Thất Tình Quá Lâu

Chương 28: Ngoại truyện 1-2 Thư tình của thầy Tạ (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

❀ Thư tình của thầy Tạ ❀

Anh là lá thư tình mà thành phố này viết tặng cho em.



Tạ Thời Quân đậy nắp bút lại, đặt lá thư ở bên gối Hướng Sơ, ngắm gương mặt say ngủ của cậu nương ánh đèn lờ mờ, càng ngắm càng cảm thấy cậu hệt như một đứa trẻ ngốc nghếch. Anh không cưỡng được chọc nhẹ vào cánh môi hơi vểnh lên, nào ngờ chạm vào rồi lại càng thêm không cưỡng được, thế là đôi môi anh bèn đáp lên đó một lúc lâu.

Ngày mai là Chủ nhật, hai người nhỏ trong nhà một người phải đi học lớp ngoại khoá, một người phải ngủ nướng. Tạ Thời Quân đúng tám giờ thức dậy nấu cơm, sau đó gọi Tạ Di An dậy, đưa cô bé đến lớp.

Lúc về vừa qua chín giờ, Tạ Thời Quân đoán Hướng Sơ vẫn còn đang ngủ, mở cửa vào nhà cố ý bước nhẹ chân, ngờ đâu vừa vào cửa đập vào mắt là một đứa bé ngốc nghếch nước mắt rưng rưng.

Hướng Sơ nom vừa mới ngủ dậy, tóc rối bù xù, áo ngủ bung hai khuy, cổ áo lệch qua một bên lộ ra xương quai xanh và vai cổ.

Tạ Thời Quân thấy mắt cậu đã khóc đỏ cả lên, chẳng kịp cởi áo khoác đã vội kéo cậu ngồi xuống xô pha, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cậu, dịu giọng dỗ: “Sao thế này, mới sáng ra đã rớt hạt đậu vàng, là ai đã chọc Trân Trân nhà anh không vui thế?”

“Em không cần anh phải bao dung như vậy…” Hướng Sơ vừa thút thít vừa móc lá thư bị cậu vò nhăn từ túi áo trước ngực ra, sau đó mở tờ giấy ra, ngón tay không ngừng vuốt phẳng như sợ để lại nếp gấp, “Nếu như thật sự có thể trở về quá khứ, anh phải ôm lấy em ngay từ giây phút đầu tiên gặp được em, dẫu cho em đang yêu ai, vui hay không vui, anh cũng phải giành lấy em.”

Tạ Thời Quân mấp máy hồi lâu chẳng nói nên lời. Anh vốn tưởng rằng đây là đoạn anh viết hay nhất trong lá thư tình, nào ngờ chẳng những không làm Hướng Sơ vui mà còn làm cậu khóc luôn rồi.

Song trong lúc cấp bách anh cũng chỉ đành nói hùa theo cậu: “Được, anh nhất định sẽ giành em về, em là của anh, được chưa nào?”

Anh toan ôm Hướng Sơ dỗ dành, vừa duỗi tay ra chạm vào eo cậu thì bị cậu nghiêng người tránh đi.

Hướng Sơ bụm mặt, bả vai run rẩy, tiếng khóc ngày một trĩu nặng, kẽ ngón tay phút chốc ướt đẫm: “Sao anh lại tốt đến vậy chứ… Em, em sợ…”

Tạ Thời Quân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Em sợ gì?”

“Sợ em không xứng…”

Trái tim Tạ Thời Quân đau nhói, anh chẳng màng Hướng Sơ giãy giụa, mạnh mẽ bế cậu lên đùi. Anh tạm thời không an ủi cậu, chỉ không ngừng vuốt lưng cho cậu, bởi anh biết hễ Hướng Sơ khóc lên là chẳng thiết nghe điều gì nữa, không chừng còn sẽ càng dỗ càng rối, chi bằng đợi cậu khóc xong rồi hẵng dỗ còn hơn.

Hồi lâu sau, người trong lòng anh mới yên tĩnh lại. Tạ Thời Quân nắn nhẹ thuỳ tai cậu, hỏi: “Khóc xong chưa?”

Hướng Sơ ổn định cảm xúc, bỗng có hơi lấy làm xấu hổ. Cậu chầm chậm thả tay ra, úp mặt vào hõm cổ Tạ Thời Quân, hít mũi sụt sịt, giọng nghèn nghẹn: “Em yêu anh lắm.”

“Em sai rồi, từ nay em sẽ không giận dỗi nữa, cũng sẽ không nói năng lung tung nữa, anh thơm em đi…”

Tạ Thời Quân bị chọc cười, bèn nhấc cằm cậu lên, tỉ mỉ m út hôn làn môi vương nước mắt ướt mặn. Hôn ngoan hôn mềm rồi anh mới thả cậu ra, đoạn m ơn trớn nốt ruồi lệ của cậu: “Sao bỗng dưng lại tội nghiệp thế này, cố ý muốn làm anh đau lòng phỏng? Cây pháo nổ di động hôm qua đi đâu mất rồi?”

Hôm qua Tạ Thời Quân ở trường về, trong cặp chả biết đâu ra một bức thư tình giấu tên, nhưng vừa nhìn là biết do sinh viên nào đó viết. Hướng Sơ tức thì bùng nổ, giận dữ xé nát bức thư ra, suốt bữa tối chỉ nói chuyện với Tạ Di An, chả buồn liếc sang Tạ Thời Quân lấy một lần.

Tối đó Hướng Sơ như bị tiêm máu gà, thiếu điều dọn dẹp hết căn nhà từ trong ra ngoài. Lúc lau nhà đến phòng làm việc, cậu bực bội bảo Tạ Thời Quân nhấc chân lên, Tạ Thời Quân đang đọc luận văn giúp sinh viên, chưa kịp dỗ xong thì Hướng Sơ đã chạy mất. Vất vả lắm mới bắt được cậu đang phơi đồ trên ban công, Tạ Thời Quân liền đi tới ôm eo và thủ thỉ bên tai cậu.

“Em không ngó ngàng anh thật ư?”

“Vậy lát nữa lên giường phải làm sao đây? Vẫn tính kiềm chế không ngó ngàng anh nữa à?”

Bình thường vì vướng công việc thêm với trong nhà có trẻ con nên trong tuần họ rất ít làm, thành thử tối thứ Sáu đã trở thành hẹn ước ngầm định giữa cả hai. Hướng Sơ nghe hai câu ám chỉ khéo léo này mà đỏ cả mặt. Cậu giẫm chân anh rồi quay người lại cắn vai anh, cảm thấy chưa hả giận nên bèn đưa tay lên giày vò khuôn mặt điển trai càng nhìn càng mê ấy. Cuối cùng cậu hậm hực gằn một câu: “Tạ Thời Quân, anh thu hút quá rồi đấy!”

Tạ Thời Quân cảm thấy dáng vẻ được chiều mà kiêu này của cậu đáng yêu hết sức, không kìm được ghẹo vài câu, kết quả Hướng Sơ lại ôm gối chạy thẳng qua phòng của Tạ Di An. Tạ Di An nào có hiểu hai người họ đang cãi nhau, chỉ biết mừng rỡ ôm lấy Hướng Sơ đòi cậu kể chuyện cổ tích cho mình nghe.

Nhắc tới chuyện tối qua Hướng Sơ lại hơi tức, song nhớ đến nội dung trong lá thư của Tạ Thời Quân thì lập tức xìu xuống. Cậu ôm cổ Tạ Thời Quân, thơm lên tai anh như lấy lòng: “Em thật sự không nhớ mình từng học môn của anh, hồi đại học em học môn nào cũng chẳng để ý đến giảng viên, em xin lỗi.”

“Không sao.” Tạ Thời Quân nhìn vào mắt cậu, “Là của anh thì sớm muộn gì cũng thuộc về anh thôi.”

Hướng Sơ bỗng nhiên bình tĩnh lại, dường như mỗi khi cảm thấy tiếc nuối vì những điều trong quá khứ thì cậu sẽ luôn được sự dịu dàng của Tạ Thời Quân xoa dịu. Cậu cũng bắt đầu tin rằng có lẽ tất thảy đều đã được định sẵn. Nếu như mục đích của quãng đường dài dặc cậu đi qua là chờ đợi Tạ Thời Quân buộc chặt lấy cậu bằng tơ hồng, vậy thì những cái đúng và sai trong quá trình ấy đều chẳng cần thiết xét suy.

“Vâng, em biết rồi.”

Hướng Sơ gật đầu, cả người thả lỏng ra, vừa rồi chỉ mải giải toả cảm xúc thành thử bây giờ mới chậm chạp nhận ra, thứ ấy của Tạ Thời Quân đang c**ng cứng chọc vào đùi cậu. Cậu tức thì ngơ ngác.

“Em khóc tội thế mà anh lại!” Hướng Sơ gí tay lên ngực Tạ Thời Quân, trách móc: “Tạ Thời Quân, sao anh lại dâm vậy hả?”

Tạ Thời Quân cũng chẳng buồn giấu giếm, đằng nào cũng bị vạch trần rồi nên bèn làm tới luôn. Anh ghé sát vào cổ áo ngủ phanh rộng của Hướng Sơ, cắn nhẹ lên xương quai xanh cậu: “Anh xin lỗi, tại em khóc đẹp quá.”

Nhìn từng viên khuy áo ngủ bị cởi ra, Hướng Sơ vội đè tay Tạ Thời Quân lại: “Ban ngày ban mặt, anh đừng… một tiếng nữa còn phải đi đón An An đấy…”

“Một tiếng không đủ ư?”

Tạ Thời Quân nhướng mày, chợt khiến Hướng Sơ cảm ra nét lưu manh trong đó. Song anh không cởi áo Hướng Sơ nữa mà chỉ thò tay vào vạt áo cậu, vuốt v e cạnh eo lên xuống một cách khơi gợi.

Hướng Sơ đỏ bừng mặt, trừng anh: “Anh có biết đủ bao giờ à?”

Tạ Thời Quân bật cười, nếp nhăn nơi khoé mắt thấp thoáng hiện ra: “Hoá ra trong lòng Trân Trân anh cừ đến vậy luôn.”



Cuối cùng vẫn chẳng làm gì cả, hai người ôm ấp hôn hít ăn sáng ở nhà xong rồi cùng đi đón Tạ Di An tan học.

Lúc xe đi ngang qua đầu hẻm, trông thấy mấy cụ ông đang chơi chim, trẻ con đang nô đùa và người bán đồ ăn sáng đang tất bật dẹp quầy, Hướng Sơ bèn hạ cửa sổ xe xuống một nửa để hơi thở của cuộc sống tràn vào. Nhìn một lúc, cậu bỗng nói một câu không đầu không đuôi: “Bắc Kinh đẹp thật đó.”

Tạ Thời Quân có phần kinh ngạc, giảm chậm tốc độ: “Không ngờ cũng có ngày được nghe em nói câu này, anh tưởng em không thích Bắc Kinh chứ.”

“Lúc trước đúng là không thích thật.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì thích lắm.” Hướng Sơ dõi mắt ra ngoài cửa sổ, “Mặc dù mùa xuân gió cát lớn, mùa hè quá oi bức, mùa thu quá khô hanh, mùa đông sương mù dày, nhưng vẫn… thích.”

Tạ Thời Quân dừng xe trước đèn đỏ, khoé môi cong lên, rất lấy làm hứng thú nhìn Hướng Sơ: “Ồ? Anh rất tò mò, là điều gì đã khiến em thay đổi cái nhìn về Bắc Kinh vậy?”

Hướng Sơ nghiêng đầu không nhìn anh, vành tai lại chầm chậm ửng đỏ: “Anh thừa biết rồi mà.”

Tạ Thời Quân nắm cằm cậu xoay đầu cậu lại đối diện với mình, nhẹ nhàng trao một nụ hôn lên môi cậu: “Ừm, anh biết.”

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Tạ Thời Quân cầm vô lăng bằng một tay, tay còn lại đan chặt vào kẽ tay Hướng Sơ. Hướng Sơ không nói “em yêu anh” với anh, nhưng anh đã đoán được đáp án của câu hỏi ấy, vì vậy anh nói: “Anh cũng yêu em.”



Phải làm cách nào mới có thể yêu một thành phố?

Chỉ cần yêu anh là đủ rồi.

Thành phố này vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, nó lãng mạn vận hành không ngơi nghỉ, động cơ vang rền, bánh răng khổng lồ nghiến vào rồi lại nhả ra, chuyến tàu điện ngầm cuối ngày cuốn theo gió lộng nhẹ nhàng lướt qua, dải đèn led trên đường vành đai 2 miệt mài chiếu sáng suốt cả đêm trường, ánh sao băng qua sương mù dập dờn sà xuống từ bầu không thành phố.

Anh là lá thư tình mà thành phố này viết tặng cho em.