Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 209: Không còn lo âu

"Hung thú và chim thần Thái Cổ, trời sinh có thân thể mạnh mẽ, khi sinh ra đã gần với Thần, con đường trong tương lai rất rộng rãi. Mà nhân tộc thì lại khác, bởi vì khi bắt đầu rất yếu, rồi chậm rãi khổ tu, trong ức vạn sinh linh thì mới có một người vươn lên, tiến lên thành Thần."

Có những lão tổ trong vài gia tộc Thượng Cổ nói nhỏ, sách thần bằng đồng thau xuất hiện một mảnh nhỏ, chuyện này đã kinh động đến đám người này.

"Khi bắt đầu, con đường tu hành của nhân loại vô cùng gồ ghề nhấp nhô, vô số những gian nan hiểm trở, chỉ có những người kinh tài tuyệt diễm và nghị lực lớn lao dũng cảm tiến lên, mới có thể khai phá ra con đường thành Thần cho bản thân mình, vươn lên trong chúng sinh, có thể nói đơn giản là ức vạn chọn một."

Những tộc chủ các tộc lớn suy nghĩa và thì thầm.

"Các bậc hiền triết tổng kết rằng, có vài người bộc phát và mạnh mẽ quá sớm, con đường tu luyện quá bằng phẳng thì sau này có thể có xu hướng suy tàn."

Các đệ tử hậu bối sau khi nghe xong thì lòng tin càng thêm vững mạnh.

"Hắn giống như hung thú Thái Cổ, khi còn bé đã kinh khủng như vậy, rất khó sau này sẽ càng mạnh hơn hay không. Chung quy tiềm năng của con người là có hạn. Vô địch Bàn Huyết Cảnh, khi tiến vào Động Thiên Cảnh chưa chắc đã huy hoàng như trước, có lẽ sẽ từ từ suy kiệt."

Trên thực tế, không riêng đám Vũ Tộc, Thác Bạt Tộc cổ xưa, ngay cả những người không có thù oán gì với Nhóc Tỳ cũng bị hấp dẫn sự chú ý.

Bọn họ đều là hạng người tài hoa xuất chúng, thiên tư ngút trời. Có người sắc mặt lạnh lùng, dõi mắt nhìn sông núi, giống như xuyên thủng qua hư không vô tận, muốn chiến đầu với tên nhóc hung tàn kia.

"Tiến vào động thiên phúc địa, tất có một trận chiến!" Bọn họ mong ngóng đối thủ, hi vọng sẽ có một trận chiến đỉnh cao.

Sơ Thủy Địa, Nhóc Tỳ vô cùng hài lòng, thời khắc này nó chẳng giống một tên sát tinh gì cả, lông mi dài rung khẽ, cặp mắt to chớp chớp, cười vô cùng khoái trí, hàm răng sáng lấp lánh.

"Thật sự là quá tốt mà, ta yêu nhất là bảo thuật. Đây chính là thần công cái thế nhen, kỷ lục, sách quý đồng thau, của ta, của ta, đều là của ta!" Nó la lớn.

Thời khắc này, nó hồn nhiên xen lẫn hung tàn, con mắt như viên đá quý màu đen, rồi cười hí hửng ti hí lại thành hình trăng lưỡi liền, chuyện này khiến cho đám người cứng họng.

"Cháu nhỏ, hình như cháu thiếu chúng ta một món nợ!" Vẻ mặt của Tinh Bích đại gia không chút thiện lương nào.

Điểu gia không bình tĩnh được tiến tới, nhìn Hùng Hài Tử, lần đầu tiên nổi lên ý định cướp đồ vật của nó, sức mê hoặc của sách quý quá lớn, ngay cả sinh linh thuần huyết cũng phải thèm nhỏ dãi.

"Sao ta lại nợ các ngươi chứ?" Hùng Hài Tử lùi về sau, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Gương mặt của Tinh Bích đại gia đen xì lại, muốn đạt được sách quý đồng thau, mà những bình bảo huyết di chủng kia lẽ nào lại vứt đi? Tên nhóc tỳ hình như cho dù chết cũng không thừa nhận.

"Cháu không quên đấy chứ?!" Điểu gia nhỏ giọng nói.

"Ồ, ta nghĩ ra rồi, ba người chúng ta liên thủ làm nên chuyện này rồi cùng nhau chia đều, tự nhiên các vị cũng có một phần rồi." Nhóc Tỳ nói.

Nó rất thoải mái lấy ra mấy bình bảo huyết đưa về phía trước, như muốn tặng cho hai người này. Bình ngọc phát sáng rực rỡ, bên trong có lưu chuyển chất lỏng óng ánh, có những ánh sương mù lượn lờ, vô cùng đẹp mắt.

Tất cả mọi người hoảng sợ, đây chính là bảo huyết của di chủng Thái Cổ, bất kỳ bình nào cũng là vật vô giá khiến cho những cao tầng các giáo đều phải động lòng, bởi vì nó có thể trợ giúp bọn họ đột phá cảnh giới, nâng thêm một bước.

"Ồ, các ngươi có nghe thấy không, Hùng Hài Tử nói là ba người cùng nhau liên thủ, lẽ nào ba người bọn họ kết hội lừa gạt chư giáo?" Có người nhỏ giọng nói.

"Ta cảm thấy rất có khả năng này, các ngươi xem, đây chính là bảo huyết của di chủng Thái Cổ, chỉ một bình thôi đã đủ dấy lên một hồi huyết chiến, mà tên nhóc hung tàn này lại lấy ra lần mấy bình, hào phóng kinh khủng."

Mọi người khẽ thảo luận, nhìn về ba người với ánh mắt kỳ quái.

Tinh Bích đại gia, Điểu gia ngay lập tức đờ người ra, cái tên nhóc thất đức này muốn ăn đòn mà, tình hình như thế này mà đưa thẳng cho bọn họ bảo huyết, đây không phải đang phá đám hay sao?

Nhận hay là không nhận? Nhận, phỏng chừng những đại giáo Thượng Cổ kia sẽ căm thù bọn họ, kết bè với Hùng Hài Tử chôn sống đệ tử con cháu của bọn họ.

"Tên nhóc này, cơm có thể ăn bậy chớ lời nói thì không được nói lung tung, đừng có hãm hại chúng ta!" Hai lão già trừng mắt đầy hung tợn như muốn bóp chết nó.

"Ý của hai vị là muốn hay là không muốn? Sảng khoái một lời đi." Vẻ mặt Hùng Hài Tử đầy vô tội hỏi.

"Đứa nhỏ ranh này, ngươi độc ác quá vậy!" Tinh Bích đại gia từ trong bóng tối mở miệng.

"Đương nhiên muốn!" Điêu gia ầm thầm truyền âm, không dám để người khác nghe được.

"Nếu đã muốn thì liền cho các vị, không muốn thì sau này đừng đòi ta nữa." Nhóc Tỳ đưa mấy chiếc bình sáng lấp lánh về phía bọn họ.

Tất cả mọi người trông theo, nhìn chằm chằm vào hai lão già bất lương này.

"Quên đi, đã không muốn thì ta thu lại vậy, coi như thanh toán xong." Nhóc Tỳ nhét bình ngọc vào lại trong bọc, đắc ý xoay người rời đi.

"Nhóc con, hãm hại chúng ta rồi muốn bỏ đi sao, không dễ đâu." Hai lão giả nhanh chóng đánh thẳng về phía nó.

"Xí, thèm bảo huyết với sách đồng thau thì cứ nói thẳng ra, ta sợ các ngươi à." Hùng Hài Tử khinh bỉ.

"Vù!"

Một chùm lửa bay tới, giống như dung nham dâng lên từ tâm trái đất, chất lỏng màu đỏ tươi nhấm chìm phía trước, đây là do Điểu gia ra tay, vô cùng kinh khủng.

Tất cả mọi người biến sắc, đây tuyệt đối là một nhân vật thân tàng bất lộ tuyệt đỉnh, tuy chỉ là Bàn Huyết Cảnh nhưng uy lực có thể phát huy đến cảnh giới cao nhất.

Ngay cả Nhóc Tỳ cũng biến đổi, sự mãnh mẽ của ông già này vượt quá tưởng tượng, thực lực như thế này quả thực từ trước đến giờ chưa hề thấy ở Sơ Thủy Địa, đây là lần đầu tiên.

"Bùm!"

Lòng bàn tay của nó phóng ra tia điện, một chuỗi quả cầu bằng ánh sáng bay ra, hiện thành hình thập tinh quán nhật, mười ngôi sao màu vàng đụng vào một vầng thái dương hừng hực, ánh sáng từ vụ nổ làm cho người khác không cách nào nhìn thẳng được.

Thiên địa hoàn toàn mờ mịt, ánh tím dâng trào, đây là sấm chớp tinh khiết, do những quả cầu sét va chạm với nhau tạo nên, thần uy kinh người.

Nhóc Tỳ vận dụng bảo thuật vô cùng mạnh mẽ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đòn đánh này đã khiến cho những người xung quanh tránh lui, không dám đứng lại.

"Tên nhãi rãnh quả hiên hung tàn!"

Điểu gia rống to, khi ánh sáng tan hết thì toàn thân cháy đen, quần áo rách rưới, suýt chút nữa đã khỏa thân rồi. Còn râu tóc thì dựng đứng như là lông nhím, lấp lánh những tia điện.

"Chíp chíp..." Ở một bên, một con chim kêu thảm, nhanh chóng bỏ chạy, Hùng Hài Tử đang truy kích nó.

Điểu gia thấy thế thì gào thét, nói: "Ngừng tay, không được làm tổn thương nó."

Tốc độ của Nhóc Tỳ rất nhanh, giẫm mạnh trên mặt đất một cái, cả mặt đất nứt ra, nó vọt thẳng lên trời còn cao hơn ngọn núi, tốc độc cực nhanh chụp lấy con chim kia.

Đây là một con thần tước rất quái lạ thế nhưng lại rất mạnh mẽ, lượn lờ ánh lửa, ánh sáng năm màu bay lượn. Trước đây không lâu, mỗi lần bay xuống là giết chết môn đồ của chư giáo, uy chấn nơi đây, khiến người ta khiếp sợ. Thế nhưng, bây giờ lại bị Hùng Hài Tử rượt đuổi, bị nhổ lông, không ngừng gào thét, linh vũ bay tán loạn.

"Dám đánh lén ta, suýt chút nữa đã đốt cháy mái tóc của ta, ta nhổ trụi lông của ngươi, rồi nướng chín!" Hùng Hài Tử hét lớn, sợi tóc của nó bị cháy mất ít, có thể thấy được sự lợi hại của con chim này.

"Đừng nhổ, lão phu không làm khó ngươi nữa." Điểu gia sốt sắng.

Đến cả Tinh Bích đại gia cũng rất biết điều, không có ra tay nữa. Ông ta biết rõ sự mạnh mẽ của Điểu gia, vậy mà lại không chiếm được tiện nghi nào còn bị điệt giật cho cháy két, chứng tỏ Hùng Hài Tử đáng sợ đến cỡ nào.

Cuối cùng, con chim kia bị nhổ trọc cả nửa bộ lông, hoảng sợ trốn về bả vai của Điểu gia, rồi lại nhìn về phía Hùng Hài Tử trần đầy sợ hãi cứ như đang gặp ma vậy, nó cũng chẳng dám làm xằng làm bậy gì nữa.

"Ta quyết định rồi, vẫn muốn nhận lấy bảo huyết, những đại giáo kia đến thì đã sao, ta mà sợ bọn chúng à." Tinh Bích đại gia mở miệng, truyền âm cho Hùng Hài Tử.

"Không cho!" Nhóc Tỳ ôm chặt cái bọc, như là một con thú nhỏ hung tàn bảo vệ thức ăn, nói: "Mới vừa rồi ông nói không muốn mà."

"Ai nói chúng ta không muốn hả, rất muốn là đằng khác." Điểu gia nói.

"Các ông bao nhiêu tuổi rồi hả, hơn nữa tu vi lại cao như vậy, khẳng định là không cần." Hùng Hài Tử 'hiểu ý', có lòng tốt giải thích cho bọn họ.

"Đừng nói nhảm, mau mau đưa đây, nếu không chúng ta sẽ liên thủ với những đại giao kia hàng ngày tìm ngươi gây phiền phức." Tinh Bích đại gia uy hiếp trắng trợn.

"Ai sợ ai chứ, phóng ngựa lại đây." Hùng Hài Tử xông về phía trước, lập tức triển khai bảo thuật Côn Bằng, sau lưng là biển rộng vô tận, một con cá lớn vọt lên, phù văn đầy trời, trấn áp lão già này.

"Ầm!"

Tinh Bích đại gia rút lui, cánh tay không ngừng quơ lên, nhe răng nhếch miệng, bảo của ông ta nhanh chóng phai mờ.

Nhóc Tỳ hào hùng, hai người Tinh Bích đại gia và Điểu gia đều là cao thủ tuyệt đỉnh nên mới dám lấy chứng chọi cứng với nó, chịu đựng một đòn của nó, hai người quả nhiên mạnh mẽ.

Nên biết, nếu là những người khác thì đã bị giết chết từ lâu, một đám xông lên cũng bị đánh bay, nổ tung trên không trung, khó tránh thoát cái chết.

"Hai vị tiền bối, đây là bảo huyết của các vị đây." Cuối cùng, Nhóc Tỳ cười hì hì, đưa mấy bình bảo huyết cho hai người.

"Nhóc con, ngươi muốn làm gì đây?" Hai người cảnh giác, không tin tưởng chút nào.

"Ta giữ lời mà." Nhóc Tỳ đi tới, kề vai sát cánh với bọn họ.

Lông tơ trên người của bọn họ dựng thẳng. tên nhóc này là một nhân vật hết sức nguy hiểm, tiếp cận càng gần thì bọn họ càng thấy sợ hãi.

Cao thủ của đám đại giáo kia đều bị nó giết sạch, với khoảng cách gần thế này nếu như Hùng Hài Tử phát điên thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ rất bị động.

Nhóc Tỳ cũng không làm khó dễ nữa, nói nhỏ với bọn họ, rất nhiệt tình và thân quen.

"Chuyện này là sự thật?" Trong lòng hai người này hơi động, không thể nào chống lại được loại mê hoặc kia.

"Đương nhiên!" Nhóc Tỳ vỗ ngực nói.

"Được, đến lúc đó thì cho chúng ta mượn sách quý đồng thau nhìn sơ qua là được!"

"Tất nhiên." Nhóc Tỳ lấy ra một góc vỡ bằng đồng đưa cho bọn họ, thế nhưng vẫn chưa có giao đến trong tay bọn họ, nếu nói là hợp tác tất nhiên đã là người một nhà, ngày sau nếu có thu hoạch tất nhiên sẽ để bọn họ quan sát.

"Nhóc con, chúng ta trả giá quá cao thì không khỏi tránh việc được việc lỗ vốn, nhân phẩm đều thua hết trong tay ngươi rồi." Tinh Bích đại gia nói.

"Xí, các ông làm đủ trò xấu, lừa bịp đủ thứ, còn có nhân phẩm nữa à." Nhóc Tỳ bĩu môi.

"Không được, cùng tranh lợi ích, như vậy không được." Điểu gia nói.

"Không thì dẹp đi!" Nhóc Tỳ không buông tha.

Cuối cùng, ba người tụm lại với nhau, xì xào bàn tán nói chuyện hơn nửa ngày , mặc cho những kẻ khác đang dùng cặp mắt khác thường nhìn bọn nó.

Cuối cùng, mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, Nhóc Tỳ rời khỏi Hư Thần Giới.

"Phù..."

Dưới cây liễu lớn, Nhóc Tỳ mở mắt, sau khi bước qua cánh cửa trật tự thì nó liền xuất hiện ở trong thôn, tinh thần trở lại với bản thể, nhanh hơn với lần đầu nhiều.

Hiển nhiên, Liễu Thần càng mạnh mẽ hơn.

Lúc này, những ánh chiều tà chiếu rọi trong thôn, vô cùng an lành và yên tĩnh, một nhóm đại thẩm đang thu dọn đồ đạc, khói bếp lượn lờ, mùi thịt thơm nồng, còn có những mùi thơm từ những trái cây chín mọng.

Nơi đường chân trời, một đám thanh niên trai tráng xuất hiện trong ánh chiều tà, đang kéo một đống con mồi săn bắt được, tòa núi nhỏ tựu như sắp che khuất đi mặt trời đỏ rực hình thành nên một cái bóng thật dài trên mặt đất.

"Nhóc Tỳ, ngươi tỉnh rồi!"

Bì Hầu, bé chảy nước mũi, Nhị Mãnh, Hổ Tử vọt tới, đề hết lên người nó, bắt nó kể những chuyện trong Hư Thần giới. Bọn họ không đợi thêm được nữa muốn đi vào trong ấy.

Ngay cả Đại Hồng Điểu, Tử Vân, Đại Bằng, Nhị Ngốc Tử cũng vọt tới, ý tứ rất rõ ròng, bọn họ không muốn an phận nữa mà muốn tiến vào Hư Thần giới.

"Tên thúi nhà ngươi, thấy không hả, lần này chúng ta săn bắt được rất nhiều con mồi, vài ngày tới không cần đi săn nữa, ngày mai nhất định phải dẫn chúng ta đi đấy!"

Đám Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao và những người lớn tuổi cũng xông tới, ánh mắt tràn ngập khát vọng, thậm chí tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng tới.

Nhóc Tỳ hài lòng, thu hoạch lần này rất lớn, khi ra ngoài thì cười khúc khích cũng chẳng nghe thấy câu hỏi của mọi người nữa.

"Tiểu ca ca, nói mau đi, trong đó vui không, chúng ta có thể đi được không?" Thanh Phong lay lay cánh tay của nó.

"Được rồi, sau này cả thôn chúng ta đi cũng không vấn đề, đương nhiên phải đạt đến Bàn Huyết Cảnh đã, nếu không cảm ứng của tinh thần không đủ mạnh thì không thể đến được thế giới kia." Nhóc Tỳ nói.

"Quá tốt, rốt cuộc cũng có thể nhìn thế giới bên ngoài đến tột cùng có hình dạng như thế nào. Thật sự vui quá đi mà, ta muốn tiến vào ngay bây giờ!"

"Không chờ được nữa rồi, vui quá đi, ta cũng muốn vào Hư Thần Giới ngay bây giờ, nhìn xem thử bên ngoài phồn hoa như thế nào!"

Cả đám thiếu niên hưng phấn kêu to, không ngừng lộn nhào, từ nhỏ họ đã sinh sống ở Đại Hoang, từ trước đến giờ chưa ra ngoài thế giới rộng lớn kia, cho nên rất muốn biết thế giới ấy như thế nào.

Cứ như chim nhỏ bị giam trong lồng, bây giờ lại có cơ hội giương cánh thẳng trời xanh, loại khát vọng và kích động này không thể tưởng tượng giải thích rõ được.

Đừng nói đến đám trẻ thơ la hét vui mừng kia, ngay cả đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao cũng nóng ran cả người, từng người từng người dùng sức nện mạnh lên trên ngực mình, không ngừng rống to, đã sớm kìm nén không được nữa rồi.

"A thúc, sau khi các thúc tiến vào thì không được làm loạn nhen, đừng có nhìn thấy chiến sủng của người ta mà cho là con mồi bên trong Đại Hoang đấy." Nhóc Tỳ nhắc nhở.

Thạch Phi Giao cười mắng: "Tên nhóc nhà ngươi, ta mà là người lỗ mãng hả, chắc chắn sẽ không hung tàn như ngươi đâu. Ta đã nghe Thanh Phong nói rồi, ở Bách Đoạn Sơn ngươi ăn sạch cả một vùng, những thiên tài của các dị tộc đều phải tránh xa ngươi."

"Kỳ thực, mọi người cũng không cần lo lắng, sau này nếu cháu rời đi thì sẽ mời hai người hộ pháp cho thôn chúng ta, nhờ họ chỉ điểm việc tu hành cho mọi người, và cũng để bảo vệ thôn ta luôn." Nhóc Tỳ nói.

Nó cùng với Tinh Bích đại gia và Điểu gia thảo luận hơn nửa ngày trời, chính là bàn về vấn đề này. Có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh đáp ứng chiếu cố những người trong thôn, đây chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi vừa rồi của nó, việc này khiến nó hoàn toàn yên tâm, không lo lắng gì nữa.

"Cháu đoạt được một ít bảo huyết của di chủng Thái Cổ, sau khi tiến vào Hư Thần Giới, tất cả mọi người đều có thể tiến hành gột rửa, tổng cộng có tới mười mấy bình lận."

Nhóc Tỳ đạt nhiều bảo huyết của di chủng Thái Cổ như vậy nhưng nó không cần dùng tới, bởi vì nó đã có chân huyết của Thôn Thiên Tước, Cùng Kỳ, với lại Liễu Thần sẽ gột rửa cho nó nữa.

Nó muốn tặng cho đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao một cơ hội lớn, cùng với đám người Nhị Mãnh, Đại Tráng nữa, bọn họ cũng đang thiếu loại gột rửa này.

Đêm đó, những người trong thôn ai nấy đều mất ngủ cả, bất kể là Đại Tráng, Bì Hầu, hay là những thanh niên trai tráng khác, vốn là khi những người này nằm xuống đều sẽ phát ra những tiếng ngáy vang trời thế nhưng đêm nay vui quá nên ngủ không được, cuối cùng bọn họ rời khỏi căn nhà đá của mình tụ tập lại với nhau chờ bình minh ló dạng.

Bọn họ quá vui mừng, cả đời đều chưa ra khỏi mảnh Đại Hoang này, chưa từng đi qua Cổ Quốc, như ếch ngồi đáy giếng, họ rất muốn đi ra nhìn thế giới bên ngoài.

Cuối cùng, mặt trời cũng đã mọc, ánh sáng chiếu rọi từ phương Đông xua tan đi đám sương mù, chiếu thẳng vào trong núi rừng, ánh sáng ấm áp chiếu lên thân mình của mọi người.

Cả đám người ăn như sói như hổ, nhanh chóng ăn hết bữa điểm tâm của mình, rồi tập họp thật nhanh trước cây liễu, đám trẻ con không ngừng gào thét, những người lớn cũng đi tới đi lui.

"Phương pháp mà cháu đã đưa mọi người phải nhớ kỹ, tập trung cao độ cảm ứng, chúng ta cùng nhau vào Hư Thần Giới." Nhóc Tỳ nói.

Đầu tiên, mọi người hành lễ với Liễu Thần, sau đó ngồi xếp bằng, nhanh chóng tĩnh tâm, cảm ứng Hư Thần giới.

Mà lúc này, cành non màu xanh của Liễu Thần phóng lên trời, xuyên thủng cả bầu trời xanh, mở ra một cánh cửa, phù văn lượn lờ, ánh chớp lấp lánh.

"Đi!"

Rốt cuộc, tinh thần của một nhóm người vọt lên cao, bước vào một vùng đất đai đầy xa lạ, xuất hiện ở trông phế tích.

"Không phải nơi này, phải tiến lên nữa!"

Nhóc Tỳ vội vàng lên tiếng, nhóm người này đang dõi mắt tìm kiếm bảo tàng trong phế tích, nhưng bị nó ngăn lại.

"Thần Vương tại thượng, ta không có nhìn lầm đấy chứ, đây cũng không phải là con đường bình thường mà là phá tan Hỗn Độn, tiến vào trong khu đất hoang của Chư Thần." Nhị Ngốc Tử lẩm bẩm, khiếp sợ không gì sánh nổi. Nguồn tại http://Trà Truyện

Cuối cùng, Nhóc Tỳ dẫn mọi người tiến vào trong một thông đạo màu vàng mênh mông, rồi xuất hiện ở Sơ Thủy Địa.

"Wow, quá thần kỳ, chúng ta đi ra từ thông đạo màu vàng kia, sao lại cứ như xuyên thấu hư không, cảm giác thật kỳ quái."

"Vui thiệt đó, có thể đi lại lần nữa không, ta vẫn chưa đã ghiền."

Đám người Bé chảy nước mũi, Bì Hầu và nhóm thiếu nên đều cảm thấy mới mẻ, nhìn cái gì cũng hiếu kỳ, hết hỏi rồi lại hỏi, khiến cho Nhóc Tỳ đau cả đầu.

"Trời ạ, có bảo bối, mau tóm lấy, đấy là bảo cốt." Một vài đứa nhỏ lên tiếng, dừng lại ở trước một táng đá lớn, nhìn chằm chằm vào bảo cốt nguyên thủy kia, gần như muốn động thủ rồi.

Sơ Thủy Địa có rất nhiều người, ai cũng biết Hùng Hài Tử xuất hiện lần nữa nên nhanh chóng chạy tới xem, mới sáng sớm mà đã tấp nập rồi. Lúc này thấy một đám thiếu niên có thái độ thư vậy thì mọi người ngẩn cả người, phong cách này sao quen thuộc quá vậy.

"Chuyện này.... Sao ta lại cảm thấy có cả đám Hùng Hài Tử vậy?" Có người nói thầm.

Ở trên tảng đá, Nhóc Tỳ gần như chịu không được nữa, đám bạn này nhảy nhót tưng bừng, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ và hiếu kỳ cả.

"Thật là nhiều người nhen, con mắt của ông lão kia sao lại phát ra ánh sáng lục vậy."

"Cô gái kia sao mặt mày lại hốc hác như vậy, trên trán còn có một con mắt nữa chớ, thật là tội, trời cao bất công với nàng quá."

Nhóc Tỳ đau cả đầu, ông lão có con mắt phát ra ánh sáng lục khẳng định là một sinh linh mạnh mẽ biến thành hình người, còn cô gái nơi mi tâm có con mắt dọc chính là một cường giả của tộc Ba Mắt.

"Đám lão già kia chẳng đứng đắn gì cả, bảy tám mươi tuổi rồi mà bắt hai người đẹp hầu hạ, thật là không biết xấu hổ." Bé chảy nước mũi nói.

Phía trước, có bàn ghế bằng đá, hai thiếu nữ đang bưng trà rót nước hầu hạ một đám lão già, hiển nhiên đây chính là một vài nhân vật trọng yếu của đại giáo.

"Hùng Hài tử đến đây, dẫn theo cả đám y như hắn vậy." Mọi người thán phục.

"Chín giao thú kéo một chiếc xe, trông rất tráng lệ và hiếm thấy, đó chính là bảo bối tốt nhen." Bì Hầu đẩy Nhóc Tỳ, nói: "Kia có phải là kẻ địch của ngươi không vậy, có nên cướp không đây?"

"Nơi đó có một người đẹp tóc tím đang cưỡi một con chim màu vàng, con chim đó gần giống với con hồi bữa chúng ta ăn đó, đừng nói là Kim Bằng nhen?"

...

Nhóc Tỳ quả thật chịu không nổi nữa rồi, thấy bọn chúng vui vẻ như vậy nên cũng không tiện cắt đứt, đành nhắm mắt dẫn mọi người đi tìm Tinh Bích đại gia và Điểu gia.

"Con chim trên người của ông lão này trông rất ngon."

"Con này nhỏ quá, ăn không no."

Mời vừa gặp mặt, đám thiếu niên đã bắt đầu thảo luận, cảm thấy thích thú với con chim ở trên bả vai của Điểu gia, đang suy đoán có phải là di chủng hay không.

"Tên nhóc này, ngươi đứng lại đó cho ta, giao cả một đám thế này cho chúng ta rồi không chịu trách nhiệm gì nữa, không phải làm cho chúng ta chết vì mệt sao hả?" Tinh Bích đại gia và Điểu gia gào thét phía sau, bọn họ cảm giác được, đám thiếu niên này vô cùng ngang bướng.

Nhưng mà, lúc này Nhóc Tỳ đã chạy mất dép, còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, sớm đã chẳng còn bóng dáng nữa.

Cũng còn may, đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao biết giữ bổn phận, không có quậy phá như đám trẻ này.

"Mấy người các ngươi cũng không tệ, rất thành thật." Điểu gia gật đầu.

Một đám đàn ông trưởng thành gãi gãi đầu, Thạch Lâm Hổ nhỏ giọng nói: "Lão gia tử, có thể dạy cho cúng ta một vài bảo thuật chớ."

"Nghe nói ngày là cao thủ tuyệt đỉnh, dạy cho chúng con một vài thần học cái thế đi, sau đó khi chúng con vô địch thiên hạ thì hai vị sư tôn cũng nở mày nở mặt khắp thế gian." Thạch Phi Giao cười nói.

"Đây mà gọi là thành thật?" Tinh Bích đại gia liếc xéo.

"Ta có nói gì đâu!" Điểu gia than hở, sau đó nhìn về phương xa hô lớn: "Tên nhóc kia, ngươi muốn đi đâu hả?"

Nhóc Tỳ đã mở ra thông đạo màu vàng, muốn ròi khỏi Sơ Thủy Địa.

"Ta muốn đi động thiên phúc địa cao cấp hơn, đi đánh hạ một giang sơn to lớn, các vị cứ chờ ta, một hai ngày nữa sẽ có tin tức, đến lúc đó sẽ đi cho hai người ngay." Nhóc Tỳ truyền âm.

Hào quang léo lên, nó từ từ biến mất trong thông đạo màu vàng.

Sơ Thủy Địa sôi trào, tất cả mọi người đều nghe thấy, Hùng Hài Tử muốn triển khai hành động chớp nhoáng, cơ bản không có vừa lòng chiến công ngày hôm qua, lại muốn khuấy lên những cơn sóng lớn vô biên.