Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1520: Vùng đất Luân Hồi

Âm thanh này truyền đến từ đâu vậy? Ban đầu là văng vẳng, sau đó đột ngột chát chúa đến nỗi thủng cả tai.

Chẳng lẽ Ao Luân Hồi còn có bí ẩn khác hay sao? Thạch Hạo đứng dưới đáy hồ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu tìm tòi cẩn thận.

Trong khi đó, Hoàng Kim sư tử lại vô cùng uể oải, mệt mỏi. Vốn dĩ khả năng của nó vẫn chưa đủ để tiến xuống đáy hồ, nhưng nhờ vào truyền thừa của dòng dõi Cổ Tăng nên con sư tử này mới được che chở để có thể xuất hiện tại nơi đây. Thế nhưng mà, hiện tại nó bị thương rất nặng, mặc dù vô cùng hòa hợp với không gian hiện tại nhưng trạng thái của nó cũng khốn đốn vô cùng.

Thạch Hạo tạo ra một bức màn ánh sáng để bảo vệ tính mạng nó.

"Ở dưới đất!"

Thạch Hạo tin chắc nguồn gốc của âm thanh kia đến từ phía dưới của bãi xương nơi đáy hồ.

Bởi vì, âm thanh đó càng lúc càng rõ ràng, có thể phân biệt được, không còn mơ hồ như lúc ban đầu nữa.

Điều này làm hắn chần chờ trong giây lát. Có rất nhiều xương khô nơi đáy hồ. Tất cả những bộ xương ấy đều đến từ những vị cao tăng đức cao vọng trọng bên trong dòng dõi Cổ Tăng lưu lại sau khi viên tịch, chẳng lẽ hắn buộc phải động chạm đến di thể của những vị ấy sao?

Bên trong đống này có bộ xương cốt màu vàng, khả năng là do Tiên tăng lưu lại!

Cuối cùng, Thạch Hạo vẫn quyết định ra tay. Hắn đã từng nếm trải Mười tám đập cổ Phật, chịu đựng những tăng cốt này đánh lên thân thể nên hiện tại chẳng cảm thấy bất cứ áp lực nào trong lòng.

Hoàng Kim sư tử bị ép phải tiến về trước hòng di dời đống tăng cốt này, mục đích là mở ra một con đường.

Nơi đây cần phải tích lũy trong bao lâu? Thạch Hạo khiếp sợ phát hiện, dù đào sâu xuống tầm trăm trượng thì cũng đều là tăng cốt nên khiến hắn cảm thấy hoang mang.

Cuối cùng, khi đạt đến độ sâu một trăm lẻ tám trượng, hắn đã thấy đáy.

Bên dưới là một quần thể hang đá, trong đó có các động nhỏ thông với nhau, lít nha lít nhít như một tổ ong.

Cộc! Cộc! Cộc!

Bỗng nhiên, âm thanh giống như tiếng bước chân vang lên từ trong lòng đất.

Âm thanh đó xuất hiện rất đột ngột làm thần kinh của Thạch Hạo căng thẳng lên. Trong lòng đất này vẫn là khu vực có nước hồ chảy xuôi, cớ sao lại có âm thanh cổ quái truyền tới?

Hoàng Kim sư tử giật mình hoảng hốt, chẳng lẽ còn sinh linh nào khác tồn tại nơi lòng đất thế này sao?

Loảng xoảng!

Đó là tiếng vang của gông cùm đi kèm là âm thanh của xích sắt, tựa như được truyền tới từ nơi sâu bên dưới nền đất đầy trống trải, khiến người khác kinh sợ không thôi.

Sao lại như vậy chứ, âm thanh này phảng phất nối liền với địa ngục, sinh linh bị xích chặt đầy đáng sợ kia đang từng bước đi tới và chuẩn bị xuất hiện nơi này.

"Đi trước dẫn đường!" Thạch Hạo đẩy Hoàng Kim sư tử một cái, để nó tiến vào sâu bên trong hang động dưới lòng đất này.

Chuyện lạ như thế này lại xảy ra bên dưới lòng Ao Luân Hồi đã nằm ngoài dự đoán của Thạch Hạo.

Có rất nhiều hang động nối liền với nhau tại quần thể hang đá này.

Đột nhiên, cả bộ lông vàng óng ánh của Hoàng Kim sư tử đều dựng đứng lên, bồng bềnh động đậy tựa như gặp phải một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Chẳng bao lâu sau, Thạch Hạo trông thấy hình ảnh tại một ngóc ngách bên dưới hang động. Trong lòng đất tối tăm, có một đội ngũ tỏa ra tử khí âm u, không có sinh cơ, thân mang gông xiềng đang mơ hồ di chuyển từ một nơi nào đó đi ngang qua nơi này.

"Là xác ướp cổ, hay là âm binh đây?" Thạch Hạo cảm giác chấn động trong lòng.

Hoặc cũng có thể nói, đó là Táng sĩ, bọn họ đi tới một nơi không biết nào đó để tiến vào Mai Táng vực?

Tiếng vang của xiềng xích nghe vô cùng chói tai trong bóng tối. Xích sắt tỏa ra từng tia sáng lạnh lẽo, giống như người chết mượn đường giữa chốn u minh, lại trùng hợp dạo ngang nơi này.

Chuyện này thật lạ lùng mà!

Thạch Hạo đề phòng, quan sát chằm chằm, chỉ đáng tiếc là ngõ động đó không quá rộng nên đội ngũ nhanh chóng biến mất ở góc khuất cuối hang động.

"Đuổi theo!"

Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Thạch Hạo nói xong liền đẩy Hoàng Kim sư tử một cái, bảo nó đi trước dẫn đường.

"Ngươi... điên rồi!" Hoàng Kim sư tử rõ ràng không muốn làm thế. Dưới cái nhìn của nó, nơi này quá tà dị, một là đi thông Táng giới, hai là dẫn đến địa ngục. Giờ hai người đuổi theo khác gì đâm đầu vào chỗ chết?

Thạch Hạo chỉ lạnh lùng nhìn nó, sau đó lập tực ép buộc nó tiến bước. Con sử tử này cuối cùng vẫn phải dùng dằng bước đi, vì nó không muốn chết, không muốn mất mạng một cách uất ức như thế.

Nửa canh giờ sau, từ cảm giác hoảng sợ ban đầu thì Hoàng Kim sư tử đã chết lặng mất hết cảm giác, bởi vì nó cảm thấy bản thân đã tiến vào trong địa ngục, nhìn thấy được rất nhiều đội ngũ.

Những sinh linh này đều mang xiềng xích trên thân, không ngừng di chuyển bên trong hang cổ này để đi tới một nơi nào đó.

"Có phải đây là âm binh mượn đường hay không?" Hoàng Kim sư tử cảm giác sợ hãi vô cùng.

Thạch Hạo vẫn không nói gì, bám sát theo sau, thậm chí trên đường còn vòng qua một vài đội ngũ khác, tiến về phía trước để chờ đợi và tiện bề quan sát cẩn thận.

"Hả?" Ngay sau đó thì hắn ngạc nhiên và cảm thấy khó mà tin được, bởi vì hắn nhìn thấy được một con cổ thú vô cùng khổng lồ và quen mắt.

Đây chính là một con thiên thú mà hắn từng gặp trong rừng rậm Thiên Thú mà. Tại sao nó lại chạy đến nơi này nhỉ?

"Là Duẫn Thác đại nhân sao?" Ngay lúc này, Hoàng Kim sư tử cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhìn chằm chằm về một hướng, trông về một ông lão nọ.

Nó cũng nhận ra một người bên trong những đội ngũ đó. Kẻ ấy chính là một trong các vị đại tu sĩ tham gia vào nhóm săn bắn Thạch Hạo lần này. Hiện tại, hắn ta lại đứng trong một nhánh của bầy âm binh kia, dáng vẻ âm u đầy tử khí, bước đều về phía trước.

Thạch Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ không kém, lúc nhìn về phía trước thì hắn cũng nhận ra được người ấy, người được gọi là Duẫn Thác kia từng truy sát hắn, vậy tại sao lại ở chỗ này?

Đáng lý ra, con cổ thú kia gào to một tiếng đã khiến cho tất cả những sinh linh ở đây đều nổ tung, hoàn toàn mất mạng, hình thần đều vỡ nát.

Còn về những tên đại tu sĩ trốn vào Ao Luân Hồi kia, những kẻ may mắn sống sót đều bị Thạch Hạo ra tay sát hại, hài cốt tan biến rồi mà.

"Thật là kỳ quái!" Thạch Hạo ngỡ ngàng.

Trên con đường sau đó thì bọn họ lại nhận ra thêm kẻ nữa, đồng thời thấy càng nhiều thiên thú hơn, tất cả hẳn là những sinh vật bên trong khu rừng rậm thượng cổ.

Cuối cùng, tại khu vực sau cuối của hang động, Thạch Hạo nhìn thấy mấy cánh cửa đá khổng lồ, không hơn không kém có sáu cánh cửa!

Trong khi đó, những đội ngũ kia lại tụ tập một chỗ tại đấy, không chịu đi tiếp, dường như là đang chờ đợi một điều gì đó.

Một giây sau, Thạch Hạo chợt nhớ đến một thanh âm cao vút từng vang lên: Vùng đất Luân Hồi, mở ra đạo môn!

Chẳng lẽ địa phương mà giọng nói kia nhắc đến chính là nơi này sao?

Dù là hắn hay Hoàng Kim sư tử đều trưng ra một bộ mặt đầy kinh ngạc. Phải chăng hiện tượng trước mắt chính là Luân Hồi? Có phải những sinh linh đã chết kia sắp bị đưa đi đầu thai?

Đột nhiên, sắc mặt của Thạch Hạo trở nên cứng đờ. Hắn thấy một bóng dáng quen thuộc trước những cánh cửa đá. Đó chính là Thiên Thử, một sinh linh từng đuổi giết hắn khi vừa bước chân vào rừng rậm Thiên Thú.

Hắn nhớ rất rõ, con thiên thú này từng bị một nhành cổ thụ khô héo thần bí đâm xuyên, cuối cùng nó cầu xin và tụng niệm một đoạn thần chú nào đó để được đi luân hồi.

Bên cạnh đó, Thạch Hào còn thấy nó mơ hồ rơi vào trong Ao Luân Hồi.

"Thì ra... là nó đến đây."

Những sinh linh này xuống đây bằng cách nào? Nên biết, Thạch Hạo luôn quanh quẩn bên trên khu vực tăng cốt kia, thế nhưng những sinh linh này tựa như có thể né tránh được hắn và Hoàng Kim sư tử, cứ thế xuất hiện trực tiếp ngay trong hang động này.

"Chẳng lẽ nói, sau tiếng gầm của con cổ thú ấy thì rừng rậm Thiên Thú đã bị phá hủy hơn một nửa, hàng loạt thiên thú cũng như một phần đại tu sĩ của dị vực nằm ở trong khu vực này đều bị cưỡng ép đưa tới đây để luân hồi?"

Chuyện này khó mà tin được!

Thạch Hạo nghĩ tới những câu khấn vái của Thiên Thử, nếu như bị đưa vào trong Ao Luân Hồi thì sẽ phải thần phục, khả năng sẽ mất đi chính mình.

Bởi vì, Thiên Thử cũng đã nói qua, tất cả những sinh linh bên trong rừng rậm Thiên Thú đều bị lạc lối có lẽ liên quan đến sự kiện đang diễn ra trước mắt, tất cả đang bị đắm chìm trong trạng thái mất đi tri giác.

"Có phải đây là việc luân hồi được dòng dõi Cổ Tăng xây dựng nên?" Thạch Hạo vừa hoài nghi vừa cảm thấy ớn lạnh trong lòng, đồng thời vô cùng khâm phục.

Nhiều sinh linh bị mất mạng, thậm chí tan xác, nay lại xuất hiện ở đây, có vẻ là đang chờ đợi luân hồi, chứng tỏ thủ đoạn của dòng dõi ấy vô cùng lợi hại.

"Chẳng lẽ cả mảnh rừng rậm Thiên Thú lại chính là một khu vực thí nghiệm ư?"

Thạch Hạo nghi ngờ một cách nghiêm túc. Những sinh linh bị chết dưới tiếng gầm của con cổ thú trước đây không lâu đều bị nhốt tới đây, khả năng sẽ được chuyển thế lần nữa.

Dĩ nhiên, hắn cảm thấy thứ được gọi là chuyển thế này chắc chắn không phải là việc sống lại thật sự, mà là thân thể sẽ xuất hiện lại lần nữa nhưng ý thức thì mơ hồ, tựa như trở thành một tên lính quèn nghe theo mệnh lệnh.

"Mở ra đạo môn!" Âm thanh kia lại vang lên lồng lộng.

Ầm!

Sáu cánh cửa đá khổng lồ đều bị mở ra, bên trong là khí hỗn độn cuồn cuộn, vừa thần bí vừa đáng sợ.

Những tên âm binh và xác chết này phân chia thành sáu nhóm, gương mặt vô cảm, phân tách ra rồi bước vào trong sáu cánh cửa đá ấy.

Cùng lúc đó, sáu cánh cửa đá này chiếu ra một quầng sáng lộng lẫy đi kèm với sương mù làm toát lên một cảm giác tang thương, cũ kỹ, có tiếng tụng kinh vang lên như để đưa tiễn người đầu thai, bước vào luân hồi.

"Thật là quái gở!" Thạch Hạo tự nói, đây là thủ đoạn của dòng dõi Cổ Tăng sao?

"Ồ?" Bỗng nhiên, hắn bị thu hút bởi những nét hoa văn bên trên sáu cánh cửa đá ấy.

Đó là kinh văn, còn có cả những bức tranh đá đầy phức tạp và thần bí, nó ghi lại một số thần thông vô thượng!

"Có phải là truyền thừa của dòng dõi Cổ Tăng không?!" Thạch Hạo giật mình hoảng hốt.

Tuyệt đối không phải chỉ là một loại kinh văn đơn giản như thế, mà số lượng lại không ít, được khắc đầy bên trên cửa đá, khí tức đại đạo được phát ra mạnh mẽ tới dọa người.

Hoàng Kim sư tử cũng bị hù dọa tương tự, sau đó nhìn chằm chằm vào một bộ kinh văn nào đó, tiếp đến liền đắm chìm vào nó đến nỗi khó có thể tự kiềm chế bản thân.

Tuy vậy, những dòng kinh văn này không hoàn chỉnh, hầu hết đều là bán thành phẩm, có đoạn hoàn chỉnh nhất cũng chỉ hơn phân nửa mà thôi.

Thạch Hạo cũng không chịu thua kém, nhìn chằm chằm vào một bức tranh điêu khắc để cố gắng ghi nhớ lại nội dung. Đó là một tập hợp gồm tám bức vẽ chạm khắc, kết thành một pháp ấn thần bí in hằn lên nơi đó, toát ra một luồng đạo vận cực kỳ sâu xa.

Thế nhưng mà, nơi đó chỉ có tám bức tranh chạm khắc, ngoài ra chẳng có thêm bức cứ miêu tả gì.

Hình ảnh này hoàn chỉnh, nhưng lại thiếu mất phương pháp thi triển tương ứng, cũng chính là phần kinh văn quan trọng nhất.

Thạch Hạo cảm giác rất quái dị; tám bức tranh khắc đá này có vẻ như bao gộp cả hàm nghĩa của Mười tám đập cổ Phật vào bên trong, vĩ đại vô cùng, hàm ý sâu xa.

Lòng hắn chấn động mạnh mẽ. Hắn vốn dĩ đã được thể nghiệm sức mạnh của Mười tám đập cổ Phật nên biết rõ vật kia có giá trị cực cao.

Hắn cũng biết rõ, chiêu pháp được gọi là 'Đánh ra mười tám lần' đó cũng chính là một loại thủ đoạn công kích cực kỳ khủng khiếp, dùng để phóng to điểm yếu của đối phương tới vô hạn, đây là pháp môn đáng sợ tới dường nào?

Hiện tại, bản gốc của nó đang ở đây. Nếu như hắn có thể hiểu rõ thì nó sẽ trở thành một bí thuật tấn công vô cùng kinh người!

"Xoạt!"

Đột nhiên, sáu cánh cửa đá cùng nhau phát sáng. Hơn thế nữa, những bức hình chạm khắc và những dòng chữ kinh văn in nổi cũng đều phát sáng tương tự, chúng chiếu lên người của Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử.

Sau đó, bọn họ bị ném vào một trong những cánh cửa đá kia, bị hút mạnh vào phía sâu trong đó.

Chẳng lẽ đây chính là bị đánh văng vào Luân Hồi sao? Có ai muốn đưa bọn họ lên đường đi đầu thai à?

Cả hai đều kinh hoảng nhưng khó có thể thoát khỏi lực trói buộc này, đành trơ mắt nhìn bản thân bị kéo về phía xa xăm!