Thất Tình tiên sinh giật mình đem hai cái vé giấu đi.
“Tôi phải đi đến cửa hàng một chuyến, sẽ về nhanh thôi, cậu ở lại trông nhà.”
Thầm Mến tiên sinh khoác thêm áo rồi vội vã ly khai.
Bạn Samoyed nhân cơ hội lọt qua khe cửa, ngựa quen đường cũ nhảy lên giường của Thất Tình.
Khoảng trống cạnh bên giường xem ra không có ai lấp đầy rồi...
Thất Tình tiên sinh buồn bực nghĩ.
Tiệm cà phê tân trang lại, Thầm Mến tiên sinh gần đây bận rộn vô cùng.
Nhân viên mới đến tiệm làm việc lại đang học ngành thiết kế nội thất, hai người mỗi ngày không bàn qua bàn lại thì cũng là phác thảo thiết kế, có đôi khi tan làm còn về nhà tiếp tục thảo luận.
Số lần cậu nhân viên kia ghé nhà càng ngày càng nhiều.
Thất Tình tiên sinh và bạn Samoyed bắt đầu đánh hơi thấy sự nguy hiểm.
“Cứ thế này biết đến bao giờ?” Thất Tình nhéo cái đuôi xù của Samoyed.
Samoyed lười biếng hừ một tiếng, tư thế nằm ngả vô cùng lẳng lơ.
“A a a a a! Tao đã nói với mày là không được tha xương vào trong chăn của tao rồi cơ mà!!”
Thất Tình tiên sinh vén chăn lên, phát điên.
“Mày còn sợ có ai giành với mày hay sao, hả?!”
Giằng co một hồi xong xuôi, Thất Tình thở dài.
Aiii, mình lại chẳng giúp được cái gì...
Cậu thấy trên bàn ở phòng khách đều là bản phác thảo thiết kế, laptop vẫn còn đang sáng đèn, gần đây Thầm Mến tiên sinh mỗi ngày đều công tác tới khuya.
Bạn Samoyed nịnh nót đi theo cậu, trong miệng còn ngậm một chiếc dép.
“Có không muốn bị bỏ rơi thì cũng vô dụng thôi....” Thất Tình tiên sinh ngồi xổm xuống nhận lấy chiếc dép, sờ sờ đầu nó.
Thất Tình tiên sinh ngân nga từ siêu thị đi ra, còn cầm hai túi đồ ăn nặng trịnh.
Trải qua một buổi chiều nghiêm túc suy nghĩ, cậu rốt cuộc nghĩ ra cách tốt nhất có thể giúp đỡ Thầm Mến tiên sinh, ấy là vào bếp làm cơm tối.
Trước đây mỗi bữa đều do Thầm Mến tiên sinh phụ trách nấu, cậu chỉ việc phụ trách ăn, tưởng tượng ra cảnh làm xong một bàn cơm thịnh soạn, Thầm Mến tiên sinh nhất định sẽ rất vui mừng, Thất Tình tiên sinh chưa gì đã đắc ý.
Thật sướng nha, có tôi đây đức hạnh hiền lành chăm chuyện nhà lo chuyện cửa, thật không biết kiếp trước Thầm Mến cậu tu luyện thế nào mà tốt phúc đên vậy.
“Mệt chết mất! Chờ bữa tối nay hoàn thành xong xuôi, cho cậu thấy tài năng thực sự của tôi!” Thất Tình tiên sinh hào hứng đá văng cửa.
Trong nhà, cậu nhân viên tạp vụ của tiệm cà phê đang đứng.
“A, cậu ở đây hả!” Thất Tình tiên sinh vui vẻ cười, nhiệt tình hăm hở “Đêm nay cậu không cần đi, ở lại cùng ăn cơm ha!”
Nhân viên tạp vụ cười cười, có chút xấu hổ nhìn Thất Tình bước đến gần.
“Trời ơi!! Nhà vừa bị cướp hả???” Thất Tình sợ hãi kêu lên.
Trong phòng là một mảnh hỗn độn, đồ vật trong nhà lộn xộn khắp nơi, đệm sô pha bị kéo rách, lông chim bay đầy ra, bình hoa trên bàn cũng siêu siêu vẹo vẹo, bể cá thì vỡ một góc, dưới sàn nhà nơi nơi đều là nước.
Thất Tình tiên sinh vã mồ hôi lạnh.
Cậu lại quên mất Samoyed.
Lúc Thất Tình dẫn bạn cún về nhà, Boss đại nhân liên tục nhấn mạnh, nói rằng bạn cún bản tính hiếu động, Samoyed cũng càng ngày càng bướng bỉnh. Nếu trong nhà không có ai, nhất định phải đem nhốt trong phòng trống. Nhà trọ của Thất Tình và Thầm Mến ở lầu chót, có riêng một khoảng ban công ngoài trời.
Mọi khi Thất Tình tiên sinh đi làm, đều là Thầm Mến tiên sinh chăm sóc bạn cún, trước khi đến tiệm, Thầm Mến đều đem Samoyed ra ngoài ban công nằm tắm nắng.
Nhưng hôm nay Thất Tình hào hứng đi ra ngoài,,mải tính tính toán toán những đồ cần mua, căn bản là quên mất trong nhà có một vị cần cậu phải chiếu cố.
“Laptop không dùng được?” Thầm Mến tiên sinh trầm mặt đi tới.
Laptop của anh lúc này bị ướt nhẹp treo trên cửa sổ, hai bên trái phải cũng treo mấy bản vẽ đồng số phận bi thảm.
Nhân viên tạp vụ lắc đầu, “Ngâm trong bể cá lâu như vậy... Ngay mai đem đi sửa”, rồi hướng tới phía Thất Tình tiên sinh đang ngây ngốc cười một chút, “May mắn là tôi đã lưu bản thiết kế vào USB, nhưng mà hôm nay chúng ta mới sửa chữa một vài chỗ còn chưa kịp save, chắc phải làm lại.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Thầm Mến tiên sinh nói.
“Không có việc gì.” Cậu nhân viên tạp vụ liếc hai người một cái, “Cái kia... Tôi về trước tranh thủ làm cho đuổi kịp tiến độ hôm nay, không ở lại ăn cơm được.”
Thất Tình tiên sinh đi tới xem laptop của Thầm Mến, vỏ ngoài đã bị mài mòn, mặt trên còn có một dấu răng của Samoyed. Cậu nhớ tới Thầm Mến đã dặn đi dặn lại hàng nghìn lần rằng trước khi rời nhà phải bố trí, thu xếp ổn thỏa cho Samoyed.
“Xin lỗi... Tôi, chỉ là lúc đấy vội vã ra khỏi nhà..” Thất Tình yếu ớt nói..
Thầm Mến tiên sinh khoát tay cắt ngang lời cậu, dây TV và loa đều bị kéo ra, lộn xộn rối hết vào với nhau, Thầm Mến tiên sinh chậm rãi gỡ rối từng dây, từng dây một.
“Xin lỗi, cậu đừng giận nữa..”
Thất tình nhỏ giọng nói, nắm thật chặt hai túi trong tay. Túi nylon không chịu được chỗ nguyên liệu nấu ăn nặng trịch, rách ra một đoạn, một củ hành tây rơi xuống, lăn đi..
“Được rồi.”
Thầm Mến tiên sinh cuối cùng cũng nói.
“Tôi cũng không tức giận.”
Anh nhặt củ hành tây lên, nhét vào trong tay Thất Tình, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, thở dài nói: “Cậu bao giờ mới có thể trưởng thành lên một chút...” Vì thức đêm nhiều, dưới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt.
Thất Tình cảm nhận được tiếng thở dài lạnh lẽo, toàn thân cậu tê dại dường như không nhúc nhích được, trong lòng không ngừng lo lắng, một chút cũng không yên ổn.
“Tôi đi làm cơm trước!” Cậu cầm theo túi chạy ào vào phòng bếp.
Trong phòng bếp cũng rất hỗn độn, may là nồi, chảo, đĩa, đều được cất ở trong tủ, thế nhưng cái vung nồi không biết bị vật gì đậm thủng một lỗ, cốc sữa sáng nay Thất Tình chưa uống xong cũng bị đổ tung tóe khắp nơi.
Thất Tình tiên sinh hít sâu một hơi, đem hành tây trong tay đặt lên thớt, lấy ra một con dao thái từ trong mớ hỗn độn
“Sát!” Nhát dao hạ xuống, mùi cay nồng lập tức xộc lên, hốc mắt Thất Tình tiên sinh bắt đầu đỏ.
“Xoẹt xoẹt xoẹt” Thớt gỗ bị dao thái loạn, Thất Tình tiên sinh bất chấp hạ từng nhát dao xuống, nước mắt cũng theo đó, từng giọt từng giọt không ngừng rơi..