Cả người Thạch Hạo lấp lánh ngồi xếp bằng ở dưới gốc cây đầu thôn, nó ngồi im yên lặng cả đêm dài, những chuyện vừa nghe được quá mức bí ẩn, tinh khí lưu chuyển tựa như nhập định.
"Nên tu hành thôi." Một vài đứa bé tự giác dậy từ sớm, tới đầu thôn đón ánh bình minh để rèn luyện.
Thạch Hạo mở mắt, khi nhìn thấy dáng vẻ của đám nhóc này thì liên tưởng tới lúc mình còn nhỏ, khóe miệng chợt nở nụ cười, năm đó bọn nó cũng như thế, cũng cố gắng dậy sớm để tu tuyện.
Đám nhóc này, vừa tu hành vừa len lén nhìn về phía nó, nếu như không phải có Thạch Lâm Hổ đang giám sát thì đã chạy tới bên cạnh nó rồi.
Trong lòng Thạch Hạo rất yên tĩnh, tháng ngày bình thản và đơn giản này rất thoải mái, tiếc là một đi không trở lại, nó đã lớn, có con đường riêng của mình, rất khó ở lại trong Thạch thôn.
Mấy ngày tiếp theo, Thạch Hạo thực hiện lời hứa của mình, truyền pháp môn chim thần cho đám Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh, hi vọng chúng nó càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bảo thuật đầu tiên của nó là đều học từ trên người của bọn này, dựa theo đó mà tu luyện phát triển cho nên mới có thành tựu như hiện tại.
Một tòa tế đàn được xây dựng ở trong thôn, hào quang lấp lánh, rõ ràng là ngọc thạch thế nhưng lại cứ như là kim loại. Đây là do Liễu Thần tạo nên, vật liệu được sử dụng đều là cao cấp nhất, bên trên có khắc vẽ cầu kỳ, mơ hồ hiện ra khí hỗn độn. Tế đàn này vừa xuất hiện, cả vùng thế giới trở nên khác biệt.
Tộc trưởng Thạch Vân Phong thở dài, tóm lại, Liễu Thần phải rời đi cho nên đây chính là việc cuối cùng có thể giúp cho Thạch thôn.
Mạnh mẽ như nó, có thể dõi mắt khắp chúng sinh, thế nhưng lại chẳng hề bạc tình, sinh sống trong thôn bấy lâu nay nên cũng ưu lại dấu ấn khó quên trong lòng, cho nên mới sắp xếp những thứ này.
Tế đàn này là một trận pháp, có thể bảo vệ Thạch thôn, cũng chính là một truyền tống trận cỡ lớn có thể di chuyển tới các nơi, chỉ cần xác định được tọa độ là có thể rời đi.
Tế đàn này là sự nâng cao hơn của thần trận mà nó đã bố trí trước đây.
Đương nhiên, muốn khống chế và nắm giữ pháp đàn này thì vô cùng nghiêm ngặt, nếu không cũng chẳng dễ mà thông với bên ngoài, ngược lại rất có thể sẽ đưa tới mối họa vô cùng lớn.
"Ầm!"
Tiếng vang rung trời, nơi sâu trong dãy núi, Bóng Lông đang luận bàn với Thạch Hạo, bộ lông màu vàng toàn thân phát sáng, lấp lánh ánh sáng thần thánh cứ như là tơ lụa vậy.
Thạch Hạo nhe răng trợn mắt, dù đã mặc vào chiến y Bất diệt kim thân thế nhưng cũng cảm thấy hơi chịu không nổi, Thần hỏa đã nhen nhóm này đã xuyên thấy qua thiết côn màu đen nơi tay của Bóng Lông truyền tới, chấn cho xương cốt của nó vang lên không thôi.
"Cái con khỉ chết tiệt này, mày liệu hồn với tao, đừng trách tao bắt nạt nghe chưa!" Thạch Hạo kêu to, triển khai pháp môn Côn bằng xông về trước, hai luồng khí Âm Dương lưu chuyển, mạnh mẽ vô cùng.
"Đến đi, đến đi, chỉ cần đầu ngón tay cũng đủ diệt ngươi rồi!" Bóng Lông biến hóa, cũng không phải cao lớn tận trời cao, cũng chẳng phải nhỏ như nắm đấm, mà chỉ cao hơn người bình thường một chút thế nhưng lời nói lại vô cùng điên cuồng.
Hai bên quyết đấu, bụi mù ngút trời, núi lở mây tan, nếu không phải đang chiến đấu trong "Chiến vực Thần ma" thì dù là cả dãy núi đồ sộ tới mấy cũng bị hủy không ra hình thù gì.
"Hay!" Rất nhiều người đang xem chiến, trong đó có Thanh Phong, Đại Tráng, tất cả đều vui mừng như điên khi nhìn thấy cuộc quyết đấu vô cùng đặc sắc như thế này.
Nguyệt Thiền, Tần Hạo cũng có mặt, đứng trên vách núi lộ vẻ kỳ lạ, hai người biết được thiên phú dị bẩm là như thế nào, mà Thạch Hạo lại dùng thân thể chính bản thân để khai chiến với Chu Yếm, hai bên cứ như đang liều mạng với nhau vậy.
Nên biết, Thân viên màu vàng này có thân thể cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt là dị chủng mọc ra sừng rồng, quả thật khó mà tưởng tượng được, được xưng là thân thể bất hủ.
Năm đó, cũng là một con Thần viên như thế này tới chinh tiến với Tây Phương giáo, thiếu chút nữa đã xới tung cả giáo lên.
Cũng trong trận chiến đó, giáo chủ của Tây Phương giáo phải tự mình xuất thủ, Trượng lục kim thân suýt bị phá nát thì mới trấn áp được con Chu Yếm kia.
"Hú..." Giữa chiến trường, Thạch Hạo dùng pháp môn Côn bằng công kích, nó ngửa mặt lên trời hú lớn một tiếng, thân hóa thần ma, vô cùng mạnh mẽ.
Thần viên nhảy lên, thân thể trở nên mơ hồ, sau đó khiến người khác kinh ngạc đó chính là, nơi ấy lại xuất hiện thêm một Thạch Hạo đang phát điên, đại chiến với Thạch Hạo khác.
"Con bà nó, nhóc con, ngươi là tên nào mà dám giả mạo bổn tọa?" Bóng Lông kêu gào.
Thạch Hạo nhe răng khoe hàm răng trắng bóng, nó vô cùng thèm thuồng với Bảy mươi hai biến này, hận rằng không thể học ngay lập tức, không nghĩ tới Chu Yếm lại dùng chiêu này đều kích thích nó.
Nó cũng từng học qua thế nhưng lại không có hoàn chỉnh, khi đó Bóng Lông cũng chưa có khôi phục nên bảo thuật không được đầy đủ cho lắm.
"Cái con khỉ xấu xí này, lại đây, lại xem tao thu phục mày như thế nào nè!" Thạch Hạo la hét, diễn biến âm dương, vận dụng bảo thuật Côn bằng thật sự đại sát về phía trước.
"Ầm!"
Nơi đây rung lên bần bật, Chiến vực Thần ma này cứ như muốn xuyên thủng, run rẩy dữ dội không thôi.
"Thân hóa vạn ngàn!" Chu Yếm kêu lớn, thân thể bắt đầu phân tách, từ trong cơ thể của nó tao ra từng con Thần viên, chỉ trong nháy mắt đã chật ních cả thiên địa, tất cả đồng loạt đánh tới.
Thạch Hạo cười to, chuyện này đều vô dụng với nó, bởi vì nó vận dụng con mắt Trùng đồng có thể nhìn xuyên hư vô, phát hiện ra được chân thân của Chu Yếm, trong nháy mắt giết tới.
Trận chiến này, hai bên đều rất thần dũng, dương cương vô cùng, chiến đấu không thôi, mọi người xem chiến tới hoa cả mắt.
Cuối cùng, Thạch Hạo nhe răng nhếch miệng, Thần viên màu vàng cũng gào réo không thôi, đến đây thì trận chiến mới kết thúc.
"Bóng Lông, dạy tao Bảy mươi hai biến đi." Thạch Hạo nằm trên mặt đất, tuy rằng rất mệt mỏi thế nhưng trong mặt lại vô cùng nóng rát, con khỉ đối diện thấy thế thì chợt sợ hãi.
"Không dạy, đây là bí mật bất truyền, trước đây ngươi đã học trộm đôi chút cũng coi như là đủ lắm rồi." Bóng Lông từ chối thẳng thừng.
"Tao có thể dùng bảo thuật vô thượng để trao đổi, chỉ có mạnh hơn chớ không bao giờ yếu, sẽ không để mày chịu thiệt đâu." Thạch Hạo nói.
"Uhm, sao ta cảm thấy, sâu trong bảo thuật Côn bằng của ngươi lại có biến hóa đôi chút, có thể lọt vào pháp nhãn của ta đó." Bóng Lông nói, ánh mắt lấp lánh.
Nên biết, Côn bằng đứng vào hàng ngũ Thập hung Thải cổ, một khi tu tới cảnh giới viên mãn thì vô địch cũng chẳng xa nữa.
"Cái con khỉ này cũng tham lam ghê đó chớ." Tần Hạo lẩm bẩm ở phía sau, ngay cả Bóng Lông cũng thèm tới chảy nước miếng, rất xem trọng pháp môn này của Thạch Hạo, và Thạch Hạo cũng thèm thuồng Bảy mươi hai biến của Chu Yếm.
Ngay cả Nguyệt Thiền cũng không cần nói làm gì, đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, nàng nhìn kỹ như muốn nhìn ra bí mật bên trong.
Đáng tiếc, Thạch Hạo và con khỉ đó rất cẩn thận, hai pháp môn này không hề truyền cho người ngoài, dù là Tần Hạo có là đệ đệ ruột của tiểu Thạch đi chăng nữa thì con khỉ này cũng đề phòng, bởi vì nó vẫn chưa yên tâm với tên này.
"Mày muốn học thì tao sẽ dạy cho mày." Thạch Hạo đầy nghĩa khí nói với Bóng Lông, chẳng hề giấu diếm gì cả.
"Uh, hay là chúng ta cũng không cần trao đổi hết làm gì, cái gì cần thiết là được rồi." Chu Yếm nói, nó vò đầu bứt ta, tuy là nói như thế, nhưng mà do bị dính tới tổ huấn cho nên nó cũng không muốn phá giới.
"Tốt!" Thạch Hạo gật đầu.
Bóng Lông rất cần, vì pháp môn Côn bằng chính là một trong những pháp môn thuộc dương cương, tương xứng với con đường đi đầy mạnh mẽ tiến thẳng một đường của nó. Con đường bá đạo chí cương thần dũng này, nếu như để nó biến thành một con cá loay hoay trong nước thì cũng rất khó chịu.
Đồng dạng, Thạch Hạo cũng không phải muốn thần thông hoàn chỉnh này của bộ tộc Chu Yếm, chỉ cần Bảy mươi hai biến là được rồi.
Đương nhiên, bản hoàn chỉnh của Ba đầu sáu tay mà Chu Yếm đã dạy cho nó cũng là bảo thuật kinh thế, nhưng cũng không phải là độc nhất vô nhị, bởi vì Tây Phương giáo cũng có bảo thuật tương tự tên là Phật đà ngàn tay.
Những ngày sau đó, Thạch Hạo chìm đắm trong tu luyện, nó cảm thấy vô cùng thoải mái, dốc lòng nghiên cứu Bảy mươi hai biến.
Bí thuật này rất nghịch thiên, một khi biến hóa thành thứ gì thì sẽ có thể nắm giữ được đặc tính và thần năng của đối phương trong chốc lát, chuyện này thật sự rất tuyệt vời!
Đương nhiên, thứ này cũng sẽ có sự hạn chế, cũng không phải là không gì không làm được, giống như Thạch Hạo hiện tại, mặc kệ nó triển khai ra sao, có biến thành Trượng lục kim thân thì cũng không có loại uy năng kia.
"Không tệ!" Thạch Hạo lẩm bẩm, những ngày qua nó tạm dừng tu hành Chân hoàng thuật, đó là tàn pháp không thể theo kịp và hữu dụng bằng Bảy mươi hai biến, nó muốn nắm giữ và tinh thông càng nhanh càng tốt.
"Ồ, tiểu Hạo thúc hóa thành một tòa cốt tháp kìa." Một đám trẻ nhỏ kêu lên, vô cùng ngạc nhiên.
Mỗi ngày, Thạch Hạo đều diễn luyện ở đầu thôn.
Tiểu Tháp bĩu môi, cái tên oắt con này lại mô phỏng theo mình.
"Hả, lại thay đổi kìa, hóa thành một con chim màu đỏ!" Một đứa nhỏ khác hiếu động chạy tới muốn bắt lấy.
Xoẹt một tiếng, Thạch Hạo lại biến đổi, trở thành một cây liễu lấp lánh ánh xanh, cắm rễ trên mặt đất khiến cả đám nhóc phấn khởi không thôi, không ngừng vỗ tay hoan hô.
Hào quang lại lóe lên, nơi đó xuất hiện thêm một cô gái phong hoa tuyệt đại, chỉ cần cất bước là uy thế mãnh liệt, tức khắc tới bên cạnh Nguyệt Thiền.
Nguyệt Thiền tiên tử ngạc nhiên, một giai nhân giống y đúc nàng đang đứng đối diện.
"Như thế này, có thể lừa được chủ thân không?" Thạch Hạo hỏi.
...
Mấy ngày sau, Thạch Hạo không thể ở lại Thạch thôn nữa, nó phải trở lại Thạch Quốc.
"Đại Tráng, Bì Hầu, Hổ Tử, bọn mày muốn đi thật hả?" Thạch Hạo hỏi, vốn nó chỉ muốn dẫn theo Thanh Phong thôi, nhưng đám bạn từ nhỏ lại muốn rời khỏi Đại hoang, muốn bên trời đất bên ngoài có hình thù gì.
"Tao muốn xem tường tận hồng trần, muốn biết thế giới muôn màu ấy là như thế nào!" Bì Hầu ngóng trông.
"Tốt, thế để tao dẫn bọn mày đi, khi nào bọn mày mệt, đuối sức không muốn đi nữa thì tao dẫn bọn mày về!" Thạch Hạo gật đầu, muốn thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Hiện tại, nó có năng lực này, cũng hi vọng mấy người này sẽ trải nghiệm nhiều hơn nữa.
Tế đàn trong thôn phát sáng, Thạch Hạo dẫn đám người này ra đi, trong đó gồm Tần Hạo, Nguyệt Thiền tiên tử, còn ba mẹ nó thì lưu lại, muốn ở chơi thêm thời gian nữa.
Bọn nó xuất hiện ở tế đàn tổ tiên trong hoàng cung Thạch quốc.
"Đây chính là ngoại giới sao, Ngự hoa viên của hoàng tộc Thạch quốc đây hả?" Các thiếu niên tới từ Thạch thôn đều lộ vẻ kinh sợ.
Thạch Hạo dẫn Đại Tráng tới chỗ Chiến vương để nhờ lão bày cách lĩnh binh, ngang dọc mười vạn dặm, rồi đưa Bì Hầu tới Hoang Thiên vương phủ để lão dẫn tên này đi thăm quan hồng trần, còn Thanh Phong thì giao cho Bằng Cửu để học tập tu luyện...
Còn Thạch Hạo thì lại bắt đầu tu luyện, cẩn thận nghiên cứu bảo thuật, tăng lên sức chiến đấu cho bản thân!
Loáng một cái đã nửa tháng trôi qua, bên trên sợi tóc của nó, tiểu Tháp chấn động, nói: "Tới rồi!"
"Ầm!"
Ngày hôm đó, bầu trời nứt ra, xuất hiện một khe hở khổng lồ, nơi đó hiện ra vô số bóng mờ, từng người đều vô cùng mạnh mẽ, lượn lờ tia điện.
Thạch Hạo giật mình, nó vận dụng viên Trùng đồng, dù khoảng cách rất xa thế nhưng vẫn thấy rõ, nơi đó tựa như là thần ma tụ lại thành từng đàn!
"Ta cần phải tu thành Thiên nhãn của bản thân mới được, toàn mượn nhờ Trung đồng thì không phải là chuyện tốt gì." Thạch Hạo hơi giật mình, lẩm bẩm với bản thân.
Chỉ là, Thiên nhãn có mấy ai tu thành? Quá gian nan.
Trêm vòm trời u ám ấy, tia chớp dày đặc, vết nứt càng sâu hơn, bóng người đầy đáng sợ xuất hiện, dị tượng kinh người!
"Trận chiến Phong thần muốn diễn ra sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Bọn họ đang chuẩn bị, lại tạo nên nhiều thiên binh như thế, là muốn lật đổ cả Hoang vực sao, bất chấp cả hậu quả để đoạt được những thứ kia." Tiểu Tháp nói.
Thần hà lóe lên, Liễu Thần xuất hiện ở trung ương thiên cung, lập tức Thạch Hạo cảm thấy nhẹ nhõm cả người, chỉ cần có Liễu Thần ở đây thì bất luận gặp phải hoàn cảnh đáng sợ cỡ nào thì nó cũng chẳng hề lo lắng.
"Trận chiến này tới rồi, mấy ngày ngày, toàn bộ sẽ kết thúc." Liễu Thần khẽ nói.