Thê Chủ Tà Mị

Chương 91: Sư huynh???

Hai người nội gián phản ứng thật là nhanh, rất sợ những người này kích động một cái mang hai người các nàng làm thịt, không khỏi hét lớn: “Giáo chủ của chúng ta là Nhàn vương quân! Các ngươi là tới cứu Giáo chủ của chúng ta có phải không?”

Lại nói, sao các ngươi lại khẳng định người ta tới là cứu Giáo chủ của các ngươi chứ?

Cảnh Duyệt nghi là bị người dạy dỗ thành hoá đá, Vương quân nhà bọn họ là Giáo chủ Ma Giáo? Chuyện này nàng còn thật không biết!

Minh Thất lần này làm việc rất cẩn thận, ngay cả thân tín bên cạnh cũng là lúc Vân Tư Vũ bị mang tới sơn cốc thì mới biết mục đích của nàng. Cho nên, mặc dù bên cạnh Minh Thất bị Vân Tư Vũ xếp vào ba người lại không có thể đúng lúc báo tin cho hắn; mà những người kia đi bắt bánh bao nhỏ cũng không phải là thân tín của Minh Thất, mà là tử sĩ nàng huấn luyện. Ngoại trừ một người ôm bánh bao nhỏ trở về thì toàn bộ người còn lại đã bị nọc độc của bạc băng độc chết.

Nhìn thấy Giáo chủ bị bắt, ba người nội gián tự nhiên là đồng tâm hiệp lực chuẩn bị cứu viện. Bất quá chỉ có Thất Diệp, cũng chính là một nội gián nào đó phát hiện và đang dè đặt đi theo Dạ Tinh, lấy được cơ hội ở lại trong lầu gỗ, các nàng bị đuổi đi ra bên ngoài cũng đến rồi.

Vì vậy các nàng vô cùng vinh hạnh khi đầu tiên biết được Nhàn vương điện hạ là Cung chủ Thánh Cung chuyện này thật sự khiếp sợ. Sau đó choáng váng theo sát Cảnh Duyệt tiến vào sơn cốc.

Xa xa đã nghe tiếng đánh nhau, Cảnh Duyệt vẫn như cũ không chút hoang mang. Nàng rất có lòng tin với Phong Lăng Hề và Dạ Tinh, bị thương khẳng định là người khác.

Đi theo vào, Cảnh Duyệt lần nữa hoá đá, không phải là bởi vì nhìn thấy Phong Lăng Hề đánh vời người khó bỏ khó phân, mà là Dạ Tinh rõ ràng ôm tiểu hài tử? Quan trọng nhất chính là, nàng rõ ràng không dọa khóc tiểu hài tử kia.

Sau khi thấy rõ tiểu hài tử kia là ai thì Cảnh Duyệt chỉ muốn cảm thán, tiểu công tử chính là không giống người thường mà, sự can đảm này không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

Cảnh Duyệt hấp tấp chạy tới, cười đến mặt mũi tràn đầy hòa nhã: “Tiểu công tử, cho Cảnh di ôm một cái có được hay không?”

Bánh bao nhỏ chớp chớp con mắt nhìn nàng, yên lặng duỗi ra móng vuốt nhỏ... ôm lấy cổ Dạ Tinh.

Nụ cười trên mặt Cảnh Duyệt lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy tâm tư nhỏ bé răng rắc một tiếng vỡ nát. Tại sao? Tại sao nàng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở lại bị tiểu công tử ghét bỏ, ghê tởm nhất chính là hắn rò ràng bại bởi Dạ Tinh mặt than như hồn ma này?!

Dạ Tinh hoàn toàn không thấy tầm mắt oán hận của Cảnh Duyệt mà ôm bánh bao nhỏ, mặt không hề cảm xúc nhìn hai người giao đấu.

Vân Tư Vũ vẫn đứng trên nhánh cây, mặt mũi tràn đầy rối rắm đưa tay bứt lá cây, ưm... Bây giờ nếu như hắn cầu xin phỏng đoán sư phụ sẽ càng thêm ghi hận Hề, làm sao đây?

Ba người nội gián rốt cuộc cùng nhau tập hợp lại, cung kính mà đứng dưới tàng cây. Tiểu hồ ly và bạc băng cũng tụ tập dưới tàng cây.

Mà hai người một mực yên lặng giao thủ rốt cục lại mở miệng.

Phong Lăng Hề có chút không kiên nhẫn nói: “Lão đầu, không cần phải cho ngài một chút ánh mặt trời thì xán lạn, có tin ta đánh ngài thật hay không?”

Một lão đầu nào đó tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi phá huỷ phòng của ta!”

“Đáng đời! Ai bảo ngài chạy khắp nơi, làm hại Tư Vũ nhà ta thiếu chút nữa bị thương!” Nhàn vương điện hạ, ngươi đây là giận chó đành mèo à! Còn nữa, ngươi xác định là Tư Vũ nhà ngươi thiếu chút nữa bị thương hả?

Nghe vậy, một lão đầu nào đó trong nháy mắt yên tĩnh, thoáng một cái lẻn đến trước mặt Vân Tư Vũ, quan sát trên dưới nói: “Đồ đệ bảo bối, con bị thương hả?”

Vân Tư Vũ còn đang kinh ngạc giọng điệu như rất quen thuộc của Phong Lăng Hề và sư phụ của mình, sững sờ lắc đầu.

Phong Lăng Hề cũng bởi vì một lão đầu nào đó gọi tiếng ‘đồ đệ bảo bối’ có chút kinh ngạc một hồi. Sau đó ngẫm lại cảm thấy hoàn toàn không cần giật mình, cũng chỉ có người như Phong lão đầu mới có thể làm cho Vân Tư Vũ có thể duy trì cá tính của mình như vậy ở một thế giới này mới không bị mờ nhạt.

Phong Lăng Hề trực tiếp chạy tới ôm Vân Tư Vũ, nói với ba người nội gián phía dưới: “Minh Thất còn đang bị chồng chất trong một đống gỗ vụn kia, đuổi nàng ra khỏi đó đi!”

Ba người nội gián vô cùng thông minh nghe theo dặn dò, đào người lên.

Mà Phong lão đầu nhìn động tác của Phong Lăng Hề, sửng sốt một chút sau đó oa oa kêu lên: “Nha đầu chết tiệt kia, ta đã dạy dỗ ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép gieo họa cho thiếu nam thuần khiết, ngươi lại còn dám gieo họa cho đồ đệ bảo bối của ta ư? Ta...” Quát một nửa, đột nhiên y phản ứng lại, giọng nói trong nháy mắt cất cao: “Tư Vũ nhà ngươi?”

Đồ đệ bảo bối của y khi nào thì thành nhà người khác rồi?

Phong Lăng Hề cười rất là hờ hững, quơ tay của bánh bao nhỏ nói: “Sơ Tuyết, gọi sư tổ...”

Bánh bao nhỏ bây giờ còn chưa biết nói chuyện, bất quá nó sẽ kêu a a a a. Nó là đứa bé ngoan nghe lời, mẫu thân kêu nó gọi nó liền gọi, về phần người khác có thể nghe hiểu hay không cũng không liên quan tới nó.

Bánh bao nhỏ nhìn Phong lão đầu cười đến mặt mũi tràn đầy xán lạn, còn vung móng vuốt nhỏ về phía y. Y cứng đờ quay đầu lại nhìn về phía Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ, cắn răng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Vân Tư Vũ rụt cổ một cái, Phong Lăng Hề an ủi vỗ vỗ lên vai hắn, vẫn cười đến câu nhân vô cùng: “Như ngài nhìn thấy, nhi tử của ta, đáng yêu chứ?”

Phong lão đầu nổi khùng: “Đáng yêu cái đầu ngươi!”

Phong Lăng Hề nhíu mày nở nụ cười, nói với bánh bao nhỏ: “Sơ Tuyết, lão đầu này không thích con thì xử lý sao bây giờ?”

Bánh bao nhỏ hiểu không thích là có ý gì, lập tức thở phì phò khép khép miệng lại, đầu uốn một cái, dùng cái mông nhỏ quay về phía Phong lão đầu, nhìn cũng không nhìn y một chút nữa.

Lại nói, bánh bao nhỏ, ngươi thật sự không thể tin tưởng mẫu thân ngươi như vậy, sẽ bị bán đó...

Hử... Phong lão đầu vội vàng chạy tới, cười hắc hắc nói: “Tiểu đồ tôn, sư tổ tuyệt đối không có không thích con, là mẫu thân con quá đáng ghét!”

Cười đến vẻ mặt lấy lòng như vậy nhưng một mực lại muốn làm ra một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, một gương mặt thay đổi thật tuyệt vời.

Dạ Tinh trực tiếp lướt người rời đi, cách Phong lão đầu xa một chút, bộ dáng kia hẳn là sợ Phong lão đầu đưa ra tôn vinh kia hù dọa đến bánh bao nhỏ.

Hai mắt Phong lão đầu nhắm lại, đáy mắt lóe qua một tia sáng không khỏi liếc thêm Dạ Tinh vài cái, trong lòng cảm thán: ‘Quả nhiên bên cạnh nha đầu chết tiệt kia lại có thể xuất hiện người tài như vậy!’

Vô duyên vô cớ lại đắc tội với tiểu đồ tôn rồi, Phong lão đầu rất buồn bực. Đương nhiên y là sẽ không so đo với tiểu đồ tôn đáng yêu, thế nhưng y sẽ so đo với phụ mẫu của bánh bao nhỏ!

“Hai người các ngươi không có lương tâm, tại sao ta không thể đến uống rượu mừng?”

Phong Lăng Hề sờ sờ mũi: “Không phải ngài bảo ta không cần vội vã trở về ư?”

Phong lão đầu lại chuyển hướng đến Vân Tư Vũ: “Vậy còn con?”

Vân Tư Vũ núp ở trong ngực Phong Lăng Hề, vô tội chớp mắt: “Sư phụ, ban đầu con cũng không có nghiêm túc gả mà!”

Kỳ thật lúc trước Phong Lăng Hề cưới cũng không phải nghiêm túc như vậy, cho nên Phong lão đầu đau buồn đến bây giờ mới biết hai đồ đệ bảo bối của mình lại thành hôn, hơn nữa ngay cả hài tử cũng có!

Mặc dù không có chính thức bái sư, thế nhưng Phong lão đầu đã nhận định tên đồ đệ Phong Lăng Hề này; mà Phong Lăng Hề mặc dù không có kêu tiếng sư phụ, thế nhưng cũng thừa nhận người sư phụ này.

Phong Lăng Hề hiếm khi cảm thấy có chút đuối lý. Mặc dù thời gian cô và Phong lão đầu chung đụng không nhiều. Thế nhưng không có thể phủ nhận Phong lão đầu đối xử tốt với cô, hơn nữa Phong lão đầu hiển nhiên cũng là thật lòng yêu thương Vân Tư Vũ.

Bất quá cô không phải bởi vì thành thân không có thông báo cho Phong lão đầu mà đuối lý. Cô hiểu rất rõ tính tình của Phong lão đầu, cho dù muốn nói cho ngài biết, chỉ sợ cũng không tìm được người của y.

Vân Tư Vũ cũng có suy nghĩ giống như vậy, đối với sư phụ mình thích chạy loạn như vậy, điểm này Vân Tư Vũ có thể hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai. Mỗi lần hắn muốn trở về, cũng phải để lại tin thông báo với y trước một hai tháng. Nếu không đến lúc đó khẳng định không tìm được người, nói là ở ẩn, kỳ thật chính là len lén làm nhiều chuyện trộm gà bắt chó.

Hắn và Phong Lăng Hề thành thân gấp như vậy, muốn tìm được y cũng không phải dễ dàng gì, hơn nữa khi đó hai người xác thực cũng không phải rất coi trọng hôn lễ này.

Mà làm cho Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ cảm thấy đuối lý chính là đã thành thân lâu như vậy, bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, triền triền miên miên. Cuối cùng dứt khoát quên chuyện này cần phải nói cho Phong lão đầu một tiếng.

Bất quá Phong Lăng Hề rất nhanh hồi phục lại tinh thần, cười rất là thân thiện hỏi: “Lão đầu, ngài có thể nói cho ta biết hay không, tại sao ngài thiếu nợ một ân tình với Giáo chủ Ma Giáo lại là đồ đệ của ngài thế?” Phong Lăng Hề cũng coi như nửa người giang hồ, đối với Ma Giáo tự nhiên là có chút hiểu rõ. Tỷ như được gọi là tiểu độc vật Giáo chủ Ma Giáo có một số đặc thù, như độc công của Giáo chủ Ma Giáo.

Cho nên cô đã xác định tiểu mèo hoang nhà cô chính là tiểu độc vật làm cho nhân sĩ giang hồ hận đến nghiến răng, mà Phong lão đầu kêu cô phải nhớ kỹ dấu hiệu ngọn lửa màu đỏ kia, chính là tiêu chí của Giáo chủ Ma Giáo.

Mà cái dấu hiệu này dường như không có quan hệ gì với Ma Giáo, vì để làm cho cô không nghi ngờ là Phong lão đầu cố ý làm cho hắn cái dấu hiệu đó, để cho dù không biết là người một nhà khi nhìn thấy dấu hiệu kia thì tránh khỏi đối địch với nhau.

Kỳ thật Nhàn vương điện hạ rất buồn bực, lúc trước cô là bởi vì theo lời ân tình của Phong lão đầu kể mới có lòng tốt cứu Vân Tư Vũ. Thế nhưng lúc trước cách cô cứu người thật sự rất không dịu dàng. Nếu như sớm biết đó là tiểu mèo hoang nhà cô thì cô nhất định sẽ không thô lỗ như vậy.

“Khụ khụ...” Phong lão đầu kiêu ngạo trong nháy mắt biến mất, tầm mắt nhìn trái nhìn phải, cười khan nói: “Ta đây không phải lo lắng các ngươi như nước lũ xông tới miếu Long Vương người một nhà làm như không quen biết người một nhà ư!”

Quả nhiên là thế!

Cho nên nói, Thánh Cung và Ma Giáo là không thể đánh nhau. Trước đây Ma Giáo không có dã tâm, Thánh Cung bởi vì cái gọi là ân tình kia cũng sẽ không đối địch với Ma Giáo. Đương nhiên sẽ không đối địch, mà bây giờ lại càng sẽ không.

Vân Tư Vũ nghe rõ ràng xảy ra chuyện gì không khỏi chen vào nói: “Thế nhưng sư phụ sao ngài không nói cho con biết ngài thiếu nợ ân tình Thánh Cung, ngài không sợ con dẫn người đi dọn sào huyệt của Thánh Cung hả?”

Phong lão đầu giật giật khóe miệng, trừng hắn: “Ngươi là đối thủ với nha đầu chết tiệt kia ư?”

Vân Tư Vũ trong nháy mắt oan ức, buồn rầu nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa gò má đang phồng lên, tâm tình rất tốt cười nói: “Ân cứu mạng lấy thân báo đáp, không tệ không tệ!” Đây chính là duyên phận mà!

Vân Tư Vũ sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên trợn to mắt: “Là nàng cứu ta?”

Lúc ban đầu Vân Tư Vũ khiêu khích những nhân sĩ giang hồ kia, lại sai lầm đánh tới một nửa thì nội lực hoàn toàn biến mất. Cho nên chỉ có thể nhảy xuống vách núi thoát thân, nhưng vận may không cụt tay không gãy chân. Hắn biết rõ là có người cứu hắn, nhưng vẫn không biết là ai, không nghĩ tới lại sẽ là Phong Lăng Hề.

Dường như thật sự chính là ân cứu mạng lấy thân báo đáp.

Bởi vì nơi này là địa bàn của Phong lão đầu cho nên Cảnh Duyệt chỉ thật là phiền phức một chút, mang theo một đám người đi thu dọn những thi thể kia chung quanh sơn cốc. Minh Thất bị ba tên nội gián đào lên chỉ còn lại một hơi. Phong lão đầu chỉ là liếc mắt nhìn Minh Thất một cái, thái độ hoàn toàn là thờ ơ, xem ra cũng thật là rất không ưa nàng, cũng mặc kệ Phong Lăng Hề chuẩn bị xử lý như thế nào.

Nghe được Minh Thất lại dám ra tay với đồ đệ bảo bối của mình, y không đích thân hành hạ nàng đến không thành hình người, hoàn toàn là bởi vì biết thủ đoạn của Phong Lăng Hề không thua gì y.

Phong Lăng Hề cho người mang Minh Thất về Thánh Cung, giữ lại cho Duẫn Thiểu Thiên sử dụng, nói với Phong lão đầu: “Lão đầu, ánh mắt của ngài quá kém, sao lại thu đồ đệ như vậy?”

Nói tới chuyện này Phong lão đầu lại tức giận, mỉa mai nói: “Ta mới không có thu người đồ đệ như thế, sư tỷ đều là do tiểu tử này tự mình gọi. Cho dù ta thật thu nhận Minh Thất thì theo thứ tự trước sau vậy cũng nên là sư muội, tiểu tử này không hiểu chuyện ngay cả lớn nhỏ cũng không phân biệt.”

Được rồi, khi đó Vân Tư Vũ xác thật quá nhỏ, chỉ biết là Minh Thất lớn tuổi hơn hắn. Vì vậy gọi sư tỷ, làm sao quan tâm vấn đề nhập môn trước sau. Huống hồ, Minh Thất căn bản cũng không có nhập môn.

Sắc mặt Phong Lăng Hề đột nhiên trở nên hơi kỳ quái, Vân Tư Vũ không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

Phong lão đầu đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười ha ha nói: “Tiểu tử, nếu tính ra ngươi cũng là sư huynh của xú nha đầu này đó!”

Vân Tư Vũ ngẩn ra, sau đó các loại hả hê, cười đến một đôi mắt to đều híp lại, lộ ra răng khểnh nhỏ, hắn là sư huynh đó!

Mặt mũi Phong Lăng Hề tràn đầy vạch đen, bất quá thấy Vân Tư Vũ cười vui vẻ như thế cô không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.

Phong lão đầu híp mắt nhìn bộ dáng dịu dàng kia của Phong Lăng Hề, tặc lưỡi hai tiếng, nói với Vân Tư Vũ: “Tiểu tử, con thu phục kẻ gieo họa này thật sự là công đức vô lượng.” Nếu không không biết còn phải gieo họa cho bao nhiêu nam tử trên thế gian nữa.

Vân Tư Vũ lần nữa chen vào: “Sư phụ, ngài lúc trước còn nói ai thu con, ai công đức vô lượng đây!”

Phong lão đầu không đỏ mặt chút nào nói lý: “Đây là vì sư phụ còn không có lý giải đến chân lý núi cao còn có núi cao hơn.”

Nhìn Vân Tư Vũ tìm được nơi trở về của mình, Phong lão đầu cũng không khỏi hài lòng. Năm đó y quen Ninh Huyên thì cũng thật thưởng thức nam tử đó, nhưng là cuối cùng Ninh Huyên rốt cuộc cũng chạy không thoát một chữ tình. Mặc dù y và Ninh Huyên chỉ có thể coi là quen biết hời hợt, cũng thật nghĩ hắn sống như vậy không đáng.

Bất quá y sẽ thu Vân Tư Vũ làm đồ đệ, cũng không phải là bởi vì Ninh Huyên, mà là đã thấy được Vân Tư Vũ đánh nhau bộ dáng quyết tâm không chịu thua kia, loại khí thế này cũng thật là rất khó nhìn thấy ở trên người nam hài tử, còn lại là một tiểu hài tử dáng dấp mập mạp da thịt trắng nõn xinh đẹp, nhìn qua đáng yêu lại ngây thơ.

Mặc dù biết rõ cuối cùng đánh không lại cũng phải cố hết sức đánh cho đối phương thêm nhiều chỗ bị thương, tính tình như vậy rất hợp khẩu vị của y. Cho nên y không ngại giúp cho hắn một chút, ai bảo y nhìn hợp mắt chứ?

Y lúc trước không muốn để cho Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ gặp mặt, thật sự cũng là sợ Vân Tư Vũ nối gót đi theo con đường của Ninh Huyên. Phong Lăng Hề quá câu nhân, rồi lại quá vô tình.

Chỉ là không nghĩ tới hai người lại ở lúc y không biết đến ở chung một chỗ, hơn nữa Phong Lăng Hề này lạnh tâm lạnh tình hồ ly câu nhân lại bị tiểu đồ đệ của y nhìn qua đáng yêu ngây thơ thu phục, thật sự là chuyện đời khó dự đoán.