Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Quyển 1 - Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vạn vật trên thế gian đều hỗ trợ lẫn nhau, nói thí dụ như có nồi thì sẽ có vung, có bát, có đũa, có đàn ông thì sẽ có đàn bà, ợ… Không thì đàn ông cũng được, có sân thể dục mới, sẽ có nội quy mới.

Lúc còn sân cũ, thời gian hóng mát của chúng tôi rất hạn chế, bình thường thì khỏi nói, làm việc từ sáng sớm đã đủ sức cùng lực kiệt, đến cuối tuần mà cũng chỉ được ra ngoài một tiếng đồng hồ, bởi vì sân thì hẹp mà phạm nhân thì đông, nên các khu nhà giam chỉ có thể phân chia nhau từng giờ ít ỏi. Nhưng có sân mới, hết thảy đã khác xưa, đất trống bỏ hoang cũng được nhét vào, diện tích mở rộng gần gấp đôi, hơn nữa xà đơn xà kép rồi bóng rổ, hình thức vận động cũng đa dạng hóa hơn nhiều, vớ vẩn vài ngày nữa còn bổ sung thêm, rất phong phú. Vì thế thời gian hóng mát cũng từ một tiếng mở rộng thành nửa ngày, chính xác là mỗi tuần phải hoạt động tại sân thể dục nửa ngày, hơn thì không sao, nhưng thiếu sẽ bị trừ điểm.

“Lại còn thế nữa?” Tôi hết nói nổi với quy định mới dán trên cửa nhà giam, không phải không thích vận động, mà là một chuyện vốn đang êm đẹp lại biến thành mang tính cưỡng chế, thật sự chẳng ai hiểu nổi.

“Tôi thấy nửa ngày đã là nhân đạo lắm rồi, theo ý của lãnh đạo, hẳn là muốn chúng ta cạn kiệt sức lực, đỡ phải đánh nhau gây chuyện hoặc là nghĩ ba làm bảy.” Lúc nói những lời này, Dung Khải nửa cố ý nửa vô tình liếc về phía Chu Thành.

Chu Thành hiểu ý, khẽ ngẩng mặt lên từ cuốn sách, thản nhiên cười với cậu ta.

“Tôi đ*t, đừng làm tôi tởm chết!” Dung Khải toát mồ hôi lạnh, oe oe kêu.

Tôi (-_-|||), phục Dung Khải, càng phục Chu Thành.

“Tiểu Phong Tử,” Tôi ngoắc ngoắc ngón tay, “Hỏi cậu một vấn đề.”

Dung Khải rất hồn nhiên thò đầu lại, “Cái gì?”

Tôi nghiêm trang, “Có phải cậu từng thích một cô nàng, sau đó trùng hợp người ta cũng thích cô nàng đó?”

Tiểu Phong Tử hiếm khi làm vẻ mặt 囧 囧, “Anh vừa nói tiếng Trung đấy à?”

Tôi thở dài, nửa giải thích, nửa nghi vấn, “Nếu không thì đừng có hằn thù như vậy chứ?”

Lúc này Tiểu Phong Tử mới hiểu là đang bị tôi trêu, cái mặt xụ xuống, “Tôi chỉ thấy ghê tởm, không được à?”

“Được, đương nhiên là được.” Tôi nhún vai, “Chỉ tò mò thôi ấy mà, hỏi chút thôi.”

Dung Khải ra vẻ ghét bỏ, “Cả đám các anh đều bệnh hết rồi, chuyện ghê tởm như thế mà các anh nhìn được?”

Tôi khẽ nhích lại gần Tiểu Phong Tử, thôi không đùa nữa, nghiêm túc nói, “Thực ra có chuyện này tôi đã muốn làm từ rất lâu, nhưng tôi cảm thấy hoặc là không làm, hoặc là phải làm một lần cho trọn vẹn.”

Dung Khải mắt sáng trưng, “Anh nói đi anh nói đi.”

Tôi hạ giọng cực thấp, vẻ hung ác lộ ra, “Chờ hôm nào tối đen như mực, đợi mọi người ngủ hết, chúng ta mò mẫm tìm cái thứ phía dưới của hai tên đó, vặt xuống.”

Tiểu Phong Tử trố mắt, mặt mũi bắt đầu trắng bệch, “Dùng, dùng tay à?”

Được, nói chuyện ngớ ngẩn vẫn không quên tham thảo vấn đề kỹ thuật, đây là kiểu suy nghĩ gì thế không biết?

“Đương nhiên, chúng ta làm gì có kéo, chỉ đành dùng tay.” Tôi vừa nói vừa khoa tay múa chân mô phỏng, “Cứ nhẹ nhàng nắm như thế này nè, lấy sức, vặt một cái! Yên tâm, vặt xong không chảy nhiều máu đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi, Trung Quốc cổ đại chẳng đầy thái giám còn gì. Mà kể cả lỡ nhẹ tay không vặt được xuống, thì cái kia nhất định cũng không dùng được nữa, mục đích hoàn thành. Thế nào?”

Cái mặt Dung Khải đã trắng bệnh như tờ giấy, đôi mắt to chớp chớp, cả lông mi cũng run run rẩy rẩy, “Nếu bị bắt gặp thì bị trừ điểm…”

Vô số con Alpaca* rầm rầm phi nước đại trong bụng tôi, thật muốn đập cho Dung Khải hai phát vào đầu, mợ kiếp cả tiêu điểm chú ý của cậu chàng cũng thật là có cá tính! (Lạc đà Alpaca đọc là Thảo Nê Mã, gần gần với câu chửi “ĐMM” của các bạn Tàu.)

“Hơn nữa còn đẫm máu quá…” Được rồi, cuối cùng cũng để ý vụ này.

“Vả lại, bảo tôi nắm cái kia…” Tiểu Phong Tử chậm rãi hồi phục, sự nhanh nhạy vừa quen thuộc vừa đáng đấm trở về cũng làm đôi mắt cậu chàng long lanh hẳn lên, “Từ từ, Phùng Nhất Lộ, anh cố ý phải không?”

Tôi chớp mắt mấy cái, ngây thơ vô số tội.

Nhìn nhau vài giây, Dung Khải đột ngột ngửa mặt lên trời gào khóc, “A a a a a Phùng Nhất Lộ anh còn tởm hơn cả hai tên kia —— ”

Tôi lùi lại vài bước, Tiểu Phong Tử xù lông đúng là trong dự tính của tôi, nhưng ai ngờ thực tế mãnh liệt hơn nhiều, mới nãy cậu ta liên tưởng đến cái gì không biết… Thế nên mới nói, suy nghĩ nhanh nhạy quá cũng có chỗ dở mà, aizz ~

Chu Thành im lặng nhìn nhìn, cuối cùng nhìn không nổi, buông sách, cười với tôi, “Phùng Nhất Lộ, cậu rất hợp làm gia trưởng đấy, thật sự.”

“Anh thích thì đi mà làm, tôi không thèm.” Có mấy thằng con trai thế này, sớm muộn gì cũng chết non!

“Tôi *** Phùng Nhất Lộ, anh mà cũng đòi khinh tôi á, có thằng cha như anh thì ngày nào tôi cũng phải nằm khóc trước mộ tổ tiên! Không phải, đầu óc tôi với đầu óc anh không thể bắt nguồn từ cùng một tổ tiên! Hoặc tôi là con nuôi, hoặc vợ anh cắm sừng anh!”

“Thế thì được rồi, cậu là con nuôi.”

“…”

Đấy bạn xem, miếng bánh ngon thỉnh thoảng vẫn từ trên trời rớt xuống, ngồi tù mà có thêm thằng con trai, thế nên tôi quyết định từ nay về sau, bất kể cuộc sống khốn khổ thế nào, cũng vẫn phải ghi khắc trong lòng sự biết ơn sâu sắc.
Theo quy định mới ban bố, sáng thứ Bảy, chúng tôi ra sân thể dục. Nếu không tính lần đại hội trước, thì hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức sử dụng nó.

Lịch hóng mát vẫn chia theo từng khu, nhưng giờ diện tích lớn, nên bốn khu cùng nhau hóng mát được, chỉ cần phân chia địa bàn, sau đó khu nào tự quản khu nấy. Dung Khải nói phải làm thế để tránh va chạm, khác khu sẽ có bất đồng, không tránh được xung đột, cùng khu hòa hợp hơn. Tôi cảm thấy phân tích của cậu ta rất có lý, thực ra phần lớn phân tích của Tiểu Phong Tử đều rất có lý, đến nỗi tôi còn phải tiếc rẻ thay cậu ta, đầu óc tốt thế làm gì chả được, sao phải đi lừa gạt cơ chứ. Tiểu Phong Tử không đồng ý suy nghĩ này, chỉ vào mấy ngón tay trắng trẻo của tôi mà nói, tay đẹp thế sao không đi làm chuyên gia make-up? Tôi nghẹn lời, sau đó hiểu ra. Sở dĩ hai chúng tôi phải vào đây, thực chất nguyên nhân đều giống nhau cả, muốn kiếm tiền, hơn nữa còn muốn kiếm tiền theo tinh thần Olympic — Cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn.

Khu số Hai của chúng tôi chủ yếu hoạt động phía Đông Bắc sân thể dục, nhưng vì phân chia không có tính cưỡng chế, nên cũng có người của khu khác dạo bước sang. Chẳng làm thế nào được, xà kép xà đơn đều ở phía Tây Nam, không thể cứ bắt người ta chơi mãi một trò. Cũng may đại đa số bạn tù đều hiền lành, nhưng bởi trò chơi hữu hạn quá, ngoại trừ bóng rổ, xà đơn, còn lại cũng chỉ có tản bộ.

Chẳng biết vị lãnh đạo nào tâm huyết dâng trào, cho trồng mấy cái cây quanh sân thể dục, ừ trồng thì trồng, trồng cây tốt cho sức khỏe, cũng hay, nhưng đám cây nhìn đến là chán, đúng mùa nở hoa thì lại chả nở, chỉ thấy mấy cái nụ lạc lõng lấp ló trong tán lá, gió thổi qua hơi mạnh chút là rụng xuống một nửa, chẳng đẹp đẽ cái khỉ gì, nhìn chỉ thấy thê lương đến tội.

Tôi đi vòng quanh sân, thật sự quá chán, quyết định gia nhập đội ngũ vây xem đánh bóng rổ.

Nói vây xem, chứ thực ra là ồn ào cổ động. Chẳng biết tại trình độ thể thao của nhà tù này thấp quá, hay là tại quần chúng chưa làm quen được với sân mới, mà các loại tư thế dẫn bóng ném bóng đằng kia thật sự không thể mê được, nhìn bóng bay qua bay lại, tôi thầm nhủ sao không bỏ xuống đá luôn đi, vớ vẩn đá còn trúng luôn vào rổ ấy chứ.

“Tôi hỏi các anh rốt cuộc có biết chơi hay không đây? Đổi người đổi người đổi người!” Nhìn không nổi không chỉ có mình tôi.

Có điều cái giọng này sao nghe quen quen?

Tôi nhìn theo tiếng nói, ô hay, đúng là Tiểu Phong Tử.

Dung Khải ý kiến một cái, các anh hùng đều hưởng ứng, chỉ trong chốc lát, trên sân toàn khuôn mặt mới.

Tôi cứ tưởng Tiểu Phong Tử cũng chỉ định vào chơi cho vui, ai ngờ cậu ta lại thật sự ra trò, đi bóng khéo léo hơn hẳn người khác, ba bước đã đến rổ, tôi vừa nhìn đã biết cậu ta từng tập luyện. Quần chúng vây xem cũng từ ồn ào đổi thành trầm trồ khen ngợi, đột nhiên tôi rất muốn vớ đại lấy ai đó để nói một câu, mẹ kiếp hơn nửa năm ở chung phòng mà tôi không biết tên kia chơi được bóng rổ nha!

Tôi phải tìm người để xả, tôi phải tìm người có thể đồng tình với tôi để xả, bằng không tôi sẽ nghẹn chết.

Tìm mãi, cuối cùng phát hiện chiếc gọng kính quen thuộc tách xa đám người, tôi vội vàng bước đến, vỗ mạnh vai đối phương, “Giờ hóng mát đừng có một mình trốn ở đây giả vờ trí thức, xem Tiểu Phong Tử chơi bóng rổ kia kìa.” Tên này hóng mát cũng mang theo sách, phục luôn.

Chu Thành ngẩng đầu, đẩy gọng kính, “Tôi đâu có một mình.”

Tôi sửng sốt, vô thức nhìn sang bên cạnh, được rồi, hóa ra còn có một người nữa.

“Hoa nhi, mặt đất lạnh, ngồi lâu dễ đau bụng.”

Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt hơi nheo lại dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn như thể cậu đang cười.

Tôi muốn đưa tay kéo cậu dậy, nhưng nghĩ một lúc lại thôi. Tôi sợ cậu quăng tôi bay ra xa, tôi đây không đấu lại.

Không kéo được Hoa Hoa, nhưng kéo được Chu Thành, “Đi thôi đi thôi, Tiểu Phong Tử chơi bóng rổ không tồi nha.”

Cứ tưởng phải mất mấy phút đồng hồ mồm mép, ai ngờ Chu Thành gấp sách, vui vẻ đồng ý ngay, “Ừ.” Càng khiến tôi kinh ngạc là hắn còn cúi đầu rủ Hoa Hoa, “Đi cùng đi.”

Hoa Hoa ngẫm nghĩ ba giây, đứng dậy vỗ vỗ đất, đồng ý!

Ôi mẹ nó, sao đãi ngộ lại khác xa nhau thế!

Tôi tủi thân.

Tôi khó chịu.

Tâm hồn yếu đuối của tôi không thể tự chữa lành vết thương.

“Phùng Nhất Lộ, còn ngẩn ngơ gì thế?” Đi được vài bước, Chu Thành khó hiểu quay đầu lại.

“Tự nhiên không thích đi nữa.”

“Ồ, hình như Kim Đại Phúc cũng vào chơi rồi.”

“Đâu đâu đâu?”

Sự thật chứng minh năng lực tự chữa lành của tôi rất mạnh, đương nhiên Chu Thành cũng không gạt tôi. Kim Đại Phúc đúng là đã vào sân, cùng đội với Dung Khải, đang đối đầu với một người khác, ngoài sân còn có người theo dõi tỉ số, bên nào ghi điểm hắn sẽ hô lên, mấy trên mấy.

Tôi không ngờ chỉ mới qua vài phút đồng hồ mà trận đấu đã trở nên chính quy như thế, hơn nữa không chỉ mình Dung Khải, một hậu vệ khác cũng không tồi, tôi nhớ cậu ta ở phòng Chín hay Mười gì đó, bình thường rất trầm lặng, chẳng ngờ lại giấu nghề.

Sân bóng mới giúp tôi phát hiện thêm những điều tôi chưa biết về các bạn tù, đương nhiên vẫn có vài kẻ trước sau như một, tỷ như Kim Đại Phúc. Làm một trung phong, gã này hoàn toàn chỉ dựa vào dáng vóc và sức mạnh, chẳng có kỹ thuật gì, đến nỗi cả đồng đội lẫn đối thủ đều suýt khóc, nhưng người ta thích thế, thường xuyên giữ bóng đến nửa ngày, tác phong cũng phạm quy lộ liễu.

Tôi thật sự không xem nổi nữa, vò đầu bứt tai nhìn sang đống cây cối thê lương để thư giãn tinh thần, tình cờ lại trông thấy Hoa Hoa. Cậu không chú ý tới tôi, thứ nhất là vì có vài người đứng chắn, thứ hai là vì cậu đang chăm chú nhìn vào sân, nghiêm túc đến cả đôi mắt cũng bừng sáng.

Rất ít khi tôi thấy Hoa Hoa biểu lộ cảm xúc ra ngoài, như thể trên đời này chẳng có gì kích thích được cậu, nhưng bây giờ, trong đôi mắt cậu lại tràn đầy hâm mộ và chờ mong.

Tôi lập tức nhận ra sứ mệnh của mình, đương nhiên đó chỉ là diễn giải theo cách dễ nghe, còn nói theo kiểu bình thường là, không chõ mũi vào việc người khác thì tôi đau trứng.

“Đổi người đổi người!” Vừa lúc đội Tiểu Phong Tử mới bị ghi ba điểm, tôi vội vàng chớp thời cơ, quơ tay hô lên.

Tiểu Phong Tử nhìn thấy tôi, mặt rất vui vẻ, tiện thể đá bay một đồng đội ra ngoài, sải bước đến kéo tôi lại, “Hóa ra anh cũng chơi bóng à?”

Tôi vội vàng tóm lấy tay cậu ta, lướt qua đám người đến trước mặt Hoa Hoa, “Không phải tôi muốn chơi, mà là đây cơ.”

Dung Khải sửng sốt, Hoa Hoa cũng sửng sốt.

Cuối cùng Dung Khải phản ứng trước, mặt nhăn như bông hoa cúc, “Anh không nhầm đấy chứ, nó bị câm thì chơi kiểu gì!”

Tôi chẳng cần suy nghĩ, tát bốp một phát lên đầu Dung Khải, “Mày chơi bóng bằng mồm à?”

Lúc này Hoa Hoa cũng hoàn hồn, sầm mặt định bỏ đi.

Tôi lanh tay lẹ mắt níu cậu lại, đẩy vào sân.

Hoa Hoa đứng giữa sân chẳng biết làm gì, nhưng không bỏ đi nữa, tôi đắc ý nhếch miệng, tâm trạng phấn khởi như Edison mới phát hiện ra công dụng của sợi wolfram. Sở dĩ thành công khiến người ta hưng phấn, là bởi vì nó được vô số thất bại làm nền!

Cuối cùng Tiểu Phong Tử cũng chịu thua, ủ rũ chạy tới nói với Hoa Hoa mấy câu gì đó, Hoa Hoa hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hai đội về vị trí, tiếp tục.

Mười phút sau.

“Kim Đại Phúc, mẹ kiếp anh lưng hùm vai gấu để làm cảnh à? Thế mà cũng để người ta ném bóng vào rổ được à?”

“Hoa Điêu, mày có chơi được không hả? Bây giờ phải ném bóng cho người đứng gần rổ chứ!”

“Tôi không chịu được nữa a a a a! Đờ mờ nó đây là bóng rổ chứ có phải bóng bầu dục đâu, chúng bây có chuyên nghiệp lên một tí được không hả?”

Được rồi, tôi sai rồi, hơn nữa còn sai đến hai lần. Đầu tiên, Hoa Hoa đúng là không biết chơi bóng rổ, tiếp theo, Dung Khải đúng là chơi bóng rổ bằng mồm.

Chỉ có điều Hoa Hoa rất vui vẻ, tuy miệng cậu không cười, nhưng đôi mắt đang cười, chẳng sợ bị người ta cướp bóng hoặc ném bóng qua đầu, cậu không giận, cứ nhiệt tình chạy, nhảy, có cơ hội là ném bóng lung tung vào rổ, sau đó tiếp tục chạy nhảy dưới tiếng mắng chửi của Tiểu Phong Tử.

“Xem ra sân mới rất được hoan nghênh.” Sau lưng đột nhiên có tiếng nói, làm tôi giật bắn cả mình.

Tôi âm thầm dựng ngón giữa, sau đó nghiêm trang quay lại, “Xin chào quản giáo!”

Du Khinh Chu nhìn tôi từ đầu đến chân, cà lơ phất phơ bĩu môi, “Đừng có làm trò, gọi Kim Đại Phúc đến đây.”

Tôi thốt lên, “Sao anh không tự đi mà gọi?”

Vương bát đản ghé sát vào tai tôi, gằn từng tiếng, “Bởi vì, tôi, Du quản giáo, bỗng nhiên xuất hiện giữa sân bóng, rất có khả năng ăn nhầm đạn lạc.”

Mọe, chẳng lẽ quả bóng nhìn thấy tôi thì biết rẽ sang hướng khác sao?

“Báo cáo quản giáo, tôi có thể biết chuyện gì trước hay không, tôi sợ Kim Đại Phúc đang chơi vui sẽ mất vui.” Tôi kiêu ngạo.

Vương bát đản như thể muốn cười nhưng cố nén, vẫn không nói lời nào.

Tôi bất giác thấy bối rối, xùy, không nói thì thôi, tôi còn làm thế nào được!

Tôi xoay gót, đang định đi gọi Kim Đại Phúc, Vương bát đản bỗng nhiên lại lên tiếng, “Vợ anh ta đến thăm tù.”
Hết chương 12.
Lạc đà Alpaca: