Nàng nằm nghiêng sang phải, thằng nhóc trong bụng đá lia lịa, biết ý nó, nàng vội kêu Đan Quất ngủ cạnh giường giúp mình lật người, đổi sang nằm nghiêng bên trái, nhưng thằng nhóc vẫn đá như cũ. Minh Lan thở dài, được rồi, bây giờ mi to nhất. Minh Lan khó nhọc thử cử động vài cái, liều mình nằm ngửa, kết quả suýt thì bị cái bụng to bự của mình đè chết, có lẽ thằng nhóc cũng không thích tư thế này, càng đá mạnh hơn.
Minh Lan đau khổ chống giường ngồi dậy, một tay che bụng, không nén nổi rên rỉ. Thằng nhãi này yên tĩnh tí xem nào, chỉ có vài tư thế ngủ thôi, mẹ mi đã thử hết rồi, mi còn muốn thế nào hả? Lẽ nào mi muốn nằm sấp? Khéo lại đè chết mi đó nha!
Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng ấm áp, Minh Lan vỗ bụng chống eo, lững thững tản bộ quanh chiếc bàn Như Ý. Trước đây nàng vốn tưởng trẻ con không hiểu gì là to nhất, nhưng giờ nàng mới hay thai nhi là khó chơi nhất, ta không thể đánh nó, mắng nó, thậm chí không thể lừa gạt nó, an ủi nó, hăm dọa nó. Tất cả mánh khoé đa dạng của con người đều không có tác dụng với nó. Nó thấy khó chịu, nhất định sẽ làm cho ta càng khó chịu hơn, cho dù nó khoẻ re, nhưng nếu muốn làm cho ta bực bội, ta vẫn chẳng làm gì được.
Quân giặc mạnh quá, Minh Lan đành phải nén giận, méo mó có còn hơn không, ỉ ôi: “…Xin lỗi con, dạo này mẹ không chăm sóc tốt cho con, ăn cơm không thấy ngon, ngủ cũng không sâu giấc, chỉ toàn nghĩ… ơ hơ… nghĩ việc xấu, ngày mai, từ mai bắt đầu, mẹ con ta tiếp tục câu chuyện kể nhé, lần trước đến đâu rồi nhỉ? A, ba con lợn con muốn dựng nhà, dựng một ngôi nhà rơm…” Nàng cũng rất hoài niệm những ngày tự tại biếng nhác khi xưa nha, không cần thấp thỏm, không cần đa nghi như Tào Tháo, ôi, đúng là càng nghĩ càng sầu.
Tinh mơ hôm sau, Minh Lan mệt mỏi tỉnh lại, Thôi ma ma đau lòng, nhìn bụng nàng, lo lắng nói: “Còn vài ngày nữa thôi, mấy hôm nữa là đến kỳ sinh nở rồi.” Minh Lan bật cười: “Bảy, tám hôm trước, ma ma đã nói vậy rồi.” Thôi ma ma vỗ về gương mặt tiều tụy của Minh Lan, lẩm bẩm khuyên: “Lúc trước chưa đến ngày thì sợ sinh không đủ ngày, bây giờ lại sợ quá ngày không ra. Ôi, con cái là cái nợ kiếp trước, đời này đến đòi nợ. Đợi cậu chủ lớn lên, chắc chắn sẽ báo đáp ơn cha mẹ, hiếu thảo tử tế với phu nhân.”
Minh Lan thở dài, cẩn thận ngồi xuống cạnh bàn, nhấc tay cầm đũa, gắp một miếng bánh ngô cho vào miệng cắn. Thật ra yêu cầu của nàng không cao, không cần sau này thằng nhóc giỏi giang ra sao, chỉ cần cái nợ này đừng có tăng thêm là được, vất vả đến vậy mà sinh phải đứa phá gia chi tử thì hộc máu mà chết mất. Một mặt đang nghĩ có nên tìm ít sách vở đạo đức đọc tiện đà dưỡng thai luôn không, một mặt dùng bữa sáng, cắn miếng bánh bột ngô tròn vo thành hình trăng lưỡi liềm, bỗng dưng thấy Đan Quất với vẻ mặt ngỡ ngàng đi vào.
“Phu nhân, nhà họ Dư… có người đến.”
Minh Lan chớp mắt: “Họ Dư nào?”
Đan Quất tựa hồ phân vân chọn từ: “Chính là người nhà tiểu thư Yên Nhiên, cũng là… nhà mẹ đẻ của vị phu nhân trước kia.” Đôi đũa của Minh Lan chợt dừng giữa không trung, nàng tự nhiên sinh lòng cảnh giác: “Thái phu nhân đâu?” Bà già chết tiệt này, lại giở trò gì đây! Tiếp đó không hề bất ngờ nghe thấy câu trả lời: “Đang tiếp khách ạ.”
Minh Lan đặt bánh ngô hình trăng non xuống, trợn mắt: “Sang bảo người tôi nặng nề, không đi được, không tiện gặp khách!” Nàng cố tình chơi xỏ lá đó, sao hả?! Đan Quất nhăn nhó: “Ma ma chuyển lời nói, Thái phu nhân thông cảm cho phu nhân đang bụng mang dạ chửa, đã đưa khách tới sảnh nhỏ rồi. Hơn nữa…” Chị ta khó xử vạn phần: “Có Dư tứ phu nhân đến.”
Lần này đến lượt Minh Lan khó xử.
Khi xưa, ban đầu lúc Hùng lão đại nhân xây dựng Trừng viên, vốn đã đặt sảnh nhỏ gần nơi có đủ cảnh núi non sông ngòi, để làm nơi cho nữ quyến tiếp khách, rất gần nhà chính Gia Hi cư. Do lần này phải gặp nhà mẹ đẻ của vợ cả đầu tiên, cộng thêm thím Hai nhà họ Dư cũng có mặt, bà vợ kế như Minh Lan chợt thấy không đủ sức mạnh, bèn gọi thêm nhiều người, ăn vận chỉnh tề trang trọng, rầm rộ kéo nhau tới sảnh nhỏ.
Vừa bước vào sảnh, Minh Lan ngẩng đầu liền trông thấy Thái phu nhân đang trò chuyện với hai vị phu nhân mặc đồ gấm, đứa hầu bà ở đứng hai bên cánh hầu hạ. Mọi người nghe tiếng thông báo đều quay lại trông. Một vị phu nhân vận đồ màu hồng cánh sen ngồi bên phải Thái phu nhân chợt đứng dậy, bước tới kéo tay Minh Lan, vui sướng thốt: “Đây chẳng phải là Minh Lan ư, mau để thím nhìn một cái, ôi, trưởng thành rồi, lớn hẳn rồi, càng xinh hơn rồi.”
Minh Lan chợt cảm thấy thân thiết hơn, cười nhún người thi lễ: “Cháu chào thím Tư, bản nhạc “Thanh Đường” của chú Tư chỉnh sửa xong chưa ạ, các em trai em gái có khoẻ không? À, em Yên Dung chắc sắp cập kê rồi chứ ạ.”
Đôi mắt Dư Tứ phu nhân hơi dậy đỏ, tựa như dấu vết khóc lóc suốt ngày, bà cười bảo: “Khoẻ, đều khoẻ lắm. Chú Tư của cháu bận bù đầu bù cổ, chẳng biết ngày nào mới an ổn, thật khó cho cháu vẫn nhớ cái Dung, con bé vẫn hay nhắc tới cháu và Yên Nhiên.”
“Trước đó chị Yên Nhiên còn viết thư cho cháu, bảo lại mang thai rồi, còn giận hờn nhà họ Đoàn không cho chị ấy tới vườn trà nữa, bắt chị ấy ở nhà dưỡng thai.” Minh Lan kéo tay Dư tứ phu nhân, vừa đi vừa nói.
“Đúng vậy. Cái Yên Nhiên thật có phúc, bây giờ con cái đủ đôi, bà hầu được cử đi lúc về đều bảo, họ Đoàn tốt với nó lắm.” Dư Tứ phu nhân vui vẻ niềm nở, gương mặt trắng muốt thanh tú ngập nét cười: “Con bé cũng thật là, biết tỏng chú Tư của nó vốn thích ngao du, lại cố tình phóng đại thêm, nào là hoa sơn trà nở khắp chốn, ráng chiều tràn ngập bầu trời, cảnh đẹp vô vàn, dân phong ôn hoà chất phác. Nói đến nỗi chú Tư hứng khởi lắm, đang kêu gào muốn tới xem một lần đấy.”
Thực ra chú Tư họ Dư đứng thứ hai trong nhà, nhưng nhà đó tính cả vai vế trong họ, nên mới gọi là chú Tư, không ngờ trôi qua mấy năm, chú ấy vẫn có điệu bộ như thế, Minh Lan không khỏi cả cười.
Dư tứ phu nhân có xuất thân dòng dõi thư hương, mới 10 tuổi đã đi được trăm nước cờ, biết đánh đàn thổi sáo, vẽ cá sâu chim thú, sau đó gả cho chú Tư nhà họ Dư hợp tính, chồng hát vợ khen hay, hết sức hoà hợp. Trong một thời gian dài, thím ấy là mục tiêu tài nữ trong mắt Minh Lan. Dù bà thích văn chương, nhưng không hề không dính bụi trần, thím ấy xử lý việc nhà ở Đăng Châu, chăm sóc bố mẹ chồng, dạy dỗ cháu gái Yên Nhiên, cơ bản là chu đáo toàn diện. Dù xuất thân danh môn nhưng lại ôn hoà dễ mến, không bao giờ coi thường kẻ dưới. Có khi nổi hứng sẽ chỉ dạy đôi chút về chữ viết như tay chó của Minh Lan. Lúc theo chồng tới nơi thôn dã, thấy trò chơi thú vị nho nhỏ nào liền mang một phần về cho nàng. Từ lúc đi tới thế giới này, tượng đất đầu tiên, chong chóng đầu tiên, thậm chí lồng dế bện cỏ đầu tiên, con thỏ ngố lắm lông đều do thím ấy tặng.
Thuở ấu thơ, nhà họ Dư là thiên đường sâu trong nội tâm Minh Lan. Dư lão thái gia uy nghiêm sáng suốt, Dư lão phu nhân nhã nhặn từ ái, Yên Nhiên đối xử với nàng như chị em ruột. Có khi chơi đùa nơi vườn hoa ở phủ Dư còn nhìn thấy đằng xa trong đình bên hồ, vợ chồng Dư Tứ lão gia hoặc đánh cờ, hoặc hợp tấu đàn tiêu, người một nhà nói cười rộn rã, làm cho cô bé Minh Lan vô cùng hâm mộ.
Minh Lan đã lâu không gặp người nhà họ Dư, đương muốn hàn huyên thêm đôi câu, nhưng Thái phu nhân iại cao giọng cười bảo: “Minh Lan, mau lại đây ngồi, con bụng mang dạ chửa như thế, không nên lạnh nhạt khách khứa chứ.”
Minh Lan nghe vậy cũng không cãi lại, chỉ dắt Dư Tứ phu nhân bước tới.
“Đây là Dư Đại phu nhân, mau tới chào.”
Thái phu nhân niềm nở kéo Dư Đại phu nhân, Minh Lan mỉm cười hành lễ, được Đan Quất bên cạnh đỡ chắc, nàng ngẩng đầu âm thầm đánh giá đối phương, tức thì sửng sốt. Dư Đại phu nhân chăm lo cho bản thân rất tốt, trẻ trung xinh đẹp bất ngờ, mắt rạng như sao, lông mày lá liễu, gò má hơi cao, da dẻ trắng ngần, toát vẻ mỹ lệ chín muồi, khôn ngoan bạo dạn, trông chỉ như một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi.
Dư Đại phu nhân cũng âm thầm đánh giá Minh Lan, từ chiếc trâm vàng năm chầu trời quý báu trên đầu, đến chiếc vòng cổ chuỗi ngọc hồ lô chín khúc rủ trước ngực, đôi ngọc trong vắt trên búi tóc, cuối cùng đến cái bụng phình to của Minh Lan, ánh mắt bà ta tức thì nheo lại, sau đó ngồi phịch xuống, nhận lễ của Minh Lan.
Bà ta không hề nói chuyện với Minh Lan, chỉ quay lại bảo Dư Tứ phu nhân: “Cô mới kêu Yên Nhiên thật có phúc đúng không, cha chồng tự tay tìm nhà chồng cho nó, bảo sao không có phúc cơ chứ?!” Dư Tứ phu nhân lập tức nhận thấy lời nói ban nãy làm mích lòng dâu cả, bèn cười trừ không nói nữa, im lặng ngồi xuống.
“Các tiểu thư trong nhà đều may mắn cả, chỉ có mỗi Yên Hồng của tôi yểu mệnh, ôi, không biết nó đi nhiều năm vậy rồi, còn có người thắp nhang đèn cho không. Cô hồn dã quỷ đáng thương của tôi…” Khí thế của Dư Đại phu nhân áp hẳn mọi người, cứ thế xổ toẹt.
“Chị Yên Hồng chẳng phải được chôn ở phần mộ nhà họ Cố còn gì.” Minh Lan không kìm nổi bèn chen ngang: “Tại sao lại gọi là cô hồn dã quỷ.”
Dư Đại phu nhân bị cắt ngang thì hết sức khó chịu, lia ánh mắt sắc nhọn sang, chậm rãi bảo: “…Chẳng để lại cốt nhục nào, cũng gần giống cô hồn dã quỷ rồi.”
Minh Lan trĩu nặng tâm tình, kiên quyết không tiếp lời, nhận lấy chén trà ấm trong tay Đan Quất, nhẹ nhàng thổi. Dư các lão giỏi giang mạnh mẽ cả đời, bên ngoài nắm giữ triều chính, bên trong giữ yên chuyện nhà, bà vợ thiện lương chất phác, con cái hầu hết đều nghe lời, mấy cô con dâu cũng do chính tay ông lựa chọn, không khí gia đình đơn giản hài hoà. Song cái vị Dư Đại phu nhân khôn khéo nanh nọc này ước chừng là ngoại lệ của nhà họ Dư, cả cậu con trai bị bà vợ tóm chặt nữa, tựa hồ bảo sao nghe vậy, Dư các lão làm sao lại không hậm hực cơ chứ.
Thái phu nhân thấy không khí chìm xuống thì không hề hoang mang mà cười nói: “Bà thông gia nói gì vậy, dù con bé Yên Hồng ở nhà này không lâu, nhưng tôi ưng lắm, nói năng lanh lẹ, tính cách rộng rãi. Ôi chao, nói thật nhé, tôi còn thích hơn con gái ruột của mình ấy chứ, bà thông gia dạy dỗ con gái giỏi quá, nhà họ Cố thật xin lỗi nó…” Nói rồi, bà ta không kìm nổi ngữ điệu nghẹn ngào.
Minh Lan lạnh lùng trông, thầm oán nhân tài thế này mà không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
Dư Đại phu nhân nghe mà xót xa, khóc bảo: “Nếu biết trước nó và nhà họ Cố không có duyên, tôi sẽ không gả nó vào đây đâu, không dưng mất mạng, mới bao nhiêu tuổi chứ…” Thái phu nhân đặc biệt hiểu ý người khác, liên tục kêu bà thông gia, rồi thì tự trách, biểu thị không chăm sóc tốt cho Dư Yên Hồng đều là trách nhiệm của họ Cố. Bà ta vừa dậm khăn vừa nức nở: “Không chỉ bà thông gia không chịu nổi thôi đâu, chính tôi nghĩ tới chỗ tốt của Yên Hồng cũng buồn lắm. Đình Diệp thật không phải, kết hôn chẳng được bao lâu đã chạy ra ngoài, để con bé đơn độc lẻ loi, thế nên mới bệnh không dậy nổi…”
A ha! Bà già chết tiệt này, sao không nói thẳng ra là Cố Đình Diệp hại chết Dư Yên Hồng luôn đi! Gì mà “kết hôn chẳng được bao lâu đã chạy ra ngoài”, võ tướng vừa đi là mấy tháng mấy năm, thế gia quyến của họ chắc phải chết tận một trăm tám mươi lần mất! Gì mà “đơn độc lẻ loi”, trên có bố mẹ chồng, dưới có chị em dâu, ông chồng ra ngoài chưa đến hai tháng đã teo, nói dễ nghe thì là vợ chồng tình sâu, khó nén nhung nhớ, nói khó nghe thì là không chịu nổi cô quạnh, không rời nổi đàn ông thì có!
Căn cứ vào mức độ nóng nảy của mối hôn nhân đầu tiên của Cố Đình Diệp, vế trước hiển nhiên không thích hợp với Dư Yên Hồng. Cái bà lão chết tiệt này, rốt cuộc bà đang nói giùm chị ta, hay là đang oán tôi hả!
Minh Lan tức tối đầy bụng, nhưng vẫn phải im lặng nhẫn nhịn nghe.
“Biết làm sao, thoạt đầu con rể muốn Yên Nhiên, vốn không thích Yên Hồng, khó tránh khỏi lạnh nhạt. Nói một câu bất hiếu chứ, đã vậy rồi, cha chồng việc gì phải cản trở từ giữa làm chi…” Dư Đại phu nhân càng nói càng không kiêng kỵ, ngay cả Dư Tứ phu nhân xưa nay dễ tính cũng không kìm nổi chau mày, Minh Lan cuối cùng bắt được cơ hội, vội xen miệng giễu cợt: “Ngài nói thế không ổn. Sao lại cản trở từ giữa nhỉ, năm đó Dư các lão đã nói rồi mà. Mười năm trước Dư các lão “đã mở lời”, so với Dư đại nhân “đã nói” từ mấy tháng trước phải là sớm hơn chứ.”
Dư Đại phu nhân không lên tiếng, gườm Minh Lan hồi lâu mới bị một tiếng ho của Thái phu nhân kéo lại, bà ta bèn cứng rắn bảo: “Hôm nay chúng tôi đến, thực ra là có yêu cầu quá đáng. Mấy năm nay sức khoẻ của cha chồng tôi càng lúc càng không tốt, cố ý tới kinh thành tìm thầy thuốc, mấy hôm trước còn bất tỉnh nhân sự…”
Minh Lan kinh ngạc: “Dư các lão ốm ư?” Nàng ngoảnh lại nhìn Dư Tứ phu nhân.
Dư Tứ phu nhân rưng rưng gật đầu: “Từ tháng trước đã hay ngất xỉu, lần này cực kỳ nguy hiểm. Hôm đó cha chồng vừa uống thuốc xong, trông có vẻ tỉnh táo, bèn nói, nói…” Bà khó xử nhìn Minh Lan, tựa hồ khó tiếp lời.
Dư Đại phu nhân mỉa mai: “Nếu cô không nói được thì để tôi làm kẻ ác. Hôm đó ông tỉnh táo hơn, bảo rằng cả đời này chẳng tiếc gì, bây giờ con cháu đầy đủ dưới gối, chỉ mỗi Yên Hồng chết yểu, đáng thương thay chẳng để lại đứa con nào. Sau chúng tôi có mời Huyền Nguyên chân nhân của Thanh Phong quan tới xem, chân nhân nói, nếu xung hỉ thì chưa biết chừng sẽ tốt hơn.”
Minh Lan từ từ quắc mắt lên, trong lòng thì trĩu xuống.
“…Nên liền nảy sinh suy nghĩ, cho đứa con gái vô phúc của tôi một đứa con thừa kế, thứ nhất là giúp nó được bê bát cơm ăn trước mộ phần, thứ hai để cha chồng tôi được an ủi, nếu ông có thể tỉnh lại, coi như được một việc công đức, giả sử…” Dư Đại phu nhân tựa hồ đã tập luyện khá nhiều lần trước đó, nói năng lưu loát: “Cũng có thể giúp ông ra đi yên tâm hơn. Nhất cử lưỡng tiện, có phải không.”
Bà ta nhìn thẳng vào Minh Lan, tưởng như muốn biết câu trả lời ngay tức khắc.
Minh Lan nhất thời giật mình, buột miệng: “Cho ai làm thừa tự đây?” Nàng quay sang nhìn Thái phu nhân.
“Không phải Hiền nhi.” Thái phu nhân ung dung đung đưa cây quạt tròn, nhoẻn cười: “Năm trước Đình Diệp có nói với ta, Hiền nhi là con trai duy nhất của thằng Ba, không thể làm con nuôi cho người ta. Ta thấy rất phải, vốn hết cách, vừa khéo có lựa chọn cực tốt. Người đâu, dẫn bọn họ vào.”
Chưa hết chuyện nọ đã xọ chuyện kia, Minh Lan không theo kịp, ngoảnh lại liền thấy Hương ma ma dắt hai bóng người một lớn một nhỏ vào. Người phụ nữ trẻ tuổi đi sau Hướng ma ma vào nhà xong liền dịu dàng quỳ xuống khấu đầu, cất giọng lanh lảnh: “Mạn Nương thỉnh an các vị.” Cô ta kéo đứa con trai độ 6, 7 tuổi bên cạnh quỳ xuống cùng. Thằng bé xem chừng ngại ngùng, khẽ nói: “Xương nhi thỉnh an các vị bề trên.”
Nhiều ngày như vậy, Minh Lan lần đầu tiên sợ hãi, bọn họ làm thế nào thoát khỏi nơi Cố Đình Diệp sắp xếp?!
Thái phu nhân tươi cười quay sang bảo mọi người: “Khi đó cậu Hai còn hồ đồ, nói đến cũng còn trẻ không hiểu chuyện, bố trí phòng lẽ ở ngoài, sau đó có một trai một gái, con gái thì nuôi nấng ở chỗ vợ cậu Hai.”
Dư Đại phu nhân đắc chí: “Tôi thấy Xương nhi ngoan ngoãn lanh lợi lắm, so với việc ở ngoài, không được nhận tổ quy tông, chi bằng làm con thừa kế của Yên Hồng cho xong.” Ngụ ý, ám chỉ Minh Lan ghen tuông nên khiến Xương nhi không được vào gia phả.
Minh Lan hít sâu một hơi, cơn giận bùng nổ trong lòng, nàng không để tâm tới cơ thể nặng nề, đứng phắt dậy, cao giọng cười lạnh: “Các vị suy tính chu đáo lắm!” Nàng quay sang Thái phu nhân trước, không hề giấu vẻ khinh miệt: “Ngài thật giỏi giang, không chuyện gì ngài không biết. Vốn dĩ chuyện xấu không nên phô bày ra, với thân phận hầu gia hiện giờ, việc thời trẻ trong nhà lấp liếm còn chẳng kịp, còn ngài chắc chỉ thiếu điều làm ầm lên cho cả kinh thành đều biết.”
Thái phu nhân suýt thì không giữ nguyên được vẻ mặt, lạnh lùng thốt: “Ta cũng vì…”
Minh Lan cắt ngang gọn ghẽ: “Ngài vì ai, vì cái gì, trên dưới nhà họ Cố đều rõ ràng, khỏi cần ngài phải nhiều lời.” Rồi không chờ thái phu nhân tức giận cãi lại, nàng chuyển sang Dư Tứ phu nhân, dịu dàng: “Cháu là người thế nào, thím Tư hiểu rõ, hôm nay cháu đề cập tới việc mà không nhắm vào người, nếu mạo phạm, mong thím tha tội.”
Dư Tứ phu nhân đứng lên, vẻ mặt vừa khó xử vừa áy náy, liên tục thốt: “Thím biết cháu khó xử.” Sợ mang tiếng bất hiếu, lại thêm bà mẹ chồng tinh thần yếu ớt, dù biết rõ việc này không ổn, nhưng bà không dám không tới.
Minh Lan gật đầu nhẹ, sau đó ngoảnh sang Dư Đại phu nhân, gằn từng chữ: “Chị Yên Hồng là vợ đầu của hầu gia, không cần ngài nhắc tôi cũng biết. Nếu chị ấy có con nối dõi, vị trí thế tử tất nhiên chắc chắn! Nhưng chị Yên Hồng làm gì có đứa con nào!” Vẻ mặt Dư Đại phu nhân thoắt biến đổi, nhìn Minh Lan với ánh mắt cảnh giác.
Minh Lan tiếp lời: “Hôm nay các vị nói muốn cho con thừa tự…” Nàng cười lạnh, cao giọng thốt: “Cậu Xương đây nếu ghi dưới tên chị Yên Hồng, vậy sau này tính thế nào hả! Là con vợ lẽ, hay vẫn là con trai vợ cả?!”
Dư Đại phu nhân bị chặn họng, tức thì giễu cợt: “Nói đi nói lại, hóa ra là sợ Xương nhi giành mất vị trí thế tử của đứa con trong bụng cô chứ gì? Cô còn không phục ư, làm vợ kế là làm vợ kế, đâu phải vợ đầu!” Bà ta vừa dứt câu liền phát hiện bản thân lỡ lời, hối hận khôn nguôi vì cơn tức quá đà, nói năng không nghĩ ngợi.
Minh Lan bật cười ha hả, thoắt nghiêm mặt, nói: “Minh Lan được mở mắt rồi. Có điều nhận con là việc lớn, là gốc rễ của dòng họ, Minh Lan là người làm vợ, không dám xen vào. Dám hỏi Đại phu nhân một câu, sau khi chị Yên Nhiên lấy chồng, mẹ đẻ chị ấy cũng không có con nối dõi, nếu gọi một đứa thừa tự làm cháu trưởng đích tôn nhà họ Dư, ngài bằng lòng hay không?”
Dư Đại phu nhân giận dữ: “Mày dám xấc xược thế ư!”
“Ai mới xấc xược chứ?” Minh Lan tức tối đối đầu không khoan nhượng: “Nhiều năm trước, hầu gia tuổi trẻ bồng bột, từng định để Mạn Nương vào nhà, nhưng vì cô ta xuất thân con hát nên lão Hầu gia và Thái phu nhân một mực không đồng ý. Bây giờ hay nhỉ, lão Hầu gia đã qua đời, lời ông nói chả ai thèm nghe, nháy mắt một cái để con đứa đào kép làm thế tử phủ Ninh Viễn Hầu? Hóa ra nhà họ Dư cố tình gây khó dễ cho họ Cố nhỉ?!”
Vừa dứt lời, Man Nương quỳ ngoài cửa ngẩng phắt đầu lên nhìn, đúng lúc đó Minh Lan cũng quay ngoắt lại, đôi bên chạm trán, nàng liền thấy ánh mắt sắc bén độc ác của cô ta, không hề giống vẻ hoang mang buổi đầu gặp gỡ, Minh Lan nhận ra ngay cô ta đã biết nàng là ai từ lâu rồi.
Dư Đại phu nhân tức run người, hồi lâu không thốt ra lời, ánh mắt bà ta chợt nháy, cắn răng kêu: “Con gái tôi qua đời lúc chưa đủ mười bảy tuổi, họ Cố phải chịu trách nhiệm!”
Dư Tứ phu nhân thấy tình hình này bèn vội kéo Minh Lan lại, nói: “Chúng tôi tuyệt đối không nghĩ vậy!”
Quả thật Dư các lão từng nói qua câu đó, nhưng sâu trong lòng thím ấy cảm thấy đó chỉ là lời cảm khái của ông cụ lúc nhìn con cháu khắp cả phòng. Chỉ là hiện thời anh cả như cha, chồng mình lại không làm quan, lời nói không đủ sức nặng, cộng thêm những lời của Huyền Nguyên chân nhân, tựa hồ không nghe theo lời dặn của Dư Đại phu nhân thì sẽ là bất hiếu, tội danh này nặng lắm.
“Chúng tôi chỉ nghĩ Yên Hồng chết yểu lúc còn thanh xuân, thật sự đáng thương, muốn con bé có con nối dõi, tuyệt đối không muốn can thiệp tới người thừa kế nhà họ Cố.” Dư Đại phu nhân liên tục thốt ra những lời gan ruột: “Nếu các vị không tin, đợi Cố hầu trở về, triệu tập mọi người trong tộc lại giải thích rõ ràng, viết giấy tờ hẳn hoi. Có điều…” Bà khóc kêu: “Có thể làm xong chuyện này trước được không, cha chồng, ông ấy, ông ấy… e rằng không qua khỏi. Mẹ chồng tôi bảo, nếu cháu không ưng, ngày mai bà sẽ tự mình đến cầu xin cháu, cầu xin Thịnh lão phu nhân, quỳ xuống cầu xin các vị!”
Bà không kìm nổi nữa, che mặt bật khóc thành tiếng. Cả đời Dư lão phu nhân đều êm đềm, bây giờ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Minh Lan hít sâu một hơi, đây mới là điều nàng sợ nhất.
Nàng dám tuyên chiến với bất cứ kẻ thù nào, đánh cũng được, đánh không lại thì nàng bỏ chạy, hoặc giả bộ chơi xấu, nhưng nàng không thể gay gắt với Dư Tứ phu nhân, càng khó có thể nanh nọc chua ngoa với Dư lão phu nhân, người đã từng vỗ về mái tóc, cằn nhằn quan tâm đến mình.
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong lòng chợt vụt lên rồi tắt ngấm.
“Ôi chao! Bụng tôi đau quá!” Minh Lan bỗng đỡ bụng kêu lên, mặt mày đau đớn, người thì ngả nghiêng.
Dư Tứ phu nhân cực kì hoảng sợ, vội đỡ nàng, bảo nàng cẩn thận ngồi xuống, Đan Quất thì hết sức nhanh nhạy tiến lên đỡ nàng, hấp tấp gọi người, bên ngoài nghe thấy vậy bèn lao vào nhà, người thì đỡ, kẻ thì nâng, người hỏi bệnh tình, kẻ kêu thảng thốt, còn cả giọng trách móc khe khẽ. Không đợi Thái phu nhân phản ứng, Thôi ma ma đã dẫn người đưa Minh Lan đi mất.
Mọi người ngạc nhiên một phen, Dư Đại phu nhân vô cùng tức giận, đuổi tới cửa gào lên: “Miễn là phu nhân chúng bay chưa đẻ, ngày mai bà đây lại đến nữa!” Dư Tứ phu nhân vừa vội vừa sợ, bận rộn can ngăn: “Thôi đừng, kẻo lại xảy ra chuyện! Trông bụng con bé lớn lắm, có lẽ sắp sinh tới nơi!” Dư Đại phu nhân hất tay cô em dâu ra, lạnh giọng: “Cô đi mà làm người tốt!’ Cha chồng vẫn còn đang thoi thóp ở nhà kia kìa, cái tội bất hiếu này tôi không dám gánh đâu!”
Trong nhà, Thái phu nhân vẫn ngồi nguyên ở ghế trên, không hề nhúc nhích, dường như theo dõi trò hay, mỉm cười thưởng trà.
…
Minh Lan mặt đầy âu lo, đi đi lại lại trong phòng, cực kỳ khó chịu, thực ra bụng nàng không hề đau, có điều nhức hết cả đầu, quả là không biết làm thế nào, đành phải sử dụng chiêu thức thường ngày nàng khinh thường nhất – giả vờ bất tỉnh.
Nhưng chiêu này không thể dùng lại được, chẳng lẽ ngày mai lại giả vờ giả vịt?
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây… Lòng Minh Lan rối như tơ vò, nàng không muốn nghe theo, lại cũng khó từ chối nổi Dư lão phu nhân và Dư Tứ phu nhân. Trong bụng không thể không mắng bà già chết tiệt đó, đầu tiên là bà Khang, sau đến nhà họ Dư, hết cứng đến mềm, mà vẫn chưa xong. Lượn đi lượn lại vài vòng, Minh Lan vẫn không nghĩ ra biện pháp, khó quá, hay là… chạy đi thôi. Nàng đã nghĩ đến kế chuồn là thượng sách, cứ để hai anh em Đồ Nhị bảo vệ đưa mình về nhà mẹ đẻ sinh con, mất thể diện hay không thì mặc kệ.
Vẫn không được, Minh Lan càng nghĩ cặn kẽ càng mệt mỏi. Chưa biết chừng Dư lão phu nhân cố chấp lên lại đuổi theo tới tận phủ Thịnh, nỉ non cầu xin bà nội, nếu bởi chính mình mà làm cho hai bà cụ tuyệt giao tuổi xế chiều thì thật tội lỗi.
Nàng không phải đứa ngốc, lạc quan cho rằng hễ một lần vất vả là suốt đời nhàn nhã.
Chưa kể tới Thái phu nhân đang rình bên cạnh, chỉ tính tới mỗi Mạn Nương u uất kia đã đủ khiến nàng ngất ngây rồi. Nếu thật sự để Xương nhi làm con của Dư Yên Hồng, bất luận là thỏa thuận từ đầu hay là về sau mới viết giấy tờ thì đều là hậu hoạn vô cùng. Nếu con trai mình giỏi giang còn đỡ, nếu tính cách nó lại mềm yếu, Xương nhi với thế lực rối rắm, thêm đám người trong họ, đến lúc náo loạn lên thì đúng là không có ngày yên ổn.
Minh Lan ôm đầu nhoài xuống bàn, hết đường xoay sở.
Nghĩ tới tê nhức cả đầu, nàng chợt thấy buồn cười, rất nhiều đôi tình nhân oán hận trở mặt nhau, đều sẽ thốt lời nguyền rủa “đến chết cũng không tha cho anh/cô”, nhưng hầu như đều không thực hiện được. Bây giờ Dư Yên Hồng lại thực sự làm được này. Minh Lan vừa tức vừa buồn cười, ôi, không biết vị nữ sĩ này làm sao mà chết đây.
Đúng rồi! Rốt cuộc tại sao Dư Yên Hồng qua đời nhỉ?!
Minh Lan chậm rãi ngồi thẳng dậy, trầm ngâm chống tay lên bàn, hình ảnh chớp lên trước mắt, từng gương mặt lướt qua như phim, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở nụ cười chế giễu âm hiểm của Thái phu nhân.
Không đúng, chuyện này có quá nhiều kỳ quặc.
Căn cứ vào sự hiểu biết của nàng với nhà họ Dư, xưa nay Dư đại nhân luôn thích thăng quan, cho nên sau khi vợ mất vẫn kiên quyết lấy con thứ của quan trên làm vợ kế mặc cho cha mình không hài lòng, còn Dư Đại phu nhân… Hừ, hôm nay nàng cũng thấy tận mắt rồi. Một đôi vợ chồng ưa luồn cúi lại ghét bị thiệt như thế, tại sao tới tận giờ mới bước vào phủ Ninh Viễn hầu?!
Dư Yên Hồng gả vào nhà họ Cố, chưa tới một năm liền qua đời. Bất kể nói thế nào đều là họ Cố có lỗi với họ Dư, nếu đã vậy, tại sao sau này lúc Cố Đình Diệp thăng chức vùn vụt, vợ chồng họ Dư không yêu cầu hắn lấy con gái nhà họ nữa?!
Năm nay con gái Yên Dung của Dư tứ phu nhân sẽ cập kê, Yên Nhiên từng đề cập tới việc này, chị ấy còn có một cô em họ con vợ lẽ lớn hơn Yên Dung một tuổi, nói vậy, năm ngoái cô bé ấy đúng tuổi cập kê. Con gái ruột thì không nỡ xa rời, nhưng phú quý ngập trời ở trước mắt, Dư Đại phu nhân chưa lương thiện tới mức không nỡ rời con vợ lẽ đấy chứ, càng đừng nhắc tới việc nhà họ Dư có rất nhiều con gái. Khi ấy ngay cả họ Bành còn dám mặt dày tới đề xuất mai mối, tại sao họ Dư càng có tư cách càng có sức mạnh lại không đến?!
Chẳng những không đến hỏi han, hàng ngày hai nhà Cố Dư hoàn toàn không hề qua lại. Vốn dĩ Minh Lan cho rằng họ Dư và Cố Đình Diệp giận hờn nhau, từ chối qua lại, nhưng bây giờ xem ra không phải thế.
Thái độ của Cố Đình Diệp đối với họ Dư, đối với vợ đầu chết sớm là thế nào? Cho dù từng oán giận, người đã chết, đều nên cảm thấy ít nhiều áy náy hoặc đáng tiếc chứ. Minh Lan đau khổ nhớ lại.
Không đúng. Dáng vẻ của Cố Đình Diệp giống như không hề cảm thấy day dứt hay không đành lòng chút nào.
Lấy nhau lâu tới vậy, vợ chồng tâm linh tương thông, từ triều đình tới việc vặt trong nhà, gần như không giấu nhau điều gì. Dù là đề tài mẫn cảm Mạn Nương, thi thoảng Cố Đình Diệp cũng sẽ đề cập vài lần, tự giễu chính mình trẻ tuổi lông bông, nhưng chỉ với mỗi Dư Yên Hồng, hắn chưa từng nhắc tới một chữ, dường như cố tình tránh né. Cố Đình Diệp không phải là người lạnh lùng bạc bẽo, tại sao lại thế chứ.
Như vậy, kết luận chỉ có một.
Suy nghĩ của Minh Lan dần rõ rệt, song giả thiết này quá lớn mật, nàng không dám đánh cược tùy tiện. Ngẫm ngợi một lát, nàng bèn gọi Đan Quất, nhỏ giọng dặn dò: “Chị đi tìm Thường ma ma, không cần bà ấy đến đây, chỉ cần hỏi bà xem… Rốt cuộc tại sao Dư phu nhân trước kia lại chết? Liệu bà ấy có biết không.”
Đan Quất gật mạnh đầu ghi nhớ, nhưng vẫn chần chờ: “Nếu Thường ma ma cũng không biết thì sao.”
“Nếu bà ấy không biết…” Minh Lan siết nắm tay đặt bên miệng, từ tốn thốt: “Vậy hỏi bà ấy xem, sau khi Dư phu nhân qua đời, tâm trạng của hầu gia thế nào. Theo phỏng đoán của bà ấy, tại sao Dư phu nhân lại chết? Nhà họ Cố có lỗi với chị ta không.”
Đan Quất nghiền ngẫm tường tận, hiểu rõ ý đồ của Minh Lan bèn mau mắn ra ngoài.
…
Bên trong Huyên Chỉ.
Hướng ma ma thì thầm bên tai thái phu nhân, bà ta nghe xong bèn hơi nhíu mày: “Lại đi tìm mụ già đó?”
“Ngài bảo, liệu mụ ta có biết nội tình không?” Hướng ma ma lo lắng hỏi.
Thái phu nhân suy tư rất lâu, rồi chậm chạp lắc đầu: “Có lẽ là không. Nếu biết, chúng ta phải thay đổi kế hoạch…”
“Vậy Hồng Tiêu thì sao?” Hướng ma ma vẫn lo lắng: “Nếu nó hé lộ thì sao.”
Thái phu nhân bật cười: “Trừ khi mời Bắc Trấn phủ ti động hình, còn không nó tuyệt đối không nói.”