Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1587: Thành công

Trước mắt, thân thể Thạch Hạo tả tơi, lần lượt bị đại đạo nghiền ép, thế nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, ứng phó toàn lực.

Giờ khắc này, Thạch Hạo đang từ từ khôi phục lại, xem đây như là sự tôi luyện hiếm thấy nhất.

Hắn tiến vào dị vực vẫn luôn muốn dùng đạo tắc hoàn chỉnh để tái tạo chân thân, hiện giờ mục tiêu này đã được thực hiện trong quá trình nhanh gọn.

Không sinh ra ở giới này nhưng vẫn muốn tu luyện thì rất khó được sự tán thành của vùng thế giới này, nói như thế, chỉ dựa vào cái này để mạnh mẽ lột xác thì cũng chỉ là một con đường chết thôi.

Mà ban đầu thân thể Thạch Hạo đã được tôi luyện bởi hoàng huyết ở Tiên Đài sơn, bắt đầu cuộc rèn luyện, hiện giờ lại được xây đắp lại bên trong lò Âm Dương, có thể nói, dần dần đã hoàn thành.

"Không hề đơn giản mà, chuẩn bị thành công rồi." Cô Dịch nói, tinh quang trong mắt bùng phát tựa như là bó đuốc nhìn chằm chằm vào trong hang đá.

"Ồ, những đứa trẻ khác cũng đạt được chỗ tốt không hề lớn, lắng nghe đại đạo, đang tái tạo lại chân thân lần nữa, thành tựu ngày sau chắc chắc không thể đoán trước được." Một vị Chí Tôn Đế tộc mỉm cười.

Lần này đều thành công viên mãn, có thể nói là cùng nhau chiến thắng.

Đám người Dư Vũ, Cô Hoành, Ổ Côn, Xích Mông Hoằng được từng luồng ánh sáng bắn trúng và chuyển động cùng vòng xoáy âm dương, thể nội mỗi người đều vang lên những tiếng răng rắc, họ đang tái tạo lại bảo thể.

Bọn họ sinh ra ở giới này nên đã trải qua những chuyện như vầy, thế nhưng lần này thì càng tiến sâu hơn, mạnh mẽ hơn trước đây nhiều!

Toàn bộ đều nhờ sự tồn tại của Hoang nên mới giúp bọn họ được hưởng lợi theo, thêm một lần kiểm nghiệm nữa.

Ngoài ra bọn họ cũng đang ngộ đạo, bên trong cơ thể xuất hiện rất nhiều vật mà trước đây khó lòng hiểu được, thu hoạch lần này quá lớn.

Dù là ai cũng được ánh sáng trật tự của đại đạo hoàn chỉnh bao trùm, đều đang rơi vào cảm ngộ đầy sâu sắc và kinh tâm động phách.

Thạch Hạo đang khôi lục lại, hắn cũng chẳng hề để ý tới mấy người kia, đây vốn là đại đạo của dị vực và hắn đang mài giũa và dựa vào đó để rèn luyện chân thân của mình, còn những người khác có thu hoạch như thế nào thì hắn cũng không ngăn cản.

Bởi vì, những người này sinh ra ở vùng thế giới này nên sự hòa hợp với đại đạo càng hơn xa hắn.

"Nếu như có thể rèn luyện ở trong thế giới này, đi khắp các cổ giới khác biệt nơi đây thì có lẽ sẽ có biến hóa không thể nào tưởng tượng nổi." Thạch Hạo suy nghĩ.

Dù rằng hiện tại hắn vẫn không có thoát khỏi tình thế nguy cấp, thế nhưng trong lòng vẫn có một vài suy nghĩ như thế.

Bên kia cửu Thiên thì xem như là một vùng thế giới thiếu khuyết, mà bên này lại là một thế giới rộng lớn hoàn chỉnh, hiện giờ hắn đều đã trải nghiệm cả.

Thiên địa có thể biến đổi thế nhưng bản thân lại trường tồn, trong lòng Thạch Hạo dấy lên xúc động mạnh!

"Thế giới rộng lớn hoàn chỉnh cũng có thể sẽ có một ngày trở nên tàn tạ thậm chí là hủy diệt, ví dụ như cửu Thiên thập Địa, nếu như nhận được đạo của Trời thì khi sinh sống ở trong thế giới ấy sẽ nhận được rất nhiều vấn đề."

Thời khắc này, Thạch Hạo ý thức rõ ràng, bản thân sẽ trường tồn còn vạn vật trời cao cũng sẽ có ngày tan vỡ, như muốn bản thân bất diệt thì cần phải hỏi chính trên người mình.

Lấy thân làm hạt giống!

Lúc này, hắn càng cảm nhận sâu sắc hơn thứ gì mới là quan trọng nhất, dù cho hiện tại hắn đang ở dị vực, sắp sửa thành công khi đang tiếp nhận sự gột rửa, xây dựng lại chân thân, thế nhưng hắn cũng không hề kích động như thế.

"Phải tự hỏi chính bản thân mình!"

Vào lúc này, tình hình của Thạch Hạo càng ngày càng tốt, lò Âm Dương nổ vang bảo vệ tất cả mọi người bên trong, hai khí âm dương được phóng thích đảm bảo bọn họ an toàn lột xác.

Thạch Hạo cẩn thận thử nghiệm, nơi mi tâm đã rạn nứt giờ đã được chữa trị, nguyên thần vững chắc, xương sọ lấp lánh, khắp nơi từ trên xuống dưới đều đã tiếp nhận lấy sự rèn luyện.

Về sau, sức mạnh quy tắc tựa như không còn cuồng bạo như thế nữa, sẽ không đả thương thân thể nữa.

"Quy tắc chư thiên đã thối lui, sắp tản đi rồi." Ngoài hang có người thầm than, đại đạo buông xuống và tạo nên cảnh tượng dọa người, không thể tồn tại mãi được.

Cơ duyên như thế này cũng chỉ tạm thời mà thôi, những người bên trong lò có thể tìm hiểu được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, ít nhất, có thể hoàn thành việc xây dựng lại chân thân là tốt lắm rồi, là một tạo hóa.

"Xoẹt!"

Bỗng nhiên Thạch Hạo cảm nhận được nguy cơ, có người trong lò muốn ra tay với hắn, có khí thế khó tả nào đó đang được dẫn dắt và muốn tìm hiểu bí mật trong cơ thể hắn.

"Hả?" Ngoài hang, cường giả Cô tộc Cô Dịch chợt trầm sắc xuống, tiếp đó là quay đầu nhìn về phía một vị Chí Tôn của Đế tộc, nói: "Có người mang tới pháp chỉ Bất hủ à?"

Bên trong lò chợt có người lấy ra tờ pháp chỉ thần bí, sau đó lần nữa khống chế lò cổ và tiếp tục vận chuyển nó.

Chiếc lò này vô cùng thần bí, người bình thường làm sao có thể điều khiển được chứ?

Thế nhưng, Đế tộc rất phi phàm, tiếp xúc với rất nhiều bí bảo cho nên đã có Bất hủ khắc xuống tấm pháp chỉ hòng tiếp tục điều khiển lò Âm Dương.

Mà lần này, mục tiêu nhằm vào của chiếc lò vẫn là Hoang, thế nhưng cũng chẳng hề êm dịu gì cả mà rất bá đạo, mạnh mẽ cướp lấy hàng loạt các vết tích đại đạo trong cơ thể của hắn.

"Nghe nói tên tiếu bối này hơi hơi bất phàm, đã thành công với việc lấy thân làm hạt giống, vậy sao không nhìn thử xem rõ ràng đôi chút?" Bên ngoài khe núi chợt có một vị Chí Tôn Đế tộc lên tiếng nói.

"Cũng được." Những người khác gật đầu.

Cô Dịch nghe thấy vậy thì sắc mặt chợt lạnh, nói: " Đây là chí bảo của tộc ta, thế nhưng, ta cũng muốn tiếp tục xem thử thế nào."

Hắn gật đầu, cũng không tỏ vẻ gì cả.

Ầm!

Hai khí âm dương khóa chặt lấy Thạch Hạo, muốn hiểu rõ toàn bộ bí mật về lấy thân làm chủng của hắn.

"Ha ha... ngắt lấy pháp môn chư thiên, hoàn thiện con đường bản thân của chúng ta!" Dư Vũ cười lớn, pháp chỉ đó chính là do hắn mang vào.

Trên thực tế, vừa nãy Xích Mộng Hoằng cũng muốn động thủ, muốn thừa cơ đánh giết Hoang, hắn còn trực tiếp hơn cả Dư Vũ.

Cũng có người mang theo ý lạnh muốn ra tay, thế nhưng lúc này đều dừng lại cả, bọn họ muốn hiểu rõ những bí mật trong cơ thể Thạch Hạo.

"Vù!"

Thân lò chấn động, ban đầu còn vang lên thần âm đại đạo thế nhưng vào lúc cuối cùng thì bên trong lò lại cuồn cuộn chùm sáng khiến ai nấy cũng khiếp sợ vô cùng, tiếp đó mỗi một người đều bị tê liệt, cảnh tượng chấn động lòng người.

"Không!"

Bên ngoài hang đá, một nhóm cao thủ đều sợ hãi tới biến sắc mặt.

Boong!

Ngay sau đó thì nắp lò bay vút lên bởi Chí Tôn ra tay, bọn họ nhanh chóng lao tới cứu viện.

Vài người rớt ra từ trong lò, thân thể của toàn bộ đều tả tơi thậm chí còn gãy nát, người người đầy máu tươi, vô cùng thê thảm, ai cũng chịu phải trọng thương.

Mỗi một người đều trải qua hồi đại kiếp nạn, thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng bên trong.

"Tại sao lại như thế?" Có người gầm nhẹ, nếu như xảy ra vấn đề gì đó thì nhóm được gọi là sáu tiểu Đế này sẽ trở thành bụi mù, chẳng còn sót lại thứ gì.

"Lò Âm Dương có sinh mệnh, nó không muốn bị pháp chỉ trói buộc. Ngoài ra, nó cũng không phải là vạn năng..." Cô Dịch nói.

Hắn chỉ nói ra một phần sự thật mà thôi, lò Âm Dương có ý chí riêng của chính mình, dù cho pháp chỉ của Bất hủ có xuất hiện và muốn điều khiển nó thì cũng không được, nó sẽ chống lại.

Có thể thấy được, tờ pháp chỉ kia đã vỡ nát.

Ngoài ra, Dư Vũ sớm đã đứt thành hai đoạn, thương thế nặng nhất.

Còn có một chút chuyện nữa mà Cô Dịch không nói ra, bởi vì cũng không cần thiết phải nói rõ bí mật của lò Âm Dương cho đám người này.

Lò Âm Dương được rèn đúc ở bên cửu Thiên thế nhưng lại cư trú một thời gian dài bên giới này, đều rất quen thuộc với đạo tắc của hai vùng thiên địa này, cho nên có thể diễn dịch, có thể phân tích một hai.

Mà thiếu niên kia tuy rằng lúc này rất yếu ớt, vẫn chưa trưởng thành, thế nhưng hắn lại lấy thân làm hạt giống, hạt giống đã hình thành nên khác xa với tất cả mọi người, cho nên không thể hiểu rõ được.

Trừ phi lò Âm Dương bao trùm và tìm hiểu hắn trong năm tháng dài đằng đẵng thì mới có thể hiểu rõ được.

"Vậy cũng đủ rồi, đám người này đã cùng nhau rèn luyện với Hoang, đều đã lần nữa xây dựng lại chân thân, mạnh mẽ hơn trước đây nhiều và đạt được chỗ tốt không hề nhỏ." Cô Dịch nói.

Chí Tôn tiến vào trong khe núi rồi lần lượt kiểm tra hậu bối của mình, sợ sẽ lưu lại vết thương đại đạo không thể chữa trị nào đó.

"Cũng may là có thể chữa trị được." Có người thở dài.

Thạch Hạo đứng dậy, đã nhiều ngày trôi qua và rốt cuộc hắn đã không còn nằm trong trạng thái tàn phế nữa, đã có thể điều khiển được thân thể, dù cho vẫn còn thương tích đồng thời cũng không hề nhẹ, thế nhưng cảm giác này vẫn là tốt nhất.

Hoàn toàn chính xác, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ trước nay chưa từng có, mạnh mẽ hơn trước nhiều, rất nhiều!