Hôm đó là một ngày bình thường không có gì khác mọi ngày.
Trên mặt hồ nổi lên từng lớp băng dày mỏng. Sau bữa trưa, Minh Lan mặc
quần áo mùa đông dày cộp, ngồi xổm bên cạnh ao, thèm thuồng nhìn qua lớp băng mờ mờ thấy con cá béo mập đang bơi ung dung tự tại. Nhấc theo cái
giỏ cá rỗng không về Thọ An đường làm lão phu nhân chế giễu một hồi,
Minh Lan cũng không giận, dùng cả tay chân bò lên giường, ngồi sát bên
lão phu nhân ở đầu giường sưởi ấm.
”Giữa mùa đông câu cá làm gì, sắp đông cứng lại rồi.” Lão phu nhân híp mắt giáo huấn.
Minh Lan cũng híp mắt uể oải nói: “Chị dâu cả không thấy ngon miệng, nói là muốn ăn món cá khô chua cay xào hành... Cháu nghĩ một lúc, cá mùa
đông tính hàn, nhất là cá trong hồ, cây cỏ tính âm nước đóng băng, không nên ăn hại người.”Read more...
Lão phu nhân nắm tay nhỏ của Minh Lan khoan thai nói: “Chua nam cay nữ,
không biết vợ thằng Bách lần này sinh con trai hay con gái đây?”
Minh Lan nắm tay nhỏ dụi mắt, hơi buồn ngủ lơ đãng nói: “Anh cả nói là
muốn có con gái, có thể ghép thành chữ “tốt”, chị dâu không nói gì nhưng cháu nghĩ chị muốn có thêm con trai.” Một con trai trưởng chưa đủ, phải hai đứa mới coi như bảo đảm.
Hai bà cháu câu được câu chăng nói chuyện, một già một trẻ dựa vào đầu
giường ấm áp ngủ lơ mơ một lúc, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng
kêu sắc nhọn. Minh Lan đột nhiên thức dậy, lão phu nhân cũng mở mắt nhìn ra ngoài lớp mành cửa, thấy một đứa hầu gái đang lảo đảo nghiêng ngả
vọt vào, ngã nhào xuống trước giường khóc lớn: “Lão phu nhân cứu mạng!”
”Em Hỉ Quyên làm sao vậy?” Minh Lan ngạc nhiên hỏi, cô bé này là hầu gái bậc ba bên chỗ Như Lan.
Hỉ Quyên tóc rối bù, son phấn nhòe nhoẹt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi: “Lão
phu nhân, cô Sáu nhanh đi cứu chị Hỉ Thước, phu nhân muốn đánh chị ấy
chết tươi! Còn có cô chủ con, lão gia muốn kiếm lụa trắng siết chết cô
chủ! Mợ cả cũng không dám khuyên, chỉ vụng trộm thả con ra ngoài đi tìm
người!” Vừa khóc lóc kể lể vừa liên tục rập đầu lạy.
”Chuyện gì thế này?” Lão phu nhân ngồi thẳng dậy, lạnh giọng chất vấn, “Phu nhân các người không phải đang đi dâng hương sao?”
Minh Lan sợ lão phu nhân đứng dậy đột ngột bị váng đầu, vội vã đưa tay vỗ khe khẽ sau lưng giúp bà điều hòa.
Hôm nay trời vừa sáng, Đại Hồng Tự khai quang tượng Phật mới. Bình
thường Vương thị hay quyên tiền dầu vừng vô cùng hào phóng nên lão
phương trượng đưa thiếp mời đến. Vương thị dẫn theo Như Lan đi dâng
hương cầu phúc, thuận tiện xin thẻ câu duyên.
Lão phu nhân liên tiếp hỏi lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Hỉ Quyên
không đi cùng, cũng không biết đã có chuyện gì chỉ khóc lóc cầu một hồi
lâu nhưng không nói rõ ràng được nguyên nhân. Lão phu nhân muốn nhanh
qua xem, Minh Lan chạy đi gọi Thúy BÌnh đến chuẩn bị quần áo.
Minh Lan định đi theo nhưng lão phu nhân bảo ở lại, Phòng mama an ủi:“Chị Năm cháu phạm sai lầm, lão gia với phu nhân đang trách phạt, lão
phu nhân đi lần này chắc chắn có đụng chạm, cháu làm khuê nữ không nên
nghe.”
Minh Lan trong lòng trầm xuống, tình hình sợ là có chút nghiêm trọng, bê bối đến mức khuê nữ không nên tham dự. Được Phòng mama gật đầu, Minh
Lan yên ổn ngồi quay lại giường ngồi, cảm thấy lòng ngứa ngáy không chịu được liền vẫy tay gọi Tiểu Đào đi thăm dò, chính mình nâng lò sưởi tay
sứ trắng hoa xanh, cầm đôi đũa đồng nhỏ chậm rãi khơi lửa ở bên trong,
kiên nhẫn chờ.
Than trong lò bị cời đến mức bùng lên, Tiểu Đào cuối cùng cũng thở hồng
hộc chạy về. Minh Lan nhảy dựng lên như lò xo, thả lò cầm tay xuống, nắm cánh tay Tiểu Đào hỏi không ngớt: “Cuối cùng là làm sao? Em nói mau
lên.”
Tiều Đào lau mồ hôi trên mặt, dáng vẻ sợ hãi hết hồn: “Phu nhân bao vây
gắt gao chính viện, em vốn là không vào được, chỉ ở bên ngoài nghe
ngóng, chỉ thấy... “ Con bé khó khăn nuốt ngụm nước bọt run rẩy nói:“Lão gia đang vô cùng giận giữ, lúc lão phu nhân đi đến, lão gia đã
tròng lụa trắng vào cổ cô Năm.”
Minh Lan chấn động, Tiểu Đào bớt mồ hôi lạnh, tiếp tục nói: “Em lén lút
đợti một lúc lâu thấy các ma ma ở bên trong mang chị Hỉ Thước ra ngoài, mẹ ơi, quần áo trên người ướt sũng toàn máu, không biết có còn sống hay không! Em không nghe được động tĩnh bên trong. Lưu mama lại dẫn mấy bà
hầu đến đuổi người, em liền quay trở lại.”
Trong lòng Minh Lan nảy một cái, giống như có dây đàn đang rung, nàng
nắm cổ tay Tiểu Đào, trầm giọng nói: “Em mau đi tìm Đan Quất, mang theo
ít bạc, xem xem trong phòng chúng ta còn có thuốc cao tốt chữa đau nhức
gì không, sau đó hai người bọn em nhanh chạy đi tìm em Hỉ Thước, nếu cần tiền thì nhét tiền, đắp thuốc, cố gắng hết sức cứu em ý.”
Tiểu Đào biết sự việc nghiêm trọng lập tức trả lời rồi đi. Minh Lan đè
nén nỗi bất an trong lòng, lại chậm rãi ngồi xuống, sau đó bưng bát trà
trên giường chậm rãi uống. Hỉ Thước là cô bé ngoan, Minh Lan khá thích
tính tình của con bé từ xưa đến giờ, đối với Như Lan trung thành tận
tâm, thường khuyên bảo dỗ dành, đối với người dưới khoan dung, thường
giúp giấu diếm sai lầm của mấy đứa hầu nhỏ. Minh Lan không hề muốn cô bé như vậy chết đi hoặc bị tàn phế.
Lại ngồi thêm một lúc lâu, trà trong tay Minh Lan đã nguội, đồ sứ nắm
trong tay lạnh như đóng băng, Minh Lan mới buông bát trà xuống, nhìn mặt trời bên ngoài đang dần ngả về phía tây, nhưng vẫn không có động tĩnh.
Minh Lan dần dần có chút nản lòng, đợi mãi đến khi sắc trời bắt đầu tối
mới nghe tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài.
Nghe thấy chính đường phát tiếng động, Minh Lan nhanh chân đi ra ngoài,
chỉ thấy Hải thị đỡ lão phu nhân đi vào. Phòng ma ma đỡ lấy lão phu
nhân, cẩn thận đưa bà lên ngồi trên giường ấm, sắp xếp cho bà ngồi
nghiêng dựa lưng vào đệm nhung nghỉ ngơi. Minh Lan nhìn sắc mặt lão phu
nhân liền hoảng hốt, chỉ thấy sắc mặt bà tái nhợt, hơi thở không đều,
lồng ngực phập phồng kịch liệt, giống như đang vô cùng đè nén. Hải thị
đứng bên cạnh vẻ mặt áy náy, lúng túng.
”Bà nội, bà bị sao vậy?” Minh Lan phủ phục trên gối lão phu nhân, run
rẩy nắm tay bà, chỉ cảm thấy tay vẫn ấm, ngón tay cầm cũng rất có lực,
nàng mới yên lòng một chút.
Lão phu nhân hơi mở mắt, ánh mắt còn mang theo phẫn hận, thấy là Minh
Lan mới thoáng thả lỏng: “Bà không sao, chẳng qua là đi nhanh vài bước,
tức giận chút.” Đang nói chuyện đảo mắt nhìn thấy Hải thị, thấy bụng chị hơi nhô lên, một cái tay đặt sau eo nhẹ nhàng xoa nhưng cúi đầu không
dám nói câu nào. Lão phu nhân mềm lòng nói: “Dìu chị dâu con sang giường bên phòng riêng nghỉ ngơi một lúc, con bé cũng đứng nửa ngày rồi.” Minh Lan gật đầu, nhẹ nhàng đỡ Hải thị đi.
Vừa vào trong, Minh Lan đưa Hải thị đến bên giường, lấy gối của lão phu
nhân lót cho chị dựa vào, lấy ấm trà từ trong bọc bông dày giữ nhiệt rót một chén đưa vào tay Hải thị. Hài thị cảm ơn rồi nhấp một ngụm trà ấm,
khí nóng tan vào trong thân thể mới cảm thấy thoải mái một chút.
Minh Lan thấy vẻ mặt chị tốt hơn, liền nhanh chóng hỏi: “Chị dâu à, chị
Năm có chuyện gì vậy? Cha đang ở Đô Sát viện sao bỗng nhiên lại về nhà!
Chị nói đi ạ.”
Hải thị hơi do dự, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi Thịnh Hoành cũng lão phu nhân tranh chấp, nghĩ cũng không việc gì phải giấu Minh Lan, cắn răng
nói liền một hơi.
Vương thị cùng Như Lan dọc đường đi lên núi, ban đầu là đi dâng hương
bình thường, Vương thị thấy Như Lan gần đây ngoan ngoãn hơn nhiều, liền
để con bé đi lại ở bên trong đình viện một chút, bà ta thì đi nói chuyện với trụ trì ở chùa, ai biết mới nháy mắt, mấy bà hầu đang đi theo Như
Lan bị sai về, nói Như Lan có Hỉ Thước đi theo tự mình đi dạo tiếp.
Vương thị cảm thấy không ổn, lập tức sai người đi tìm Như Lan về, nhưng
mà Đại Hồng tự rộng lớn không giống với Quảng Tế tự thanh tịnh, ở đây
đèn nhang nhiều, người đi thăm chùa cũng nhiều, một lúc cũng không tìm
được.
Đang lúc gấp gáp, Như Lan lại tự trở về, chỉ nói là đi chơi ở trong rừng hậu viên.
”Thế không phải là không có chuyện gì sao?” Minh Lan chủ yếu đã đoán ra Như Lan làm gì, tim đang treo cao mới từ từ buông xuống.
Ai biết Hải thị cười khổ, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đã tốt! Phu
nhân thấy em Năm bình an trở về, nghĩ bản thân nghĩ nhiều thôi, đưa em
Năm đi dùng đồ chay rồi xuống núi về phủ. Ai biết vừa hồi phủ đã thấy
lão gia về rất sớm, đang ngồi ở trong phòng chờ. Ông vừa thấy phu nhân
với em Năm không nói không rằng xông tới tát em Năm một cái!”
”Đây là vì sao?” Trái tim Minh Lan lại căng lên.
Hải thị đặt bát trà xuống, than thở nói: “Hóa ral à em Năm, em ý, em ý
từ lâu đã cùng vị cử nhân Văn Viêm Kính kia có... tình cảm, hai đứa hẹn gặp mặt ở Đại Hồng tự, vốn chỉ định nói mấy câu, ai biết cuối cùng ông
trời không thương. Hôm nay trùng hợp là ngày Cố tướng quân đi cúng bái
cho mẹ đã mất.”
Con ngươi Minh Lan trợn trừng ra: “Anh ta, anh ta... nhìn thấy chị Năm sao?”
Hải thị trong lòng buồn phiền lắc đầu nói: “Xui xẻo chính là ở đây. Cố
tướng quân công việc bề bộn vẫn chưa đi đính hôn, hơn nữa anh ta chưa
từng gặp em Năm, có nhìn thấy cũng không biết. Là một mama ở phủ Cố
tướng quân, bà ta theo lệnh đi thêm phúc lộc cho pháp sư, vừa ở chỗ tiểu tăng tặng áo mũ xong nhìn thấy ở xa xa, bà ta lại chính là người hôm
trước đến tặng lễ đã gặp chúng ta.
Minh Lan cứng người trên giường, không thể động đậy cũng không biết nên
nói cái gì, Hải thị thở dài tiếp tục nói: “Chắc hẳn mama này quay về
liền báo Cố tướng quân, vừa giờ ngọ, một gã sai vặt đi Đô Sát viện xin
gặp cha chồng, cha chồng liền trở về phủ ngay lập tức. Chất vấn mãi, em
Năm chỉ nói em đã thuận theo rồi, lần này là lần cuối đi gặp cậu Văn.”
Minh Lan nghe xong toàn bộ câu chuyện, suýt nữa muốn ngất đi, không dễ
gì phun ra được một câu: “... Chị Năm cũng quá không cẩn thận!”
Hải thị thầm than, thực ra chị ta rất đồng ý với Minh Lan. Chuyện đã như vậy nếu Như Lan đã quyết định cắt đứt thì giấu kĩ lưỡng là không có
việc gì, đằng này đã chảy nước mắt từ biệt lại còn bị nhà chồng tương
lai nhìn thấy, vận may cũng quá kém.
“... Vậy bây giờ làm sao?” Qua một lúc lâu Minh Lan mới hỏi, phát hiện
ánh mắt Hải thị trốn tránh mình, giống như không dám nhìn thẳng vào mắt
Minh Lan. Minh Lan thấy lạ liền hỏi lại mấy lần, Hải thị mới ấp úng nói: “Vừa rồi Cố tướng quân đưa thư tới...”
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài chính đường vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Thúy Bình ở bên ngoài truyền lời: “Lão gia phu nhân đến.”
Minh Lan liếc nhìn Hải thị tinh thần đang bất an, liền dựng lỗ tai nghe ở bên ngoài, chỉ thấy Thịnh Hoành giống như đang khẽ nói gì đó, sau đấy
là tiếng Vương thị nức nở, sau đấy lão phu nhân giận giữ lạnh lùng quát
lớn: “Mày đừng hòng! Mệt cho loại cha như mày, loại biện pháp này mà
cũng nghĩ ra được!”
Âm thanh phẫn nộ bén nhọn, Minh Lan chưa từng nghe thấy lão phu nhân tức giận đến vậy, nàng chậm rãi xuống giường, đứng sát bên ạnh màn cửa gấm
dày màu nâu hoa văn đám mây.
Thịnh Hoành vội vàng nói: “Mẫu thân nghe con nói một câu, chỉ có một
cách này thôi! Mấy ngày hôm nay trên dưới phủ cũng chưa từng lộ ra tin
tức gì, chưa ai nhắc đến ai sắp sửa hứa gả vào nhà họ Cố, con rể cũng
chỉ nói là em gái của cháu Hoa, con cùng phu nhân cũng chưa từng nói rõ
ràng với cậu hai Cố lần nào, lại càng chưa từng nhắc đến đứa nào sắp
được gả, đoán trong đầu Cố Đình Diệp cũng không biết, lời nói truyền đến cũng không rõ ràng, không giống như hỏi tội mà giống như đang nhắc nhở. Đã như vậy, dứt khoát đâm lao phải theo lao, dù gì Minh Lan cũng đã
được ghi thành con gái dòng chính từ lâu, nếu không thì kết thân lại trở thành kết thù, con lúc đấy sốt ruột đến hồ đồ, gửi đi phong thư nói là
Như Nhi vốn là sẽ gả cho Văn Viêm Kính, Minh Lan mới gả đến họ Cố...”
Một tiếng “choang” lanh lảnh lên, chắc là một chén trà gặp nạn, giọng
nói lão phu nhân tức giận đến run rẩy: “Mày suy nghĩ tốt đẹp lắm, hai vợ chồng chúng mày không dạy con gái của chính mình, một trái một phải đều đồi phong bại tục, cuối cùng đều phải để người ngoài đến thu dọn. Lần
trước mẹ đã lấy gương mặt già nua này ra mà đánh bạc, lần này chúng mày
lại còn tính toán lên đầu cái Minh! Mẹ nói cho chúng mày biết, nằm mơ!”
Lão phu nhân thở hổn hển, tiếp tục nói: “Phu nhân thật tốt lắm, ngày
thường cái gì tốt đẹp có bao giờ nhớ đến con bé Minh, có nhà cao cửa
rộng quyền quý đến hỏi thăm, không nói không hỏi rõ ràng, nghĩ cũng
không cần nghĩ quyết định ngay cho Như Lan! Bây giờ xảy ra chuyện lại
muốn lôi cái Minh vào. Một đứa thì ích kỷ chỉ lo cho con gái đẻ, một đứa thì mê muội chỉ cần công danh lợi lộc, đúng là một đôi vợ chồng lòng dạ độc ác lang sài hổ báo. Chúng mày coi mẹ chết rồi hay sao!”
Một tiếng trầm thấp vang lên, giống như Thịnh Hoành nặng nề quỳ xuống,
Vương thị cúi đầu khóc ròng buồn bã nói: “Lão phu nhân, sao người có thể oan uổng con dâu thế, tuy là con bé Minh không phải rớt xuống từ người
con nhưng mà mười mấy năm qua với so với Như Lan cũng không khác nhau
chút nào, đã bao giờ có sơ suát đâu. Cái Như phạm lỗi như vậy, con vô
cùng hối hận sao hồi xưa không đưa con bé đến cho người nuôi để học được ít quy củ phép tắc! Lão phu nhân, người không để ý đến chuyện gì thì
cũng phải nhìn cháu Hoa, con bé ở nhà chồng đã không dễ chịu, thiệt thòi cũng chỉ có con rể thương, việc như hôm nay nếu không có cách nào giải
quyết, Cố tướng quân thù hận con rể, cháu Hoa phải làm thế nào! Con bé
cũng do người nuôi lớn, người không thể chỉ đau lòng mỗi con bé Minh
được.”
Lão phu nhân nghẹn lại rồi lạnh lùng quát: “Con bé Hoa đã sinh con trai
rồi, lại còn là cưới hỏi đàng hoàng, chẳng nhẽ còn có thể hưu về sao?
Chẳng lẽ bắt em gái nó dùng cả đời để đổi cho nó sống dễ chịu hơn? Cố
Đình Diệp này chúng mày nhìn thấy tốt đẹp, mẹ đây không thấy lọt mắt.”
Chỉ nghe Thịnh Hoành lớn tiếng kêu lên: “Lão phu nhân, vậy người nói xem bây giờ phải làm thế nào, con thật sự không có biện pháp! Vốn định dìm
chết nghiệp chướng kia coi như làm trong sạch gia môn, chuyện này coi
như thôi, khiến người ngoài chê cười một thời gian là được rồi. Đều tại
con không thể dạy dỗ con cái, tự làm tự chịu không thể trách ai, nhưng
mà Cố tướng quân” Thịnh Hoành giống như nghẹn ngào một lúc, “Mấy ngày
trước có truyền đến tin, cậu hai Cố đã mời Bạc lão tướng quân với Trung
Cần bá làm mối, ngay lập tức sẽ trao đổi canh thiếp, bây giờ nếu không
làm gì, họ Cố làm sao chịu bỏ qua!”
Câu kế tiếp Minh Lan đều nghe không rõ, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai mình nổ vang một tiếng, giống như có thứ gì đó che lấp hết thính giác của nàng, sau khi hết khiếp sợ là hốt hoảng đến ngây dại, nàng chậm rãi đi đến
trước mặt Hải thị, nghẹn giọng hỏi “Cố Đình Diệp thật sự đồng ý cưới
em?”
Hải thị khó khăn gật đầu: “Đúng, trong thư viết, Cố Đình Diệp chính mình mong muốn được cùng Thịnh gia kết thân, phía sau còn thêm một câu, cô
gái được lão thái thái nuôi bên người luôn luôn tốt.” Vào trong tai
nàng, câu nói này có hơi chói tai, giống như đang ám chỉ điều gì, chắc
chắn Thịnh Hoành cũng nhìn ra rồi.
Lão phu nhân hồi xưa mang tiếng ghen ở bên ngoài, nhưng sau đó nhanh
chóng quay ngược lại con đường chính nghĩa, sau khi Thịnh lão thái gia
qua đời, bà dù có xích mích với nhà mẹ đẻ cũng giữ gìn gia đình cho
chồng mình, ở góa từ khi tuổi còn xuân, mang đồ cưới của mình đi dọn
đường thu xếp cho con vợ lẽ, cưới con dâu lo việc nhà, cuối cùng mới có
họ Thịnh thịnh vượng như hôm nay. Mấy chục năm trôi qua, giờ ngược lại
người ta đều khen lão phu nhân có phẩm chất cao thượng cương trực.
Hải thị cũng cảm thấy có lỗi với Minh Lan cùng lão phu nhân, gần đây chị ta biết là việc hôn nhân với họ Hạ đã thương lượng gần xong rồi, chờ
Như Lan xác định thì họ Hạ sẽ đến lấy thiếp canh, ai biết Hải thị không
thể không thầm than một tiếng, nhìn sang vẻ mặt Minh Lan vẫn đang ngơ
ngác sững sờ không dám tin. Sau một lúc,
nàng mới không nhịn được hỏi lại: “Chị dâu, Cố Đình Diệp thật sự nói là
đồng ý cưới em?” Trong giọng nói không có uất ức mà lại có mấy phần
không thể tin nổi.
Hải thị liền khẳng định lại một lần nữa: “Đúng là thật.”
Đầu óc Minh Lan ngây dại, cắn môi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhớ đến
gương mặt Cố Đình Diệp cười lạnh châm chọc, nhớ đến tính cách anh ta lúc nào cũng phải truy hỏi đến ngọn nguồn, lại nghĩ đến anh ta nóng như lửa lạnh như băng. Minh Lan cảm giác mình nghĩ nhiều rồi, đến cổ đại một
thời gian lại học được tự mình đa tình? Nhưng mà càng ngẫm lại càng cảm
thấy suy nghĩ của mình có lý.
Bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi của lão phu nhân, tiếng Thịnh Hoành cùng Vương thị không ngừng van nài. Minh Lan từ từ ngồi xuống ghế con
nhỏ, đầu óc rối loạn, nhếch miệng khẽ than thở, khuôn mặt đờ đẫn.
Bà nội, lão gia, phu nhân, còn có cả Như Lan, không được, chúng ta là đây là bị ám hại.