Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 49

Tiêu Kha Ái và bác sĩ Kiều bàn bạc một lúc, chuẩn bị mang Alaska về trước. Sau vài chuyện, mọi người đều hết hứng thú, Tiêu Kha Ái muốn đưa Alaska về nhà mình nhưng bác sĩ Kiều từ chối. Chú Alaska này lang thang không biết bao lâu rồi, anh muốn đưa về phòng khám kiểm tra trước rồi quyết định.

“Theo tình hình mà tin tức virus có thể lây lan qua chó mèo lại tiếp tục lan truyền, ước chừng chắc sẽ có không ít chó mèo bị bỏ rơi.” Tiêu Kha Ái thấy hơi lo lắng, cô không biết những ý kiến đó có đúng không, trên thực tế, thành phố phong tỏa khiến nhiều người “ốc còn không mang nổi mình ốc” chứ đừng nói là còn chăm sóc cho chó mèo. Bác sĩ Kiều không bày tỏ quan điểm gì, chỉ nói, “Cứ làm hết khả năng trước đã.”

Tiêu Kha Ái qua gương chiếu hậu nhìn về ghế sau.

Chú Alaska nằm trên ghế sau, đầu để lên chân, đôi mắt tròn xoe của nó nhìn cô rồi lại nhìn bác sĩ Kiều, vẫy vẫy đuôi.

“Hai người nhìn có vẻ không vui lắm? Sao vậy?”

Chú ngáo này dường như không nhận ra tình hình hiện tại của mình, tâm trạng sa sút chỉ một lúc rồi lại nhếch môi cười, háo hức muốn nói chuyện với Tiêu Kha Ái.

“Chị có thể nghe hiểu lời em nói, thật lợi hại! Em có thể liếm chị không?”

Nỗi buồn của Tiêu Kha Ái bị chú ngáo này phá sạch không còn một mảnh, hơi bất lực.

“Em không thấy buồn sao?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Buồn chứ.” Alaska nhích đầu, cố gắng len qua khe hở giữa hai ghế xe, nhưng do thân mình to lớn nên loay hoay một hồi vẫn không chui qua được, “Nhưng mà người ta đã vứt em rồi, không lẽ em còn hèn mọn mà quay lại quấn lấy, mất mặt lắm. Tốt nhất nên tìm nhà mới càng sớm càng tốt.”

Tiêu Kha Ái hơi bất ngờ.

Alaska: “Có phải chị cho là chó thì phải trung thành không? Nhưng tình cảm là thứ có qua có lại, chị đối xử tốt em, em đối xử tốt với chị, cái cũ không đi thì cái mới không đến, cái mới sẽ tốt hơn, chị không cần đau lòng vì em.”

Tiêu Kha Ái mới nhận ra chú đang an ủi mình.

“Chủ em bỏ em đúng là sự tổn thất lớn.”

Ban đầu Tiêu Kha Ái còn lo lắng việc nghe hiểu tiếng chó có liên quan tới vài vấn đề thần kinh, đến bây giờ tận đáy lòng cô mới thấy mình thật sự may mắn vì nghe hiểu tiếng chó.

Bác sĩ Kiều: “Cô nói gì với Alaska vậy?”

Tiêu Kha Ái: “Nó cảm nhận được cảm xúc của chúng ta nên đang an ủi tôi.”

Bác sĩ Kiều: “Tốt thật đó, tôi cũng muốn nghe hiểu tiếng chó hay tiếng mèo gì đấy.”

“Vậy thì có thể anh sẽ vỡ mộng, chó mèo mà thường bám dính lấy anh, quấn quýt cọ lấy anh không chừng là đang phàn nàn đòi thêm đồ ăn vặt, cho ít có khi còn nói anh keo kiệt nữa.”

Pappy: “Chị đang kể xấu gì chứ? Em không có, chị nói bừa!”

Tiêu Kha Ái cười, “Có khi còn tổ chức hội thảo bàn chuyện hôn nhân của anh, thậm chí còn tìm kiếm ứng cử viên.”

Bác sĩ Kiều: “Này thì tôi chịu không nổi.”

Tiêu Kha Ái cười, di động trong túi chợt rung lên, tầm mắt cô liếc nhìn đồng hồ trên xe, bình thường giờ này là cha mẹ cô gọi điện, sau lần cảnh sát gọi đến thì Tiêu Kha Ái không dám không trả lời điện thoại của ba mẹ.

“Điện thoại ba mẹ tôi, anh lấy di động tôi giúp.”

Điện thoại để trong túi áo khoác, khi bác sĩ Kiều vươn tay ra lấy, tuy là cách lớp áo khoác và lớp vải áo mùa thu, cô vẫn cảm nhận được sự rung động rất nhỏ. Chỉ là động tác bình thường lại khiến cô không được tự nhiên, tựa như trong lòng ngứa ngáy.

Có vẻ như mình còn chưa an phận với anh ấy, Tiêu Kha Ái nghĩ, nhưng việc đó không thể khống chế được, loại trừ việc lo âu vì bị bức ép hôn nhân, chỉ còn lại tam quan phù hợp, lại là không đối tượng khác phái có thể trò chuyện, cô vẫn luôn muốn nhưng lại không dám tiến tới.

“Đây.” Bác sĩ Kiều lấy điện thoại ra, bấm nút rồi để bên tai cô.

“Ái Ái, hôm nay ăn gì vậy?” Giọng mẹ Tiêu truyền ra, “Bên đó con mua đồ ăn được không? Có đồ ăn không?”

Mẹ Tiêu hỏi liên tiếp mấy câu, Tiêu Kha Ái trả lời từng câu một. Cho dù trước đó cãi nhau như vậy nhưng mỗi khi trò chuyện thì ba mẹ làm như chưa từng có chuyện gì, nhiệt tình hỏi hết câu này tới câu khác. Tiêu Kha Ái không biết nên làm thế nào với họ, ép hôn là có thật, nhưng quan tâm yêu thương cũng thật sự có.

Thượng vàng hạ cám nói không ít chuyện, từ hôm nay rửa chén cho tới việc lo lắng số ca nhiễm trong khu, rồi lại dặn dò việc rửa tay, đeo khẩu trang. Có vẻ như muốn kéo dài thời gian trò chuyện nên mẹ Tiêu kể về mấy người tình nguyện.

“Hôm nay mẹ thấy có cậu thanh niên trẻ đang khử khuẩn ở hành lang, họ là tình nguyện viên. Bây giờ thanh niên rất tuyệt, mẹ thấy mình cũng nên làm gì đó.” Mẹ Tiêu rất tự hào nói bà đã quyên góp 1500.

Tiêu Kha Ái hơi xúc động, đột nhiên cũng muốn tự hào nói với bà cô cũng là người tình nguyện, tuy là tình nguyện viên vì chó mèo, nhưng cô lo mẹ cô không chấp nhận nên hỏi dò.

“Mẹ, nếu con cũng làm tình nguyện…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không tốt!” Mẹ Tiêu phản đối ngay, “Mẹ nghe người ta nói trong không khí đều có virus, con lại ở bên ngoài một mình, lỡ bị lây nhiễm thì ai chăm sóc?”

Đấy, tiêu chuẩn kép thông thường.

Tiêu Kha Ái đã quá quen với lời nói và việc làm của bà, vì vậy quyết định không nói bà biết việc cô và bác sĩ Kiều ra ngoài cứu trợ chó mèo.

Mẹ Tiêu đang nói, bỗng nhiên đổi giọng.

“Chỗ bác sĩ Kiều ấy, không phải ba mẹ ép gì con, nhưng mà muốn biết ý kiến của con, gặp được một người ưng ý thì nếu hẹn hò yêu nhau sẽ hạnh phúc.”

Mẹ Tiêu nói uyển chuyển nhưng Tiêu Kha Ái nghe thấy rất phiền lòng, nhất là khi bác sĩ Kiều còn ở bên cạnh cô, không biết anh có nghe được đối thoại trong điện thoại không. Đúng là cô thích bác sĩ Kiều, ở một mức độ nào đó mà nói, ở bên bác sĩ Kiều thì có thể giải quyết được việc thúc ép hôn nhân của cả hai người, đẹp cả đôi đường.

Ban đầu Tiêu Kha Ái cũng nghĩ vậy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng rồi sau đó, không biết do ảnh hưởng từ việc Lưu Dương hay do được bác sĩ Kiều dẫn đường chỉ lối, cô đột nhiên cảm thấy giải quyết vấn đề theo cách này dường như đi ngược lại những điều cô thực sự mong muốn.

Tiêu Kha Ái muốn yêu, nhưng cô không muốn kết hôn.

Nói ra nghe có vẻ thiếu trách nhiệm nhưng Tiêu Kha Ái chỉ muốn tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu, như thế không có nghĩa cô chấp nhận những trách nhiệm do hôn nhân mang đến.

Sau khi cô hiểu rõ suy nghĩ trong lòng, điều mình thực sự mong muốn, cô không thể chịu đựng được tất cả những thứ gọi là tạm chấp nhận.

“Mẹ đừng nói nữa, lập trường con đã xác định chắc chắn rồi, dù mẹ có nói bao nhiêu lần nữa thì đều giống nhau.” Ánh mắt Tiêu Kha Ái nhìn thẳng phía trước, “Con muốn tự làm chủ cuộc đời mình.”