Tiêu Kha Ái vốn đã bị việc ép hôn này làm khó chịu, không ngờ về nhà lại còn có chuyện thế này, ngơ ra không kịp phản ứng.
Nghĩ tới gương mặt bác sĩ Kiều, vẻ oán giận ban đầu bỗng tan hơn nửa, tự dưng lại cảm giác ngượng ngập.
Mình đúng là háo sắc, cô nghĩ.
Nhưng mà sự cám dỗ vì vẻ ngoài chỉ kéo dài một giây, lý trí đang lơ lửng lập tức quay về.
“Em nói xàm gì chứ, gì mà kêu chị thử xem, cho dù chị muốn thì không chắc người ta đã muốn… Chưa kể, 3800 đó!” Tuy là ‘sắc đẹp dụ người’, nhưng mà không thể cứ 3800 hoài à.
“Vậy là chị có ấn tượng tốt?” Pappy nhanh chóng bắt được trọng tâm.
“Người đẹp trai như thế đương nhiên là có ấn tượng tốt rồi.” Tiêu Kha Ái rất thản nhiên khi ở trước mặt Pappy, “Nhưng mà, người ta không có ấn tượng với chị.”
Trong tiểu thuyết, phim kịch thường có hai người có tình cảm với nhau, hoặc yêu thầm, nhưng trên thực tế, một người có thích, có ấn tượng tốt với mình hay không thì cơ bản là đều có thể nhận biết.
“Chị đừng đợi người ta đến.” Pappy gãi gãi chân, “Em cảm thấy, thay vì ngày nào cũng bị ép kết hôn thế này, tốt hơn chị tự tìm một người mà chị có thiện cảm rồi theo đuổi, cũng có đường để nói với ba mẹ chị. Ép chị thì cả chị lẫn ba mẹ đều khó chịu.”
“Hơn nữa, Kiểu Thư Vân thực sự khá tốt. Người Ma Đô, hình như có mâu thuẫn với gia đình nên đến Ngạc Giang mở phòng khám thú y, mua một căn hộ nhỏ gần đây, thanh toán trước…” Pappy lải nhải, liệt kê ra từng thứ, “Chị xem đó, điều kiện trong nhà cũng được, lập trường kiên định với cha mẹ, mặt mũi dáng vẻ dễ nhìn, đàn ông như thế này đúng thật là cổ phiếu tiềm năng.”
Tiêu Kha Ái nghe nó nói thì sửng sốt, dở khóc dở cười. “Sao em biết mấy chuyện đó, còn phân tích với chị nữa, gia cảnh nhà người ta đã điều tra rõ ràng đến thế?”
“Không phải nói với chị rồi sao? Bạn chó!” Pappy nhấn mạnh chữ ‘bạn chó’, “Trong khu này lăn lộn lâu vậy, không có bạn bè thì không còn gì để nói.”
Tiêu Kha Ái: “Em kêu bạn em làm chuyện này? Còn biết nắm bắt trọng điểm, nắm rõ tình trạng điều kiện của người ta.”
“Ba mẹ chị nói tới nói lui, nghe mấy lần thì biết cái gì là quan trọng thôi.” Pappy vểnh đuôi lên, “Anh ấy ở một mình còn biết làm việc nhà, chị xem xét đi, ba ngàn tám đó, không muốn tìm cách thu lại sao?”
Tiêu Kha Ái cảm thấy nó nói rất có lý.
Đôi khi cô cũng cảm thấy mình quá e dè, không phải cô chưa từng gặp người mình thích, tuy là phần lớn vì ngoại hình ưa nhìn, nhưng lại lo lắng người kia có tính cách không tốt. Thực sự có người đàn ông có nhân phẩm, đẹp trai thì phần lớn đã có nửa kia của mình, gặp được người động lòng thì lại lo trước lo sau, sợ bị từ chối nên không dám ra tay…
Thi thoảng trong đêm khuya tĩnh lặng, cô ngẫm nghĩ về cuộc đời sẽ nghĩ có phải do mình quá kén chọn, cái này cũng muốn cái kia cũng muốn.
“Hay là thử một lần?” Pappy liên tục xúi giục, “Thử dũng cảm một lần đi, cả đời chưa từng thử yêu một lần không thấy đáng tiếc sao?”
Tiêu Kha Ái: “… Có lẽ có thể thử xem?”
Nếu là người xem mắt qua mai mối, luôn mang theo tâm lý dò xét, đánh giá lẫn nhau, có sự đề phòng lẫn nhau, nhưng với kiểu ‘tình cờ gặp gỡ’ thế này, với người mình cảm mến, tâm trạng ngượng ngùng lại e dè lại quay lại với cô.
“Chị nên bắt đầu theo đuổi từ đâu?” Tiêu Kha Ái khó khăn, cô chưa từng có lịch sử tình cảm tương tự thế này, đối diện với người xem mắt còn biết bắt đầu từ sở thích mình để trò chuyện, nhưng đối mặt với người có vẻ không liên quan gì đến nhau, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Pappy như nhìn thấy sự do dự của cô, “Chị không thể thoải mái chút sao?”
“Chị không thoải mái chỗ nào hả? Từ người lạ tới người quen thì phải tiến hành từng bước, có ai vừa thấy mặt là xông thẳng tới? Bộ chị không biết xấu hổ sao? Em nói điều kiện mặt nào cũng được thì cũng biết là không nói chuyện được sao.”
“Con người thật kỳ quái, lúc trẻ thì đấu đá lung tung, thấy thích là xông lên.” Pappy quỳ trên đất, hơi ngửa cổ như đang nhíu mày, “Tại sao lớn tuổi hơn, ra ngoài đời rồi thì cứ lo cái này sợ cái kia?”
“Em nói không đúng, nếu với người khác thì còn có phần đúng chứ với chị thì không.” Tiêu Kha Ái phất tay, “Chị chủ em đây chưa bao giờ trải qua việc đấu đá lung tung, vẫn là luôn lo này sợ kia.”
Pappy: “Cho nên mới luôn độc thân đó.”
Tiêu Kha Ái: “…”
“Chị có thực sự muốn có bạn trai không?” Đại khái với đầu óc Pappy thì nó khó lý giải nổi loại phương thức tư duy tự mâu thuẫn này của con người, “Nếu không muốn, lúc trước xem mắt cũng sẽ không đi, nếu muốn, mỗi lần ba mẹ ép hôn thì phản ứng chị lại rất dữ dội.”
Tiêu Kha Ái bị nó nói nghẹn lời, suy nghĩ hồi lâu, trong trí nhớ xa xăm của cô, việc xem mắt mai mối bắt đầu từ một đề nghị của cha mẹ cô.
“Nếu con với đồng nghiệp không thể mà vòng kết nối quan hệ của con có hạn, con chỉ có thể gặp vài người loanh quanh, hay là tìm người cho con xem mắt? Coi như là mở rộng quan hệ, gia tăng xác suất thành công.”
Lúc ấy cô thấy có lý, nhưng chuyện tới giờ, sao lại biến thành thế này? Tại sao những lý luận có vẻ như rất đạo lý, tất cả vì muốn tốt cho cô lại biến thành xiềng xích trói buộc cô, giữ chặt lấy cô như thế này?
“Theo đuổi! Ngày mai sẽ theo đuổi!” Tiêu Kha Ái rít qua kẽ răng, lòng như có lửa đốt, loại cảm giác nóng bỏng này như làm máu sôi lên.
Máu huyết sục sôi thì làm đầu óc nóng lên, hậu quả của việc đầu óc nóng lên là cô đứng ở quầy tiếp tân ở phòng khám thú y cùng Pappy, đối mặt với bác sĩ Kiều, ngắc ngứ.
Phòng khám thú y mới mở thường là thế này, chủ và nhân viên nhiệt tỉnh vây lấy khách hàng. Ngay cả Kiều Thư Vân, vốn là ‘bác sĩ điều trị’ ngồi phía sau cũng chạy ra ngoài, cực kỳ nhiệt tình hỏi thăm tình hình gần đây – của Pappy.
Pappy: “Em có được tính là hy sinh vì tình yêu cho chị không?”
Theo lý thuyết thì một bác sĩ như Kiều Thư Vân thì việc tắm rửa thú cưng sẽ không tới tay anh, việc của anh là làm những tiểu phẫu hoặc kiểm tra sức khoẻ. Nhưng mà tiểu phẫu có thể làm bây giờ chỉ là triệt sản, đối với Pappy thì quá tàn nhẫn, kiểm tra sức khoẻ thì lại quá tàn nhẫn với túi tiền Tiêu Kha Ái.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể lấy lùi làm tiến, tắm rửa.
Bác sĩ Kiều sờ Pappy từ trên xuống dưới, thuận tiện nắm tai nó nhìn vào trong, khẳng định 3800 cô tiêu là đáng giá, xong rồi mới gọi trợ lý mang nó đi tắm.
Pappy ở bên cạnh sủa ‘gâu’ một tiếng, bình thường đã quen trò chuyện với nó, bây giờ nghe nó kêu gâu gâu, Tiêu Kha Ái lại thấy không quen.
Pappy lại sủa gâu gâu để thu hút chú ý của Tiêu Kha Ái, ngay cả bác sĩ Kiều đang đi đến cửa cũng quay đầu lại nhìn.
Pappy: “Wechat! Chị ngơ người ra làm gì thế?”
Lúc này Tiêu Kha Ái mới hoàn hồn, móc điện thoại trong túi xách ra, nhớ lại những lời Pappy nói trên đường đi, bước tới trước mặt bác sĩ Kiều.
“Bác sĩ Kiều, chỗ anh phục vụ lẫn chiết khấu đều rất tốt, tôi có mấy người bạn nghe kể thì đều muốn biết thêm.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Kha Ái tiếp xúc một người khác phái có ý đồ riêng, má cô nóng bừng lên không kiềm chế được, may mà trước khi đi cô đã trang điểm nên phấn nền với má hồng có thể che đi được ít nhiều vẻ mặt cô bây giờ.
Bác sĩ Kiều có vẻ kinh ngạc trước lời của cô, có lẽ chưa bao giờ thấy khách hàng nhiệt tình như vậy, nhưng anh chỉ hơi khựng lại rồi quay người lại, áo blouse trắng của anh bay lên theo động tác xoay người, dưới ánh đèn huỳnh quang, gương mặt tuấn tú từ từ ngẩng lên.
Trái tim thiếu nữ không kiên định của cô lại nảy lên, có thể thấy lực sát thương của một ‘túi da bên ngoài’ đẹp đẽ là hết sức kinh người.
“Làm phiền cô, nếu cô dẫn bạn bè đến đây tôi sẽ giảm giá nhiều hơn cho cô.” Nói rồi, anh nở nụ cười, lấy di động ra, “Cô quét tôi đi.”
Sau khi thêm wechat, anh còn lấy một tấm card đưa cô, y như kiểu dịch vụ ‘mua một tặng một’.
“Đây là số điện thoại của tôi, có việc gì thì cứ gọi.”
Tiêu Kha Ái ‘được chiều mà lo’, tuy là phải trả giá nhưng khi anh đến gần thì tim cô vẫn run lên, quả nhiên ‘chó độc thân’ lâu rồi, trai đẹp tới gần thì tim bắt đầu nhảy loạn.
“Khởi đầu tốt, có được wechat.” Pappy ngồi trong bồn tắm, người dính đầy bọt xà phòng, “Không uổng công em hy sinh lớn vậy.”
Tiêu Kha Ái liếc nó một cái, có người ở đây nên cô không thể mở miệng đáp lại nó, lén lút ấn di động, muốn tìm hiểu bác sĩ Kiều thông qua vòng bạn bè của anh.
Kết quả nhìn thấy ảnh đại diện của anh, một cành cây trắng giữa nền xanh lam, nếu không phải ghi chú là bác sĩ Kiều thì cô còn tưởng mình thêm dịch vụ khách hàng của Alipay.
Cô đột nhiên do dự, nhưng vẫn bấm vào ảnh đại diện, ảnh nền của vòng bạn bè wechat là màu đỏ, hai chữ ‘Phát tài’ to dùng nằm giữa đập vào mắt cho phản ánh ý tưởng chân thực của chủ nhân.
Thấy ảnh này, Tiêu Kha Ái bật cười.
“Sao đó?” Đầu Pappy dựa vào thành bồn tắm, bọt xà phòng trên người đã được gột sạch hơn phân nửa, lông tóc dính bết vào người nhưng thân thể tròn trịa không co lại bao nhiêu.