Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 8: Biến thành Tiểu thần bà

Sau khi ăn xong, những người kia đều về nhà, Ngô Song cùng Lưu Hướng Tuyết rửa mặt xong liền về phòng về nghỉ ngơi.

Mẹ con hai người chỉ có nhau là nơi nương tựa tránh không được lại một phen thân mật.

Lưu Hướng Tuyết đột nhiên phát hiện, con gái nhỏ của mình đã trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện rồi.

Nàng vui vẻ ôm con gái vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Ngô Song lại không thể nào ngủ được.

Đã 10 năm rồi, cô lại được ngủ trong lòng mẹ, cảm xúc của Ngô Song lúc này không thể nói lên lời.

Trong ánh sáng mông lung, Ngô Song lẳng lặng nhìn mẹ, đột nhiên lại nhớ tới bí giấu trong đầu.

Lần đầu bí giấu hiện ra vì cô quá kinh ngạc, chưa kịp xem xong tất cả tin tức của mẹ. Lúc này đêm khuya, Ngô Song nhịn không được nên nhìn một lần nữa.

Vì kiếp trước mẹ đi sớm, kiếp này cô sẽ cố gắng thay đổi nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Nghĩ đến đây, Ngô Song vội vàng gọi “Lưu thị bí giấu” .

Có lẽ vì đã gọi nhiều lần, nó xuất hiện độ cũng khá nhanh.

Lần này, không đến năm giây, trong đầu liền nhảy ra hình ảnh chói lóa màu vàng.

Ánh sáng biến thành ngôi sao sáu cánh dừng lại, trước mắt lại xuất hiện một hàng thể chữ lệ.

Ngô Song lập tức tập trung tinh thần đi nhìn: “Lưu Hướng Tuyết… 35 tuổi sau…”

Giống như ban ngày, Ngô Sọng lại phát hiện ra, cho dù cô nhìn như thế nào cũng chỉ nhìn được đến “35 tuổi sau” còn lại cô nhìn không hiểu.

Đằng sau không phải dấu chấm lửng mà là những chữ vặn vẹo, không nhìn được hình thù.

Những chữ vặn vẹo kia giống như cố ý muốn che dấu bí mật gì đó, cô càng nhìn lại cảm thấy hoa mắt.

Đột nhiên, Ngô Song cảm thấy mi tâm đau xót, đầu giống như là bị ai dùng búa đập cho một cái, cô đau đớn đến ngất đi.

Không biết bao lâu, Ngô Song tỉnh lại, mở mắt đã không thấy mẹ bên cạnh, trời cũng đã sáng choang.

Ngô Song giơ tay lên sờ đầu, không phát hiện vết thương, cũng không có đổ máu, cô không khỏi thầm giật mình.

Đêm qua rõ ràng cô cảm thấy nhất định là do ngoại lực, hiện tại cô cẩn thận nghĩ lại loại đau đớn đó là đánh bên trong đầu cô.

Loại đau đớn kia giống như bị chấn áp, như bị công kích thần thức vậy.

Ngô Song mê man ngồi dậy, nhất thời nghĩ không ra là xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên trong đầu bị công kích thần thức, chẳng lẽ có liên quan đến bí giấu? Nhưng hôm qua cô đã dùng hai lần cũng không bị làm sao, tại sao buổi tối lại bị như vậy?

Ngô Song đến khi ăn xong điểm tâm cũng nghĩ không ra, cô đành tạm gác lại một bên để sau này suy nghĩ sau. Nhờ có chuyện này, cô quyết định về sau không thể tùy tiện nhìn “Mệnh” cho người khác, có lẽ là nhìn thấu Thiên Cơ nên bị trừng phạt ý mà.

Cô không muốn dùng nhưng lại có rất nhiều người đến trước mặt cô, chờ “Linh mộng.”

Sau khi ăn xong điểm tâm, Lưu Hướng Tuyết thấy con gái không bị làm sao nên trở lại thị trấn làm việc.

Sau khi tạm biệt mẹ, Ngô song tiếp tục ngồi trong phòng suy nghĩ.

Còn chưa tĩnh tâm, bên ngoài cửa lớn có một đám nữ nhân ríu rít đi tới đi đầu chính là mợ cả của cô.

“Hựu Hựu a, đang chơi một mình sao? Nhanh kể cho nhóm a thẩm này nghe, các nàng đều không tin giấc mơ của cháu!”

Trang Đông Mai dẫn một đám tức phụ nhóm vào phòng, nhìn thấy Ngô Song liền lập tức lộ ra vẻ thân thiết tươi cười.

Ngô Song nhíu mày, không nghĩ tới mợ cả lại làm như thế.

Cô còn chưa kịp chào hỏi, họ đã mồm năm miệng mười câu hỏi cô.

“Hựu Hựu, cháu thật sự mơ thấy mợ cả nhà cháu sinh con trai?”

“Hựu Hựu, cháu có mơ thấy thím không? Lúc nào thì thím mới có con?”



Các câu hỏi lần lượt tuôn ra, tất cả đều liên quan đến chuyện hôm qua.

Ngô Song vội vàng phủ nhận: “Các thím, cháu chỉ mơ thấy mợ cả, không mơ thấy người khác. Các người đừng hỏi cháu, cái gì cháu cũng không biết.”

Họ vẫn không tin, bao vây cô nói ầm ĩ.

Vào mùa đông ở nông thôn không có gì làm nên ngày thường, nhóm cô thím này thường xuyên túm tụm lại nói chuyện nhảm. Hôm nay cũng như vậy chỉ là họ đang cuốn lấy cô thôi.

Ngô Song bị cuốn lấy rất khó chịu, giải thích cũng không được, cô dành giả ngu vậy. Dù sao bây giờ cô vẫn là một “đứa nhỏ”, ngươi hỏi nhiều như vậy ta nghe không hiểu, ngươi còn hỏi sao?

Bị hỏi một hồi, nhóm cô thím không thấy cô nói gì nên mới thầm than đáng tiếc đi về.

Ngô Song thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị đi ngủ thì lại có một người tới.

Người tới là Lưu Quế Hoa, tính ra Ngô Song phải gọi nàng là dì, nhưng từ nhỏ Ngô Song đều gọi người khác theo Lưu Tiểu Bảo cho nên bình thường gặp mặt cô gọi nàng là cô ba.

Lưu Quế Hoa không phải đến một mình mà là đi cùng Lưu thái thái.

Ngô Song vừa thấy, Lưu Quế Hoa đã nở nụ cười lấy lòng cô liền cảm thấy không tốt. Quả nhiên cô còn chưa đứng dậy chào “Cô ba” thì bà ngoại đã lên tiếng trước.

Lão thái thái hớn hở nói: “Hựu Hựu a, cháu có thể mơ thấy Đông Mai, cháu có thể mơ thấy người khác không? Cháu cùng cô ba nói chuyện nhiều một chút, xem ngày mai có thể mơ thấy nó không?”

“Hựu Hựu càng lớn càng xinh đẹp .” Lão thái thái còn chưa nói xong, Lưu Quế Hoa đã ngồi xổm bên người Ngô Song, mặt tươi cười lấy lòng nói: “Hựu Hựu, nghe nói giấc mơ của cháu rất linh nghiệm, cháu có thể xem giúp cô, khi nào thì cô mới sinh?”

Ngô Song nhìn Lưu Quế Hoa không nói gì.

Cô biết Lưu Quế Hoa đã kết hôn mấy năm nhưng chưa có con, cô cũng nghe nói Lưu Quế Hoa ở nhà chồng thường bị mẹ chồng làm khó dễ, trượng phu đánh chửi.

Cô rất đồng cảm nhưng đối với vị cô cô này, kiếp trước cô cũng không nhớ rõ. Cô chỉ biết Lưu Quế Hoa sau này có 2 đứa nhỏ, cụ thể là năm nào thì cô không nhớ rõ.

Thấy Ngô Song không nói lời nào, Lưu Quế Hoa nói vài câu, nói xong lại khóc: “Hựu Hựu, cô cũng biết linh mộng khó cầu, nhưng cô ba cầu cháu, cháu giúp cô đi, cô không có đứa nhỏ liền …”

Thấy nàng khóc, lão thái thái cũng không đành lòng .

Lưu thái thái xót xa kéo Lưu Quế Hoa, dụ dỗ Ngô Song nói: “Hựu Hựu, mặc kệ có mơ được hay không, đêm nay cháu thử xem cho cô ba đi. Cô ba cháu cũng đáng thương, về nhà mẹ đẻ cũng phải lén đi bây giờ trở về chắc chắn bị mắng a.”

Ngô Song âm thầm thở dài một hơi, cô không định sẽ nhìn “mệnh” cho người khác, nhưng gặp cảnh này cô cũng không đành lòng.

Con gái a, vì cái gì lại khó sống như vậy?

Ngô Song bất đắc dĩ gọi bí giấu, hiện tại cô không biết chút tin tức gì nên không dám nói bừa với Lưu Quế Hoa. Cô nghĩ xem xong thì nói sau cho chắc chắn.

Lục giác bí giấu rất nhanh hiện lên, văn tự cũng rất nhanh hiện ra.

Lần này Ngô Song không bị đau đầu nữa, xem cuộc đời của Lưu Quế Hoa.

“Lưu Quế Hoa, là người huyện Bắc Phượng Vĩ, Tây Nguyên sinh năm 1968, 20 tuổi gả cho Trương thị, 25 tuổi sinh con gái, 28 tuổi sinh con trai, 45 tuổi tang mẫu, lúc tuổi già An Thuận, thọ 76 tuổi.”

Xem xong hàng chữ này, cô yên lặng tính toán, sinh năm 1968, 25 tuổi sinh con gái, vừa lúc sắp đến năm 1993! Tuy rằng không biết ngày tháng cụ thể nhưng cũng đủ để ứng phó với Lưu Quế Hoa .

Ngô Song nghĩ ngợi, giả vờ cẩn thận nói: “Cô Ba, cô đừng khóc, thật ra trước kia cháu cũng mơ thấy cô sinh con, nhưng là… là con gái. Cháu sợ cô mất hứng nên không dám nói.”

“A? Thật sao? Cháu có mơ thấy cô?” Lưu Quế Hoa đến cầu xin, kỳ thật cũng không ôm nhiều hi vọng. Nhưng vì bị “Linh Mộng” mê hoặc, nàng nào biết ngày nào mới mộng được chứ?

Không nghĩ tới, nàng chưa đi liền nghe được đáp án, Lưu Quế Hoa nhất thời vui mừng ngừng lại nước mắt: “Hựu Hựu, cháu nói mau khi nào thì cô mới sinh đứa nhỏ? Dù là nam hay nữ, chỉ cần có con là tốt rồi.”

Đã nói ra rồi nên cô quyết định nói hết cho Lưu Quế Hoa biết: “Cô Ba, sang năm cô có thể có một bé gái, 2 năm sau thì có một cậu con trai. Về sau cô đừng khóc nữa, muội muội sẽ nhanh tới thôi.”

Lưu Quế Hoa nghe Ngô Song chắc nịch nói như vậy, lại nghe được mình còn có con trai, những thương tâm trước đó liền tan theo mây gió.

Cô liên tục gật đầu xác nhận: “Được, cô sẽ không khóc nữa, cô nhất định phải bồi bổ cơ thể thật tốt để đợi con gái tới.”

Lưu Quế Hoa mang theo tâm trạng vui mừng về nhà, lúc gần đi còn mua đường quả cho Ngô Song.

Ngô Song tay cầm đường quả nhưng tâm trạng lại không vui vẻ mấy, lỡ như cô nói không đúng thì thảm rồi. Cô Ba của cô sẽ không chịu được loại đả kích này.

Nhìn được “mệnh” của ba người rất thuận lợi, nhất là cô Ba, nhất định sẽ không sai. Ngô Song bây giờ mới bắt đầu tin vào năng lực đặc biệt của bí giấu.

Mặc dù cô cảm thấy rất thần kì nhưng cô không nghĩ mình sẽ nhìn “mệnh” cho người khác, cái cô mong muốn nhất là truyền thừa của chữ “Y” kia thôi!

Ngô Song im lặng nghĩ, cô nhất định phải đem chữ “Y” này thắp sáng, cố gắng học tập y thuật. Dù “mệnh” có thần kí nhưng không phù hợp với cơ sở khoa học. Cô nhất định phải cố gắng làm một bác sĩ giỏi, cô không muốn đi làm cái gì, Tiểu Thần Bà đâu a~

Đáng tiếc cô nghĩ như vậy thôi nhưng muốn thực hiện lại là một vấn đề khác.

Vài ngày liên tiếp,Ngô Song vẫn không thể thắp sáng được chữ “Y”. Trừ hai chữ ra thì mấy chữ còn lại cô cũng chưa thắp sáng.

Lần trước nếu Lưu Đến Đệ không đến quấy rầy thì cô nhất định có thể thắp sáng chữ “Y” rồi. Nhưng bây giờ đêm đã khuya rồi, cô không thể thắp hết mấy chữ kia ngay được.

Ngô Song trong lòng buồn bực, không biết phải làm như thế nào.

Mặt khác, cô không còn bị đau đầu như trước nhưng đêm hôm đó đột nhiên bị công kích, cô vẫn không biết vì sao?

Rất nhanh đã đến 28 tháng chạp.

Vết thương trên đầu của Ngô Song đã khỏi rồi, vải băng đầu được tháo ra. Trên trán chỉ để lại một chút sẹo trắng nhỏ.

Ăn xong cơm trưa, Ngô Song nói với bà ngoại một tiếng rồi chạy đến cửa thôn chờ mẹ về, bắt đầu từ hôm nay mẹ cô bắt đầu được nghỉ đông!

Cô chạy lạch bạch đến cửa thôn, trên đường gặp rất nhiều người chào hỏi với cô.

Bình thường người trong thôn nhìn thấy cô đều không thèm nhìn, không thì lại châm chọc. Nhưng hôm nay cô rất được mọi người chào đón, thậm chí trong nụ cười còn mang theo một chút sợ hãi.

Không biết do ai nói nhưng bây giờ ai trong thôn cũng biết “Linh Mộng” của cô, giấc mơ nào cũng linh nghiệm.

Dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng Ngô Song vẫn nghe thấy họ thì thầm nói cái gì mộng thần, cái gì mà linh nữ, đủ các loại. Cô nghe vậy có chút dở khóc dở cười.

Cô không nghĩ tới chuyện mình tuyên truyền mê tín dị đoan nhưng chuyện này cô cũng không biết giải thích như thế nào, đành phải giả ngu thôi.

Đi tới của phòng khám nhỏ trong thôn, Ngô Song dừng lại.

Đây là con đường mà đi vào thôn nhất định phải đi qua chỉ cần mẹ trở về cô nhất định sẽ nhìn thấy.

Lúc này đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi vui mừng: “Hựu Hựu, cháu ở chỗ này a~ Cô đang định đi tìm cháu đây, đi cùng cô đến cửa hàng, muốn gì cô mua cho.”

Ngô Song ngoảnh đầu lại nhìn thì ra là Lưu Quế Hoa.

Thấy Lưu Quế Hoa vui mừng tươi cười, lại còn có động tác bảo vệ bụng, rõ ràng cô Ba mang thai !

Ngô Song nhịn không được liền âm thầm than vãn: “Sao lại chuẩn như vậy? Cứ tiếp tục như thế này cô nhất định sẽ biến thành Tiểu Thần Bà thật a~”

***************************************************************

P/s: không biết cảm xúc của mọi người khi đọc chương này là gì? Nhưng ta thấy rất khó chịu, nói mơ là có thể mơ luôn được sao? Mơ rất dễ sao? Mới nói chuyện một tí làm sao mà ngày mai đã mơ thấy người nọ cơ chứ… Truyện quá mê tín….*w*….