Chiến dịch này, Mạnh Thiên Chính đã bắn hạ Chí Tôn, bắt sống Đế tộc, đánh đâu thắng đó, thần uy mênh mông khiến tất cả mọi hoan hô không ngớt.
Đế quan sôi trào!
Sau khi bọn họ trở lại trong thành thì cũng không biết có bao nhiêu người xông lại, tất cả đều hoan hô, đều hú hét, thần sắc kích động, thậm chí có người còn chảy cả nước mắt.
Bởi vì, trận chiến này chẳng hề nhẹ nhàng chút nào, vả lại còn đại thắng như thế, trong những cuộc chiến đấu trước đây bọn họ đã không biết ăn bao nhiêu thiệt thòi lớn rồi.
Từ cổ chí kim đã có rất nhiều anh tài của Đế quan chết đi, đều là nhân vật truyền kỳ của các tộc, nhưng đều kết thúc trong sự ảm đạm, dù cho Chí Tôn cũng từng bỏ mạng qua.
Ngày hôm nay, Mạnh Thiên Chính đã chém giết nên phong độ tuyệt thế, miễn cưỡng bức lui trăm vạn sinh linh, quét ngang vạn quân, thần uy hiển hách khuấy động lòng người!
Trong thành, toàn bộ đường xá đều chật ních sinh linh, sau khi bọn họ nghe tin thì đều lao tới và chờ đợi ở nơi này, chờ đại quân trở về.
Lần này, những cao thủ các tộc có can đảm rời thành tham chiến đều cảm nhận được hào quang, cưỡi bên trên dã thú, ngẩng cao đầu quét nhìn, bọn họ cũng kích động không kém.
Vốn cho rằng những người này làm như vậy sẽ là đi chịu chết, cùng chôn vùi với Mạnh Thiên Chính, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới mạng sống, nhưng ai lại nghĩ rằng, cuối cùng lại vẻ vang trở về.
Bao nhiêu năm rồi chứ, mỗi lần chiến đấu là mỗi lần thương vong khiến trong thành đau buồn, mà lần này tình thế cũng vẫn rất nghiêm trọng, thế nhưng kết quả lai huy hoàng như vậy, đã vượt qua dự liệu của mọi người.
"Mạnh tiền bối thần uy cái thế!"
Những lời này đều được phát ra từ tận đáy lòng, chỉ vì sự uất ức trong nhiều năm đã được phát tiết ngay ngày hôm nay, đã chém giết Chí Tôn dị vực, bắt Đế tộc làm tù binh, đây là công lao kinh thiên.
"Chiến thần!" Cũng không biết ai là người hô đầu tiên thế nhưng rất nhiều người sau đó đồng loạt hô vang, thanh âm rung động cả thiên địa, vang vọng cả Đế thành.
Sắc mặt của Kim thái quân lạnh lùng, bà ta chống gậy đứng đó, phía sau là đám người thuộc Kim gia, tất cả đều im lặng không hề mở miệng, đều câm như hến.
Chiến dịch này, Mạnh Thiên Chính đã chém giết nên uy phong như vậy, nếu như so sánh với thái độ mà Kim thái quân thể hiện với dị vực, hoàn toàn là hai thái cực.
Rất nhiều người đều ý thức được nên khẽ liếc nhìn tới.
Trước đây không lâu, Kim thái quân giao ra Hoang, đẩy hắn vào trong tay dị vực, cứ thế một đi không trở lại
Lúc này nghĩ lại thì rất nhiều người xấu hổ và thầm thở dài, Hoang đã lập xuống một chiến công hiển hách, đã chém giết cả hàng ngàn địch thủ, kết quả lại có một kết cục như thế.
Sau khi nghĩ lại thì bọn họ rất muốn gào lớn, quá đáng tiếc, cứ thế đẩy Hoang rời xa!
Sắc mặt của từng người thuộc Kim gia đều rất khó coi, lúc này đều được mọi người chú ý, nhưng cũng chẳng hề có chút hào quang nào mà ngược lại, mặt mày bỏng rát, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vương gia, Đỗ gia, Tỳ Hưu đều lúng túng, trước kia bọn họ vẫn luôn ủng hộ Kim thái quân, thế nhưng ai lại nghĩ rằng, cục diện sẽ như vậy chứ.
"Bọn ngươi còn không mau lùi lại, tất cả đều tụ tập ở đây thì còn hình dáng gì nữa chứ!" Kim thái quân hét lớn.
"Mạnh tiền bối đã đại thắng trở về, chúng ta đang ăn mừng thôi!"
Làm cho đội ngũ Kim gia không ngờ tới chính là, lại có người dám chống đối và phản bác bọn họ như vậy.
Ầm!
Lúc này, Mạnh Thiên Chính tiếp nhận một chiếc đầu lâu dính đầy máu tươi từ trong tay của Thanh Mộc lão nhân rồi ném về phía tổ đàn, nơi ấy là nơi thờ cúng anh linh!
Tình cảnh này lần nữa gợi ra sự chấn động, rất nhiều người hò hét, có rất nhiều tiên hiền đã chết trận qua các đời, có người rất là kinh diễm nhưng lại chết sớm.
Và, có không ít người đời sau của bọn họ tới nơi đây, như trước là để bảo vệ Đế quan, không ngừng đại chiến quanh năm.
Thân là con cháu của bọn họ tất nhiên sẽ có một luồng tinh lực đầy mãnh liệt đang gào thét, âm thanh của bọn họ run rẩy khó mà kiềm chế được, thậm chí còn có người nghẹn ngào cả lên.
Mạnh Thiên Chính đã rửa nhục cho các anh linh các đời, đã giết chết Chí Tôn, cầm đầu lâu Đế tộc, dùng đời sau của Vương Bất hủ để cúng tế cho bọn họ, tất nhiên sẽ khiến người nơi đây vô cùng xúc động, huyết dịch sục sôi.
"Xin cảm ơn Mạnh tiền bối!" Có người la lớn.
Có thể nói, vào lúc này toàn bộ mọi người đều nghiêng về phía Mạnh Thiên Chính, tất cả mọi người đều thầm khen hắn.
"Tiếc... cho Hoang thật!" Vào lúc này, Mạnh Thiên Chính nói ra những lời như vậy, mang theo tiếc nuối, mang theo tức giận, lời nói lạnh lẽo nhìn về phía Kim thái quân.
Khi nghe được mấy câu này thì tu sĩ các tộc lại càng giận dữ và xấu hổ hơn, nếu như bọn họ toàn lực ngăn cản, liều chết phản đối thì khả năng sẽ không như vậy.
Ai cũng biết, Hoang đã lập xuống công lao bằng trời, chiếc rương gỗ kia rất quan trọng, là thứ mà ngay cả Vương Bất hủ cũng thèm khát, thế nhưng kết cục của hắn lại bi thảm như vậy.
Tới bên dị vực thì hắn sẽ có kết quả tốt hay sao, phỏng chừng, rất nhiều đại tộc sẽ không bỏ qua cho hắn, dù sao hắn đã giết quá nhiều cường giả của dị vực.
Đồng thời, lúc ở bên ngoài Đế quan thì mọi người cũng đã thấy được, các tộc dị vực dồn dập ra tay với hắn, thậm chí trong nháy mắt còn bị một vị Chí Tôn giam cầm, dùng chiến mâu của một tên lính đâm xuyên lồng ngực, máu tươi đầm đìa vãi khắp chiến trường.
Một màn ấy đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, Hoang không hề cúi đầu, vẫn đứng thẳng hiên ngang; quật cường và cứng rắn như hắn thì khi tới dị vực sẽ có kết quả tốt ư?
Kim thái quân mở lời, nói: "Chúng ta đều biết, Vương Bất hủ có thể qua đây, thế nhưng có xông Thiên uyên hay không thì cũng chỉ là năm năm mà thôi, ai cũng không dám bảo đảm. Hoang, đúng là đáng tiếc thật, Đế quan đã phụ hắn, thế nhưng sinh tử của hắn lại có thể đổi lấy năm trăm năm thời gian hòa bình cho Đế quan!"
Mạnh Thiên Chính ho khan, khóe miệng rỉ máu, chiến y hoàng kim trên người tuy rằng rất hừng hực thế nhưng sắc mặt của hắn lại tái nhợt không thôi.
Thân thể của hắn lung lay như sắp ngã, sắc mặt càng thêm thiếu đi màu máu, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi gần như ngã ầm xuống mặt đất.
"Mạnh tiền bối!" Rất nhiều người hét lên đầy sợ hãi, ai cũng lo lắng cho hắn cả.
Mọi người ý thức được, Mạnh Thiên Chính bắn giết Chí Tôn, bắt sống Đế tộc cũng không phải là việc dễ dàng gì, mà phải trả cái giá cực kỳ lớn, hiện tại thương thế đã phát tác.
Trong mắt của Kim thái quân lóe lên tinh quang, bà ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói: "Ta thà rằng mang tiếng xấu cũng phải bảo vệ bằng được Đế quan, bảo vệ nó yên tĩnh trong năm trăm năm!"
Ầm!
Một lát sau, cả người Mạnh Thiên Chính phát sáng, dù cho đang bị trọng thương thế nhưng huyết dịch vẫn cuồn cuộn, mày kiếm của hắn dựng đứng nổi giận đùng đùng, hắn đẩy Thanh Mộc lão nhân đang đỡ mình ra rồi bước từng bước tiến về phía trước.
Hắn như là một con sư tử cuồng nộ, giáp trụ tả nơi mang theo máu tươi phát sinh ánh sáng chói mắt tới tận trời cao.
Mái tóc vốn đen dài lúc này cũng đã nhuộm thành màu vàng, từng sợi óng ánh mang theo sương máu, hắn nhanh chân bước tới với khí thế mạnh mẽ như thời đỉnh phong.
"Mạnh Thiên Chính, ngươi muốn làm cái gì hả?!" Kim thái quân quát lớn, thân thể bà ta căng cứng, cương khí dâng trào, quy tắc đại đạo vờn quanh, con ngươi đầy lạnh lẽo.
"Sinh linh ở cái chỗ mà ngươi nói, sau năm trăm năm nữa sẽ tới Biên Hoang này?" Mạnh Thiên Chính lạnh giọng hỏi, toàn bộ mái tóc đều dựng ngược hết cả lên.
Tất cả mọi người đều biết, hắn thật sự đã nổi giận, dù cho đối mặt với đại quân dị vực thì cũng chưa từng như vậy, ánh mắt hắn gần như đỏ bừng lạnh lùng nhìn Kim thái quân.
"Kim gia ta là muốn bảo vệ Đế quan, không tiếc hao phí năm tháng dài đằng đẵng để tìm kiếm khắp thiên hạ, là phải bỏ ra một cái giá cực lớn mới tra ra được!" Kim thái quân đáp.
"Để bảo vệ Đế quan là có thể bán luôn những anh kiệt có công?" Đại trưởng lão quát mắng, gương mặt anh tuấn trẻ tuổi ngập tràn ý lạnh mang theo sát khí ngập trời.
Bên ngoài cơ thể hắn hừng hực ngọn lửa vàng óng, tựa như là một vị Chiến thần dục hỏa trọng sinh, khí tức đè ép Đế quan, ép thẳng về phía Kim thái quân, quát lớn: "Ta còn rõ hơn cả ngươi nữa, muốn để sinh linh ở chỗ đó xuất hiện thì cũng chẳng phải là vấn đề năm trăm năm gì kia, cái giá mà ngươi nói đã đánh đổi cực lớn ấy cũng chỉ tra ra được những chuyện này?"
Những lời này chấn động toàn bộ mọi người, cái gọi là chờ năm trăm năm thật sự không phải ư? Một đám người ngây dại như rơi vào hầm băng.
"Sinh linh nơi ấy, muốn nhìn thấy chính là dũng khí, là quyết tâm của chúng ta chống lại dị vực, chỉ có tự chúng ta tận lực, huyết chiến tới cùng, thậm chí sơn cùng thủy tận thì bọn họ mới xuất hiện!" Mạnh Thiên Chính quát.
Hắn tựa như là một vị Chiến tiên quát mắng thế gian, Đế quan cũng hò reo theo, khiến sắc mặt của rất nhiều người trắng bệch, tim mật như muốn vỡ nát.
Cũng may là, tuy rằng hắn đang tức giận nhưng vẫn khống chế, chưa từng tổn thương tới mọi người, nếu không hậu quả khó mà lường được.
"Ngươi đang nói bậy bạy gì đó hả, là muốn kích thích sĩ khí, cố ý gạt bỏ đi công lao của Kim gia ta, toàn bộ đều xuất phát từ tư tâm cả!"
"Ngươi có công lao gì hả? Việc tốt không đủ, việc xấu có thừa, khiến tâm người khác phải nguội lạnh!" Mạnh Thiên Chính quát mắng, ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ nổi giận tới mức này.
Ầm!
Một lát sau, Mạnh Thiên Chính xuất thủ công kích về trước.
"Quả nhiên là ngươi muốn như vậy, để đạt được cái gọi là 'làm nguội lạnh tâm của các tộc' nên mới nhằm vào ta như thế." Kim thái quân trách mắng.
"Công lớn chưa lập mà còn dám tranh công của người khác cho bản thân? Không biết liêm sỉ!" Mạnh Thiên Chính vung ra một bàn tay che kín cả bầu trời.
Tất cả mọi người thuộc Kim hệ đều run rẩy, âm thanh bụp bụp vang lên không dứt, bọn họ đều tê liệt nằm xụi lơ trên mặt đất, cơ bản không thể nào đứng dậy nổi.
Dù cho Kim thái quân đã phóng thích ra ánh sáng thần thánh chiếu khắp bọn họ thì cũng không tạo nên tác dụng gì, những người này tựa như rơi vào hầm băng, rơi xuống địa ngục, nơm nớp lo sợ.
Ầm!
Kim thái quân lấy ra một món cổ bảo, đó là một chiếc Tử Kim giản, nó mang theo khí hỗn độn đánh thẳng về phía Mạnh Thiên Chính hòng ngăn chặn bàn tay lớn kia.
"Boong!'
Mạnh Thiên Chính vẫn chưa hề tránh lui, lấy cứng đối cứng, trong tiếng vang chói tai đã đánh thẳng lên trên Tử Kim giản và đánh văng binh khí Chí Tôn này.
Kim thái quân cảm thấy lạnh lẽo, đây là binh khí thành đạo của bà, chắc chắn không hủy, bên trong ẩn chứa rất nhiều tiên kim thế nhưng lúc này lại bị đánh văng như thế.
"Mạnh Thiên Chính, ngươi muốn làm phản à?" Kim thái quân quát lớn.
"Hình như bà có thói quen sai khiến người khác thì phải, phản hay không phản là do bà quyết định hả? Chớ xem mình là người quan trọng." Nơi xa xa, Thiên Giác nghĩ hét toáng lên.
Ngay cả đám Thanh Y, Thái Âm ngọc thỏ, Trường Cung Diễn cũng đều nắm chặt nắm đấm, rất mong đại trưởng lão phát uy bắt lấy Kim thái quân.
Ầm!
Đại trưởng lão cũng chưa hề để người ta thất vọng, hắn quá mạnh mẽ, thần dũng không gì sánh được, vận dụng Bất Diệt kinh, hai bàn tay không gì không xuyên thủng kia đâm vút qua màn ánh sáng bằng bảo thuật của đối phương, sau đó là lao thẳng tới gần.
"Giết cho ta!" Kim thái quân khẽ quát rồi phun một ngụm máu lên trên Tử Kim giản, khống chế binh khí thành đạo giết địch.
Nhưng mà, lát sau con ngươi của bà ta nhanh chóng trợn to, bàn tay của Mạnh Thiên Chính phát ra ánh sáng kỳ lạ, vận chuyển Bất Diệt kinh tới cực hạn và ngưng kết thành một ký hiệu đáng sợ.
Răng rắc!
Đòn đánh này vô cùng bá đạo, mạnh mẽ tuyệt đối, bàn tay kia đã cắt đứt binh khí có trộn lượng lớn tiên kim, cái được gọi là Chí Tôn giản kia đã bị đánh vỡ.
Rầm!
Cùng lúc đó, đại trưởng lão giết thẳng tới gần, không hề có trấn áp ngay lập tức mà vung tay áo, bốp, một cái bạt tai vang dội in hằn lên trên mặt của Kim thái quân.