Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1163: Mọi thứ đều sáng tỏ

Đại trưởng lão mở lời ngọc, bất kể là Vương gia hay là những gia tộc cao cấp khác cũng cần phải cân nhắc lại lần nữa, bởi vì người này quá mạnh mẽ, dù cho tộc trưởng của bọn họ có ra mặt cũng chưa chắc có thể sánh vai.

Hiện giờ tất cả mọi người đều nhìn về phía Thạch Hạo với vẻ mặt khác thường, đừng nói thiếu niên này lại là con riêng của lão già này nhen? Rõ ràng người này rất coi trọng và tận sức bảo vệ thiếu niên này.

Mọi người không ngừng suy tư xem thử tình huống sẽ là như thế nào.

Chẳng lẽ nói, thiếu niên này đã giết chết Tam Đầu vương chứ không phải do Mạc Đạo làm nên? Cùng lý đó, Hư Không thú cũng không phải biến mất do niết bàn mà là bị hắn giết chết?

Trước kia tuy rằng có lời bàn tán như thế nhưng chỉ có một số ít người tin tưởng, đại đa số đều mang lòng hoài nghi, đặc biệt là những người không có tiến vào chiến trường Tiên gia thì càng cảm thấy vô căn cứ hơn. Nhưng hiện giờ, trái tim của mọi người như co rút lại, giật mình trợn tròn mắt!

Ngay chính Vương Hi, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc tiếp đó là thấy xấu hổ.

Mọi người cảm thấy, chuyện tình có chút kỳ lạ.

Một vị trưởng lão của Vương gia ho khan một tiếng, sau khi hơi chần chừ đôi chút thì quyết đoán từ chối, mở lời nói: "Tiền bối, chuyện này không thể đùa được đâu, Vương Hi với hắn thì làm sao có khả năng chứ!"

Những người của Vương gia khác cũng gật đầu lia lịa theo, vô cùng kiên quyết, thái độ rõ ràng, bởi vì trong lòng bọn họ thì vị nhân vật tuyệt đại kia chắc chắn mạnh và thích hợp hơn Thạch Hạo nhiều.

"Vương Hi tiểu thư, ý của ngươi thế nào?" Lần này, Đại trưởng lão không có lên tiếng mà một vị trưởng lão khác của Thư viện Thiên Thần lên tiếng hỏi dò.

"Ta với hắn cũng chỉ là đạo hữu với nhau thôi, tuyệt không có chuyện gì khác." Vương Hi bình tĩnh đáp trả.

"À, đã thế thì chuyện này cứ bỏ qua đi, mọi người dừng lại tại đây." Đại trưởng lão lần nữa mở lời, sau đó không còn lên tiếng nữa.

Là có ý gì? Mọi người như nằm mơ vậy!

Đại trưởng lão đứng ra mai mối cho thiếu niên này, nhưng sau đó Vương gia lại từ chối thẳng?

Rất nhanh thì có người hiểu được, Đại trưởng lão đang bảo vệ cho thiếu niên này, vừa nãy cũng không phải là mai mối gì cả mà mục đích là hỏi khéo để giải vây cho thiếu niên ấy.

Cũng không ít người cho rằng, Đại trưởng lão thật sự có ý mai mối, chỉ là thiên tâm khó hiểu, là như thế nào thì rất khó biết được.

"Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi." Một ông lão của Vương gia lên tiếng, chuyện lần này dừng tại đây.

Nhưng, người trung niên nóng tính kia không cam lòng, cảm thấy chỉ là một tên thiếu niên mà lại dám chọc vào Vương gia, đúng là đại nghịch bất đạo.

"Chẳng qua là một tên tôi tớ, cũng huyênh hoang quá mà!" Hắn uy nghiêm nói.

Ông lão của Vương gia kia trừng mắt không cho hắn nói thêm gì nữa, bởi vì phải giữ thể diện cho Đại trưởng lão.

"Tôi tớ bà mẹ ông!" Thạch Hạo chửi thẳng, chẳng hề sợ chuyện càng lớn hơn, nói: "Ông hỏi Vương Hi đi, mối quan hệ giữa ta với nàng là gì, ta đã từng là người đi theo của nàng chưa? Chỉ dựa vào thân phận đạo hữu để tiến vào thư viện mà thôi!"

Tất cả mọi người đều giật nảy mình, thiếu niên này cũng nóng tính đấy chứ, chẳng hề chấp nhận chịu thiệt chịu oan chút nào, cứ thế đối chất thẳng thừng, cho nên rất nhiều người không khỏi nhìn về phía Vương Hi.

Mối quan hệ của hai người này rất vi diệu, vừa rồi còn suýt chút nữa bị nói là phu thê, mặc cho Vương Hi từ chối lời đề nghị của Đại trưởng lão thì vẫn nói rõ được giá trị của thiếu niên này.

Thạch Hạo bổ sung, nói: "Còn nữa, đám Vương gia các ngươi tạo nên một vòng Kim Cương trác rác rưởi, tuỳ ý bố trí cấm chế cho người khác thì cho rằng người đó phải là nô tài của các ngươi hả, ngang ngược ngông cuồng dữ quá ta. Ta có nên vẽ một vòng tròn trên mặt đất bao quanh các ngươi, như vậy có thể nhận đám Vương gia các ngươi là đầy tớ của ta chứ gì? Đầu óc bị trâu bò húc cho u mê rồi à!"

Mọi người ngây dại, tên khốn này chuyện gì cũng dám nói được, chẳng chút nể nang gì cả.

Thạch Hạo cười khẩy, đi tới một nước này cũng là do đám Vương gia hăm doạ dữ dằn, nghĩ rằng thông qua hắn thì có thể quản được Mạc Đạo, cho rằng hắn là tôi tớ của Vương gia thì Mạc Đạo cũng sẽ là tôi tớ của Vương gia, đầu tiên là dùng đám con cháu lấy lời lẽ ngạo mạn với hắn, sau nữa trong lời nói của đám lão già còn mang theo cả vẻ uy hiếp.

Chính vì như thế nên Thạch Hạo mới phản kích, tạo nên lời đồn giữa hắn và Vương Hi.

Hiện giờ, tất nhiên hắn sẽ đáp lại đầy nhiệt tình, ngược lại chuẩn bị gia nhập Thư viện Thiên Thần và còn âm thầm nhất trí một vài vấn đề với Đại trưởng lão, cho nên cũng chẳng chịu thiệt ôm hận trong lòng, vì lẽ đó mới đạp thẳng vào mặt của Vương gia, chẳng chút sợ hãi!

Những người bên cạnh kia có thể không dám như vậy, bởi vì Vương gia quá mạnh mẽ, là một con quái vật khổng lồ, tựa như một ngọn núi Thái cổ sừng sững nơi đó ép cho mọi người nghẹt thở.

Một thiếu niên nhưng lại dám mở lời như thế, chẳng chút sợ hãi, cho nên đã khiến vô số người trợn tròn mắt.

"Còn có, lo mà tháo cái vòng Kim Cương trác cùi mía này xuống ngay cho ta, nếu không ta sẽ trả lại một đống sắt vụn cho các ngươi đấy!" Thạch Hạo nói.

"Ha ha..." Người của Vương gia tức giận, có nhiều người không nhẫn nhịn được nữa nên cười lớn, nói: "Làm đi, phá thử ta xem nào."

"Chưa có tên nô tài nào có thể mở được Kim Cương trác này, nếu như ngươi có thể làm được thì cũng là nhân vật một đời, coi nhưng chúng ta đã xem thường ngươi vậy." Ngay cả ông lão của Vương gia cũng cay nghiệt nói, hắn gần như phát điên.

"Chỉ là đống đồng nát thôi mà!" Thạch Hạo nói.

Nhưng, trong lòng hắn không thể không thừa nhận chiếc vòng Kim Cương trác này rất nghịch thiên, mạnh mẽ như hắn, có thể so với tu sĩ luyện thể cùng với tu ra ba luồng tiên khí mà trong thời gian dài như thế vẫn không thể nào tháo xuống được.

Hắn có thể phá tan Kim Cương trác, thế nhưng rất khó có thể bảo vệ nguyên thần của mình khi thứ này tự nổ và ảnh hưởng tới đầu lâu mình.

"Oắt con, nói xạo mà không dị miệng hả, thử phá cho chúng ta chiêm ngưỡng đi!" Người của Vương gia cười khẩy, tạm thời bỏ đi mọi chuyện mà nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

"Ủa, ngươi nói gì thì ta phải nghe vậy à? Điều kiện nào cũng có lợi với các ngươi cả." Thạch Hạo lạnh lùng nói: "Nếu sau khi ta phá nát thì các ngươi sẽ nhận ta làm chủ nhân chớ?"

Đối diện, một đám người trợn tròn mắt.

"Không dám à, đám Vương gia các ngươi luôn luôn huênh hoang tự đắc, luôn luôn ngông cuồng khinh người lắm mà, có nguyện ý chuyện này hay không?" Thạch Hạo mỉa mai.

"Được, chúng ta đánh cuộc với ngươi!" Lúc này, có vài người lên tiếng đồng ý.

Đồng thời, có người kiêu căng lộ vẻ trào phúng, nói: "Nếu như ngươi phá không được thì tốt nhất ngoan ngoãn làm một kẻ đầy tớ biết điều thì hơn!"

"Là cái thá gì chứ, tưởng mình là một nhân vật tầm cỡ à, để ta chống mắt nhìn ngươi làm cách nào để phá Kim Cương trác!" Có người chẳng chút nể mặt lên tiếng, tạm thời quên đi sự sợ hãi mà Đại trưởng lão mang tới.

"Trả đống sắt vụn cho các ngươi nè!" Thạch Hạo quát lớn một tiếng, tiếp đó hai tay vung lên chụp thẳng vào Kim Cương trác trên đầu.

Thời khắc này, hào quang chói lọi, pháp lực mãnh liệt, hắn vận dụng rất nhiều loại bảo thuật ngưng tụ lại với nhau để bảo vệ đầu lâu của mình, đồng thời hai tay sáng óng như ngọc, khí thế bạo phát đầy khủng khiếp.

"Ầm!"

Kim Cương trác chợt bùng lên, cốt văn đan dệt tựa như đang bốc cháy như muốn phá đi đầu lâu của hắn.

Răng rắc!

Vô số lôi điện hiện lên, gợn sóng thần lực đầy đáng sợ lao ngút trời xanh, hào quang chói mắt nhấn chìm nơi đó, không thể nhìn thấy được thứ gì nữa.

"Tên khốn này lại dám hành động luôn à?"

Một đám người kinh ngạc tới giựt giựt mí mắt, không một ai dám tin tưởng.

"Không biết tự lượng sức, từ xưa tới giờ có ai đã gỡ xuống được Kim Cương trác chứ?" Người của Vương gia xem thường, không ngừng mỉa mai.

Cót cét!

Đột nhiên, âm thanh rạn nứt tựa như chiếc bình tiên vỡ nát, ngân hà trút xuống, khí tức nơi đây trở nên khác biệt.

Đồng thời, một khắp tiếp theo lại có rất nhiều ánh sáng mờ nhạt thu lại.

Mọi người kinh hãi, nơi đó chỉ còn sót lại một thiếu niên toả ra ánh sáng, tựa như là một vị Chiến thần vô địch, tay không xé nát Kim Cương trác, khiến cho ánh sáng của nó hoàn toàn tan biến.

Hư không vỡ nát!

Nhưng, đầu lâu của hắn chẳng hề hấn gì.

Hắn đã thành công? Tay không bẻ lìa Kim Cương trác!

Thạch Hạo rất bình tĩnh, keeng, ném vòng Kim Cương trác này lại dưới chân đám Vương gia.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, hoàn toàn hoá đá.

Thạch Hạo rất bình tĩnh, hắn cũng chẳng tốn quá nhiều thần lực gì, vốn còn cho rằng mình có khả năng bẻ gãy được vòng này thế nhưng rất khó để bảo vệ được nguyên thần, nhưng sau khi gặp qua Đại trưởng lão và âm thầm trò chuyện, lúc ấy hắn biết được một chút gợi ý và về sau tìm hiểu ra biện pháp.

Trên thực tế, nơi sâu trong thư viện, bên trong một khu bế quan, sau khi Đại trưởng lão hiểu rõ thì chợt cảm thấy ngạc nhiên, thiếu niên này quả nhiên bất phàm, hắn chỉ chỉ điểm một vài điều mà đối phương đã có thể hiểu được.

Nên biết, nếu như giải thích biện pháp này cho người khác thì cũng rất khó thử nghiệm thành công.

"Hắn đã phá tan Kim Cương trác rồi kìa, xưa nay chưa từng thấy?!"

"Không thể tin được, trong vòng Kim Cương trác này không chỉ khắc lên vô số phù văn mà trong vật liệu còn thêm đôi chút tiên kim, không ngờ lại bị bẻ gãy, tên khốn này đáng sợ thiệt!"

"Chẳng lẽ là Chân Tiên chuyển thế à?"

Tất cả mọi người bị chấn nhiếp, ai nấy đều nghẹn trợn mắt, tiếp đó là bàn luận sôi nổi.

Vương gia thì cũng khiếp sợ không kém, người này lại có thể bẻ gãy Kim Cương trác, quá khó tin, thiếu niên này tà dị tới mức nào chứ, tại sao lại có thực lực bá đạo như vậy?

Sắc mặt của những người này lúc thì trắng lúc thì xanh, khi suy nghĩ tới vụ cá cược với Thạch Hạo thì cảm giác muốn tự tử chợt bao trùm.

Vương Hi thì càng hoảng sợ hơn, thứ sức mạnh ấy khiến cho nội tâm của nàng run lên không ngớt, dù là nàng cũng chưa chắc đã có thể làm được, vị đạo hữu này thật khó mà nhìn thấu!

Xa xa, đám người Lục Đà, Huyền Côn cũng biến sắc, cảm thấy áp lực vô cùng.

Yêu Nguyệt công chúa thì chu cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ đầy khiếp sợ, nàng luôn đối nghịch với Vương Hi cho nên rất hiểu Kim Cương trác này, chuyện phát sinh trước mắt vừa rồi đã đánh vỡ toàn bộ nhận thức của nàng.

"Đám nô tài kia, các ngươi còn không mau tới chào hỏi?" Thạch Hạo lên tiếng.

"Phụt!"

Những người kia đều ho ra đầy máu, có người ngất đi và cũng có người lảo đảo về sau, ai nấy đều được người khác dìu đỡ.

"Không hổ là người của Trường Sinh gia tộc, ngay cả chiêu thức hôn mê đầy vô sỉ cũng có thể thi triển được." Thạch Hạo chế nhạo.

Ầm!

Nơi đây như đàn ong vỡ tổ, tâm tình của mọi người không cách nào bình tĩnh được, tất cả mọi người cảm thấy quá đột ngột, quá giật mình.

"Phá tan lời đồn, lại có người có thể phá đi phong ấn của Kim Cương trác trên đầu, mạnh mẽ tuyệt thế!"

"Xưa này đều nói rằng, một khi mang bảo trác này lên đầu thì dù cho bản thân có đột phá một hai cảnh giới lớn cũng khó mà bẻ gãy được, hắn tại sao có thể làm được?"

Nơi đây sục sôi, ồn ào nhốn nháo.

"Ta cuối cùng cũng đã rõ, Tam Đầu vương đã bị hắn giết chết, Hư Không thú cũng đã trở thành con mồi của hắn!"

"Vương gia buồn cười thật, còn mơ tưởng thu một thiếu niên chí tôn vô địch làm đầy tớ, tự đề cao bản thân quá đó!"

"Ồ, nếu như hứa gả Vương Hi cho thiếu niên này thì cũng coi như là một chuyện tốt, hiện giờ xem ra đám Vương gia đã từ bỏ chuyện hay quá sớm rồi!"

Lúc này có rất nhiều người đã nghĩ thông, thiếu niên này chỉ hơi thể hiện thực lực thì đã khiến ánh mắt của cao thủ thuộc nhiều thế lực lớn toả ra tinh quang rồi.

Gia tộc sau lưng của Yêu Nguyệt công chúa, Lục Đà rất muốn chạy tới mời chào thiếu niên này, muốn tiếp đón hắn về trận doanh của bản thân dù cho có bỏ ra cái giá thật lớn.

Chỉ là, Đại trưởng lão đã ra tay trước cho nên bọn họ không dám manh động.

"Haizz, chẳng trách hắn lại dám thu chí tôn trẻ tuổi Mạc Đạo của dị vực làm người hầu, thì ra cũng chẳng phải là may mắn gì, thật sự là có thực lực mạnh mẽ vô địch như thế!" Tới lúc này, mọi người mới hiểu rõ toàn bộ.