Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1113: Thủy triều đỏ

Ánh sao lấp lánh, mặt đất màu đỏ nâu tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều.

Nơi này hiểm ác vượt quá tưởng tượng của mọi người, chỉ mới bắt đầu mà đã có người mất mạng.

Mọi người chợt run rẩy trong lòng, không một ai dám bất cẩn, tất cả đều lộ vẻ nghiêm túc đề phòng tiến sâu vào bên trong.

Vương Hi với quần áo bay bay, bên ngoài cơ thể hiện lên ba luồng tiên khí, bước chân liên tục di động, luôn trong tư thế sẵn sàng nghênh địch, dưới ánh trăng tựa như tiên tử giáng trần lướt đi.

Thạch Hạo đứng cách đó không xa cũng đang ra sức đề phòng tiến vào bên trong chiến trường mênh mông.

Những nơi khác cũng đều như thế, những đệ tử chính thức thần sắc đều nghiêm túc, từng người tựa như gặp đại địch, lần này vừa có cơ duyên vừa có nguy hiểm lớn lao.

Mọi người tạo thành hình quạt tiến dần vào bên trong vùng đất bí hiểm lạnh lẽo cứng rắn này, tất cả đệ tử chính thức đều dẫn người đi theo đứng bên cạnh bảo vệ, chỉ có Vương Hi mang theo ít người nhất, chỉ có một mình Thạch Hạo.

Còn đám người Lục Đà, Huyền Côn đều có năm, sáu người trở lên ở bên cạnh, đều là đại cao thủ.

Xa xa, một cô gái thướt tha đi tới, nàng được ánh trăng bao phủ trong sáng thoát tục không dính hạt bụi trần, chính là Yêu Nguyệt công chúa, nàng mỉm cười nói với Vương Hi: "Tỷ tỷ, nghe nói đây là 'đạo hữu' của ngươi mà không phải tôi tớ, đúng là sướng đó nghe, dắt tay nhau cùng đi, như cặp vợ chồng thần tiên vậy đó."

Lời của nàng đương nhiên thu hút ánh nhìn của người khác, tuy rằng đều phân tán cách nhau rất xa nhưng thính lực của người tu vi cỡ này đều rất nhạy cảm, một vài cường giả nghe được rất rõ ràng.

Là đang gây hấn sao? Mới vừa vào bên trong chiến trường đã muốn nổi lên tranh chấp.

Trưởng lão Thư viện Thiên Thần từng ám chỉ rằng cho phép tranh đấu thoải mái ở nơi này, sẽ không truy cứu quá mức, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đông đảo đệ tử chính thức đều luôn trong tư thế sẵn sàng nghênh địch.

"Chà, ánh mắt của ngươi tinh ranh đó, thoáng cái đã nhìn ra bản chất." Thạch Hạo mở miệng, trong lúc Vương Hi còn chưa trả lời thì hắn đã thấp giọng lẩm bẩm với dáng vẻ lâng lâng, tự cho mình là một người trong vợ chồng thần tiên ấy.

Mấy người vô cùng kinh ngạc, tên này nói dóc mà chẳng biết dị miệng, không ngờ còn dám dám nói thế, không sợ Vương Hi sẽ trừng trị sao?

Quả nhiên, vẻ mặt Vương Hi cứng đờ, khuôn mặt tuyệt mỹ bị ánh trăng chiếu vào trắng sáng như tuyết, đôi mắt như ánh sao lạnh lùng nhìn hắn, có khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt tràn ngập.

"Đùa tí thôi!" Thạch Hạo giang hai tay, vội vàng giải thích.

Xa xa, Yêu Nguyệt công chúa cười khẽ đầy xinh đẹp, sợi tóc đen phấp phới dưới ánh trăng toát lên vẻ trong sáng và không minh, nói: "Thực sự phải chúc mừng đạo hữu rồi, đồng hành cùng mỹ nhân sẽ khiến rất nhiều người hâm mộ đấy."

Trong lúc nói chuyện thì nàng liếc nhìn những người khác một chút, quả nhiên có rất nhiều người lộ vẻ khác thường, Vương Hi là nhân vật cỡ nào, là minh châu của Trường Sinh thế gia, là một vị mỹ nhân tuyệt đại, có thể đi chung với nàng là chuyện rất nhiều người tha thiết ước mơ.

"Vương Hi tiểu thư thánh khiết, như Tiên trên đời, ta chẳng qua là một phàm phu tục tử may mắn đồng hành mà thôi." Thạch Hạo vừa nói vừa nhìn về phía Yêu Nguyệt công chúa, lên tiếng: "Kỳ thực ta cảm thấy ta và tiểu thư như nàng đúng là có duyên phận rất sâu, đi chung với nhau mới thật sự xứng đôi vừa lứa, không đến nỗi tự ti mặc cảm."

"Láo xược!" Bên cạnh Yêu Nguyệt công chúa có một thanh niên quát lớn.

Yêu Nguyệt công chúa cũng ngẩn ngơ, tên này lại dám nói chuyện với nàng như vậy, là đang nâng Vương Hi lên và hạ thấp nàng, hai người bọn họ cùng nổi tiếng, bây giờ lại bị tên này một nâng một ép.

Ngạc nhiên chốc lát, nàng lại bật cười hì hì, vẫy vẫy tay, nói: "Nếu đạo hữu cho là như vậy thì bỏ qua Vương Hi, đi chung với ta nhé?"

"Thế thì trước hết mời tiên tử đuổi hết đám người chướng mắt bên cạnh đi." Thạch Hạo nói, trả đũa mấy người cười khẩy trợn mắt với hắn.

Người đi theo của Yêu Nguyệt công chúa nghe vậy thì đều bay lên sát khí.

Mọi người kinh ngạc, lúc này mới vừa mới bắt đầu mà sẽ phát sinh đại chiến ư?

Cạnh tranh như vậy khả năng liên quan đến thịnh suy của bản thân, nếu thắng không chỉ có thể đạt được cơ duyên bên trong chiến trường cổ mà còn có thể được Thư viện thừa nhận, dốc sức bồi dưỡng.

Nếu thua thì rất nhiều chuyện đều tan vỡ.

Bọn họ sớm đã nghe qua, thư viện vì mài giũa bọn họ nên cách thức sẽ không hề nhẹ nhàng, nếu không cũng sẽ không đưa bọn họ vào chỗ nguy hiểm như vậy.

Vẫn luôn có tin đồn, Thư viện Thiên Thần dường như nuôi dưỡng bao bọc bọn họ trong một cái chén, tương lai có lẽ sẽ vô cùng tàn khốc, để bọn họ sát phạt lẫn nhau và chỉ giữ lại mấy người mạnh nhất.

Tuy rằng hiện giờ còn sớm, thế nhưng đã có chút manh mối như này.

"Đi thôi." Vương Hi nói, trước mặt nhiều người như vậy nàng không thể quyết đấu với Yêu Nguyệt công chúa, nếu không nhất định sẽ để mấy người như Lục Đà, Huyền Côn ngồi làm ngư ông kiếm lợi.

Yêu Nguyệt công chúa cười cười, bộ mặt vui tươi không một chút nào nổi giận, phất phất tay với Thạch Hạo rồi mang theo đoàn người đi xa.

Ầm!

Sau đó không lâu, đất rung núi chuyển, sâu trong vùng đất đỏ nâu này truyền đến tiếng vang kinh người, tựa như thủy triều ngập trời trút xuống dưới.

Đây là thanh âm gì, đến cùng là phát sinh chuyện gì? Tất cả mọi người đều giật mình.

Rốt cục đến gần, một luồng thủy triều đỏ vọt tới, đông đảo thú ảnh bao phủ về phía này.

Da đầu mọi người tê dại, quá khủng khiếp, đó là từng đàn thú lông đỏ dày đặc dẫm đạp đầy mặt đất lao nhanh, gầm thét tấn công về bọn họ.

Mỗi một con đều lớn như trâu nước, hình dáng giống như chuột, lông đỏ toàn thân, tiếng kêu thảm thiết, trừng cặp mắt màu đỏ tươi vọt tới cực nhanh, hàm răng trắng toát bên tỏng cái miệng rộng lớn đỏ lòm như máu.

Vầy thì còn đánh đấm gì nữa chứ? Mọi người sởn cả tóc gáy.

Nên biết, đây không phải là hung thú bình thường mà là hung thú được hóa từ sát khí hung bạo bên trong chiến trường, thậm chí không thiếu khí tức Tiên đạo, loại cổ thú đáng sợ này là khó dây vào nhất.

"Ảo giác, kỳ thực không có nhiều như vậy, đứng vững!" Có người quát to.

Nếu giờ mà rút đi, chạy về phía chiến thuyền màu vàng thì tuyệt đối sẽ mất điểm trước mặt trưởng lão Thư viện, ngay cả tiến sâu vào vùng đất cổ cũng không làm được thì quật khởi và tranh hùng thế nào.

Mấy người nhìn ra, những hung thú này trông thì thanh thế hùng dũng nhưng cũng không hề nhiều như tưởng tượng, có một số chỉ là ráng đỏ, là sương mù, còn chưa kết thành thân thể thật sự.

"Ầm ầm!"

Tia chớp bạo tạc với phạm vi rộng lớn, một người xanh biếc, anh tư vĩ đại, trong miệng phát ra một tiếng đạo âm tựa như thiên lôi, là người đầu tiên giết tới trước.

Hắn là Lục Đà, đã ra tay!

Há mồm hét lên một tiếng, mấy con hung thú quái lạ phía trước lập tức nổ tung, sau đó hắn như hổ tiến vào bầy dê, đại khai sát giới, ở phía sau còn có vài tên người đi theo.

Không thể không nói, Lục Đà vô cùng hùng hổ, giết chóc trong thiên quân vạn mã, như một thanh đao sắc nhọn xé ra chiến trường rồi dũng mãnh lao tới, không con thú nào có thể chống đỡ.

Thú lông đỏ giống như chuột kia, mặc dù là sát khí đáng sợ hóa thành, thế nhưng trước mặt của hắn cũng không thể ngăn cản, đều bị đánh chết tươi.

Hắn bắt đầu đại khai sát giới, đánh đâu thắng đó!

Những người khác thấy thế thì sĩ khí dâng cao, dưới sự dẫn dắt của đệ tử chính thức thì từng người dũng mãnh như rồng xông về phía trước.

Trên chiến trường tiếng hô 'Giết' rung trời, cho dù thú lông đỏ độc ác tàn bạo, cùng với số lượng như thủy triều nhưng vẫn không làm cho mọi người khiếp sợ, bọn họ chém giết và xông về phía trước đầy kịch liệt

Không ai từng nghĩ tới, mới tiến vào vùng đất cổ này đã gặp phải thú triều đáng sợ nhất trong truyền thuyết!

"Rống... " Ở phía sau thú lông đỏ, còn có một vài con thú to lớn, ví như quái vật màu vàng, người khổng lồ màu máu, mỗi một thứ đều rất dữ tợn.

"Aaa, xông qua khỏi chắc chắn sẽ yên tĩnh, chúng ta dốc sức lao tới!" Phong Hành Thiên nói, hắn đến từ Phong tộc nên đương nhiên hiểu rõ rất nhiều bí ẩn, biết loại tình huống này có ý nghĩa như thế nào.

Mọi người xung phong, chém giết đẫm máu.

Sau nửa canh giờ, Thạch Hạo và Vương Hi tách ra, hắn đánh giết về phía những người quen của mình, sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Ầm!"

Một con hổ màu vàng kim cao tới mười trượng lao tới đã bị Thạch Hạo đập một phát bay ngang ra ngoài và nổ tung trong không trung, hóa thành một đoàn sương mù màu vàng.

Đám người hướng này lấy làm kinh hãi, loại thủ đoạn này chỉ có thể thấy được ở mấy người Lục Đà, Vương Hi, quá ác liệt và bá đạo.

Phải biết, loài hổ màu vàng kia ẩn chứa sát khí Tiên đạo, một vài đệ tử chính thức cũng phải cố sức để ứng phó, vậy mà hắn tát một cái liền nổ tung, mạnh mẽ cỡ nào.

"Cảm ơn!" Phượng Vũ nói.

Bởi lẽ Thạch Hạo chính là vì giải vây cho tu sĩ ba ngàn châu mà đến, dù sao, bọn họ cũng yếu hơn một chút.

Thời điểm lựa chọn đệ tử lúc trước, bởi vì người Ba ngàn đạo châu tu ra tiên không có bao nhiêu nên tiêu chuẩn đã được nới lỏng hơn một chút, mấy người Phượng Vũ, Chân Cổ cũng được tiến vào Vô Lượng Thiên.

Bây giờ bọn họ cũng chưa có tu ra tiên khí, nhưng còn có một cơ hội quan trọng đó chính là nhảy vợt ở Thiên Thần đỉnh cao, xem có thể tiến hành được sự lột xác cuối cùng hay không.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo lại giết về phía xa xa, đã thấy một số người Ba ngàn đạo châu khác, mười ngón như cầu vồng, bắn ra từng luồng thần mang đánh giết những cổ thú kia.

"Oài, người của Ba ngàn đạo châu thực sự là quá yếu."

Cách rất xa, Thạch Hạo liền nghe được âm thanh này, âm u mà xem thường, hắn giết nhanh tới.

Nguyên Phong!

Nguyên Phong tu ra hai luồng tiên khí, ngoại trừ đám người Lục Đà thì đây tuyệt đối xem như là một nhân vật tuyệt đỉnh, hắn có tư cách ăn nói ngông cuồng, chỉ là lọt vào tai tu sĩ Ba ngàn châu thì quá mức chói tai, tổn thương lòng tự ái.

"Oài, thật kém cỏi, không tu ra tiên khí cũng có thể tới đây, quả thật là một đám rác rưởi!" Hắn nói rất vô tình.

Xuất phát từ một vài nguyên nhân, mạch bọn họ không có thiện cảm với người của Ba ngàn đạo châu, từ Nguyên Thanh đến hắn đều như vậy, nếu không ngày đó Nguyên Thanh cũng sẽ không bởi vì người khác nhờ vả lại đi áp chế Thạch Hạo mười năm.

"Nếu cảm thấy quá yếu thì cắp trứng cút nhanh lên, chớ cản đường của ta!" Nguyên Phong rất lạnh lùng nói đầy vô tình khiến cho tu sĩ Ba ngàn châu khó mà chịu nổi.

Thạch Hạo liếc mắt nhìn, đây cũng không phải mấy người quen cũ của hắn, bởi vì những người kia đều rất mạnh, nếu ở đây cũng không đến nỗi tán loạn như vậy.

"Ngươi đang nhục nhã ai?" Ngoài cơ thể Thạch Hạo dựng lên một ngọn lửa hừng hực tựa như Chiến thần bước nhanh tới, phù văn như ánh lửa nhảy lên.

"Ta nói chuyện với người Ba ngàn đạo châu, chọc đau ngươi sao?" Nguyên Phong lạnh nhạt nở nụ cười.

"Đám rác rưởi này!" Người đi theo của Nguyên Phong nói.

"Ngươi nói tu vi bọn họ hiện giờ không đủ cũng không nói làm gì, ấy vậy lại còn nhục nhã như thế, nếu dùng giọng điệu này thì trong mắt ta các ngươi cũng chỉ là rác rưởi!" Thạch Hạo nói.

Trong tiếng ầm vang hắn đấm một cái, vùng trời này như bị đánh sụp!

Phụt!

Phía trước máu huyết bắn lên từng mảng, toàn bộ người đi theo của Nguyên Phong bị đánh nát ngay tức khắc.

Huyết quang lóng lánh, một vài vệt máu dính lên người Nguyên Phong, điều này làm cho hắn ngạc nhiên tựa như lần đầu tiên nhìn thấy Thạch Hạo, và tràn đầy khiếp sợ nhìn hắn

"Tên phế vậy nhà ngươi, lại đây nhận cái chết nào!" Thạch Hạo quát lên rồi lao về phía hắn, thân thể vọt lên như một con thiên long ngang trời.