Người đàn ông ngũ quan sắc sảo, đôi đồng tử sâu như đêm thẫm, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, bóng tán lá hải đường đổ nghiêng nghiêng phủ trên mặt hắn, nửa che đi khuôn mặt không rõ ràng, áo dài vạt thẳng bằng lụa hoa văn ánh kim xen kẽ ánh đen, viền áo lấp ló vẻ cũ sờn.
Nửa người Minh Lan đã chực vào thế xoay đi, hai chân lại cứ chôn cứng tại chỗ, cuối cùng hành lễ, cười khổ: “Cháu xin thỉnh an chú hai ạ, gần đây chú hai khỏe chứ ạ?”
Cố Đình Diệp hai tay chắp sau lưng chầm chậm bước tới, cặp mắt đen sâu không lường, híp lại nhìn Minh Lan, cũng không biết đang nghĩ gì, bầu không khí tĩnh mịch bức bối. Minh Lan cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy hạt châu bên tóc mai, đang nhè nhè run run.
Sau một lát, Cố Đình Diệp mới nói ngắn gọn: “Cha tôi mất đã một năm rồi.”
Minh Lan phản ứng nhanh nhạy, nói trôi chảy: “Chú hai hãy nén bi thương thuận theo biến cố.”
Cố Đình Diệp cố nhịn không giật khóe miệng, do dự một chút, lại nói: “Tiểu thư nhà họ Dư… Lấy chồng tốt không?”
Minh Lan đột nhiên ngẩng lên, chỉ thấy vẻ mặt hắn ôn hòa, ngữ ý có vẻ áy náy. Minh Lan không nghĩ ra, Cố Đình Diệp thấy vẻ mặt Minh Lan mơ hồ, khẽ nhếch miệng, lại nói: “Tôi xưa nay kính trọng Dư các lão, xảy ra… Chuyện như vậy, cũng không phải mong muốn của tôi.”
Minh Lan hơi hơi hiểu, Cố Đình Diệp đã làm ra chuyện không tốt chính là cố ý ở đây chờ mình, nhà Dư các lão một đời công minh liêm chính, trước khi về già, hai đứa cháu gái đều gặp trắc trở bởi nhà họ Cố, một đứa gả xa đi tận Vân Nam, một đứa chưa tới nửa năm đã qua đời, tuy là Dư đại nhân lòng tham không đáy, nhưng vị “thủ phạm” trước mắt này cũng ít nhiều có phần áy náy.
Minh Lan ngẫm nghĩ, thuận miệng nói: “Vân Nam đường xa, một năm nay cháu cũng chỉ nhận được ba phong thư của chị cả nhà họ Dư, chị ấy gả đi ổn cả, cha mẹ chồng hiền hòa, chồng lại ôn hậu. Vân Nam mặc dù dân không đông, nhưng trời cao sông dài, phong cảnh quanh co, chị Dư sống tốt lắm.”
Nàng biết được tin từ trong thư Yên Nhiên gửi, Cố Đình Diệp chân trước rời khỏi nhà, chân sau Cố lão hầu gia cũng tạ thế, hắn lại vội vội vàng vàng trở về để tang cha, tang sự vừa xong xuôi, vợ hắn cũng chết, rủi ro liên tiếp giáng xuống bất thường, sau đó, trong kinh không còn nghe thấy tin tức của Cố Đình Diệp nữa.
Thi thoảng có tin đồn, nói hắn “sa đọa”, kết giao cùng với một đám hạ lưu trên giang hồ. nhậu nhẹt chơi gái, càng thêm buông thả, dường như cũng làm nên chút trò trống, có điều, loại “thành tích” này trong mắt quan lại quyền quý cũng chẳng có gì ghê gớm.
Minh Lan cực lực nhịn không trố mắt, đồng ý qua loa, nhưng lại nhìn Cố Đình Diệp với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, rồi nhìn về phía mặt trời, chả nhẽ lại mọc từ hướng Tây?
Cố Đình Diệp cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, dường như hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của Minh Lan, mỉm cười nói: “Em[‘] tên là Minh Lan hả, cũng là có họ hàng với nhà họ Tề.” Minh Lan cố sức gật đầu, cho dù trong đầu có nghĩ thế nào đi nữa, nét mặt của nàng cũng vô cùng chân thành.
[‘] Đổi xưng hô nhé, anh này trẻ thôi, mới ngoài 20, lần trước giận Minh Lan nên gọi cháu gái vì ML gọi chú mà. Giờ có suy nghĩ áy náy, xưng Cố mỗ với ML thì theo kiểu ngang hàng chứ anh ý cũng không phải quá già.
Cố Đình Diệp lại khiêm tốn nói: “Hai lần trước Cố mỗ đã đắc tội nhiều, xin chớ trách móc, Mạn… Đều do Cố mỗ không biết nhìn người.”
Minh Lan nhịn không được muốn ngẩng đầu nhìn mặt trời, rốt cuộc làm sao vậy?! Trước đó nàng tổng cộng chỉ gặp Cố Đình Diệp hai lần, một lần hắn khởi binh vấn tội, một lần hắn mỉa mai chế giễu, cuối cùng đều là Minh Lan chạy mất dép. Minh Lan rõ ràng còn nhớ vẻ tàn bạo sắc lẹm tỏa ra từ thân hình hắn, những câu cười nhạt, từng chữ gây tổn thương, nói không được ba câu, Minh Lan đã muốn vả vào miệng hắn.
Nhưng hôm nay … Minh Lan lén nhìn sườn khuôn mặt anh tuấn của hắn, tóc mai đen nhánh rậm rì mang theo mấy phần phong sương, công tử hầu môn trắng trẻo bị phong trần giang hồ nhuộm thành màu nâu nhạt, giữa hai mày là vẻ tang thương, dường như qua một năm này cũng chẳng hề dễ dàng gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt hắn thoải mái, lời nói chân thành, phong thái lỗi lạc, tựa hồ bỗng biến thành “chính nhân quân tử”.
Cố Đình Diệp trầm mặc trong chốc lát, trầm giọng nói: “Nếu em có gặp nguy khốn, cũng có thể nói với tôi, tôi có thể giúp một hai.”
Một tiểu thư được nuôi ở khuê phòng, trên có cha anh, lại có dòng họ, có khả năng gặp nguy khốn gì chứ? Có điều nghe nói hắn lăn lộn bên ngoài giang hồ, lẽ nào chồng của Minh Lan sau này vượt rào, lại mời hắn gọi người đến tẩn cho một trận?! Với phủ Ninh Viễn Hầu bấp bênh ngày hôm nay, hắn còn dám quả quyết như vậy, giỏi lắm, có cá tính! Minh Lan ha ha cười mấy tiếng, rồi đáp vâng.
Chắc là nhìn ra tâm tư Minh Lan, Cố Đình Diệp mỉm cười, thản nhiên nói: “ Thằng nhãi Lương Hàm kia cũng là kẻ thực sự trượng nghĩa, có điều hơi hơi phong lưu hưởng thụ, nhà họ Tề kia nhiều người phức tạp, có điều quận chúa là người bao che khuyết điểm, Tề Hành lại tao nhã hiền hòa, có bọn họ che chở chắc không tệ lắm đâu.”
Minh Lan thế mà hít một hơi khí lạnh, trợn mắt, nói lắp: “Chú – ”
Cố Đình Diệp đi tới trước mặt Minh Lan, từ trên cao quan sát cô bé, uy nghiêm bình tĩnh nói: “Trẻ con, vẫn là chịu khó vâng lời lão phu nhân nhà mình đi, đừng có tự tiện làm theo ý mình.”
Sau khi nói xong, nam tử nghênh ngang rời đi, mang theo một đám vụn lá hải đường đung đưa nhảy múa. Minh Lan chợt ngây người tại chỗ một hồi lâu, vuốt mồ hôi lạnh trên gáy: Chẳng nhẽ hắn ta mở văn phòng thám tử tư trên giang hồ sao?
Cảnh ngộ như vậy, Minh Lan còn có thể vô cùng bình tĩnh dự tiệc. Mặc Lan ra vẻ thục nữ, mím miệng ăn cỗ, còn thỉnh thoảng đối đáp với mấy quý nữ bên cạnh. Như Lan lợi dụng không ai chú ý, thế mà dám uống một bầu nữ nhi hồng, cuối cùng Vương thị mặt tái mét nhìn con gái mình uống đến hai má đỏ bừng bước lên xe ngựa, Mặc Lan mặt châm chọc: “Em ấy tình tình bột phát, giả bộ đến tận trưa, cuối cùng cũng lộ ra, thật đúng là lãng tử quay đầu đi.”
Minh Lan hiếm khi đồng ý với Mặc Lan một hồi, là người làm ở tòa án, nàng chính là người thực sự hoài nghi cái lý luận “lãng tử quay đầu”, vì thế thường bị bác thẩm phán phê bình thiếu tính giác ngộ, thiếu sự nhiệt tình của đảng viên trong việc răn trước ngừa sau chữa bệnh cứu người, thảo nào bác ấy cũng bình bầu không hơn được hạng tiên tiến.
Dù thế nào cũng chẳng liên quan, Minh Lan đơn giản là buông ra không nghĩ đến nữa.
Không có lão phu nhân ở bên mỗi ngày, cuộc sống Minh Lan vô cùng buồn chán. Trước đây nàng viết được hai chữ là chạy ngay đến bên bà nội dâng vật quý, thêu được hai mảnh vải hoa bèn chạy đến chỗ Phòng ma ma khoe khoang, bây giờ … Ai dà, giả làm trẻ con lâu, nàng quả nhiên không còn tự chủ? Cần có người cổ vũ giám sát mới có thể tiếp tục học tập?
Như vậy, trong lúc rảnh rỗi, nàng thường tới chỗ Hải thị chơi đùa với cháu trai, thằng bé nho nhỏ, cánh tay non nớt như ngó sen được buộc vào tay áo bằng một sợi dây đỏ thẫm, chật vật vẫy vẫy, tính tình Toàn Nhi rất ngoan, thích cười, không khóc ầm ĩ, hơi trêu một chút, bèn lộ ra cái miệng nhỏ không răng cười khanh khách không ngừng, cười đến không nhìn thấy mắt đâu.
Vương thị liên tục niệm A di đà phật, cuồi cùng cháu trai cũng không liệt cơ mặt giống con trai, không phải thắp hương. Hải thị có con mọi sự đầy đủ, cả ngày mặt mày rạng rỡ, sắc mặt hồng hào, sau khi ra tháng thì chỉnh trang sơ sơ, nhan sắc so với lúc bấy giờ mới cưới còn kiều diễm hơn.
“Nó sao cứ thổi nước bọt thế?” Minh Lan lấy nhẫn ngọc xanh lục phá vỡ cái bong bóng thứ N bên mép đứa bé.
Hải thị cười nói: “Trẻ con đều vậy mà, có lúc còn ói sữa cơ.”
Minh Lan ôm bọc tã mềm mại, chợt nảy ý nghĩ kỳ lạ: “Anh cả có ẵm Toàn Nhi không?”
Hải thị che miệng cười khẽ: “Anh ấy nha, có ẵm mấy lần, còn như Trương Phi cầm bút ấy, phu nhân nhìn thấy, cười mấy câu, anh ấy sừng sộ nói cái gì mà thánh nhân dạy “ôm cháu không ôm con”.
Minh Lan nhẹ nhàng lắc lư bọc tã, nhìn cái miệng nhỏ của đứa trẻ trề ra, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, nhắm mắt ngủ khì khì, Minh Lan ngồi chán, tỉ mỉ đếm lông mi thật dài của đứa trẻ.
“Cô chủ, đưa tôi đi, cậu ấy ngủ rồi, chớ làm cô mỏi.” Một bà vú phúc hậu trắng mập cười nói, Minh Lan biết sức lực cánh tay mình, bèn cẩn thận đưa cháu sang.
Trong phòng không nên để gió lùa, liền hơi oi oi, Hải thị nằm bên mép tháp, thò tay kéo Minh Lan ngồi sang bên cạnh, tay cầm quạt cung đinh trắng mịn khẽ phẩy cho Minh Lan, cười nói: ‘Toàn Nhi nhà chúng ta có phúc, có tận ba cô, người nào người nấy thân thiết chu đáo.”
Mành trúc bên ngoài được nhẹ nhàng xốc lên, Dương Hào bưng hoa quả ngọt nước tới, đặt trên án phía trước tháp, Minh Lan thấy hoa quả màu sắc tươi tắn trong cái đĩa sứ trắng hoa văn diên vĩ, bên trên cắm mấy cái xiên bạc, thơm lựng mọng nước, vô cùng ưa nhìn.
“Mời mợ và cô nếm thử.” Dương Hào sắp xếp mau lẹ rồi cung kính lui ra ngoài.
Minh Lan đưa mắt nhìn dáng vẻ lui ra của Dương Hào, quay đầu nhìn Hải thị muốn nói lại thôi: “Chị ta … Không đuổi ra ngoài à?”
Hải thị xiên một miếng táo, nhét vào miệng Minh Lan, không khỏi tự giễu: “Nhà chúng ta như vậy, anh cả em không có ai bên người cũng không ổn, nếu không lại khiến người ngoài chê cười con gái họ Hải có máu ghen. Hồi trước còn có người trong lúc tiệc rượu, muốn tặng thiếp cho anh cả em cơ, cũng may còn có nó ở đây, anh cả mới có thể từ chối đấy.”
Minh Lan phồng má, ú ớ nói: “Phiền nhất là mấy người tặng thiếp kia! Đưa cái thứ chẳng tử tế chút nào, vàng bạc châu báu nhà ở cửa hàng, thứ nào mà không biểu đạt được tình cảm đồng liêu, sao cứ tặng thiếp? Thật là vô vị! Chắc chắn là không tốt đẹp gì!”
Hải thị khẽ cười lên, trừng mắt với Minh Lan, lắc đầu nói: “Chớ có nói bậy.” Thấy quần áo Minh lan hoa văn như ý màu mật kết hợp với xanh lục hơi nhăn, bèn đưa tay giúp nàng vuốt phẳng, vừa nói: “Dương Hào là đứa thành thật, cũng tuân thủ phép tắc, nên giữ lại thôi.”
Minh Lan nuốt miếng táo, liếc nhìn Hải thị sắc mặt ôn hòa, trong lòng nghĩ: Quan trọng nhất là, chỉ e Dương Hào nhan sắc tầm thường, tính cách cũng không quá mức khôn khéo linh động, Trường Bách một tháng cũng đi không được một lần, vốn là không có tính uy hiếp; bằng không, vì sao chị ấy vừa vào cửa đã đuổi ngay Thử Tu và Trư Hào đi?
(Tên anh Bách đặt kinh quá:)).
“Ấy dà, chị dâu cầu em một chuyện nha.” Hải thị nghĩ tới một chuyện, kéo cái tay nhỏ của Minh Lan, “Lần trước em làm cho Toàn nhi một cái túi thơm tốt lắm, bên trong nhồi cái gì vậy? Mùi vừa sạch sẽ lại vừa thơm mát, đeo trên người còn tránh được côn trùng.”
Minh Lan nhớ lại, bẻ ngón tay nói: “Hoa quế khô, dầu hoa quế, cây ngải phơi khô…” Nàng ít ra ngoài, là phương thuốc thảo dược do Hạ Hoằng Văn phối, viết thành đơn đưa nàng, đối với trẻ nhỏ là vô hại, lại dễ ngửi.
Hải thị cũng không phải thực sự muốn biết bí quyết, bèn nói thẳng: “Làm cho chị dâu thêm cái nữa nhé, lần trước chị họ chị qua nhìn thấy, vô cùng yêu thích, em có rỗi không, làm ba bốn cái thôi.”
Minh Lan nghển cổ lên, trố mắt nói: “Ba bốn cái?! Chị cho là cải trắng à, một khoảnh ruộng chỉ thu được có mấy gốc cây thôi! Chị cả có muốn em còn chả làm được nữa là, huống hồ loại đồ như túi hương này, làm thì không khó, nhưng làm cái tốt thì không dễ nha.”
Hải thị giả bộ hờn, chỉ ngón tay vào trán Minh Lan, cười mắng: “Cái con bé hư này, đến chỗ chị dâu uống trà ăn món ngon, cũng không bạc đãi em, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm! Vừa rồi ăn đồ nhà chị thì phải làm giúp chị đi nhá!”
Minh Lan trừng mắt một lúc lâu, nhụt chí nói: “Chị dâu à, phiếu nợ của ngài cũng đắt quá đi, còn ác hơn cả cho vay nặng lãi nha.”
Hải thị miệng che quạt cười, dường như vô cùng đắc ý, còn tiếp tục yêu cầu: “Còn cái hoa văn lần trước nữa, chính là cái hình con dế con bò trên lưng con ve sầu ấy, bên cạnh là một ụ đá nhỏ, vô cùng dễ thương nha.”
Ánh mắt Minh Lan quái dị: “Các chị…đều thích à?”
Hải thị gật đầu nói: “Đúng, rất mới mẻ nha, không giống đồ bình thường, lại có điềm tốt nhé.”
“Điềm gì tốt?” Minh Lan ngu ngơ.
“Em là cái đồ ngốc, phải “thức thời” chứ!” Hải thị lại chọc vào trán Minh Lan.
Minh Lan bừng tỉnh, hóa ra là thế, nàng còn tưởng chính là đạo diễn Lý vĩ đại ẩn náu giữa quần chúng xưa nay.