trốn đi mà lại bình thản thưởng thức món ngon, các ngươi còn lo lắng cái gì?" Thạch Hạo đáp lại.

Sau đó, mặt mũi hắn xán lạn, mời Thanh Y lại, dáng vẻ như rất quen thuộc.

Thanh niên tóc vàng tức giận, hắn lấy lòng tốn không biết bao nhiêu công sức vậy mà tên "người chết" này lại chen ngang.

Bằng thân phận hắn, ở trong Tiên cổ này cũng có thể tung hoành một vùng, thế nhưng hôm nay lại bị hấp dẫn bởi mỹ nhân tuyệt đại được ánh trăng bao phủ này, cho nên vẫn đang cố gắng thể hiện mình.

"Đạo hữu, tự mình biết mình đi!" Thanh niên tóc vàng nói.

"Chỉ là hai loại trong bát trân thái cổ đã nghĩ mời được tiên tử, nên nói ngươi ngây thơ hay ngu ngốc đây?" Thanh niên tóc đỏ cười lạnh lẽo nói châm biếm, thiếu chút nữa đã chỉ thẳng vào mặt Thạch Hạo nói hắn non nớt, ngu xuẩn.

Mọi người bên hắn đều nở nụ cười mang theo vẻ trêu chọc, chế nhạo, không chút ý tốt nào, sớm đã xem Thạch Hạo chướng mắt nên cũng không thèm che giấu, muốn dựa vào chuyện này để làm nhục hắn.

Nhưng mà, chuyện khiến mọi người trợn tròn mắt lại xảy ra, tuyệt đại tiên tử được ánh trăng xanh bao phủ lại đứng lên và đi về phía chỗ Thạch Hạo.

Chiến tướng thứ hai của Tiên điện, thanh niên tóc vàng vô cùng ngạc nhiên, có chút không biết làm sao.

Thanh niên tóc đỏ thì suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi, hắn vừa nói xong thì cô gái mặc áo xanh kia đã đứng dậy, chuyện này khiến hắn sượng sùng, tựa như trúng phải một bạt tai.

Thanh Y, mắt ngọc mày ngài, tia sáng xanh dìu dịu, quần áo tha thướt, lả lướt bước tới.

Dáng nàng cao gầy, đường cong nhấp nhô, thướt tha yêu kiều, chiếc cổ trắng ngần, khuôn mặt không chút tì vết, ngoài ra còn một đôi mắt to linh hoạt, phong thái tuyệt thế.

Con mắt một đám người suýt rớt ra, nàng cứ thế tùy ý ngồi vào bàn Thạch Hạo, cầm đôi đũa bằng ngà voi, duyên dáng động lòng người!

"Chuyện này... "

Rất nhiều người đều há hốc mồm, đặc biệt là thần tướng thứ hai của Tiên điện và thanh niên tóc đỏ đề ngớ người, trong lòng tức giận khó chịu.

Bố khỉ, tên khốn kia chỉ dùng hai mâm món ăn đã "quyến rũ" được tiên tử mà bọn họ yêu thích nên khiến hai người tức giận không thôi.

Đáng hận, đáng giận nhất chính là, tên vô liêm sỉ kia lại dùng thánh dược của bọn họ mua "hai mâm món ăn", khiến người ta cảm thấy khó chịu như gặm phải một chiếc giày thối.

Sắc mặt thanh niên tóc vàng âm trầm, cơn tức sục sôi.

Với thân phận của hắn kiên trì trò chuyện cùng một cô gái, cố gắng thể hiện mình thì cảm thấy đã xuống nước lắm rồi, thường ngày bởi vì hắn là chiến tướng thứ hai của Tiên điện nên đi đến đâu đều đươc người xun xoe, hôm nay cảm thấy rất mất mặt.

Riêng thanh niên tóc đỏ thì lại tức đến nỗi muốn giết ngay Thạch Hạo, hắn cảm thấy tên khốn này đang cố ý, dùng thánh dược của bọn họ để mua bát trân, nẫng tay trên tiên tử cạnh bọn họ, quá xem thường bọn họ, đáng giận và đáng trách!

Bát trân Lý là một con Ly Long dài hơn một mét, tỏa ánh sáng lung linh, rực rỡ trong đỉnh, mùi thơm nức mũi.

"Lần thứ hai được ăn." Thạch Hạo cảm thán một hồi, nhớ lại ngày tháng ở hạ giới, lúc ấy hắn mạnh mẽ hăng hái, dũng mãnh tiến lên, quét ngang địch thủ trên đường.

Từ lúc đến thượng giới này, vướng tay vướng chân, không thể buông lỏng, thậm chí còn ẩn giấu tên họ, tiến vào Tiên cổ còn bị truyền nhân Tiên điện truy nã, tuyên bố muốn thu làm tôi tớ, trở thành mục tiêu săn giết.

Mà không chỉ hắn, còn có Hắc Ám thần tử, Ninh Xuyên....

"Cọp không phát uy các ngươi lại tưởng là mèo bệnh, bắt đầu từ nay đánh ra một đường, dương uy ngày trước của ta!" Thạch Hạo nói nhỏ, sau đó cảm giác được, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Úi chà, tiên tử, động tác của nàng sao nhanh thế chứ, chừa cho ta chút bát trân Phượng với!"

Thạch Hạo nói lớn rồi nhanh chóng động đũa, giành phần con chim thần kia.

Trong đỉnh có một con chim thần hình dạng như Phượng Hoàng được điêu khắc từ ngọc, ánh sáng thần thánh dâng lên, tinh khí nồng nặc, mang theo mùi hương thơm ngát.

Chất thịt tươi ngon, lóng lánh này đều sắp hóa thành huyết thanh, đưa vào miệng thì lập tức hóa thành phù văn tiến vào cơ thể, có thể chữa khỏi các loại ám thương bên trong tinh thần và thể xác.

Ăn một miếng không chỉ là sự hưởng thụ của vị giác, mà thân thể cũng trở nên thư thái, cả người phát sáng, thư giãn đến cả lỗ chân lông.

Ngoài ra, trong thân thể có thêm một mùi hương thật lâu không phai, như hoa lan tỏa hương, nghe đồn chuyện này là vì bát trân Phượng có thể lưu giữ tuổi thanh xuân, có thể giúp cho gương mặt không hề lão hóa trong nhiều năm, ẩn chứa vật chất kỳ lạ.

Vì vậy, là con gái nên Thanh Y lập tức "liều mạng" ăn bát trân Phượng, khác xa với dáng vẻ thánh thiện thường ngày của nàng, lúc này có chút "hồn nhiên".

"Hết rồi, hết rồi!" Thạch Hạo kêu lên, hắn chỉ mới ăn được hơn nửa con, réo to: "Ông chủ, cho hai mươi con nữa!"

Trên tửu lâu, một đám người hóa đá, tưởng là vịt sao, kêu một lần hai mươi con, quá xa xỉ mà, quá đáng xấu hổ mà!

Tiểu nhị chạy tới, lau mồ hôi liên tục, trong lòng thầm nói, đây là thần thánh nơi nào lại dám kêu nhiều như vậy, cười làm lành nói: "Xin lỗi đạo hữu rồi, một con cuối cùng đã ở đây, vật này là trân hào hiếm có, cũng chỉ có ở Tiên cổ mới có thể bắt được, nhưng cũng không thể một lúc bắt được hai mươi con đâu."

Thạch Hạo tiếc nuối, hương thơm vương vấn, ăn còn chưa đã miệng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đẹp của Thanh Y thì vô cùng u oán, cảm thấy hôm nay nàng đã không còn dịu dàng như trước, không phải là tiên tử ngày xưa, khác xa ngày thường.

Chung quanh, một đám người không nói gì, được một mỹ nhân đẹp đẽ như vậy tiếp chuyện, ngồi cùng một bàn, ngươi còn có loại ánh mắt như vậy, biểu hiện gì đây?

Chiến tướng thứ hai của Tiên điện, thanh niên tóc vàng, rất muốn lao tới chửi một câu khốn nạn, sau đó mang cô gái áo xanh quốc sắc thiên hương kia đi.

Thế nhưng nghĩ lại thân phận của nên nên cũng không hề di chuyển

Đáng thẹn mà, đáng trách mà! Những người khác nhìn chằm chằm Thạch Hạo, thầm tức.

Thanh Y, gương mặt tinh xảo và mỹ lệ, trắng bóng trong suốt như sứ, lông mi rất dài, con mắt linh hoạt, ngoảnh đầu lại lườm hắn một cái.

Loại ánh mắt này lập tức khiến cho một đám người không cam lòng, hận không thể đạp bay hắn đi và thay vào đó.

Bỗng nhiên, vẻ mặt Thạch Hạo hơi động vì Đả Thần Thạch đã trở về, từ cửa sổ đi vào trong tay áo của hắn, truyền âm nói: "Ngay tại Thanh Linh giới!"

Thạch Hạo chấn động trong lòng, hỏi kỹ một hồi thì vui vẻ hẳn lên, Đả Thần Thạch đã tìm được đường đến một nơi thần bí.

"Tốt, hắn không phải treo thưởng muốn giết ta sao, lát nữa ta chủ động đến nơi, diệt hắn!" Thạch Hạo thả lỏng, rót trà chầm chậm uống.

Rất nhanh, Thạch Hạo thấy được vẻ khác thường, hiển nhiên mấy người thanh niên tóc vàng cũng đã biết tin, muốn khống chế Thạch Hạo, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Bằng hữu, ăn no rồi thì xin theo chúng ta đi gặp đại nhân thôi." Thanh niên tóc đó nói.

Thạch Hạo không thèm nhìn, mấy người đối diện đều lộ ra sát ý nhàn nhạt.

Thạch Hạo ngẩng đầu, nhìn tiểu nhị nói: "Đã không có bát trân Phượng, thế nếu ta tự mang nguyên liệu đến, các ngươi có làm dùm hay không?"

"Cái này... có thể!"

"Tốt, vậy làm ta món -- Kim sí đại bàng hầm!" Thạch Hạo nói.

Lời này vừa ra tất cả mọi người đều biến sắc, Kim sí đại bàng là sinh linh mạnh mẽ cỡ nào, bình thường ai mà dám chọc, hắn lại muốn ăn món này!

Người hiểu rõ tình hình thì đồng loạt nhìn về thanh niên tóc vàng của Tiên điện.

"Ngươi muốn chết!" Thanh niên tóc vàng cũng không nhịn được nữa, rít lên một tiếng, sau lưng hiện lên hình ảnh một con đại bàng to lớn kinh khủng, ánh sáng vàng rực rỡ.

"Ra tay!" Thanh niên tóc đỏ quát lên, cả đám người đều chuyển động, toàn bộ lao đến hòng bắt lấy Thạch Hạo.

"Sợ các ngươi chắc!" Thạch Hạo nuốt xuống chén rượu cuối cùng, như tia chớp lao ra ngoài, tiến vào khoảng không kia.

Ánh vàng lóe lên, thanh niên tóc vàng kia cũng lao ra ngoài cửa sổ rồi hóa thành một con đại bàng bay lên không, giương cánh che trời, bùng phát phù văn óng ánh, uy lực thông thiên động địa!

Thanh niên tóc đỏ, cùng đám cô gái sơ đại kia theo sát phía sau.

"Giết!" Những người này lao tới giết.

"Phụt!"

Nhưng mà, Thạch Hạo giơ tay điểm ra một chỉ, một chùm sáng màu bạc như Chân Long phóng ra, xuyên thủng xương trán một người, máu tươi bắn tung tóe, ánh chớp lập lòe.

Tất cả mọi người đều thất kinh, đây là ai mà giơ tay liền giết một cường giả?

"Cẩn thận!" Thanh niên tóc đỏ nhắc nhở.

Nhưng vẫn còn chậm, trong tiếng phụt phụt, mấy mũi thương bằng tia chớp bay ra xuyên thủng hai người khác khiến họ nổ tung trong hư không, hóa thành mưa máu, phía dưới chỉ còn lại ba tên sơ đại.

"Ba tên các ngươi không đủ tầm!" Thạch Hạo bễ nghễ, oai phong bốn phương.

"Thêm ta nữa này." Âm khí màu đen tràn ngập, tên chiến tướng của Minh tộc kia tiến lên, đi vào hư không.

"Ngươi là thứ gì, vẫn không đủ tầm, ngày đó ta một lần ăn bảy, tám tên sơ đại." Thạch Hạo nói với vẻ lạnh nhạt.

Lời này vừa ra khiến cho một đám người kinh hãi.

"Hắn là... Ma vương ra tay ở Quang Minh thành kia sao?

"Trời ơi, hắn chính là Hoang, tự mình đến rồi."

Mọi người ồ lên, toàn bộ đều khiếp sợ không gì sánh được.

"Cái gì, là... ngươi!"

Đám người Tiên điện tức đến run lẩy bẩy, muốn phun máu phè phè, lại bị hắn lừa bịp đến cỡ này, tự dâng bảo dược thần thánh cho hắn!

Trong lòng bọn họ vô cùng buồn bực, giận đến phát điên, ngửa mặt hét dài.

"Nạp mạng đi!"

Thạch Hạo xông đến đón đánh Kim síđại bàng kia, hắn giương cánh Côn Bằng mang theo sương mù ngập trời, chiến khí kích nứt thiên khung, giết thẳng tới.

"Ầm!"

Chỉ đòn đầu tiên, va chạm giữa hai người phát ra ánh sáng rực rỡ nhất, tất cả đều vận dụng thần thông mạnh mẽ.

Kim sí đại bàng kia tuy mạnh, được coi là chủng tộc cấp Thiên, thế nhưng vẫn bắn ra tia máu, một cái cánh đẫm máu, gần như rơi ra, thân thể bị thương.

Sắc mặt mọi người thay đổi, thân thể Bằng tộc mạnh vô cùng, vậy mà chỉ hiệp thứ nhất đã thiệt thòi lớn.

"Không hổ là Ma vương Hoang!"

Thanh niên tóc đỏ hoảng sợ, dù thế nào cũng không nghĩ tới gặp phải chính chủ nên trong lòng bồn chồn, tuy cũng ra tay thế nhưng lòng mang sợ hãi.

"Không còn đường lui đâu, tốc độ của hắn cực nhanh, căn bản trốn không thoát, chỉ có tử chiến!" Cô gái sơ đại kia nói.

Bọn họ bay vút lên trời, giết tới.

"Thêm ta nữa đi." Chiến tướng thứ hai của Minh tộc mở miệng, hắn có chút hối hận, tuyệt đối không ngờ rằng, Hoang tự mình tới, nhưng giờ đã không còn đường lùi.

"Ta đến luận bàn cùng ngươi." Thanh Y mở miệng, ung dung mà tự nhiên, ánh sáng xanh mịt mờ vương xuống, nàng như tiên tử lướt sóng, bay lên trời.

Lúc này, đại chiến bùng nổ, chia làm hai chiến trường.

Chiến đấu bên phía Thạch Hạo không có gì bất ngờ, Kim Sí Đại Bàng đối đầu pháp môn Côn Bằng, bị ép đến không thể ngẩng đầu, bị khắc chế gắt gao, sau hơn mười chiêu thanh niên tóc vàng đã đầm đìa máu tươi.

"Phụt!"

Mi tâm của cô gái sơ đại bị trúng một chỉ, đôi mắt đẹp mở to mang theo hoa máu, rơi xuống đất.

Một lát sau, thanh niên tóc đỏ kia cũng hét thảm, hắn hoảng sợ phát hiện, Thạch Hạo đánh xuống một chưởng đao thì đầu của hắn đã rời khỏi thân thể, mang theo một vũng máu lớn.

Vẻ mặt Kim Sí Đại Bàng trở nên thê thảm, dùng hết khả năng chống lại nhưng không thể cứu vãn, cuối cùng bị Thạch Hạo giết chết, rơi xuống chỗ lông chim màu vàng.

Lúc Thạch Hạo quay đầu nhìn lại thì không khỏi ngạc nhiên, Thanh Y cũng đã giải quyết xong cuộc chiến.

Một luồng ánh sáng xanh bao quanh nàng, minh khí bị đốt sạch, tại chỗ chỉ còn lại một đống tro tàn, thần tướng thứ hai của Minh tộc thần hình đều diệt, hóa thành tro.

"Chuyện này... " Không chỉ Thạch Hạo kinh ngạc mà những người khác cũng khiếp sợ.

Bởi vì, sau khi nhen nhóm thần hỏa thì những mồi lửa kỳ dị kia sẽ tự mình rời đi, sẽ không tiếp tục ở cùng ký chủ.

Đó là... Thanh Nguyệt diễm, tựa như một vầng trăng xanh, trong sáng và yên tĩnh, làm cho Thanh Y trở nên siêu phàm thoát tục, ngọn lửa này lại chưa hề rời đi.

Đây là ngọn lửa do Chân Tiên chết đi để lại và hiện tại lại bầu bạn với Thanh Y.

"Xoẹt!"

Thanh Y điểm ra một chỉ, những người còn lại của Minh tộc đều bị ánh lửa màu xanh nuốt gọn, toàn bộ hóa ra tro.

Trong vườn hoa đào hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị thủ đoạn của hai người đè ép.

"Thanh Nguyệt diễm vẫn còn, nếu như ta đi cùng ngươi, sẽ không bị thiêu chứ?" Thạch Hạo phá vỡ yên lặng.

Thanh Y liếc hắn sắc lẹm, tất nhiên biết lời của hắn có vấn đề.

"Trời ơi, hắn chính là Hoang, đã giết chết người của Tiên điện."

"Tiên tử này cũng rất lợi hại!"

Thạch Hạo mang Kim Sí Đại Bàng vào bát trân lâu, nói: "Chủ quán, cố gắng làm sạch sẽ, um Kim Sí Đại Bàng, hương vị nhất định phải ngon đó."

Sau đó hắn xoay người nhìn về phương xa nói: "Giờ ta đi giết truyền nhân Tiên điện, khi quay lại sẽ uống rượu, ăn Kim Sí Đại Bàng đó nhen!"