Lợi dụng Thẻ đọc suy nghĩ để đọc được tất cả, Bạch Tiêu đã thấy kinh hãi.
Bạch Tiêu nhìn cậu ta một cái, không thể chịu nỗi liền nghiêm túc nói: “Cậu
đúng là một con quỷ nhát gan, đừng có tự mình cảm thấy tốt đẹp nữa. Nhu
nhược, bất lực, hèn hạ, ngu ngốc là bộ mặt vốn có của cậu. Cậu hoàn toàn không xứng với Ngũ Hạnh Nguyệt, tôi sẽ đi nói rõ sự thật với cô ấy”.
Sắc mặt Tiêu Tiếu bỗng trở nên trắng bệch, gào thét: “Ai nói tôi nhu nhược, bất lực chứ, nếu ai nói thế thì tôi sẽ giết người đó!”.
Bạch
Tiêu sợ đến nỗi tim đập loạn xạ. Cô cố trấn tĩnh, ấn mạnh vào tấm Thẻ
đọc suy nghĩ trong túi áo, muốn biết có phải thật sự cậu ta sẽ giết
người nói mình như thế không – kỳ tích đã xuất hiện, dưới tác dụng của
Thẻ đọc suy nghĩ, trước ngực của Tiêu Tiếu phả ra như bọt trắng, hiện ra một loạt các con số hỗn loạn.
Chuyện gì thế này?
Bạch
Tiêu bị các con số hỗn loạn làm cho kinh sợ, trong phút chốc, cô bỗng ý
thức được rằng, hóa ra Thẻ đọc suy nghĩ vô hiệu với người bị thần kinh
đang phát tác.
Chính trong lúc này, Tiêu Tiếu nhấc một chiếc ghế đẩu lên, ném vào Bạch Tiêu… Bạch Tiêu sợ đến nỗi bất tỉnh.
Lúc Bạch Tiêu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa
lạ, xung quanh toàn là màu trắng, ga giường trắng, sàn nhà trắng, rèm
cửa trắng, còn có cô gái mặc bộ đồ trắng. Đây là một phòng bệnh khác của bệnh viện.
Ánh mặt trời quá nhức mắt, Bạch Tiêu nheo mắt nhìn thấy cô y tá mặc đồ trắng đang đi qua đi lại trước mặt mình.
Một lúc sau, có một anh chàng mặc đồ trắng đi vào phòng bệnh, anh ta vuốt
má cô y tá, cô ta chớp mắt vài cái, anh chàng đó ôm eo rồi lại vuốt mặt
cô ta, hai người liếc mắt đưa tình, sau đó bác sĩ nam mãn nguyện bước
đi.
Bạch Tiêu nhìn họ liếc mắt đưa tình, cũng thấy rất ngại.
Cô y tá nhìn bác sĩ nam đi ra rồi mới quay người lại, nhìn thấy Bạch Tiêu, cô ta lập tức thay đổi nét mặt, giống như nét mặt biến hóa trong kinh
kịch vậy, lạnh lùng buông một câu: “Tỉnh rồi à? Chẳng phải tôi đã nói
với cô rồi sao? Đến thăm người bị tâm thần thì phải chú ý an toàn. Cô
xem mình đã làm gì mà bị cậu ta làm cho ngất xỉu đi thế?”.
Cô y
tá tuổi đời còn trẻ, nhìn cũng khoảng mười tám tuổi, chiều cao trung
bình, nhưng có thể do ít được tiếp xúc với ánh mặt trời nên da khá đẹp.
Nếu cô ta mặc trang phục bình thường, đi trong đám đông thì người ta
cũng chỉ nghĩ rằng cô là một thiếu nữ, nhưng mặc bộ đồ y tá vào, trông
cô ta già đi vài tuổi. Trong đầu Bạch Tiêu liền hiện ra năm chữ “giảm
bớt sự quyến rũ”.
Y tá lại hỏi: “Cô mau báo tin cho người nhà
biết, chúng tôi có nguyên tắc là cứu người sắp chết, giúp người bị
thương, để cô nhập viện trước, cô cũng chưa trả viện phí đâu!”.
Bạch Tiêu buồn rầu nghĩ: Tôi bị thương ở bệnh viện các cô, đáng ra bệnh viện các cô phải bồi thường cho tôi mới đúng. Cứu tôi chẳng phải là trách
nhiệm của các cô sao? Chẳng trách mà người ta nói: Mối quan hệ giữa bác
sĩ và bệnh nhân luôn căng thẳng. Nếu dao phẫu thuật của bác sĩ giống như dao mổ cá thì người bệnh khó tránh khỏi cảm giác mình là con cá đang
nằm trên thớt.
Bạch Tiêu bịa đặt: “Được thôi. Mẹ tôi đang đi, hai tiếng nữa sẽ đến”. Bạch Tiêu sẽ không thật thà mà nộp tiền viện phí,
cũng không ngu ngốc, cô định sẽ chạy trốn.
Nhưng làm thế nào để
chạy trốn đây? Trên người Bạch Tiêu không có đồ gì khác ngoại trừ tấm
Thẻ đọc suy nghĩ có thể kiếm được tài sản dùng cả đời.
Nghĩ đến
Thẻ đọc suy nghĩ quý giá có thể giúp mình, Bạch Tiêu đút tay vào túi áo. Bỗng cô cảm thấy mình như bị rơi vào động không đáy: Không thấy Thẻ đọc suy nghĩ đâu nữa!
Bạch Tiêu sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cô lục lại túi áo lần nữa: Thẻ đọc suy nghĩ thực sự đã mất rồi!
Trước khi ngất xỉu, tấm thẻ rõ ràng vẫn ở trong túi áo của cô cơ mà, bây giờ nó biến đi đâu mất rồi? Làm thế nào đây?
Bạch Tiêu cố gắng nhớ lại từng chi tiết, cuối cùng, cô nhớ ra lần cuối cùng
sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ là ở phòng bệnh của Tiêu Tiếu.
Bạch Tiêu rón ra rón rén đi đến bên ngoài phòng bệnh của Tiêu Tiếu.
Cách một cửa sổ kính, Bạch Tiêu nhìn thấy Tiêu Tiếu đang nằm trên giường bệnh, trong tay hí hoáy nghịch gì đó.
Tất cả ánh mắt cô đều dồn cả lên tay của Tiêu Tiếu – thứ cậu ta đang cầm
chính là Thẻ đọc suy nghĩ! Thẻ đọc suy nghĩ phát ra những tia sáng lấp
lánh!
Tim Bạch Tiêu bỗng nhói đau, cô lập tức mở cửa đi vào, sợ hãi kêu lên: “Trả lại tôi!”.
“Thẻ đọc suy nghĩ? Của cô? Nhà khoa học đã cho cô nhưng không thể để nó rơi
vào tay người khác? Chỉ cần viết tên người đó lên đó, ấn vào nút ở giữa
là sẽ biết ngay đối phương đang nghĩ gì? Ha ha, cám ơn cô! Căn bản tôi
không biết tác dụng của nó, bây giờ suy nghĩ trong lòng cô đều nói cho
tôi biết hết rồi! Trong lòng cô nói đơn giản chỉ cần viết tên lên Thẻ
đọc suy nghĩ là có thể dùng được thôi mà!”
Bạch Tiêu biết mình đã bị Tiêu Tiếu sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ. Cô ra sức khống chế bản thân
không nghĩ bất cứ vấn đề gì, nhưng lúc này, tất cả suy nghĩ của cô đều
cuồn cuộn tuôn trào, không thể ngăn lại được.