Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1248: Hoàng tuyền

Trái cây vàng óng lấp lánh, dáng vẻ tương tự như quả nhận thế nhưng lúc này lại như là mặt trời vàng óng chói mắt.

Hương thơm nức mũi làm tâm linh người khác ngẩn ngơ, muốn chìm đắm trong cơn say hương này, tựa như ma túy làm kẻ khác nghiện ngập đắm chìm.

Thạch Hạo nhanh tay chạm vào cành vàng óng ấy, muốn ngắt lấy một quả bên trên, mưa ánh sáng bay nhảy tung tăng khắp cánh tay của hắn.

Đột nhiên, chợt có một cơn lạnh lẽo phả tới khiến làn da nơi tay hắn kéo căng, lông tơ dựng đứng, tiếp đó nhanh chóng lùi lại, đặc biệt bên trên cánh tay tỏa ra hàng loạt phù văn sáng rực.

Vốn rất an lành, rất thần thánh, rất u tĩnh và cũng rất thơm ngát, toàn bộ đều rất nên thơ, ấy vậy chỉ trong nháy mắt Thạch Hạo chợt cảm thấy nguy hiểm khủng khiếp.

Tựa như đang ở trong giấc mộng đẹp, đột nhiên cảm thấy có một con rắn độc đang lại gần, đồng thời há miệng lộ ra cặp răng sắc bén muốn cắn lấy mình, trong nháy mắt từ thiên đường rơi thẳng xuống dưới địa ngục, trở thành một cơn ác mộng.

Dù Thạch Hạo phản ứng cực nhanh thế nhưng vài luồng ánh vàng xé rách hư không rồi phóng thẳng cắn xe lấy cánh tay của hắn.

Ken két!

Âm thanh kim loại ma sát đầy chói tai, tuy rằng trong giây lát ngắn ngủi thế nhưng lại vô cùng nguy hiểm, mấy con trùng vàng này rất dữ tợn, không ngừng gặm nhấm cánh tay của Thạch Hạo, chúng va chạm với những phù văn khiến các tia lửa văng tung tóe.

Màn ánh sáng phù văn được tạo thành từ bảo thuật đều bị chúng cắn xuyên và phá nát, cảnh tượng này rất khủng khiếp, loại pháp môn nào mà Thạch Hạo thi triển thì chẳng vang danh thiên hạ?

Tuy rằng phù văn bị cắn nát thế nhưng vẫn có thể gây trở ngại làm giảm tốc độ của chúng, lập tức Thạch Hạo tránh né ra ngoài mười trượng, đồng thời phóng ra động thiên và quan sát thật rõ.

Đó là bốn con trùng dài chừng nửa thước, toàn thân lấp lánh ánh vàng óng, nếu như đứng yên thì giống như những cành cây đang kết ra Hoàng Tuyền quả vậy, đồng thời vừa rồi chúng chẳng hề có chút khí sinh mệnh nào, chỉ khi nào di động thì mới lộ ra khí tức hung ác.

Bốn con trùng sau khi rời khỏi gốc cây Hoàng Tuyền quả thì chợt mở rộng bốn cặp cánh, cặp răng trắng như tuyết sắc bén tựa như là răng rắn há rộng, những tiếng xì xì không ngừng phát ra.

"Vèo!"

Tốc độ quá nhanh, cặp cánh trong suốt của chúng dễ dàng cắt ra hư không và lao nhanh tới phụ cận, tiếp đó chúng phun ra chùm sương mù vàng óng về phía Thạch Hạo.

Sương mù này không ngừng ăn mòn không gian, còn cặp răng sắc bén của chúng ma sát vang lên những tiếng ken két, thứ này đủ khả năng cắn đứt xương của Thiên Thần, thậm chí có thể gây tổn thương cho thân thể của Giáo chủ.

Hình thức công kích của bốn con trùng này cũng rất đa dạng, chúng hóa thành bốn luồng sáng không ngừng trên xung dưới kích, chỉ trong chớp mắt mà đã công kích Thạch Hạo tới mấy trăm lần.

Thạch Hạo biến sắc, những con sâu này nham hiểm độc ác vô cùng, những bảo thuật mà hắn sử dụng đều bị chúng cắn phá, làm cho hư không rã rời, áp chế Động thiên duy nhất tới mức lõm sâu vào trong.

Có thể tin chắc rằng, những Thiên Thần khác khi tới đây sẽ không cách nào chống đỡ nổi dù chỉ là một con trùng, sẽ bị tiêu diệt ngay tức khắc, không có chút bất ngờ nào!

Quả nhiên, những sinh linh sinh trưởng ở những nơi phi thường đều chẳng tầm thường, mạnh mẽ và hung ác, rõ ràng chỉ là mấy con trùng mà như vầy rồi!

Đương nhiên, nếu như là những người có tiếng tăm khi nhìn thấy sẽ không cho là như thế, đây là Hoàng Tuyền trùng trong truyền thuyết, bình thường chúng đều được sinh nở ở chốn Cửu u, là một trong Thập Đại Danh Trùng*!

(*): Một trong mười loại Trùng có danh tiếng lớn.

Những con này có khả năng trưởng thành vô hạn, có thể trở thành Trùng tiên.

Những con trùng này cũng không phải được sinh ở nơi khủng khiếp mà là sinh gần những nơi có thần dược, xem như là một biến chủng, tuy rằng nơi đây có các tử thi thế nhưng đều là tiên thi, có vẻ an lành và ôn hòa, cho nên chúng đôi chút bất đồng, nếu như nằm im trên cây thì sẽ tỏa ra khí tức thành khiết.

Xoẹt!

Bốn đường kim tuyến lần nữa lao tới kèm theo vẻ thê lương vô cùng, rất khó tưởng tượng được đây lại là bốn con côn trùng phát ra, âm thanh tựa như ác quỷ kêu gào, khiến da đầu tê dại.

Thạch Hạo vung tay thì từng cành liễu lao nhanh ra ngoài, chúng đều được gây dựng từ cốt văn, trở thành sự thể hiện của trật tự, không ngừng đánh giết bốn con trùng.

Tiếng vỗ cánh của Hoàng Tuyền trùng vang lên vù vù, chúng không ngừng cộng hưởng với hư không, tiếp đó là không gian sụp đổ.

Rầm!

Nơi đây, một chùm thần quang bạo phát và hình thành nên một vụ nổ đầy kịch liệt, đó là thần lực đang sôi trào, là hư không đang bị phá hủy, vô cùng khủng khiếp và đáng sợ.

Nếu như có ai ở đây và không nhận biết được Hoàng Tuyền trùng thì chắc chắn sẽ trợn tròn mắt, khó mà tin và những gì đang thấy, rõ ràng chỉ là mấy con trùng mà lại bá đạo như thế.

Cành cây trật tự vàng óng xung kích, chúng lan rộng kéo dài khắp chung quanh và không ngừng va chạm với đám trùng này, bốn con rít gào né tránh vẻ an lành phía trước, chúng mang theo khí tức của địa ngục không ngừng xung phong tới.

Ầm!

Xích thần trật tự từ bên trong cành liễu đánh bay một con trùng, chủm, nó bị đánh chìm vào trong dòng song vàng óng ấy và hình thành nên những gợn sóng dập dờn, sương mù trào dâng.

Ba con trùng còn lại thì rít lớn, cặp cánh đập mạnh, dáng vẻ càng thêm dữ tợn hơn.

Ầm!

Thạch Hạo triển khai pháp môn Côn Bằng, cùng với sự kết ấn của hắn là từng con chim thần không ngừng xuất hiện, chúng xe rách hư không và vồ giết về ba con trùng kia, lập tức khiến cho ba con này trở nên hoảng loạn.

Sau khi triển khai vài loại bảo thuật thì Thạch Hạo thấy sử dụng pháp môn Côn Bằng là thích hợp để khắc chế Hoàng Tuyền trùng nhất, quả nhiên có sự áp chế dựa trên tính cách bẩm sinh của tộc này, cầm khắc trùng.

Mấy con trùng bùng lên ánh sáng, mà thân thể ở phía sau lại phồng lớn, về sau cả ba con đều há miệng phun ra từng tia trắng tựa như tơ nhện trói chặt lấy Thạch Hạo.

Chúng kết thành một tấm lưới bao phủ toàn bộ những con chim thần Côn bằng hiện ra ở trong hư không kia, vả lại còn muốn luyện hóa cả Thạch Hạo, đi theo những hành động này là những âm thành rì rào của con trùng.

Ầm!

Thạch Hạo vung tay bắt gọn lấy tấm lưới này rồi kéo mạnh một cái, thứ này cứng chắc dị thường khó có thể xé tan, hắn hét lớn vận dụng, cuối cùng cũng chỉ kéo đứt hai đoạn mà thôi.

Xoẹt!

Từng tia chớp đan dệt, hắn triển khai pháp môn Lôi Đế đánh về phía ba con trùng này.

Vả lại, pháp môn Côn Bằng cũng tiếp tục được khống chế, những con chim thần Côn bằng nào bị trói buộc thì hắn từ bỏ, tiếp tục khống chế những cốt văn khác công kích về ba con Hoàng Tuyền trùng.

Thạch Hạo không nghĩ tới ba con trùng này lại khó giải quyết như vậy, phí nhiều công sức mà vẫn không thể đánh gục được.

Đương nhiên, nếu là những người khác thì chắc chắn sẽ hít vào ngụm khí lạnh, cảm thấy cơ thể run rẩy, chỉ cần một con trùng nào như vầy xuất hiện thì cũng đã mang tới hậu quả đầy nghiêm trọng rồi.

Chỉ cần trưởng thành, nuốt chưởng lấy sinh linh, ăn tươi huyết nhục cùng với thần hồn, rất khó phòng bị, chỉ cần mấy con trùng như vầy đủ để càn quét cao thủ Thiên Thần rồi, đánh đâu thắng đó.

Vèo!

Đột nhiên, trong dòng sông vàng cách đó không xa lao vút lên một vệt sáng vàng giết thẳng hướng bụng của Thạch Hạo, đó chính là con trùng trước kia không lâu đã bị Thạch Hạo đánh bay vào trong.

Ánh mắt của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, nhanh chóng co rút Động thiên vào trong bụng mình, mặc cho con trùng kia cứ thế xông lại rồi đột ngột bạo nổ động thiên của mình.

Lúc hắn ngộ độ thì từng nhận thức về thứ này, khi bạo nổ trong nháy mắt Cực điểm này thì sẽ hình thành một sức mạnh khủng khiếp khó tưởng tượng được, tựa như có thể xé nát mọi ngăn cản.

Quả nhiên, con trùng này vừa mới xông lại thì gặp ngay cú nổ mạnh của Cực điểm, hai khí Âm Dương va chạm, khí tức Sinh và Tử nổ tung làm cho con trùng chìm ngập trong vòng xoáy bão táp.

Phụt!

Con trùng này vỡ nát, một ít máu và thịt bắn ra ngoài, đây là con Hoàng Tuyền trùng đầu tiên bị giết chết.

Việc này khiến cho ba con trùng còn lại kinh hãi.

Nhưng chúng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, tiếp đó chúng gào lớn đầy kinh người và nhằm thẳng về phía Thạch Hạo, dùng lưới để phòng ngự chống lại bảo thuật của Thạch Hạo, dùng thân thể để đột phá tới gần hòng tiến vào trong cơ thể của Thạch Hạo.

"Keeng!"

Nơi mi tâm của Thạch Hạo lao ra một thanh tiên kiếm rồi nhanh chóng hóa lớn, vừa khóe thanh kiếm này bổ trúng ngay con trùng đang nhắm về phía mi tâm của hắn, lập tức nó bị bổ làm hai.

Đây là tiên kiếm Đại La, không gì là không chặt đứt, ít nhất Thạch Hạo vẫn còn chưa thấy thứ gì có thể đọ về sự sắc bén với nó.

Hai con Hoàng Tuyền trùng còn lại hốt hoảng, trước sau nhìn thấy hai người bạn của mình bị giết, thì một trong hai chợt khựng lại, trì hoãn việc công kích.

Con còn lại thì lao thẳng về phía trái tim của Thạch Hạo, nó hóa thành một vệt sáng chớp mắt vút tới sát bên cạnh, mà tiên kiếm Đại La sợ khó sẽ nối liền và sống lại nên vẫn còn đang xử lý con trùng ấy, vì thế muốn tới trợ giúp cũng không được.

Hai tay của Thạch Hạo nhanh như chớp hợp lại kẹp chặt lấy con trùng này, chính xác và vững vàng, tiếng leng keng vang vọng, tia lửa khắp nơi.

Con trùng rít gào liều mạng chui sâu vào trong máu thịt của Thạch Hạo, thứ này vô cùng cứng rắn, sinh sống ở chốn địa ngục nên cực kỳ kinh khủng,

Bàn tay của Thạch Hạo ứa máu, tiếng kẽo kẹt truyền ra, đó là tiếng ma sát giữa con trùng với xương cốt, vô cùng chói tai.

Con sâu còn lại thấy thế thì vui mừng rồi vọt nhanh tới, mục đích là muốn tiến vào trong máu thịt của hắn, và dùng kịch độc để giết chết hắn.

Phụt!

Tiếng nhỏ vang lên tựa như có thứ gì đó bị phá nát, Thạch Hạo mở rộng bàn tay rồi vứt xuống một bãi bùn nhão, đó chính là xác trùng đã bị hắn nghiền nát khi chui vào trong bàn tay hắn.

Vừa nãy, khi con trùng này tiến vào trong máu thịt thế nhưng lại bị xương cốt của hắn ngăn cản không cách tiến sâu vào trong được nữa, lúc này mới bị ép thành nát vụn.

Trước đây không lâu Thạch Hạo dừng dùng Ích Tà thần trúc để gột rửa thân thể, rèn luyện xương cốt toàn thân nên độ cứng rắn không cách nào tưởng tượng nổi, nếu không thì lần này rất có thể sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn rồi.

Hơn nữa, Hoàng Tuyền trùng thân mang kịch độc, cho nên đều vô hiệu với hắn.

Ích Tà thần trúc, có thể đẩy lùi những thứ kỳ lạ và yêu tà, kể cả nguyền rủa, thi độc... thì cũng có kể quả.

Lòng bàn tay của Thạch Hạo bị thương đôi chút, da tay bị đâm thủng và ứa ra máu tươi tỏa ra ánh sáng lộng lẫy và đầy lấp lánh, sau khi ánh sáng này tản đi hết thì xuất hiện một con trùng đang run rẩy.

Khíc tức của Ích Tà thần trúc làm cho nó sợ hãi!

Xoẹt!

Thạch Hạo nhanh chóng nắm chặt con trùng này rồi quan sát thật kỹ, đây là một loại thần trùng.

"Không biết sau khi Hoàng điệp tỉnh lại thì có thể sai khiến bọn trùng này không?" Thạch Hạo hơi chút do dự nhưng rồi quyết định không lưu lại để làm gì, dùng sức chà sát khiến thân thể của nó phát ra âm thanh cọt kẹt.

Chíu!

Hắn cầm chặt tiên kiếm Đại La rồi băm nó thành đống thịt nát, miễn cho nó sống lại.

Nơi đây trở nên yên lặng, sau khi quan sát thật kỹ thì không còn phát hiện thêm Hoàng Tuyền trùng nào nữa, nơi ấy chỉ có ba cây thực vật tựa như là cây chuối vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mưa ánh sáng lưu chuyển.

Cây đầu tiên không có trái nhưng chỉ còn lại mỗi một cái cuống, hiển nhiên đã bị Hoàng Tuyền trùng ăn sạch rồi.

Cây thứ hai có ba trái, cây thứ ba có năm trái, tất cả đều chói lọi kim quang, vô cùng chói mắt, hương thơm của nó khiến tâm thần người lâm vào mê say.

Thạch Hạo kiểm tra thật cẩn thận xung quanh, khi vững tin không có bất kỳ nguy hiểm nào htif mới hái xuống một trái vàng óng, sau khi nghiên cứu đôi chút thì bắt đầu đưa lên miệng.

"Có quan hệ với hoàng tuyền ư?"

Thạch Hạo không hiểu được, trái này quá thần thánh, làm cho tâm thần của hắn được thả lỏng, chìm vào say đắm, căn bản không làm người khác liên tưởng tới bất cứ chuyện không tốt nào, khí lành dâng trào, hào quang xán lạn.

Dù quan sát kiểu nào thì cũng trông rất xinh đẹp, chẳng hề có chút liên quan nào tới địa ngục hay hoàng tuyền cả.

Dù sao, nơi đây an toàn hơn chỗ Ích Tà thần trúc nhiều, cũng không có phát sinh chuyện hiếm thấy nào cả.

Thạch Hạo yên lòng bắt đầu nhâm nhi trái cây, khi vừa mới tiến vào miệng thì hương thơm ngát tiến thẳng vào trong từng tất máu thịt, khi lớp vỏ bên ngoài của quả này bị cắn ra thì hương thơm ngút trời, cả người hắn đều tỏa ra mùi thơm kỳ lạ và hóa thành một người tỏa ngát hương.

Đồng thời, từng tia thần quang lưu chuyển trong máu thịt, tiếp đó là tập trung hết về mi tâm của hắn.

Chỉ trong nháy mắt Thạch Hạo lộ vẻ khiếp sợ, vô số tia sáng đang đan xen hội tụ về nơi sâu của mi tâm, tập trung hết về thần thứ hải, nguyên thần của hắn đang không ngừng tăng trưởng.

Hắn nhanh chóng triển khai Đoán Thần pháp, không thể bỏ qua cơ hội này được.

Hoàng Tuyền quả có hiệu quả với nguyên thần, có thể kích thích và làm cho sức mạnh tinh thần trưởng thành phát triển, có thể thấy được hiện giờ phía trước mi tâm của hắn xuất hiện một người tí hon ngồi xếp bằng, miêng tụng kinh văn gia trì bản thân mình và từ từ lớn mạnh hơn.