Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 38: Toàn Chân Thanh Nguyên Tử

Bởi vì không thể phân biệt được người trước mắt là bạn hay địch mà sau lưng cô còn có Trần Hồng Vũ, Ngô Song không khỏi lo lắng, đành phải dùng năng lực ‘nhìn thấy tương lai’ để xem xét người kia.

Nhưng khi cô mới liếc mắt nhìn qua thì người trẻ tuổi kia liền nhíu mày, đôi mắt lạnh  lùng ấy lập tức nhìn thẳng vào mắt của cô.

Mặt hắn vốn lạnh lùng nhưng cái nhíu mày này lại khiến khí tức quanh người hắn thêm băng lãnh hơn.

Ngô Song trong lòng thất kinh, cô không ngờ người trẻ tuổi này lại có thể cảm nhận được cô đang dò xét hắn?

Mấy năm nay năng lực này của cô đã thăng cấp rất nhiều, ngay cả khi dò xét sư phụ cũng không dễ dàng bị phát hiện, không ngờ thanh niên trẻ này lại có thể nhận ra. Chẳng lẽ vì hắn là người tu luyện Thiên địa huyền khí sao?

Nhìn cái gì cũng không thấy, trong lòng Ngô Song cảm thấy bất an, đành hỏi trực tiếp: “Ngươi là ai? Vì sao lại muốn chặn đường chúng ta?”

Người trẻ tuổi kia không đáp, chỉ nhìn cô với ánh mắt sâu không thấy đáy…

Ánh mắt hờ hững tĩnh mịch như thế là lần đầu tiên Ngô Song nhìn thấy…

Ánh mắt này quả thực làm cho người ta không thoải mái, trong mắt hắn mọi người đều  có cảm giác như bản thân mình không tồn tại….

Ngô Song bị hắn nhìn liền nhíu mày, còn Trần Hồng Vũ ở sau lưng cô đã không chịu được.

Tuy rằng Trần Hồng Vũ có chút sợ hãi khí tức trên người này nhưng là hắn nhìn chằm chằm Ngô Song như vậy Trần Hồng Vũ mới lên cơn tức.

Trần Hồng Vũ nhịn không được chạy đến phía trước mắng: “Mẹ, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi muốn thế nào? Cho ngươi biết. ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cút sang một bên, bằng không ngươi nhất định sẽ phải chịu hậu quả này!”

Loại chuyện mắng người, uy hiếp này Trần Hồng Vũ rất ít khi làm.

Nhưng hôm nay ở trước mặt người trẻ tuổi này, hắn đột nhiên cảm nhận được sự áp bức mà trước giờ chưa từng bị, áp lực này khiến hắn nhịn không được phải mở miệng mắng.

Nhưng sau khi hắn mắng xong, người kia vẫn không có phản ứng gì, thậm chí cũng không thèm liếc hắn một cái, vẫn đang chăm chú nhìn Ngô Song.

Ngô Song cảm thấy tình huống này có chút dị…

Rõ ràng, người trẻ tuổi này có tu vi rất là cao thâm! Thậm chí cô cũng không phải đối thủ của hắn.

Nhưng ngoại trừ ánh mắt lạnh lẽo kia thì nãy giờ hắn cũng không nói câu nào?

Chẳng lẽ người này bị câm? Hay là hắn không phải người Hoa cho nên nghe không hiểu lời bọn họ nói?

Ngô Song nghi hoặc lại thăm dò một câu: “Xin hỏi họ Quý đại danh? Sao lại ngăn chúng tôi lại? Nếu không có chuyện gì thì chúng ta xin phép đi trước!”

Ngươi kia nghe xong cũng không trả lời.

Ngô Song đoán không ra ý hắn, dứt khoát đẩy Trần Hồng Vũ nói: “Thôi, chúng ta đi thôi, có lẽ hắn không hiểu chúng ta nói gì đâu!”

“Nghe không hiểu? Bọ dạng của hắn mà nghe không hiểu sao? Hừ, ta muốn hắn trả lời ta.” Trần Hồng Vũ tức giận không thôi, chửi thầm qua người hắn.

Đúng lúc Ngô Song muốn cất bước đi thì hắn cũng mở miệng nói bốn chữ:“Ngươi.không.thể.đi!”

Cô không thể đi? 

Ngô Song ngẩn người, lập tức trở nên cảnh giác hơn, chẳng lẽ người này muốn đến chỗ cô ???

Nếu là hướng này thì Ngô Song cũng không lùi lại, nhướm mày hỏi:“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi biết ta sao? Ngươi muốn làm cái gì?”

Cứ tưởng hắn sẽ trả lời nhưng ai biết sau khi cô hỏi thì hắn trầm mặc, đứng chỗ đó nhìn cô.

Ngô Song mặt đen thui! Nếu ngươi không nói thì đấu võ đi! Cô không tin người này mạnh mẽ tới mức cô không thể đánh bại được?

Chỉ cần hắn không lấy Trần Hồng Vũ uy hiếp thì cô cũng không sợ.

Lập tức Ngô Song nói với Trần Hồng Vũ một câu: “Tiểu Vũ, ngươi tránh xa ra một chút, xem ra tiểu tử này muốn ăn đòn rồi!”

Nói xong Ngô Song đá mạnh một cước đi tới chỗ người kia, lập tức vọt lên, nhào đến phía trước.

Cô không có thời gian mà đánh nhau với hắn đâu, cô chỉ muốn nhanh đi tìm bảo vật ngàn năm kia thôi.

Người kia thấy cô tấn công tới thì thân mình chỉ hơi hơi nhấc mình ra một chút là có thể tránh được chiêu của cô…

Thấy Ngô Song đã ở trước mắt, đã nhảy mấy bước xa, hắn vung tay lên, một cỗ nguyên lực hùng hậu trong tay hắn hiện ra, nháy mắt hắn đã ở trước mặt Ngô Song rồi.

Bị cỗ nguyên lực kia áp bức, Ngô Song không thể không lùi lại.

Như thế, kết quả là cô lại bị hắn buộc về chỗ cũ!

Ngô Song  tức giận không thôi, thế nhưng cô lại bại dưới một chiêu của hắn? Chẳng lẽ người này cho rằng cô sẽ không đánh lại hắn sao?

Nếu ngươi lấy nguyên khí tấn công ta thì cô cũng đành phải phụng bồi thôi.

Tâm pháp bắt đầu vận chuyển, nguyên khí trên người cô ngưng tụ lại thành Vu trưởng, Ngô Song không chút lưu tình nào xuất chiêu!

Một chưởng này của cô vốn mang uy lực phá nát cỏ cây nhưng mà chưởng này của cô cũng không đánh đến, chỉ một cơn gió nhẹ thổi tới, lập tức hai người giằng co liên tục, nguyên khí sôi trào.

“Ai, ai, cái tiểu nha đầu này đừng đánh, coi như nể mặt lão đừng chấp đồ đệ ngốc này của ta, lão thay hắn bồi tội có được không?”

Ngô Song đang kinh ngạc vì chưởng lực của mình vừa bị đánh vỡ, đột nhiên trong rừng lại nhảy  ra một lão đạo sĩ tóc bạc?

Lão đạo kia thân, một thân đạo bào màu trắng, đầu bạc chải thành một cái cao kế bàn ở trên đầu, trên cằm lưu lại một ngón tay dài chòm râu bạc phơ, trong tay còn cầm một cái tuyết trắng phất trần.

Quanh người hắn trên dưới trừ bỏ  mặt ngoài cười tủm tỉm thì tất cả đều là màu trắng, đột nhiên nhìn thấy, quả thực có chút giống như là thần tiên từ trong tranh bước ra.

Ngô Song vừa thấy lão đạo này, lập tức thu thế đứng im.

Lão đạo này đích thực sâu không lường được, chỉ bằng một trận gió nhẹ liền phá vỡ chưởng lực của cô, nhưng lại không khiến cô cảm giác được! Cái này cũng quá đáng sợ rồi! Loại trình độ tu vi này, quả thực có thể sánh vai cùng sư phụ cô!

May mắn lão đạo này là người phân rõ phải trái, thoạt nhìn cũng rất hiền hòa.

Ngô Song hít một hơi, đang muốn ôm quyền tập lễ, lão đạo kia đã cười ha ha nói.

Chỉ nghe thấy hắn khen ngợi cô: “Tiểu nha đầu, công phu rất tốt, ngươi cũng tu luyện Thiên Địa nguyên khí sao?Tuổi còn nhỏ mà có thể đạt tới nguyên khí chi cảnh bậc ba, suýt bắt kịp tiểu đồ đệ ngốc của ta rồi. haha. Không biết ngươi là đệ tử nhà ai?”

Ngô Song quẫn bách, sau khi nghe lão nhi đầu khích lệ còn so sánh với đồ đệ hắn, lại còn nói không bằng đồ đệ hắn?

Nhưng khi nghe lão đạo này nói, Ngô Song rốt cuộc cũng có thể xác nhận, cô quả thật không phải đối thủ của tên mặt than kia, xem ra chính bản thân cô còn phải cảm tạ lão đạo này tới đúng lúc, bằng không nếu tiếp tục đánh thì cô nhất định sẽ rất khó coi.

Ngô Song thấy lão đạo không có ác ý liền thản nhiên báo lên sư môn. Nhưng vì để an toàn nên cô cũng không nói ra tên sư phụ với tên của mình, chỉ đơn giản nói: “Vãn bối chính là đệ tử Vọng Tiên Môn, không biết cao tính đại danh tiền bối là?”

“Nga? Ngươi là đệ tử Vọng Tiên Môn? Khó trách ngươi vừa rồi công pháp của ngươi và của Cát lão đầu có điểm giống, ngươi là đồ tôn Cát lão đầu? Hay là tiểu đồ đệ của hắn? Nếu ngươi ở đây thì xem ra Cát lão đầu nhất định ở trong Hoàn Tỉnh rồi!”

Lão đạo kia nghe nói ba chữ “Vọng Tiên Môn”, tựa hồ không chút nào bất ngờ, ngược lại vuốt chòm râu nói ra ba chữ “Cát lão đầu”.

Ngô Song hoảng sợ, “Cát lão đầu” trong miệng lão đạo này sẽ không phải là chỉ sư phụ của cô chứ? Chẳng lẽ lão đạo này quen biết sư phụ?

Nghe khẩu khí của lão đạo này, tựa hồ bọn họ còn rất quen, ít nhất cũng phải có chút giao tình.

Ngô Song vội vàng nghiêm nghị hành lễ nói: “Vãn bối Ngô Song, tám năm trước bái vào Cát sư môn hạ . Hôm nay nếu có thể gặp được tiền bối, kính xin tiền bối báo cho biết tục danh, vãn bối sẽ báo cho sư phụ một tiếng có lão bằng hữu tới.”

Lão đạo kia vừa nghe Cát Trường Phong ở gần đây thật thì mới cười ha ha: “Ha ha, thì ra Cát lão đầu ở đây thật, tốt quá, lão đạo ta không cần leo núi lội sông rồi! Tiểu nha đầu, lão đạo ta hiệu là Thanh Nguyên Tử, đây là đồ đệ của ta Lục Hành, ngươi còn phải gọi hắn một tiếng sư huynh. haha”

Ngô Song vừa nghe “Thanh Nguyên Tử”, lập tức tròn mắt lên, vì cái hiệu này cô nghe sư phụ nói đi nói lại rất nhiều lần rồi!

Theo sư phụ kể, cả đời ông hành tẩu trong giang hồ, bất luận là đấu võ hay đấu pháp chỉ thua người, ông đã thua Thanh Nguyên Tử phái Toàn Chân về khoản luận võ!

Dù thua nhưng sau này hai người lại trở thành bạn tốt. Chỉ là sư phụ thích đi du lịch mọi nơi mà Thanh Nguyên Tử thì luôn bế quan ở núi Chung Nam không đi nhiều nơi cho nên mới có cớ sự như ngày hôm nay!

Nhưng mấy năm nay, sư phụ cũng không có quên vị lão bằng hữu này, ngược lại luôn nhắc hắn trước mặt Ngô Song với Đào Nhiên, cho nên Ngô Song đối với danh hiệu này cũng không hề xa lạ mà là phi thường quen thuộc.

Nghe vậy, Ngô Song vội vàng hành lễ: “Thì ra là Thanh Nguyên Tử tiền bối, Lục sư huynh, Ngô Song thất lễ! Nghe tiền bối nói thì ngài đến nơi này là để tìm sư phụ ta? Vậy không bằng ta mang các ngươi đi cho nhanh?”

Thanh Nguyên Tử cao hứng gật gật đầu: ”Được, tiểu nha đầu mau mau dẫn đường a, ta tìm sư phụ ngươi thật sự là rất lâu a!”

Ngô Song gật đầu gọi Trần Hồng Vũ về, vì hôm nay có khách quý nên chuyện tìm bảo tạm gác lại, bằng không nếu cô để mặc họ nhất định sẽ bị sư phụ răn dạy.

Cô đang chuẩn bị cất bước dẫn họ xuống núi thì tên mặt lạnh như băng Lục sư huynh đột nhiên nói có khách quý tới thăm hỏi, hôm nay cái này tầm bảo hoạt động tự nhiên liền muốn tạm dừng , bằng không nàng nếu là vắng vẻ Thanh Nguyên Tử, chắc là phải bị sư phụ răn dạy.

Nàng đang chuẩn bị cất bước dẫn bọn hắn xuống núi thì cái kia vẫn lạnh như băng Lục sư huynh đột nhiên lại nói chuyện.

“Từ từ.” Lục Hành lên tiếng ngăn lại Ngô Song, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Nguyên Tử nói: “Sư phụ, cô ta biết tính toán có thể là cũng đang đi tìm bảo.”

Dù đang nói chuyện với sư phụ nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Ngô Song, vẫn là ánh mắt lạnh nhạt, không độ ấm đó.

Ngô Song một bên nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như quái vật ý…

Thanh Nguyên Tử nghe Lục Hành nói như vậy, kinh ngạc nhìn Ngô Song nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng tính ra nơi này có bảo bối sao? Hay là sư phụ ngươi nói cho ngươi biết chuyện này? Nếu ngươi cũng đến tầm bảo thì không bằng ngươi nói một chút dị tượng đi, xem bảo bối này nó ở nơi nào. Sau đó chúng ta cùng nhau đi tìm có được không?”

Ngô Song sửng sốt, cô cũng không nghĩ họ cũng đến đây để tìm bảo, khó trách vị Lục Hành kia luôn ngăn không cho cô đi, thì ra là muốn hợp tác.

Lão đạo thấy cô không nói chuyện, vuốt râu nói thêm: “Tiểu nha đầu, không nói dối ngươi, lần này ta với Hành Nhi xuống núi có hai chuyện: Một là tìm sư phụ ngươi, hai chính là tìm món bảo bối này! Chỉ là ta tính đi tính lại thấy nó xuất hiện ở vùng này nhưng không biết nó xuất hiện cụ thể ở đâu, không biết ngươi có manh mối gì không?”

Ngô Song nghĩ dù sao thì cũng cách Cổ Thành quá xa, bảo bối nhất định là hai cái, cô cũng không có tham, hiện tại cũng có thể chia sẻ địa điểm.

Thanh Nguyên Tử vừa nghe thấy cô nói bảo bối ở dưới chân núi, không khỏi lắc đầu nói:” Tiểu nha đầu, bảo bối kia ở giữa núi làm sao chạy đến chân núi được? Chẳng lẽ ngươi không tin chúng ta sao? Ngươi không cần lo lắng, linh vật thường tự nhận chủ nên nếu nó có nhận ngươi làm chủ thì chúng ta sẽ không lấy của ngươi nữa. Vì cướp được cũng không dùng được!”

Ngô Song nghe nói như thế không khỏi sửng sốt, linh vật gì a? Đồ cô muốn tìm rõ ràng là đồ cổ a, lão đạo này nói thế nào vậy? Bảo bối hình như lại biến thành vật sống sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn tìm “bảo bối” cùng chỗ với cô sao?

——–

Cầu cất chứa, cầu phiếu phiếu ~ hai ngày nay phiếu phiếu tựa hồ giảm xuống mị, các bạn phiếu phiếu đi đâu vậy?