Thầy Trả Nổi Không

Chương 6: C6 6. "bây Giờ, Trinh Tiết Với Em Vô Cùng Quan Trọng"

Vương Nhất Bác vừa rửa mặt, còn muốn vùi đầu luôn vào bồn rửa, tóc và cổ áo len đã ướt hết, đứng ở đây gần nửa tiếng rồi. Tiêu Chiến đau lòng tiến lại gần cậu, Ngô Hữu nói gì ấy nhỉ, bị người khác hôn à?

Tiêu Chiến cũng không rõ lòng mình, vì sao nghe thấy từ hôn lại khó chịu? Bây giờ hai người có là gì của nhau đâu?

Vương Nhất Bác đứng cười ngây ngô nhìn anh, như vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp nhất cuộc đời. Tiêu Chiến đưa tay lên sờ mờ mặt cậu, vì cậu dùng sức cọ sát mà đã cọ ra không ít vết sước hồng rõ rệt trên khuôn mặt trắng, cậu vì cái chạm của anh mà đau đến nhăn mặt lại.

- Đau à?

- Đau.

- Đau mà còn nghĩ là mơ?

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, ngây ngẩn nhìn anh. Rồi như chợt nhận ra rồi lại nhớ đến cái gì, Vương Nhất Bác ngồi sụp xuống, miệng không ngừng nói:

- Sao anh lại đến đây, anh đến đây làm gì?

Tiêu Chiến có chút tức giận: -" Vốn chẳng muốn đến..."

Vương Nhất Bác sợ nhất là nghe những lời lạnh lùng của Tiêu Chiến, không đợi anh nói hết đã điên cuồng đứng lên, hai mắt đỏ sọng nhìn chằm chằm anh: "Nếu đã không muốn thì đừng đến!"

Tiêu Chiến nhìn lại Vương Nhất Bác với khuôn mặt bình thản không chút biểu tình. Qua một lúc Vương Nhất Bác dường như bị nhìn mà co người lại, Tiêu Chiến hờ hững quay lưng định rời đi. Anh vốn đến đây không phải để người ta to tiếng với anh! Anh có lỗi sao? Anh đã làm gì, anh còn đang muốn điên lên vì cảm giác khó chịu trong lòng, Vương Nhất Bác đã hôn một người khác, sau đó như mất trí mà đến đây, rốt cục là muốn giày vò anh sao?

Người hôn người khác là Vương Nhất Bác, chứ không phải là anh, mà cho dù có là anh đi chăng nữa, bây giờ cậu ta có quyền gì tức giận với anh? Anh đúng là bị thần kinh rồi mới chạy ra ngoài rồi bị người ta hét vào mặt!

Giây trước Tiêu Chiến còn đang tức giận đến cực điểm, còn nghĩ về nhà cho Vương Nhất Bác vào danh sách đen. Giây sau anh đã bị tiếng nghẹn ngào vang lên từ đằng sau dội cho một gáo nước giập tắt tất cả lửa giận vừa mới bùng lên:

- Em xin lỗi, em vốn định trở lên thật tốt, thật tốt mới đến trước mặt anh, nhưng mỗi lần đều thảm hại thế này.

Sau chia tay, mỗi lần để anh nhìn thấy cậu, Vương Nhất Bác đều cảm thấy thật thảm. Vương Nhất Bác khi ấy tuổi trẻ điên cuồng, không hề để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh. Chuyện cậu và Tiêu Chiến yêu nhau bị lộ ra, ba Vương Nhất Bác đầu tiên đến nháo ở nhà Tiêu Chiến một trận.

Ba Tiêu lúc đầu biết Tiêu Chiến yêu một cậu con trai ở trường cấp ba anh đang dạy, chỉ biết thở dài một tiếng, nhưng mà nhìn thấy ba Vương Nhất Bác, ông lại nổi lên một trận cuồng phong.

Tiêu Chiến bị nhốt ở nhà, Vương Nhất Bác cũng là lần đầu bị mẹ đánh. Mẹ Vương trước giờ vẫn là người phụ nữ yêu chiều con cái tận trời, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Vậy mà người phụ nữ ấy lại vừa chửi vừa đánh, sau rồi lại khóc, khóc lóc cầu xin Vương Nhất Bác:

- Hay là con giết mẹ đi, chứ con làm thế này ba mẹ biết để mặt vào đâu?

Vương Nhất Bác bị đánh nhịn đau đến cả môi cũng bật máu, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, quỳ trước mặt mẹ: "Con yêu một người không được sao? Con chỉ yêu anh ấy thôi, mọi người đừng làm tổn thương anh ấy có được không? Con xin ba mẹ."

- Mày bị điên rồi hả con, yêu một thằng đàn ông? Mày nói nữa xem! Mày còn dám nói. - Mỗi một câu, mẹ Vương lại một lần vút roi đánh xuống đứa con bà còn yêu hơn máu thịt. Đánh con thì mẹ đau, nhưng mà Vương Nhất Bác thực sự đã làm ra điều bà không chịu đựng nổi.

Ba Vương ở nhà Tiêu Chiến đi về, đến trường học của Vương Nhất Bác muốn đuổi Tiêu Chiến khỏi trường, Tiêu Chiến một thân bị đánh đến không đi lại được, trong những ngày này trở thành nhân vật tiêu biểu trong cuộc họp.

Tiêu Chiến ở nhà, điện thoại giấu dưới gối không ngừng rung lên, đến tận khi máy hết pin mà tắt ngấm anh vẫn không dám bắt máy. Cả người anh đau đớn, nhưng trong lòng còn đau hơn, anh không dám nói điều gì với Vương Nhất Bác, không dám để cậu nghe thấy những lời chửi rủa của ba mình.

Vương Nhất Bác nghỉ học, ba Vương nhốt cậu ở nhà, cậu gọi điện cho Tiêu Chiến rất nhiều nhưng anh không bắt máy, cậu nhớ đến câu chuyện của anh, có phải lại lại bị đánh rồi không? Anh có phải lại bị đau rồi không? Vương Nhất Bác 17 tuổi khi ấy chỉ có thể không ngừng khóc, khóc đến tâm tê phế liệt.

Đến khi Tiêu Chiến được nhà trường gọi lên, ba Tiêu cũng đi theo, ông đánh mắng con nhưng vẫn không muốn để mất mặt trước người ngoài! Cái họ Vương ghê tởm kia là còn dám mắng chửi con trai ông, không nghĩ chính mình mới là một kẻ dơ bẩn!!

Vương Nhất Bác hôm ấy trốn ra ngoài, trèo cửa sổ phòng mình xuống, rồi lại trèo qua tường bao, lúc ra được ngoài quần áo đã bẩn không nhìn nổi, còn rách vài chỗ, chân tay cũng bị cọ ra vết máu rồi. Bao năm sống trong bảo bọc, lần đầu tiên Vương Nhất Bác chật vật như thế. Nhưng cậu không hề quan tâm, cậu muốn gặp Tiêu Chiến, muốn ôm lấy anh, chịu thay anh tất cả đau khổ.

Tiêu Chiến đến trường cùng ba, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc ra khỏi phòng họp nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác tiều tụy đứng ngay đó nhìn anh, Tiêu Chiến liền thấy lòng mình sụp đổ, bao nhiêu sức lực đều rút đi, anh chỉ có thể ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay, gắng gượng không để nước mắt rơi xuống, ép mình không chạy lại đấy ôm lấy cậu.

Vương Tiến đi ra ngoài còn đẩy Tiêu Chiến một cái:


- Đừng có chắn đường. - Lúc ông nhìn thấy Vương Nhất Bác thì nhíu mày lại. - "Ai cho mày đến đây, cút về, tao không cho mày đi học nữa, thứ ghê tởm."

Ba Tiêu vì một cái đẩy của Vương Tiến mà bùng nổ, ông có thể ở nhà mắng chửi Tiêu Chiến cả ngày, nhưng lại không thể nhìn anh bị người ta khinh dễ một chút, ông liền đứng ở hành lang tòa giám hiệu mà điên cuồng chửi bới:

- Mẹ mày Vương Tiến, mày đẩy con tao à? Mày nói ai ghê tởm, cái thứ buôn bán mại dâm như mày mới là loại ghê tởm, đẻ ra thằng con cũng ghê tởm theo, tao nhổ vào! Cặn bã của xã hội như mày còn dám thanh cao mà đứng ở đây, thứ tiền bẩn thỉu của mày, cả người mày đều bốc ra mùi rác rưởi.

Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, kéo ba đi. Vương Nhất Bác lặng người đứng ở hành lang, lắng nghe tất cả những lời mắng chửi ấy, lúc anh đi ngang qua cậu, Vương Nhất Bác cũng không thể đuổi theo. Chỉ có thể nhìn chằm chằm ba mình như cầu xin. Cầu xin ba nói với con rằng tất cả đều không đúng.

Giọng Vương Nhất Bác run rẩy, cảm giác như có gì đó trong cậu dần nứt vỡ:

- Ba, chú ấy nói thật sao?

Ba Vương nghe thấy những tiếng xì xào sau lưng mình, tức giận lôi kéo Vương Nhất Bác: -"Mày biết cái gì? Đi về!"

Năm ấy Vương Nhất Bác lần đầu tiên đến khách sạn ba mình đầu tư, chính cậu còn được một cò mồi hỏi xem cần loại hình như thế nào?

Vương Nhất Bác 17 tuổi, lần đầu tiên dụng tâm làm một việc, rốt cục lại là tìm hiểu xem người ba mình kính trọng làm những gì. Năng lực của cậu không đủ, chỉ cùng lắm chỉ là biết được khách sạn này ba cùng với một ba của Phạm Linh Hồng đầu tư cùng nhau mở, vậy cũng đủ rồi.

Lần đầu tiên, Vương Nhất Bác biết thế nào là đau khổ, yêu thương lẫn thù hận ở cùng một chỗ. Vương Nhất Bác không ăn được cơm, mỗi ngày đều tự nhốt mình ở trong phòng ôm điện thoại, nhìn những hình ảnh của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gọi điện thoại cho cậu rồi, nói là muốn chia tay, còn nói cảm ơn cậu. Vương Nhất Bác chết lặng: "Anh cảm ơn cái gì?"

- Cảm ơn em, cho anh cơ hội nói một lời chia tay chính thức. Còn có xin lỗi em.

Vương Nhất Bác bật cười trong nước mắt, cúp điện thoại, Tiêu Chiến anh ấy vẫn như thế, dịu dàng mà tàn nhẫn, em đã hứa rồi mà, hứa gánh cho anh tất cả đau đớn nhưng mà anh lại là người từ bỏ em.

Yêu một người mà thôi, có thể đau khổ đến mức này sao? Yêu một người thôi mà, tại sao lại không thể? Tại sao cứ phải cướp đi tất cả hy vọng của cậu như thế? Hy vọng ba không phải như vậy, không được! Hy vọng Tiêu Chiến cùng mình chống đỡ, không được. Vì anh cũng chê cậu ghê tởm sao? Con trai của Vương Tiến chính là lớn lên từ những đồng tiền dơ bẩn đấy, làm sao có thể trong sạch?

- Nhất Bác, ăn cơm thôi, ngày mai đến trường mới rồi, đừng như vậy nữa.

Vương Nhất Bác từ trong bóng tối đi ra, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, như trước kia bình thường ngồi trước bàn ăn, chỉ là không hề động đũa. Vương Đạt đã có nhà riêng, vì chuyện của em trai mà bị gọi về nhà, nhìn không khí trong nhà im lặng cũng chỉ rụt cổ ăn cơm.

Ba Vương không nhịn được, ném đôi đũa về phía Vương Nhất Bác. Mẹ Vương kêu lên, sợ hãi nhìn xem Vương Nhất Bác có bị làm sao không. Ba Vương bắt đầu chửi rủa, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng chỉ biết bữa cơm này không ăn được nữa, định đứng dậy đi lên lầu, tiếng ba lại mồn một đằng sau:

- Mày không ăn được cơm nhà này nữa thì mày cút đi, loại ăn cháo đá bát, cút mẹ mày ra khỏi nhà tao. Thứ thanh cao như mày tao không nuôi được, tao chính là như thế đấy. Cút!

Vương Nhất Bác đột nhiên cười, đúng rồi:

- Được, ba đừng đến làm loạn ở trường nữa. Tiêu Chiến anh ấy không cần con nữa rồi, không cần con trai của cặn bã, ba đến chỉ làm mình xấu mặt thôi.

Vương Nhất Bác vừa cười vừa khóc, ngay cả áo khoác cũng không mặc, dép cũng không buồn đi, sống lưng thẳng tắp đi ra khỏi nhà họ Vương. Ba Vương tức giận đập vỡ tất cả bát đũa trên bàn. Mẹ Vương được Vương Đạt ôm lấy, chỉ có thể khóc không thành tiếng trong lòng con trai cả.

Đêm hôm ấy, Vương Nhất Bác không có gì cả, chỉ mang theo một trái tim vỡ nát, đứng dưới phòng trọ của Tiêu Chiến rất lâu. Chắc ba anh đã về nhà của anh ở quê rồi. Tiêu Chiến ở một mình ở đó, vốn cậu có thể ở cùng anh, bây giờ lại chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Vương Nhất Bác đêm hôm nay đột nhiên lại nhớ đến những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời còn chưa qua 20 tuổi của cậu. Những vết sẹo trong tim lại nứt ra, trước gió lạnh tháng 2 điên cuồng rỉ máu. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, cười cười:

- Em không phải cố ý muốn tìm anh đâu. Anh về đi, bên ngoài này lạnh quá.

Tiêu Chiến tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, nhìn không nổi nữa rồi, khóc cái gì mà khóc. Động tác dùng lực mạnh như thế, nhưng đôi môi anh chạm đến đôi môi của cậu lại vô cùng dịu dàng, muốn an ủi tất cả tổn thương cùng hoảng loạn hôm nay Vương Nhất Bác phải chịu. Nước mắt của Vương Nhất Bác dính lên mặt Tiêu Chiến, chảy dài xuống khóe môi hai người. Lưỡi mềm của anh vụng về trượt vào trong miệng cậu, cậu Vương vội đẩy anh ra, lắp bắp: "Bẩn, em thật bẩn, phải làm sao đây, em đã cố gắng lắm rồi, cuối cùng em vẫn bẩn. Tiêu Chiến à, anh có biết không, em thực sự đã cố gắng lắm rồi. "

Tiêu Chiến cảm thấy miệng mình có vị mặn, không biết là vị nước mắt của ai. Vương Nhất Bác run rẩy vụng về chạm lên mặt anh: "Tiêu Chiến, anh đừng khóc."

Tiêu Chiến nhắm mắt, hai tay giữ lấy đầu Vương Nhất Bác, vừa lôi kéo vừa vuốt ve: "Nhất Bác ngoan, anh giúp em tẩy, rất nhanh không bẩn nữa."


Hai người ôm nhau thật chặt, giống như biết được mình đang tham lam một hơi ấm không thuộc về mình, nụ hôn này giống như là trộm được, vừa quyến luyến vừa run rẩy, trằn trọc mà hôn.

Lúc Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, cậu còn vô thức liếm môi làm anh đỏ bừng mặt, nhưng mà ánh sáng không tốt nên cậu không phát hiện ra. Tiêu Chiến hắng giọng:

- Cả người toàn mùi rượu.

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, ậm ừ: "Em đưa anh về nha."

- Không cần đâu, nhà gần đây.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Em đưa anh tới dưới nhà anh rồi em đi."

Tiêu Chiến không từ chối nữa. Anh vừa hôn môi thắm thiết xong, sờ sờ ôm ôm cũng làm với người ta rồi còn giả bộ lạnh lùng thì cũng mặt dày quá. Tiêu Chiến đi phía trước, Vương Nhất Bác đi đằng sau anh, nhìn bóng lưng gầy gầy của anh, sự việc vừa rồi làm cho Vương Nhất Bác hoàn toàn tỉnh rượu, tự nhiên lại thấy mất mặt chết đi được. Hai thằng con trai vừa hôn nhau vừa khóc như bị thần kinh vậy.

Tiêu Chiến đi đằng trước cũng bối rối không kém, vừa rồi máu dồn lên não, tự dưng lại ôm ghì lấy Vương Nhất Bác mà hôn. Bây giờ lại không biết đối mặt như nào, cái lý do tẩy sạch gì đó cũng miễn cưỡng quá rồi.

Trong khi Tiêu Chiến còn đang vò đầu bứt tai trong lòng, Vương Nhất Bác đã bắt chuyện trước, không khí im lặng quỷ dị làm cho cậu có chút sợ:

- Làm sao anh lại đến đó?

- Ngô Hữu gọi điện cho tôi, nói cậu bị một ai đó hôn xong rồi hoảng quá chạy ra ngoài. HaizZ, cậu mấy năm nay sống thế nào? Bị người ta hôn một cái thôi, có cần đến mức điên lên như thế không? Con gái người ta cũng không như cậu, làm biết bao nhiêu người lo lắng!

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng khựng lại: "Đúng vậy, là em làm quá rồi, xin lỗi anh."

Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác, cậu ngẩng đầu lên cười với anh: "Chắc gần nhà tới nhà anh rồi, em đi về đây."

Tiêu Chiến tim đánh thót, hoảng hốt túm cậu lại, Vương Nhất Bác nhìn cánh tay mình: "Sao vậy anh?"

Tiêu Chiến cũng không biết anh làm sao, chỉ là cảm thấy hình như anh nói gì đó sai, làm Vương Nhất Bác tổn thương rồi sao? Vẻ mặt của cậu lúc quay lưng đi làm anh có cảm giác trái tim mình bị ai đó bóp chặt.

- Điện thoại không có, tiền cũng không mang theo, cậu về kiểu gì? Đợi chút tôi gọi xe cho cậu!

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trời: "Đi bộ về, cũng không phải chưa từng đi, nhớ lúc đó trời còn lạnh hơn thế này. Hình như tuyết sắp rơi rồi, càng ngày càng lạnh, anh đi về đi, không cần lo cho em nữa đâu."

Tiêu Chiến trong lòng rất hoảng hốt, ngón tay càng bám chặt tay áo của cậu, không hề có ý định buông ra: "Lên nhà ngồi một chút, tôi nấu cho cậu bát mì, rồi giúp cậu gọi xe nhé?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, không trả lời.

- Cảm ơn cậu lần trước cho tôi đi nhờ xe, không phải vẫn chưa có cơ hội mời cậu một bữa sao? Hôm nay luôn đi.

Cuối cùng, cơn giận dỗi của Vương Nhất Bác không đủ để cậu từ chối lên nhà anh. Bước chân vào lãnh địa của Tiêu Chiến một lần nữa là giấc mơ mà Vương Nhất Bác luôn mơ tới, không thể bỏ qua cơ hội này được.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa nhà Tiêu Chiến tự nhiên lại thấy không chân thật, nhưng mà cảm giác đau đớn trên khuôn mặt không ngừng nhắc nhở, là thật rồi.

Tiêu Chiến cầm quần áo của mình đưa cho Vương Nhất Bác, khó hiểu, tại sao cậu vẫn còn đần mặt ra ở ngoài cửa thế? Vương Nhất Bác cởi giày ra:

- Nhà anh mua luôn rồi à?

- Đúng vậy.

- Đẹp lắm, nhưng hơi nhỏ một chút.


Tiêu Chiến chỉ cho Vương Nhất Bác nhà tắm, nói cậu tắm nước nóng, áo len ướt rồi thay ra đi. Anh hướng dẫn xong thì đi nấu mì, trước khi hoàn toàn biến mất sau cánh cửa nhà bếp có bỏ lại một câu.

- Nhà tôi hai người ở vẫn vừa vặn lắm.

Vương Nhất Bác nghe thấy rồi.

Lúc Vương Nhất Bác tắm xong, Tiêu Chiến đã nấu xong mì đặt lên cái bàn ăn nhỏ của anh. Nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc quần áo của mình, tự dưng Tiêu Chiến lại thấy tâm trạng tốt đến kì lạ.

Vì trong nhà chỉ có một cái ghế dành cho bàn ăn, chỉ có Vương Nhất Bác ngồi trên đó ăn mì, Tiêu Chiến đem quần áo của Vương Nhất Bác đi giặt, một lúc sau trở lại ngồi trên giường nhìn cậu ăn mì.

Ngắm một lúc, Tiêu Chiến lại đứng dậy mở tủ quần áo, lôi một cái túi nhỏ ở trong góc ra. Bên trong toàn là thuốc anh dự trữ cho cuộc sống một thân một mình.

Vương Nhất Bác vừa ăn vừa suy nghĩ xem chút nữa làm thế nào mặt dày ngủ lại ở đây một đêm, cái gì cậu cũng không quản nữa. Vương Nhất Bác ăn xong không đợi ai nhắc nhở, ngoan ngoãn tự mang bát đi rửa. Tiêu Chiến nhướng mày đợi Vương Nhất Bác đi ra.

- Em bây giờ lớn rồi.

Tiêu Chiến bật cười, rửa có cái bát thôi, tỏ ra tự hào gì chứ: "Lại đây, tôi giúp cậu bôi thuốc."

Vương Nhất Bác tự nhiên ngồi lên giường của Tiêu Chiến. Trái tim nhỏ bé của cậu đập loạn lên, tự dưng lại nhớ đến nụ hôn của hai người ở bến xe. Tiêu Chiến ngày càng đẹp trai hơn rồi. Vương Nhất Bác vừa hưởng thụ chăm sóc của anh vừa ngây ngẩn nhìn đôi môi đỏ hồng trước mặt, hình như vừa rồi hôn mạnh quá nên môi anh bị sưng rồi sao?

Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, ngại ngùng không nhìn lại, cụp mắt xuống đóng nắp tuýt thuốc:

- Mặt xước hết rồi, môi cũng bị thương. Cậu làm gì mà phản ứng ghê như thế? Suýt nữa hủy dung luôn rồi biết không? - Tiêu Chiến thực sự giận Vương Nhất Bác tự làm mình bị thương, nhưng cũng đau lòng, sao mà lại khóc thảm như vậy chứ.

- Tại vì em cảm thấy rửa thế nào cũng không sạch.

- Là ai? - Tiêu Chiến xoay người cất thuốc, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác.

- Phạm Linh Hồng.

Tiêu Chiến cười: "À, tình địch tin đồn của tôi."

Vương Nhất Bác nhìn nụ cười của anh, lớn tiếng nói: "Không phải!"

- Sao thế? Trước đó cậu còn mua trà sữa cho cô ấy mà?

- Em đã giải thích rồi mà! Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhà em với nhà cô ta có qua lại!

- ừ đúng, thanh mai trúc mã~ xứng đôi vừa lứa~, trúc mã được thanh mai hôn có một cái thôi mà hoảng sợ như vậy, còn tưởng là cô ấy lấy đi trinh tiết của cậu rồi đó.

Vương Nhất Bác tức đến nghẹt thở, nhưng chuyện này cậu đuối lý thật. Lúc đó cậu không ghét Phạm Linh Hồng như bây giờ. Anh ấy nói là thanh mai trúc mã cũng không sai, ba mẹ Nhất Bác vẫn luôn gán ghép hai người một chỗ, Phạm Linh Hồng còn gọi mẹ Vương là mẹ luôn rồi. Nhưng Vương Nhất Bác chưa từng thích Phạm Linh Hồng, chỉ là chơi cùng nhau từ bé đến lớn, người ta nhờ mua một cốc trà sữa chẳng lẽ không cho.

Chuyện này Tiêu Chiến ghim thật lâu, mỗi lần Vương Nhất Bác làm anh giận sẽ mang ra chọc tức cậu một hồi. Vốn tưởng Vương Nhất Bác sẽ như những lần trước kia chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn mà nịnh nọt anh. Lần này Tiêu Chiến lại được một phen chấn động. Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh:

- Đúng vậy đấy, không kể em rất ghét Phạm Linh Hồng, bây giờ trinh tiết với em vô cùng quan trọng.

Tiêu Chiến cười ngặt nghẽo, ngồi xuống giường ôm lấy chăn: -"Chết rồi, hình như vừa nãy tôi cũng như vậy với cậu rồi, có phải chịu trách...."

Vương Nhất Bác nhướng mày, Tiêu Chiến lập tức nhận ra im bặt lại. Anh ngồi dậy lấy điện thoại ra nói là để đặt xe, cúi đầu tránh đi ánh mắt như lửa của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn anh lướt điện thoại, buồn cười, cái đồ ngốc này lúc nào cũng thích tỏ ra tâm cơ, anh nói đặt xe giúp cậu mà nãy giờ còn chưa mở nổi app ra nữa.

- Anh có đặt xe giúp em không đấy?

Tiêu Chiến giật mình: -" Hở, hả, có có, có đặt!"

- Vậy em đi ngủ một chút, em hơi đau đầu, cho em ngủ một chút.

Vương Nhất Bác nói xong liền lăn lên giường Tiêu Chiến nhắm mắt lại. Tiêu Chiến nghe cậu kêu đau đầu liền sốt ruột lên, vừa rồi (ghen) đầu óc không minh mẫn, giờ mới nhớ tới, thể chất Vương Nhất Bác vốn dĩ đã dễ bị ốm, hôm nay lại uống rượu, vùi đầu vào bồn nước, rồi lại điên cuồng chạy đến chỗ anh đứng ngoài gió lạnh, hay là gọi xe đến bệnh viện luôn đi.

Vương Nhất Bác thật đau đầu đến không ngủ được, lại mở mắt ra nhìn, bắt gặp lo lắng trên khuôn mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cười với anh:


- Anh đặt xong chưa?

- Hay là cậu ở đây một đêm đi, đều là đàn ông, trinh tiết của cậu không sao đâu!

Vương Nhất Bác lườm Tiêu Chiến một cái trắng mắt, nhắm mắt tiếp không thèm tiếp lời anh. Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác đồng ý rồi, anh liền dọn dẹp lại một chút, phơi quần áo vừa giặt. Hạt Dẻ vì sự có mặt của Vương Nhất Bác đã sớm ghét bỏ chui vào ổ của nó rồi. Tiêu Chiến quay lại, Vương Nhất Bác đã nằm chừa ra một nửa cái giường cho anh, Tiêu Chiến do dự một chút, lại ngủ với người yêu cũ có sao không nhỉ?

Vương Nhất Bác trong bóng tối đột nhiên gọi:

- Thầy Tiêu.

Tiêu Chiến giật mình mở chiếc đèn đọc sách dùng đã mấy năm của anh, lo lắng nhìn cậu:

- Sao?

- Thầy Tiêu ơi đau đầu quá.

Tiêu Chiến còn tưởng là Vương Nhất Bác nói mơ. Cái tên lưu manh này không phải lúc nào cũng chịu gọi anh một tiếng thầy Tiêu.

Vương Nhất Bác đến khi cảm nhận được bàn tay ấm áp đang xoa trên đầu mình, lúc này mới mãn nguyện mà ngủ sâu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ đầu tới chương 6 này, các bạn có thể cảm thấy Tiêu Chiến anh ấy lạnh lùng và hay tức giận một cách vô lý. Mình có một chút lý giải trạng thái của anh ấy thế này:

Hai người chia tay là do gia đình ngăn cấm, ba Tiêu cực gì ghét ba Vương, nên chuyện chấp nhận cho hai người ở bên cạnh nhau vào thời điểm đó hầu như là không có khả năng. Vì thế, khi đã chia tay rồi, và gặp lại sau ba năm, Tiêu Chiến kì thực vẫn còn tình cảm thương yêu lẫn áy náy với Vương Nhất Bác, nhưng anh lúc đó nghĩ rằng hai người không thể ở bên cạnh nhau, nên mới tỏ ra lạnh lùng. Không biết có ai đã trải qua cảm giác này chưa: "Bởi vì đã chia tay rồi, bởi vì không có khả năng ở bên nhau, vì thế không dám cho người ta hi vọng."

Lúc mà anh đi đến bến xe gặp Vương Nhất Bác đó, anh xuất phát từ lo lắng mà đi tìm cậu, nhưng vẫn có chút băn khoăn, bởi vì mối quan hệ của anh và Nhất Bác hiện giờ rất khó xử.


Lúc thấy Vương Nhất Bác làm ra những hành động như vậy chỉ vì một nụ hôn, anh giận vì anh cảm thấy cậu quá "làm to chuyện". Anh giận vì anh không biết Vương Nhất Bác lúc đó coi trọng "sạch sẽ" như thế nào! Vì thế mà trong đoạn này: 

~~~~ 🌱"Trong khi Tiêu Chiến còn đang vò đầu bứt tai trong lòng, Vương Nhất Bác đã bắt chuyện trước, không khí im lặng quỷ dị làm cho cậu có chút sợ:

- Làm sao anh lại đến đó?

- Ngô Hữu gọi điện cho tôi, nói cậu bị một ai đó hôn xong rồi hoảng quá chạy ra ngoài. HaizZ, cậu mấy năm nay sống thế nào? Bị người ta hôn một cái thôi, có cần đến mức điên lên như thế không? Con gái người ta cũng không như cậu, làm biết bao nhiêu người lo lắng!

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng khựng lại: "Đúng vậy, là em làm quá rồi, xin lỗi anh."

Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên cười với anh: "Chắc gần nhà tới nhà anh rồi, em đi về đây."

Tiêu Chiến hoảng hốt túm cậu lại, Vương Nhất Bác nhìn cánh tay mình: "Sao vậy? "

Tiêu Chiến cũng không biết anh làm sao, chỉ là cảm thấy hình như anh nói gì đó sai rồi, làm Vương Nhất Bác tổn thương rồi sao? Vẻ mặt của cậu lúc quay lưng đi làm anh có cảm giác trái tim mình bị ai đó bóp chặt vậy.

- Điện thoại không có, tiền cũng không mang theo, cậu về kiểu gì? Đợi chút tôi gọi xe cho cậu!

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trời: "Đi bộ về, cũng không phải chưa từng đi, nhớ lúc đó trời còn lạnh hơn thế này. Hình như tuyết sắp rơi rồi, càng ngày càng lạnh, anh đi về đi, không cần lo cho em nữa."

Tiêu Chiến trong lòng rất hoảng hốt, ngón tay càng bám chặt tay của cậu, không hề có ý định buông ra: "Lên nhà ngồi một chút, tôi nấu cho cậu bát mì, rồi giúp cậu gọi xe nhé?""🌱 ~~~~~~~~~

Anh mới nhạy cảm nhận ra là Vương Nhất Bác có lý do mới "làm quá" lên như thế, và thế là anh ấy sợ hãi và cảm thấy có lỗi vì lúc đầu nổi giận vô lý. 

Vậy nên mọi người đừng cảm thấy anh Chiến ở mấy chương này giận dỗi vô cớ nhé. Đấy chỉ là một mớ cảm xúc bất ổn và hơi "toxic" của một con người bị giằng xé bởi tình yêu dang dở và chữ hiếu thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Má ơi, nửa đêm có người gọi điện tỏ tình với tuiii. Sợ hãi các thứ.