Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1275: Quyền trấn càn khôn

Đại nhật màu tím như bầu trời, lo lớn vô biên, chiếm của cả một khoảng hư không rộng lớn!

Huyết dịch của Tử Nhật Thiên Quân sôi trào, điên cuồng, bởi vì đây là trận quyết chiến đầu tiên sau khi hắn xuất thế tới giờ, mang theo vẻ uất ức, căm phẫn vào trong trận chiến này, hắn muốn rửa sạch mối sỉ nhục không lâu trước đây.

"Ầm!"

Thân thể hắn tăng trưởng, vốn chiều cao bình thường nhưng nay cao tới một trượng, thân thể lấp lánh ánh tử kim tựa như kim loại đầy lạnh lẽo.

Lúc này, thân thể hắn trở nên tráng kiện mạnh mẽ, cơ bắp căng cứng tựa như từng con Cầu Long đang quấn khắp.

Đây là thân thể tử kim, là thân thể bất hóa* thuộc về hắn, không cao cũng không lùn, đúng một trượng!

(*): Thân thể không thay đổi.

Tựa như là Cổ tăng nhất mạch hơn một kỷ nguyên trước, thân thể kim thân mạnh mẽ nhất là Trượng lục, đối lập với người tự xưng là Phật khi còn trẻ kia!

Trong giây lát, thiên địa ầm ầm, tiếng sấm điếc tai, vô số làn khí lành từ trong bầu trời truyền xuống và nhấn chìm lấy Tử Nhật Thiên Quân.

Dù gì cũng là Hồng Mông Tử Khí chủng, thứ này đã được hắn kích hoạt hoàn toàn, đáng sợ hơn trước rất nhiều, đi kèm là tiếng vang của đại đạo, nhận được sự tán thành của thiên địa, cùng tồn tại với Đạo.

Lúc này, mọi người chợt run rẩy, linh hồn như muốn rời khỏi thân thể, bởi vì đứng dưới những gợn sóng ấy thì đều cảm thấy bản thân quá bé nhỏ, không cách nào tranh đấu được với thân thể tử kim kia!

"Chết!" Tử Nhật Thiên Quân gào lớn, âm thanh tựa như biển gầm đinh tai nhức óc, xé tan trời cao, đồng thời có thể thấy được sóng âm ấy hóa thành những gợn sóng năng lượng, tựa như là đại dương bao phủ lấy thập phương.

Rầm!

Thiên địa vỡ nát, Tử Nhật Thiên Quân đánh ra một thủ ấn cực kỳ to lớn, bàn tay màu tím đề ép cả trời cao, tựa như là một đám mây bao phủ lấy bầu trời, to lớn tới đáng sợ.

Tử Thiên chưởng!

Đây là một loại chưởng pháp bên trong một môn thiên công cổ, được truyền thừa hơn kỳ nguyên trước, loại chưởng này tựa như trời, có thể khống chế và chụp nát nhật nguyệt tinh thần.

Khi tu luyện tới mức cao thâm nhất thì vạn vật trong thiên địa đều nằm hết trong tay, khó thoát khỏi sự bao trùm của nó.

Thạch Hạo bình tĩnh, vẫn đứng ở nơi tả tới ấy, vẫn giơ lên bàn tay phải, ánh sáng tươi mát mờ mịt tựa như là thời đại ban đầu của hỗn độn, còn hắn đứng ở nơi tiền sử dõi mắt nhìn muôn dân.

Không chút tiếng động, hắn đánh ra một chưởng xuyên thủng càn khôn, một chưởng ấn ngưng tụ trong hư không rồi từ từ hóa lớn, tiếp đó va chạm với bàn tay to lớn giống như đám mây kia.

Tiếng rung mạnh lan truyền, vẻ yên tĩnh bị phá vỡ, óng ánh tới tận cùng, hào quang nơi này tựa như là biển rộng chợt nổ tung và bốc cháy!

Ầm ầm ồ ạt, vẻ rực rỡ tựa như là dung nham đang phun trào!

Hai bên liều mạng, thật sự kinh thiên động địa!

Những động tác này được xuất thủ cực kỳ nhanh làm người khó có thể thấy rõ, bàn tay của Tử Nhật Thiên Quân truyền tới cơn đau nhức, vết máu loang lổ chảy dài.

Trong lòng Tử Nhật Thiên Quân dâng lên vẻ nhục nhã, vô cùng không cam lòng!

Vốn cho rằng, sau lần xuất quan này thì thiên hạ sẽ là của chính mình, chẳng hề e ngại bất cứ chí tôn nào khác, hắn có thể ngang dọc tung hoành khắp thiên hạ, thế nhưng chỉ mới trận đầu tiên mà đã khiến hắn gian khổ như vậy rồi.

Ít nhất, thân thể tử kim, được mệnh danh là thân thể bất hoại lại không cách nào địch lại thân thể của Hoang, sau hai lần va chạm thì hắn đều nhận lấy thiệt thòi, bàn tay ứa máu.

Chẳng lẽ nói, hắn phải nếm lấy vị thất bại?

"Ta là người bất bại!" Tử Nhật Thiên Quân âm trầm rít lên, chấn động linh hồn của người nghe, nhiều người không cách nào chịu nổi nên thất khiếu đều chảy máu.

"Giết!"

Một lát sau, hắn ngửa mặt lên trời rồi hét dài.

Cảnh tượng mang tính chấn động phát sinh, Thư viện Thiên Thần rất rộng lớn, những ngọn thần sơn xinh đẹp nơi xa xa đều nổ tung theo âm thanh của hắn, toàn bộ trở thành những tảng đá bay tán loạn.

Ngang ngược tới cỡ nào chứ, cơn tức giận phá nát sơn hà, gào tung thần sơn, bụi mù ngập trời.

Tình trạng hiện giờ của Tử Nhật Thiên Quân là, tinh khí thần nhảy vụt tới cực điểm, đứng ở đỉnh cao của nhân sinh, mái tóc tựa như thác đổ tung bay, con mắt như hai mặt trời nhỏ.

Hai tay hắn kết ấn và hiện lên một thanh đại kích, tiếp đó vung mạnh bổ nhào với Thạch Hạo.

Xoẹt!

Thiên địa nứt toác, một luồng ánh điện màu tím lấp lánh như vĩnh hằng chiếu rọi trời cao!

Tử Nhật Thiên Quân rất mờ ảo, được tử khí quấn quanh, dung mạo mông lung, thế nhưng thân thể cao đúng một trượng thì lại chấn động, giữa hai tay dần dần hiện ra một thanh chiến kích màu tím đầy khủng khiếp.

"Trời ơi, hạt giống kia hiện ra rồi!"

Có người hét lớn, trong lòng tràn ngập vẻ sơ hãi, bởi vì bầu không khí ngột ngạt này đã ảnh hưởng tới tất cả mọi người, một luồng khí tức diệt thế đang lan tràn.

Hồng Mông Tử Khí chủng, được mệnh danh là 'Vô Địch chủng', hiện giờ không chỉ phóng thích ra sức mạnh mà còn đang ngưng tụ lại và hình thành nên một món binh khí diệt thần, muốn giết chết Hoang.

Xoẹt!

Hồng Mông đại kích to lớn như trời áp sát tới, không thể phản kháng, lao vút giữa không trung, không gì sánh bằng, tựa như có thể chém nát càn khôn, như nhìn thấy được trường sinh!

Có thể thấy được, mỗi một tấc trong hư không đang rạn nứt, ngọn núi bên cạnh từ từ hóa thành bột mịn, không một thứ gì có thể cản nổi, không một thứ gì là không xuyên thủng.

Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, hai tay đồng thời kết ấn, cả người duỗi thẳng về phía trước để nghênh đón, hắn cũng chẳng hề né tránh phong mang mạnh mẽ của đại kích màu tím ấy, trái lại còn liều mạng hòng áp chế lại nó.

Hắn điên rồi à? Tất cả mọig người đều nảy ra suy nghĩ này.

Dù cho Hồng Mông Tử Khí chủng chỉ hiển hiện ra một chút thì cũng không thể chống đỡ trực diện như vậy chứ? Trừ phi là có hạt giống cùng đẳng cấp che chở thân thể, nếu không, gặp nguy ngay.

Rầm!

Mặt đất rộng lớn rung lắc tựa như chiếc trống cổ bất hủ đang nổ vang, càn khôn bị chấn động như muốn hủy diệt.

Đây là âm thanh mà nắm đấm của Thạch Hạo phát ra, hắn dùng quyền lực không cách gì sánh được oanh kích đại kích, ngăn cản đại thế như bẻ cành khô của nó!

Côn Bằng quyền, tay phải của Thạch Hạo triển khai áo nghĩa Côn Bằng, thể hiện ra sức mạnh hùng hồn tựa như côn bằng lao vút lên chín vạn dặm, quyền của nó tựa như trời xanh, áp chế vạn linh, hiệu lệnh thiên hạ!

Cú đấm này chính là vị trí tinh hoa của Côn Bằng pháp, là áo nghĩa cực điểm, lúc này được vận dụng một cách nhuần nhuyễn nhất.

Nắm đấm phải của hắn nện mạnh lên trên đại kích, boong, tiếng vang chấn động cả càn khôn, lỗ tai của tất cả mọi người đều ong ong hết cả lên, có một ít người không cách nào chịu được và ói ra một ngụm máu đỏ.

Sao thế? Mọi người khiếp sợ, không cách nào lý giải được, lại có người có thể liều mạng với binh khí do Hồng Mông Tử Khí chủng hóa thành!?

Côn bằng đọ Thiên thuật!

Đại kích kia lay động và bị một con Côn Bằng đánh văng, toàn thân đại kích rung bần bật không ngớt.

Thân thể của Thạch Hạo phát sáng, trong cơ thể tản ra hào quang màu xanh đầy mờ ảo rồi dồn về phía nắm đấm, cung cấp sức mạnh cuồn cuộn không bao giờ cạn kiệt, đánh nát hư không.

Rầm!

Một lát sau, tay trái của hắn nắm quyền ấn cũng đánh tới, lấy thân làm chủng, những 'cánh cửa' trong cơ thể của bản thân kia đều hé ra một khe hở và cung cấp thánh lực.

Tay trái của hắn mãnh liệt tựa như giông tố, sấm vang chớp giật, tràn ngập khí cương dương, đó là Lôi Đế ấn!

Tay phải Côn Bằng quyền, tay trái Lôi Đế ấn, lấy thân làm chủng, sức mạnh được cung cấp tựa như là đại dương mênh mông, lúc này Thạch Hạo thần dũng không gì sánh bằng, bễ nghễ thiên hạ!

Boong, đại kích màu tím bị chấn cho rạn nứt và như muốn hóa trở lại thành khí tím, cán kích to lớn và nặng nề đã không còn tồn tại nữa.

Sắc mặt của Tử Nhật Thiên Quân trắng bệch và há miệng thở dốc, hắn chưa từng chịu phải áp lực như vầy, thân thể của một người lại có thể mạnh mẽ tới mức ày ư, có thể đánh nứt cả binh khí Hồng Mông của mình!

Ầm!

Rốt cuộc, Lôi Đế ấn cộng hưởng cùng với Côn Bằng quyền, thiên nghiêng địa lệch, đại kích bị đánh gãy, Hồng Mông đạo chủng phát ra tiếng tụng kinh còn Tử Nhật Thiên Quân thì khóe miệng chảy máu.

"A..." Hắn bay ngược ra sau đồng thời không ngừng rít gào, việc này quá uất ức, lại có người có thể chiếm lấy thượng phong khi đối mặt với Vô Địch chủng?

"Khói tím Hồng Hồng hãy hiện lên hết đi nào, hãy ngưng kết thành hạt giống, hoàn toàn hiện ra chân thân, áp chế địch thủ trong chư thiên!" Tử Nhật Thiên Quân hét lớn.

Lúc này, mái tóc đầy đầu rối tung, hắn tựa như là ma thần, một vầng đại nhật màu tím bao phủ lấy hắn và không ngừng hóa lớn, khủng khiếp vô biên, cao to bằng trời.

Nhưng lúc này, Tử Nhật Thiên Quân lại thấy được cảnh tượng ở ngay bên cạnh hắn và khiến hắn chấn động ngay tức khắc, vẻ căm phẫn uất ức kia càng mãnh liệt hơn.

Bởi vì, Thạch Hạo vẫn còn có những chiến trường khác, đang giao thủ với người khác nữa.

Đại Tu Đà xếp bằng trong hư không, miệng tụng chân kinh, kinh văn tựa như là những ký hiệu được đúc thành từ những khối kim loại, chúng không ngừng nhảy múa ra ngoài và xuất hiện trong hư không, đồng thời áp chế lấy Thạch Hạo.

Nhưng, Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi, trong lúc giao phong đầy kịch liệt với Tử Nhật Thiên Quân thì mi tâm phát sáng, nguyên thần xuất khiếu và một người tí hon lấp lánh ngồi xếp bằng trước mi tâm của hắn, nơi miệng không ngừng lầm bẩm chân kinh.

Lúc này, hắn đang dùng tinh thần để quyết chiến với Đại Tu Đà.

Thức niệm của Thạch Hạo tựa như là ma âm, nó có mặt ở khắp mọi nơi, rung động thiên địa, áp chế lấy tiếng tục kinh của Đại Tu Đà.

Ma tôn tụng kinh, nhằm thẳng vào kinh văn của Phật Đà!

Cùng lúc đó, ống tay áo của Lam Tiên phấp phới, quần áo bay múa, mái tóc tung lượn, ánh mắt như nước, nàng như là vị tiên tử đạp sóng tới đây, xinh đẹp vô song, thoát lên trên trần thế, nhưng lực công kích cũng ít ai sánh được.

Ánh xanh lam hừng hực tựa như hàng ngàn hàng vạn tia chớp trút xuống.

Đó là bảo thuật, thời khắc này, Lam tiên vận dụng cùng lúc ít nhất là chín môn đại thần thông, toàn bộ áp chế hướng về Thạch Hạo.

"Ầm!"

Đối mặt với cục diện như vầy thì Thạch Hạo há miệng hét lớn, một chùm ánh sáng trong veo tựa như lao ra từ trong hỗn độn khi thiên địa được khai phá, sáng rực tới kinh người.

Nó cứ như là dải ngân hà, các ngôi sao đầy trời và tụ lại một chỗ, xinh đẹp và chóa mắt, làm cho tâm ý của người khác chạy nhảy khắp nơi.

Tất cả mọi người cứng họng ngây ngốc quan sát, thủ đoạn này là như thế nào đây, há miệng là một dải ngân hà, những người đồng tuổi trong thế gian này, ai có thể địch được?

Đây như là một luồng khí phách to lớn, vô cùng đáng sợ, làm người khác nghẹt thở!

Khi quan sát thật kỹ thì phát hiện ra, đó là phù văn, đó là kinh nghĩa được Thạch Hạo trộn lẫn vào nhau, tất cả trấn áp lấy chín loại thần thông đầy kinh thế của Lam Tiên.

Đấy là lý giải của Thạch Hạo về Đạo, lấy thân làm chủng, những cảnh cửa trong cơ thể được mở rộng để cung cấp sức mạnh vô tận cho hắn, sau khi dung hợp cốt văn của Nguyên Thủy Chân Giải thì lúc này được bùng phát toàn diện.

Hóa mục nát thành thứ hiếm thấy!

Một loại chân kinh áp chế chín môn thần thông của Lam Tiên!

Có thể thấy được, ánh sáng trong veo mịt mờ phá tan làn sương mù, chiếu sáng vĩnh hằng của cực điểm trường sinh, nó ngăn cản lại khí thế hùng hổ đang lao tới của Trích tiên tử kia.

Giờ khắc này, mọi người kinh ngạc tới ngây dại, Hoang lấy một địch ba, một mình chiến với ba vị chí tôn trẻ tuổi, một thân một mình cũng có thể làm được mọi thứ!

Ít nhất, hắn không có thất bại, đường đường chính chính, khí thế hùng dũng, một người chặn lại ba vương giả trẻ tuổi, chấn kinh toàn bộ mọi người ở Thư viện Thiên Thần!

Tuy rằng chỉ trong giây lát và khó phân thắng bại, thế nhưng đây chỉ là màn mở đầu của một trận chiến, như vậy cũng đủ chấn động người khắp thiên hạ rồi, một ngôi sao vô địch đang từ từ hiện giữa trời cao!

Lúc này, là thần thoại thuộc về hắn, là một truyền thuyết bất bại đang được trình diễn!

Không cần nói tới sự kinh ngạc của các nam nữ trẻ tuổi, ngay cả nhân vật già cả lão làng cũng co rút con ngươi lại, chưa một ai đoán được kết quả sẽ như vậy.

Ba ông lão thuộc cấp độ hóa thạch sống của Tiên viện đích thân tới khi thấy cảnh này đều trầm mặc. Lúc trước, trong Tiên viện từng thương lượng qua và đưa ra quyết định, không cấp cho Thạch Hạo bất kỳ hạt cổ chủng nào, bỏ qua người này.

Nhưng, ngủ đông trong ba năm, yên lặng chẳng chút động tĩnh nào, sau khi thiếu niên này trở về thì lại trình diễn nên tình cảnh như vầy!

Tử Nhật Thiên Quân được chính tay nhân vật của Tiên viện bồi dưỡng mà vẫn không thể áp chế được thiếu niên này, Hoang dùng thủ đoạn tuyệt thế đại chiến ở nơi đây, trình diễn một trận chiến đấu kinh thế huy hoàng nhất trong nhân sinh!

Hắn dùng cách thức này để tuyên cáo rằng, cuộc ngủ đông đã kết thúc, không còn im lặng nữa, hắn đã trở lại!

Một đôi nắm đất trấn áp cả càn khôn!