Chuông đồng hồ điểm 10 giờ tối, Lục Phong về đến nhà, đặt sò lụa nướng nóng hổi lên bàn. Sò có mùi rất rất thơm, hương thơm len vào khe cửa, chui vào mũi Thái Hữu Dương.
Thái Hữu Dương tắt video, bỏ tai nghe xuống, rón rén đi tới cạnh cửa.
Lục Phong ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ bình thản.
Mũi Thái Hữu Dương ngửi được mùi sò nướng, chảy nước bọt điên cuồng.
Muốn ăn quá.
Cửa mở ra một khe, Thái Hữu Dương ở phía sau ló mắt ra, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Phong: “Anh mới ra ngoài hả?” Tầm mắt y lại bay về phía sau lưng Lục Phong. Sò đâu? Y không nhìn thấy đâu cả.
Lục Phong: “Trên quảng trường có bán sò lụa nên anh mua về.”
Suy đoán của Thái Hữu Dương được khẳng định, nói: “Anh ăn khuya hả?”
Thái Hữu Dương do dự. Y còn đang cãi nhau với Lục Phong, sao có thể ăn đồ của anh được.
Lục Phong thấy y chần chừ, quay người giả vờ lục lọi một hồi lấy hộp nhựa đựng sò ra, nói: “Sắp nguội rồi, không ai ăn thì chỉ đành vứt đi thôi.”
“Đừng mà.” Thái Hữu Dương không kìm được kêu lên, “Đừng vứt mà!”
Lục Phong quay đầu lại nhìn y.
Thái Hữu Dương vội vàng thu hồi vẻ sốt sắng, thầm nuốt ngụm nước bọt, nói: “lãng phí lắm. ý em là vậy.”
Lục Phong: “Em không ăn thì anh ăn đây.”
Thái Hữu Dương ngây ngẩn cả người: Anh tiếp tục khuyên em đi, nhất định sẽ sẽ ăn giúp anh mà.
Lục Phong ngồi trước bàn, mở nắp ra, gỡ đũa rồi gắp sò bắt đầu ăn.
Thơm, thật sự thơm.
Thái Hữu Dương liếm liếm môi, mở cửa lớn hơn một chút.
Lục Phong gắp một đũa sò đưa đến bên miệng, giống như đột nhiên nhớ ra bên cạnh còn có một người, quay đầu lại hỏi: “Ăn không?”
Thái Hữu Dương mở cửa ra: “Ăn thì ăn.” Vẻ mặt y rất rụt rè.
Lục Phong giơ đũa lên, y đi tới theo bản năng, há miệng cắn lấy. Y mút lấy thịt con sò, phun vỏ cứng ra, Lục Phong bèn giơ tay tiếp lấy.
“Thế nào?” Lục Phong để vỏ vào túi nhựa, lại gắp một đũa miến đưa vào miệng y.
“Hơi cay, nhưng mà vừa đúng vị.” Thái Hữu Dương cảm thấy miến cũng rất thơm.
Lục Phong đưa một đôi đũa khác cho y, y rất biết nghe lời, lập tức ngồi xuống rồi bắt đầu ăn với Lục Phong.
Ăn xong, chuyện Lục Phong ôm gối trở lại phòng ngủ là đương nhiên. Thái Hữu Dương ăn đồ của người ta rồi, chỉ có thể làm như đã quên chuyện hồi nãy cãi nhau. Hai em gối vừa chia lìa ngắn ngủi được hơn nửa canh giờ, lại gần gũi thân mật với nhau, giống như chủ nhân của chúng nó vậy.
Thái Hữu Dương chạy đến phòng khách, ôn chăn trên ghế sô pha về, im lặng trải xuống.
Tuy rằng có thể ngủ chung giường, nhưng không thể ngủ chung chăn được.
Lục Phong rửa mặt xong trở lại phòng ngủ, thấy hai cái chăn nằm phân biệt rõ ràng, nhíu mày nhìn Thái Hữu Dương một chút. Sau đó anh im lặng, trực tiếp leo lên giường, đè lên cái chăn y chuẩn bị cho mình.
Thái Hữu Dương bỗng hơi đỏ mặt, thấy mình quá hẹp hòi. Y nhắm mắt đếm cừu hồi lâu, trong đầu vẫn lấn cấn chuyện này, căn bản ngủ không được.
Lục Phong đột nhiên nói: “Sao vậy?”
Thái Hữu Dương chui vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt: “Bụng căng, không ngủ được.” Y nói dối xong, trên mặt bắt đầu nóng lên.
Lục Phong nhất thời không lên tiếng, Thái Hữu Dương cho là anh đã ngủ rồi, nhưng đột nhiên cảm thấy chăn bị xốc lên, một bàn tay lớn đặt lên bụng mình.
Lục Phong chậm rãi xoa bụng cho Thái Hữu Dương, nói: “Đúng là có một chút.”
Thái Hữu Dương cảm thấy mình đã biến thành con nít, thẹn thùng mà “Ừ” một tiếng rồi không chịu nói nữa.
Một lát sau, Thái Hữu Dương cảm thấy bụng lành lạnh, cứ là lạ chỗ nào đó.
Thái Hữu Dương: “Anh mở nút quần em ra làm gì?”
Lục Phong có đạo lý của mình: “Bữa khuya em ăn nhiều quá, phải vận động một chút cho tiêu cơm.”
Thái Hữu Dương tức giận: Thiệt cho y còn cảm động hồi lâu, hoá ra là vì chuyện này!
Thái Hữu Dương: “Nói yên tĩnh ngủ đâu? Sao giờ lại biến thành động đậy rồi? Anh đi ra cho em.”
Lục Phong chậm rãi ngăn Thái Hữu Dương, nói: “Hồi cấp ba em học vật lý chẳng giỏi gì cả. Trạng thái tĩnh chỉ là tương đối thôi, trạng thái động mới là tuyệt đối.”
Thái Hữu Dương không phục, ra sức phản kháng, nhưng mà không có kết quả nên đành chịu khổ trấn áp.
Vận động xong, đúng là bụng Thái Hữu Dương có xẹp xuống. Nhưng trải qua một đêm khai khẩn này, đoá hoa tươi xinh mơn mởn cũng nhanh chóng héo tàn rồi….