Bảo Khang nhếch môi cố gắng đi qua đám đông, trong lòng thầm mỉa mai bọn chúng. Cái gì mà tương lai con em chúng ta? Đúng là xàm đáo để.
“Ê! Gần thi rồi đó, có kế hoạch ôn tập gì chưa?”
Vừa vào tới lớp, cậu đã bị nhỏ bạn tra khảo.”
“Chưa nữa!”
Khang vô cùng khó chịu.
“Chưa thì chưa chứ làm gì nổi cáo với mình như vậy?”
“Hi hi, cho mình xin lỗi.”
“Cậu thật quá đáng! Cậu, sao mà khó hiểu quá vậy? Đúng là nắng mưa thất thường.”
Nói xong liền bỏ đi. Nhìn Khang dường như chẳng để ý tới.
Giờ ra chơi.
“Này Khang, đi chơi bóng rổ không?”
“Khang, đi xuống căn tin chung nhé!”
Khang lắc đầu khước từ mọi lời rủ rê của đám bạn. Bình thường dù không rủ Khang vẫn chơi bóng rổ hoặc xuống căn tin cùng tụi bạn nhưng hôm nay Khang bỗng trở nên đổi sắc. Gương mặt đầy vẻ tự sự. Đúng là tâm lí của tuổi mới lớn: luôn che giấu đi lòng mình.
Khang bước ra đằng sau trường. Xung quanh khá thoáng mát, khung cảnh không kém phần nên thơ với những nhành hoa mười giờ tươi thắm, rực rỡ. Hay những bãi cỏ nhân tạo xanh mướt tạo cảm giác nhẹ lòng. Đây chủ yếu là nơi dùng cho các hoạt động ngoại khóa nên bình thường hiếm có thầy cô hay học sinh nào ra đây. Khang ngồi bệt xuống bãi cỏ, vẻ trầm ngâm nhìn lên trời. Cứ thể cậu chẳng làm gì hết. Lâu lâu cậu lại ngân nga những giai điệu quen thuộc của bài Vì em cần anh, trông thật hồn nhiên, ngọt ngào nhưng không kém phần da diết, trữ tình. Đại loại lời bài hát có nội dung rằng:
“Những lúc thấy nhớ anh em hay ngước lên bầu trời. Hát vang lên mấy câu khi trong con tim thật hạnh phúc… Cũng bởi vì trái tim em cần anh. Dẫu chỉ là những giấc mơ thật mỏng manh…”
Hát tới đoạn này, cậu dừng lại đột ngột. Cậu chợt giật mình khi mà cậu vừa hát hình ảnh một người lại hiện ra trong tâm trí cậu, hình ảnh đó như hiện hữu trên bầu trời: thầy giáo Minh Huy. Cậu cũng không hiểu vì sao lại như vậy, mỉm cười xoa nhẹ đầu mình.
“Em đang làm gì vậy?”
Khang phản xạ rất nhanh. Cậu ta quay người lại và nhận ra đó chính là Minh Huy. Anh ta trông giống như một cái bóng ma, luôn làm cậu giật mình.
“Anh đúng là... Sau này chết sẽ rất là linh. Mới nhắc mà…”
“Em nói gì?” Minh Huy nheo mày, khoanh tay trước ngực, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Khang.
“Dạ, không có gì!” Khang lấy tay che cái miệng đang len lén cười lại.
“Mai mốt ở trường gọi thầy, không được gọi bằng anh nghe chưa!”
“Sao mà rắc rối quá vậy anh?”
“Còn gọi anh? Sao lại ở đây một mình vậy?”
“Em cảm thấy áp lực trong kì thi tới quá thầy ơi.”
Khang nói giọng nói vô cùng thảm hại, đầy lo lắng. Nếu nghe kĩ bạn sẽ có thể nghe được những âm thanh run rẩy trong lời nói. Cuối cùng thì cậu cũng chịu tâm sự với người khác rồi.
Minh Huy suy nghĩ điều gì đó hồi lâu. Trong thâm tâm anh giờ đây đang muốn làm cái gì đó để động viên tinh thần của Khang. Cậu ngồi lại gần Khang, đặt tay lên vai cậu: “Có gì đâu mà sợ chứ? Chỉ cần cố gắng là được. Nếu có cố gắng, dù em đang thất bại với mọi người nhưng em đã chiến thắng bản thân mình rồi đó! Mọi người sẽ không chê trách khi em thất bại trên sự nỗ lực không ngừng đâu.”
Bảo Khang nhìn thầy Huy, trong lòng ngưỡng mộ khôn xiết: “Thầy quả là thánh nhân. Em sẽ ghi nhớ lời thầy.”
“Được vậy là tốt rồi. Mà nè…”
“Chuyện gì thầy?”
Minh Huy ngập ngừng: “Nếu mà em đạt kết quả cao thầy sẽ thưởng cho em!”
Bảo Khang không tin vào tai mình. Lần đầu tiên cậu nghe được lời này đó. Cậu hí hửng reo mừng, trong phút vui sướng, cậu đã gật đầu đầu quyết tâm: “Vậy thì tốt quá! Nhưng quà gì vậy thầy?”
Thầy Minh Huy gõ đầu Bảo Khang một cái nhưng rất nhẹ nhàng:
“Bất cứ gì mà em muốn. Nhưng phải nằm trong khả năng của thầy đó!”
“Yeah! Vậy thì không còn gì hơn.”
Bảo Khang nhảy dựng lên, hò hét phấn khích. Trong lòng cậu đang nhen nhói niềm quyết tâm sẽ cố gắng hết mình để được món quà từ thầy Minh Huy. Còn Minh Huy thì đang lắc đầu trước sự hồn nhiên của một cậu học trò đặc biệt này.