Cái bạt tay ấy đã khiến Phí Nhan trưởng thành rất nhanh.
Mau chóng trưởng thành thường đi kèm với sự tuyệt tình, lạnh nhạt, ương ngạnh và độc ác.
Cũng giống như thực vật, từ nụ hoa sau một đêm đã nở mà chưa trải qua ánh
nắng, sương mưa thông thường, khó tránh có những tính bất thường.
Phí Nhan quyết định: từ nay về sau nhất định mình sẽ không để cho mẹ và lão Chu Đại Nhĩ đó có những tháng ngày hạnh phúc. Hai người không cho mình
vui vẻ thì mình cũng sẽ khiến họ phải nếm đau thương. Đây chính là
nguyên tắc xử thế của Phí Nhan.
Sự lạnh nhạt và chửi đổng đối
với Chu Đại Nhĩ lúc đầu chỉ là của một đứa trẻ quyết không vứt bỏ quyền
lợi vốn thuộc về mình. Cáu giận chính là một biểu hiện khác của nũng nịu để đối phương nhượng bộ, chấp nhận, nếu được như thế thì cơn cáu giận
cũng tan biến. Thật sự là tâm trạng thất vọng tới mức độ nhất định thì
sẽ không cần cáu giận với đối phương nữa.
Bây giờ Phí Nhan biết rằng, không ai chấp tính trẻ con của mình, vì thế cô phải dùng phương thức đại nhân để đối mặt.
Phương thức đại nhân là gì? Nghĩa là tôi đối với bạn tốt, chắc chắn ẩn chứa
một mục đích. Nếu tôi đối xử bạn không tốt, thế thì biểu hiện phải giả
tạo, nhìn thì có vẻ vẫn là đối tốt với bạn.
Phí Nhan cũng không tỏ thái độ ra mặt với Chu Đại Nhĩ, lúc cáu giận cũng không ra sức ăn tai lợn nữa.
Cô cung kính gọi ông ta là chú Chu. Thậm chí đôi khi vẻ mặt còn mang theo
nụ cười mỉm phóng túng thẹn thùng, như kiểu thật sự hối lỗi vậy.
“Đúng là có công mài sắt, có ngày nên kim”, Lý Phi Ảnh nhìn cô con gái hiểu
chuyện nên sự áy náy vì cái bạt tai đó cũng sớm tiêu tan. Thực ra đó là
lần đầu tiên bà đánh con gái, tâm trạng cũng không thoải mái gì, trái
lại, còn vô cùng bứt rứt. Cuộc sống của bất cứ ai cũng không dễ dàng, ai mà chẳng ép mình.
May mà cái bạt tai ấy lại khiến con gái ngoan ngoãn nghe lời, hiền lành, không gây chuyện.
Phí Nhan không dằn vặt, trải qua những tháng ngày đẹp đẽ, thuận hoà cùng gia đình.
Lý Phi Ảnh và Chu Đại Nhĩ lao vào kiếm tiền làm giàu cho gia đình, còn Phí Nhan thì học hành ngày càng tiến bộ.
Ăn cơm tối xong, cả nhà cùng nhau xem thời sự, cuối tuần nếu thời tiết tốt thì sẽ tổ chức đi picnic. Rất nhiều gia đình mong muốn có hạnh phúc hài hoà như thế, có thể gọi đó là bản mẫu của cuộc sống.
Thậm chí
đã nhiều lần khu phố tặng cờ “gia đình văn hoá” cho gia đình Phí Nhan để cảm ơn sự cống hiến nhỏ nhoi của họ vì sự hài hoà của xã hội.
Gia đình hoà thuận, con cái ngoan ngoãn, Lý Phi Ảnh và Chu Đại Nhĩ ngày
càng yêu thương nhau, hai người thậm chí còn nóng lòng muốn sinh thêm
một đứa con trái luật nữa, để Phí Nhan có thêm em gái hoặc em trai cùng
mẹ khác cha.
Phí Nhan ngoài mặt thì đồng ý, nhưng trong lòng thì rất hận.
Cô thậm chí còn cảm thấy, có thể cha bị chính hai người họ hại chết. Chẳng phải chuyện như thế trong phim ảnh có rất nhiều hay sao? Gian phu dâm
phụ tính kế giết chồng.
Nhưng Phí Nhan liền dập tắt suy nghĩ này khi nó vừa xuất hiện, vì điều đó quả thực đáng sợ, quá ghê tởm. Cô chỉ
cần nghĩ đến điều này thì lập tức tim đập nhanh dữ dội.
Nhưng
bây giờ mẹ và Chu Đại Nhĩ hình như thật sự định sinh thêm một thằng nhóc nữa. Hơn thế: Chỉ cần mình còn sống thì nếu họ sinh con sẽ là trái pháp luật vì Chu Đại Nhĩ và vợ trước đã có hai con, thế thì liệu họ có nghĩ
cách hại chết mình không? Có thể không cho mình ăn cơm, để mình chết vì
đói; không cho mình mặc quần áo, để mình chết vì xấu hổ; giết chết bằng
thuốc độc; hay dùng tay bóp chết … Nghĩ đến như thế, Phí Nhan lại run
cầm cập.
Cô đối với thế giới đầy sự hoài nghi và không hề có cảm giác an toàn.
Những ảo tưởng vừa đáng sợ vừa không thực tế ấy đủ để khiến cô sợ hãi trong từng giây từng phút.
Không được, không thể giả vờ ngoan mãi được, phải bắt đầu hành động thôi.