Thế Gả Hào Môn Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Chương 20: Cùng Nhau Chống Đỡ



Nghiêm gia.


Lúc này, biệt thự của Nghiêm Uy vô cùng náo nhiệt, phía trước sân rộng lớn của ngôi biệt thự được lấp đầy bằng những chiếc siêu xe đắt đỏ mà những người bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên mạng.

Bên trong Nghiêm gia bây giờ đã không còn chỗ để bước đi nữa rồi, khắp nơi đều là hành lý, đồ đạc, ở phòng khách thì chật kín người, tất cả đều là người của Nghiêm gia, ai nấy đều toát lên khí chất sang trọng, giàu có.


Chú tư, chú năm, chú sáu ai nấy cũng đều đưa cả gia đình đến biệt thự của Nghiêm Uy, bây giờ chỉ còn thiếu Nghiêm Thế Huy người bác hai trong gia đình.


Tuy Nghiêm Thế Huy không đến nhưng Nghiêm Từ lại có mặt từ rất sớm gần như là sớm nhất trong số những người ở đây, nhìn thấy người đi đi vào vào trông thì có vẻ nhộn nhịp, vui vẻ nhưng anh thừa biết tất cả bọn họ đến đây đều có mục đích của mình, anh nhìn đến phát chán.


Đúng lúc này, Nghiêm Uy quay trở về do đã được thông báo từ trước nên anh cũng chẳng có gì ngạc nhiên, bất ngờ khi thấy họ hàng của mình xuất hiện chật kín cả biệt thự, anh bước vào gật đầu chào hỏi có lệ, dáng vẻ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như thế, Nghiêm Uy quá hiểu rõ những người này, tất cả đều đến đây cùng chung mục đích, suy nghĩ.


Đấu trí bao nhiêu năm bọn họ mới giữ được thế cục cân bằng như bây giờ, tất cả những người ở đây đều luôn có tham vọng, âm mưu muốn chiếm toàn bộ Nghiêm gia, Nghiêm thị nhưng ai nấy đều kiêng dè, e ngại thế lực của Nghiêm Uy, bản thân họ tự biết lượng sức mình, biết bản thân không thể nào sánh bằng Nghiêm Uy nên ngay cả rục rịch cũng không dám.


“Cuối cùng cháu cũng quay về rồi, mọi người đã đợi cháu từ rất lâu rồi đấy, mà sao từ khi chú cùng mọi người bước vào đây lại không hề thấy vợ của cháu đâu cả thế? Vợ cháu đi mua sắm hay gì rồi à?” Người lên tiếng bắt chuyện, hỏi han Nghiêm Uy là chú tư của anh, ông tỏ ra thân thiết, quan tâm hỏi han anh.


Nghiêm Từ ngồi ở đấy nghe chú tư hỏi anh mới chợt nhớ ra Lý Nhược, nãy giờ lo tìm cách giúp Nghiêm Uy ứng phó với những người này mà quên mất Lý Nhược, đôi mắt của anh cũng hướng về Nghiêm Uy, anh cũng giống như mọi người tò mò, thắc mắc tại sao lại không thấy Lý Nhược.

Từ khi quay về, Nghiêm Uy vẫn luôn ngồi im một chỗ không để tâm đến họ hàng của mình, mặc cho họ muốn làm gì thì làm, đến khi nghe chú tư nhắc đến Lý Nhược anh mới đưa mắt nhìn, nét mặt vẫn lạnh nhạt, không cảm xúc, giọng trầm nhưng lại lạnh lẽo của anh cất lên đáp lại:
“Cô ấy nhớ ba mẹ của mình nên đã quay trở về nhà của mình rồi ạ.”
“Vậy khi nào A Nhược mới quay trở về thế? Thím cùng mọi người đến đây chủ yếu là muốn gặp cháu dâu đấy.” Thím ba của Nghiêm Uy vui vẻ cất giọng hỏi, trong lòng bà rất mong chờ gặp người cháu dâu này, không biết Lý Nhược có dễ đối phó hay không?
“Cháu cũng không biết, cô ấy bảo cô ấy sẽ về đấy một thời gian.” Nghiêm Uy lãnh đạm trả lời qua loa, trong lòng anh cảm thấy thật may khi anh đã cho Lý Nhược quay trở về nhà sớm nếu không bây giờ chắc cô phải sứt đầu mẻ trán với những người này rồi.



Cùng lúc này, Lý Nhược quay trở về biệt thự Nghiêm gia, vừa bước vào sân cô đã bị một phen hoảng hốt, kinh ngạc khi thấy trong sân được lấp đầy bởi một dàn siêu xe, trong đầu của cô bỗng hiện lên một suy nghĩ: “Họ hàng của Nghiêm gia nhiều đến như vậy sao?” Họ hàng của Nghiêm Uy không những nhiều mà còn giàu, rất giàu, đột nhiên cô cảm thấy hơi lo sợ, chột dạ, không biết phải đối phó như thế nào? Sự lo lắng ấy nhanh chóng tan biến, Lý Nhược vội lấy lại tinh thần, bản thân cô tuyệt đối không thể để người khác gánh vác thay mình được, nói một cách công bằng thì cô vẫn có một phần trách nhiệm trong đấy.


Lý Nhược bước nhanh đi vào bên trong, vừa bước vào cô đã ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, kì lạ rồi.

Nghiêm Uy nghe thấy có tiếng bước chân, cặp mắt sắc bén của anh rất nhanh đã hướng ra phía ngoài cửa, trong ánh mắt của anh lóe lên một tia ngạc nhiên khi thấy Lý Nhược nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại bình thường, không để người khác bắt gặp ánh mắt ấy.

Lý Nhược cười như không, khẽ cúi đầu lễ phép chào những người ở đấy rồi tiến đến ngồi bên cạnh Nghiêm Uy, cô nhìn anh cười nhạt sau đó nhỏ giọng vào tai của anh:
“Anh đừng lo lắng, tôi sẽ không làm loạn đâu, dù gì trên danh nghĩa tôi với anh cũng là vợ chồng, tôi không thể để anh chống đỡ, đối phó với họ hàng một mình được, tôi sẽ cùng anh chống đỡ, đối phó bọn họ.”
Nghe những lời nói của Lý Nhược, không hiểu sao trong lòng của anh dâng lên một sự ấm áp khó tả, đáy mắt của anh thoáng lộ ra ý cười.

Bỗng từ bên ngoài lại xuất hiện thêm một vài bóng người đi vào, là Nghiêm Thế Huy cùng vợ của ông, hai người cùng những người ở đấy mỉm cười chào hỏi với nhau vài câu.



Lý Nhược đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với chú thím của Nghiêm Uy nhưng không ngờ những người mà cô cần phải đối phó đầu tiên không phải là bọn họ mà là chị em họ của anh.

Những người chị em họ của Nghiêm Uy lần lượt ùa tới như vũ bão vây quanh lấy cô hỏi han cô không ngừng, ai nấy cũng đều vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cho Lý Nhược thấy khó chịu.


Nghiêm Uy nhìn thấy Lý Nhược bị vây quanh như thế chính bản thân anh còn thấy mệt mỏi huống chi là cô, anh muốn lên tiếng giải vây cho Lý Nhược nhưng cô lại nhìn anh khẽ lắc đầu, trên môi nở một nụ cười như muốn nói với anh rằng: “Anh cứ yên tâm, chút chuyện này tôi có thể đối phó được.”