Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1225: Kết thúc chuyến đi

Hòn đảo treo lơ lửng trên không trung được hồ sấm bảo vệ, khí Thái Âm và Thái Dương cùng tồn tại!

Một cây cổ thụ cắm rễ tại trung tâm hòn đảo đang ẩn mình trong vết rách hư không, nó mang theo trái cây rậm rạp phát ra tiên âm, vừa như tụng kinh lại vừa như tiên dân đang quỳ lạy.

Cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, không hấp dẫn tâm trí người ta cũng không được, mọi người cảm thấy hồi hộp, ánh mắt thèm khát như mặt trời ban trưa.

"Một trái, hai trái..."

Có người đang run lẩy bẩy đếm số lượng trái trên cây, muốn biết có phải độ vạn trái hay không.

Thân cây uốn lượn tựa như một con rồng già nằm nhoài nơi đó, vỏ cây rạn nứt tựa như những chiếc vảy khô, cành lá đầy sum sê, tất cả đều là do quy tắc biến thành, trái cây có màu sắc không đồng nhất, vả lại cả thân cây còn được xích thần trật tự vờn quanh.

"Nó có... hơn vạn trái!" Có người môi run cầm cập, nói chuyện không lưu loát, kêu lên như vậy.

Không nghi ngờ chút nào, đây là Vạn Đạo thụ, là tiên chủng hoàn mỹ, có thể kết hợp và hòa làm một thể với tu sĩ để thực hiện sự tiến hóa hoàn mỹ nhất!

Chỉ là, rất nhiều người đều đã thử nghiệm nhưng không cách nào tới gần, chứ đừng nói là leo được lên đảo.

Ở xung quanh hòn đảo có từng ao từng ao sấm sét dễ dàng xoắn giết các Thiên Thần thành mảnh vỡ, đấy là còn chưa nói đến khí thái âm, khí thái dương cùng với các loại xích thần trật tự đang phong tỏa nữa.

"Quy tắc thì dễ rồi, chỉ là sợ người kia thức tỉnh mà thôi." Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần lên tiếng, nhìn chằm chằm vào người bị xích sắt buộc chặt kia, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Là người ra sao mà lại bị trói chặt cách Vạn Đạo thụ một khoảng không xa, ngay cả thân thể đều đã bị những sợi xích đầy gỉ sắt xuyên thủng và ngấm vào máu thịt. Chẳng biết là người phương nào?

Vì sao bọn họ luôn cảm thấy, người này có thể sẽ tỉnh lại?

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự tồn tại lâu đời của sợi xích đen ngòm kia, dù rằng nó được đúc từ lượng lớn tiên kim nhưng vẫn bị gỉ sắt như thường.

Có thể thấy được, năm tháng lâu tới cỡ nào!

Ở trong kỳ nguyên hiện tại này thì rất hiếm có thể làm cho tiên kim gỉ, người này có thể là sinh vật thời đại Tiên cổ!

Mà đúng là như thế nên mới càng nói rõ về mức đang sợ của người này. Chắc chắn đã trường tồn ít nhất qua một cái kỷ nguyên, đây là chuyện khiến người nghe kinh hãi đến cỡ nào.

Có trưởng lão thử lấy ra bí bảo và tiến lại gần, kết quả món bảo cụ này vừa tiến vào trung tâm đảo thì yên lặng hóa thành chất lỏng kim loại, bởi vì nó đã bị nung chảy.

Xoẹt!

Lúc này, có hai lão quái vật của Tiên viện liên thủ tiến lên hòng vượt qua ao sấm, xuyên qua những nơi có ẩn chứa quy tắc kia và đi hái Vạn Đạo thụ trong truyền thuyết.

"Rầm!"

Nhưng vào lúc này chợt vang lên tiếng xích sắt, sinh vật thân thể khô héo, tóc tai bù xù kia đột nhiên ngẩng đầu đồng thời mở to mắt ra, lạnh lùng nhìn quét tất cả mọi người.

"Vạn Đạo thụ không phải các ngươi có khả năng nắm giữ, lui ra đi!" Hắn lạnh lùng nói.

"Hắn... còn sống!" Rất nhiều người như rơi vào hầm băng, mặc dù sớm đã đoán được hắn vẫn cònsinh mệnh, nhưng tận mắt nhìn thấy tình cảnh này vẫn làm cho người người rung động.

Bị xích ở đây trong vô tận năm tháng vậy mà hắn vẫn không chết, hắn có lai lịch ra sao?

Quan trọng nhất chính là, hắn đang bảo vệ một cây Vạn Đạo thụ, chăm sóc thay cho ai đây?

"Chúng ta có thể tìm được nơi này, nói rõ là có cơ duyên nhưng lại không cách nào đạt được, vậy thì ai mới có tư cách đạt được?" Một vị tu sĩ hô, rất không cam tâm.

"Khi đạo chủng nghịch thiên chín muồi thì tự khắc sẽ có người đến lấy. Bọn ngươi không cần phải nghĩ nhiều!" Hắn lạnh nhạt nói.

Giọng điệu mang theo vẻ khinh bỉ, giống hệt như sinh linh hình người hiện ra trên Bảo bình đại đạo dùng để phong ấn Hoàng tộc dị vực, rất cao ngạo, xem thường tất cả mọi người.

Khi nghe được lời nói như vậy thì mọi người lạnh run, một vị cao thủ tuyệt thế lại phụ trách việc canh giữ nơi này?

Bất quá, hắn bị xích sắt khóa lại, tựa như là bị giam cầm và bị buộc phải canh giữ chốn đây!

"Tiền bối, Vạn Đạo thụ này cắm rễ ở đây nhưng lại chẳng có ai tới lấy, có thể cho chúng ta tới gần nhìn qua một chút được hay không?" Một tu sĩ trẻ tuổi bạo gan hỏi, kỳ thực là đang thăm dò.

"Bọn ngươi đều không có tư cách như vậy!" Người kia lạnh lùng nói, lúc này xích sắt hoen gỉ loang lổ trên người phát ra những tiếng rung lắc theo với lời nói của hắn.

Những lời nói này khiến người ta không thoải mái và không cam lòng, giọng điệu hoàn toàn giống với sinh linh hình người trên Bảo bình đại đạo kia, đều xem thường mọi người.

"Còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiền bối." Lại có người mở miệng, muốn biết rõ hơn và cũng muốn dựa vào đây để thăm dò chút thông tin.

"Lui lại đi, nếu không, chém sạch sành sanh!" Người bị xích sắt khóa lại kia lạnh lùng nói, hắn vừa nói vừa vùng mạnh ra, lập tức từ các khớp xương nơi vai liền có máu chảy ra.

Không ít người mắt lộ tinh quang, cảm thấy như cơ hội đã tới, thế nhưng sắc mặt bọn họ lại trắng bệch ngay tức khắc, bởi vì những giọt máu chảy xuống kia đang ép sụp hư không, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp!

Sau đó, hắn há miệng phun ra một ánh kiếm rồi tiến thẳng vào màn đêm u tối, kết quả ánh kiếm hiện ra trên bầu trời rồi chém mạnh vào một hành tinh lớn bên dưới khiến nó rụng rời ngay tức khắc, việc này làm người người choáng váng.

Một ánh kiếm đơn giản lao ra từ miệng đã có thể chém rụng sao trời, loại thủ đoạn này khiến người ta kiêng kỵ và sợ hãi vô cùng, rất nhiều người không dám có những hành động bậy bạ nào.

Thế nhưng lão quái vật của Tiên viện cũng chẳng lùi lại, Nhị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần không muốn từ bỏ, hắn muốn thử nghiệm một phen, dù sao người kia cũng đã bị xích sắt khóa lại rồi.

Nhưng mà, theo một tiếng hừ lạnh truyền ra, người bị xích sắt khóa lại kia thả ra một luồng uy thế vô hình đánh nứt hòn đảo lơ lững, tầng đất và vùng hư không nơi Vạn Đạo thụ cắm rễ vỡ vụn, hiện lên một vài thi hài bị chôn kín ở bên dưới.

"Trời ạ, ngay cả Thần ma được sinh ra ở trong hỗn độn cũng hóa thành thi thể!"

"Thân thể con chim thần kia đang phát ra tiên khí!"

Mọi người lập tức thấy được những thứ trong lớp đất, ngay cả loại sinh linh như vậy cũng gặp nạn và chết ở gần đó, được mai táng bên dưới mặt đất, điều này biểu thị cho sự nguy hiểm.

"Đều chết vì Vạn Đạo thụ!" Sinh linh bị khóa lại thân thể kia nói như vậy.

"Đi!" Trưởng lão hai viện lập tức rời đi, bởi vì bọn họ biết rõ, những thi hài kia khi còn sống có sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào.

Tất cả mọi người đều không nói lời nào, họ cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của việc này, bên trong Giới phần tại sao lại lần lượt xuất hiện hai hạt giống kinh thiên như thế chứ?

Cho dù là thiên chủng thần bí kia hay là Vạn Đạo thụ này cũng đều là bảo vật vô giá, hơn nữa lại có người bảo vệ chăm coi, chuyện này rất không bình thường.

Khi đã rời đi rất xa, cuối cùng có người không nhịn được, nói: "Dù gì cũng là Vạn Đạo thụ mà, ở dưới mọi thời đại thì chúng chỉ xuất hiện trong các truyền thuyết chứ chưa hề bị ai đạt được, chúng ta may mắn nhìn thấy nhưng đáng tiếc lại không thể mang đi!"

"Giới phần là một địa phương thế nào mà lại có thể có những thứ này!"

Học sinh đang bàn luận, mà các trưởng lão thì gương mặt lại âm trầm, trong lòng khó có thể bình tĩnh, hai thứ này xuất hiện cùng một lúc, tuyệt đối có vấn đề lớn.

"Người kia gần như đã bỏ mạng, hắn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng thế nhưng vẫn cố gắng dùng bí pháp để trầm miên, vào thời khắc mấu chốt mới thức tỉnh, có thể nói là một bộ thi thể di động!" Một vị trưởng lão của Tiên viện nói.

Thế nhưng, ai dám xông tới chứ, chữ gần như bỏ mạng kia hơn nửa có thể gắng gượng được khá lâu, nếu ra tay quyết chiến thật thì trưởng lão của Tiên viện cũng phải đau đầu, không dám chạm trán.

Thạch Hạo thở dài đầy tiếc nuối, đây là hạt giống thứ hai khiến hắn động lòng, nhưng lại phải bỏ qua như vậy.

"Ta cảm thấy gốc cây kia có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra được." Thanh Y truyền âm nói với hắn, cùng lúc đó thân thể nàng chợt có ánh trăng chảy xuôi.

Thạch Hạo biết, chắc chắn là do Thanh Nguyệt diễm làm nên, giúp cho nàng hiểu rõ được không ít bí mật.

Mọi ngườii ở lại một quãng thời gian, mỗi ngày đều tìm kiếm các loại thân và trái cây do quy tắc hóa thành, một số người cũng có thu hoạch lớn.

Mãi đến tận cổ thụ màu vàng một lần nữa rời khỏi mặt đất, chuẩn bị đi khỏi nơi này thì bọn họ mới tiếp tục lên đường, chuẩn bị theo sau.

Thế nhưng lần này lại xảy ra vấn đề lớn, Thế Giới thụ phá tan hư không, mang theo khí hỗn độn ngập trời nhanh chóng biến mất, nó che khuất tầm mắt của hai chiếc chiến thuyền, khiến bọn họ không cách nào đi theo được.

"Gốc cây này càng ngày càng trưởng thành hơn, đã sinh ra ý chí đầy mạnh mẽ nên không muốn chúng ta đi theo sau!"

Mấy vị trưởng lão thất vọng than thở, đã không thể tiếp tục đầu cơ trục lợi nữa rồi.

Đồng thời, trong lòng mấy người còn có chút tiếc nuối cùng suy đoán, nơi tiếp theo liệu cũng sẽ xuất hiện một hạt giống hoàn mỹ nữa?

Theo lý thuyết thì không thể nào xuất hiện thêm, bởi vì vật như vầy quá nghịch thiên, có thể nhìn thấy một hai loại đã là quá may mắn rồi, có thể gọi đây là cơ duyên.

Có điều mọi người cảm thấy, những địa phương mà chuẩn Thế Giới thụ ở lại đều rất đặc biệt, bám sát tới hai nơi thì đều xuất hiện hai tiên chủng hoàn mỹ, trùng hợp quá mức.

Vì lẽ đó, không ít người suy đoán, điểm dừng chân tiếp theo có thể còn có loại nghịch thiên như kia nữa, cho rằng cây cổ thụ màu vàng này đang cất bước men theo một con đường cổ!

"Nguy hiểm thật sự đã đến, bởi vì bây giờ chúng ta chỉ có thể tự dựa vào chính mình để tiến lên mà thôi!" Trưởng lão của Thư viện Thiên Thần nói.

Quả nhiên sau đó không lâu, khi chiến hạm màu bạc lướt đi và không cẩn thận tiến vào một địa phương đổ nát, đâu đâu cũng có những hành tinh vỡ tan, trong hư không còn nổi lơ lửng các phần vụn của thi thể cùng với huyết dịch!

Nên có người thử thu lấy đôi chút dòng máu màu bạc thì lập tức kêu thảm thiết một tiếng, không gian pháp khí của hắn liền bị nung chảy, sau đó bản thân hắn cũng thối rửa hóa thành máu mủ.

"Không được tùy tiện, những thứ đồ này đã mất linh tính từ lâu, có cũng chỉ là tử khí và hủy diệt mà thôi!" Một vị trưởng lão quát lên.

Khu vực này cực kỳ rộng lớn, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể, đều là những thi thể không trọn vẹn, hơn nữa vô cùng khổng lồ, có thi thể còn lớn hơn cả một ngôi sao.

Rất khó để tưởng tượng được, năm xưa nơi này đã trải qua một trận chiến như thế nào!

"Huyết chủng!"

Có người mừng rỡ bắt được Huyết chủng, nó rất mạnh, hấp thu các loại sát khí cùng những dòng máu cổ xưa ở nơi này, sau đó hình thành nên hạt giống màu máu đặc biệt và quý giá.

Huyết chủng không chỉ có một hai viên, về sau có tới mười mấy người đã thu hoạch được.

Những Thần Ma bẩm sinh vô thượng thời xưa chết trận, tinh huyết trong cơ thể không hề bị mất đi và có loại lại thông linh, bốc hơi ra hóa thành Huyết chủng.

Quá trình thu hoạch Huyết chủng rất nguy hiểm, có ba người bất ngờ bỏ mạng, bọn họ bị một luồng thi khí nhấn chìm và trở thành bùn nhão ngay tại chỗ, tiếp đó thối rửa rồi hoàn toàn chết đi.

Sau đó không lâu, bọn họ rời đi và tiến vào bên trong một quần thể kiến trúc trôi nổi trong Giới phần, ở đây bọn họ phát hiện được rất nhiều bóng hình.

"Nơi này có hạt giống anh linh, là hồn phách còn sót tại của những cường giả cổ đại đã thông linh rồi hóa thành hạt giống!" Một vị trưởng lão nói.

Có thể nói, những hạt giống này có quan hệ với linh hồn, đều là những đạo chủng linh hồn, trong quá trình tìm kiếm này cũng đã có người mất mạng, bị đạo chủng nuốt chửng ngược trở lại.

Mấy ngày sau thì bọn họ lại rời đi, tìm kiếm khắp nơi và đi tới trước một dòng sông phát sáng, ở đây bọn họ cảm nhận được sức mạnh thời gian cực kỳ nồng đậm.

"Nơi này có hạt giống thời gian vô cùng quý giá, xem ai may mắn có thể đạt được đi." Có trưởng lão chỉ điểm.

"Phù phù!"

Một vị đệ tử bị sông dài cuốn đi, cả đám trưởng lão cũng không thể cứu lên được, hắn đã bị thời gian nhấn chìm, nhanh chóng bị sấy khô và hóa thành mảnh vỡ.

Rất rõ ràng, bên trong lữ trình sau đó đều được trưởng lão dẫn đường, là những con đường mà bọn họ quen thuộc, tuy rằng gặp nguy hiểm nhưng còn không đến mức bị diệt toàn đoàn.

Mấy tháng sau, chuyến đi lần này kết thúc, bọn họ đã đi qua từng vùng đất cổ xưa đã được biết đến, lúc này không còn dám tiếp tục tiến bước nữa, trên đường đã gặp phải quá nhiều nguy hiểm.

Nếu như tiến sâu thêm thì cả đoàn trưởng lão cũng có thể sẽ phải chết.

Trong lúc này, bọn họ thậm chí còn gặp được các sinh linh còn sống, đặc biệt lại có một vài cường giả cổ đại đáng sợ hoặc bị phong ấn hoặc bị vây trong Giới phần, phản xạ lại hình chiếu hướng về bọn họ, suýt nữa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

"Ù ù. . ." Tiếng kèn lệnh trên thuyền réo dài triệu tập tất cả mọi người, bọn họ bắt đầu bước lên đường về, chiến thuyền hóa thành một luồng thần mang ròi xa, thoát ly Giới phần, trở về Thư viện Thiên Thần.