Thất Tình Quá Lâu

Chương 14

“Chẳng thiết hỏi thêm nói thêm cầu thêm, hỡi giấc mộng của tôi.”

Hát xong cả bài, Tạ Thời Quân lại thơm lên vành tai của người trong lòng, bất ngờ phát hiện tai cậu đang nóng rực lên. Anh thầm cười m út nó một cái: “Hay không?”

“Hay.” Hướng Sơ xoay người lại đối diện với Tạ Thời Quân, đúng lúc này có một người đi lên cầu và tiến về phía hai người họ, Hướng Sơ ôm lấy Tạ Thời Quân theo bản năng, rúc mặt vào hõm cổ anh, cố ý thở thật nhẹ. Đợi người nọ đi xa rồi cậu mới rụt rè ghé vào bên tai anh, nói: “Hay cực kì hay.”

Tạ Thời Quân bị phản ứng của cậu chọc cười, bèn bẹo má cậu hỏi: “Em nhát người vậy mà sao trước mặt tôi chả bao giờ thấy em e dè gì hết vậy, nhanh mồm dẻo miệng lắm mà.”

Hướng Sơ dẩu môi: “Hông biết nữa, chắc có lẽ em là kiểu người tiêu chuẩn kép mà trên mạng hay nói.”

“Kiểu như em không phải là tiêu chuẩn kép, mà phải gọi là…” Hai tay Tạ Thời Quân chắp sau lưng cậu, khoanh lấy vòng eo mảnh khảnh ẩn bên dưới lớp áo khoác rộng thùng thình. Anh nhoẻn cười nhìn cậu, cố ý ngập ngừng: “Khôn nhà dại chợ.”

Hướng Sơ với tay ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, môi thơm lên cằm anh: “Thầy nói chí phải.”

Hướng Sơ thích áo khoác to rộng, thích cảm giác an toàn giả dối được hơi ấm bao bọc, thích cái ôm khăng khít với Tạ Thời Quân, thích việc bản thể vẹn toàn chân thật của mình cũng có thể được anh âu yếm vô bờ.

Hướng Sơ cũng thích cách ví von khôn nhà dại chợ này, cậu ở bên Tạ Thời Quân quá đỗi thoải mái, tháo kính ra rồi thì chẳng phải bận tâm bất cứ thứ gì nữa, ngay cả trốn vào chiếc chăn mềm mại nhất cũng không thể nào có được cảm giác thoải mái này.

Ảo giác hạnh phúc tựa chiếc bánh bông lan trong lò nướng bỗng chốc phồng lên dưới ống kính hẹn giờ.

Trên cầu đi bộ vào lúc nửa đêm, Hướng Sơ đã được trao cho muôn vàn lãng mạn rực rỡ vào tuổi thanh xuân, để rồi sau này cậu chợt vỡ vạc rằng phía sau lãng mạn ngọt ngào là mầm đau thương bén rễ. Hoặc giả thành phố này là một hệ trục toạ độ khổng lồ bao hàm vô số điểm rải rác trong đó, và con người ta luôn phải không ngừng gạch bỏ những toạ độ cũ rồi viết lại định nghĩa mới cho chúng nó.

Giờ đây rốt cuộc Hướng Sơ quyết định giã từ toạ độ cũ đã chiếm đóng cả thời thanh xuân của cậu. Cậu nép mình trong lòng Tạ Thời Quân, mong mỏi Tạ Thời Quân sẽ mãi đứng yên ở điểm toạ độ dưới chân, không còn để cậu lạc đường nữa.

Từ cây cầu đi bộ này về nhà Tạ Thời Quân chỉ cần đi qua một con đường thẳng băng.

Hướng Sơ lẽo đẽo theo sau Tạ Thời Quân, bước từng bước giẫm lên cái bóng của anh. Lúc đi vào khu chung cư, rốt cuộc cậu tiến lên một bước, nắm lấy tay anh nhẹ nhàng đung đưa.

“Con đường này ngắn quá đi, em còn chưa đi đủ mà.”

Thật lòng cậu rất muốn đi suốt cả một đêm với Tạ Thời Quân, đi không có mục đích, đi đến tận trời sáng, ngắm nhìn thành phố thức tỉnh từ giấc nồng say như cách cậu và Hứa Hoài Tinh đã từng làm. Khi ấy bọn họ gọi việc này là “trò chơi nguy hiểm”, nguy hiểm là vì sau khi thức trắng đêm mặt mũi nhất định sẽ rất xấu, đến lúc ấy lăng kính màn lọc gì cũng mất hết sạch, bộ dạng ch ân thật sẽ không cách nào che giấu được nữa. Đối với những đôi tình nhân cần giữ hình tượng trong mắt người yêu thì đây quả thật là một thách thức lớn.

Song nếu là cùng Tạ Thời Quân thì đây không được xem là nguy hiểm.

Vốn dĩ cậu đã chẳng tồn tại lăng kính trước mặt Tạ Thời Quân rồi, còn Tạ Thời Quân thì sao nhỉ? Thầy Tạ dẫu có thức thâu đêm suốt sáng, mặt lún phún râu và quầng thâm mắt đi chăng nữa thì nhất định vẫn sẽ đẹp trai ngời ngời thôi. Hướng Sơ dám chắc như thế.

Cậu chỉ nhẹ nhàng nắm tay Tạ Thời Quân, vẫn chưa dám được nước lấn tới lồng vào kẽ tay anh. Tạ Thời Quân lại bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn Hướng Sơ với ánh mắt thật nghiêm túc, dường như đã đắn đo rất lâu.

“Tiểu Sơ, con đường vừa rồi quả thật rất ngắn, nhưng con đường của hai ta khi nào đi đến cuối sẽ do em quyết định.”

“Gì ạ?” Hướng Sơ hoang mang không hiểu.

“Nếu đã tiện đường, vậy thì cùng đi chung một đoạn. Em từng nói đấy, vậy nên khi nào không còn tiện đường nữa, em nhất định phải bảo với tôi.”

Hướng Sơ ngẩn ngơ nhìn anh, buông lỏng bàn tay mà cậu đã tốn cả một tấn dũng khí mới dám vươn tay ra nắm.

Cậu thốt nhiên ngộ ra, hoá ra tối nay bao lần trái tim cậu rung động – san sẻ một điếu thuốc, độc chiếm một bài hát, tay nắm tay – đều là do cậu tự biên tự diễn, Tạ Thời Quân chẳng qua chỉ là một diễn viên giỏi phối hợp ăn nhịp với cậu mà thôi.

Suýt thì cậu đã quên, cả hai chỉ là quan hệ bạn tình, ngoại trừ việc giường chiếu ăn ý, Tạ Thời Quân còn xem cậu là một hậu bối lún sâu trong nỗi đau tình cảm cần được quan tâm. Những chiếc ôm hôn tặng kèm hay những lời ngon tiếng ngọt nhằm an ủi cậu đều bắt nguồn từ phẩm chất tốt đẹp trên người Tạ Thời Quân, bởi lẽ bản thân anh là một người dịu dàng cho nên anh đối xử với ai cũng đều như vậy cả.

Chứ chẳng phải bởi vì anh cũng yêu cậu.

Hướng Sơ bị cảm giác bất lực giáng một cú đau thấu tim, là do cậu gạ gẫm Tạ Thời Quân trước, và cũng chính cậu gán cho mối quan hệ này cái tên “tiện đường”.

Ban sơ cậu áp đặt mình và Tạ Thời Quân tiện đường, là bởi nghe được câu chuyện của Tạ Thời Quân và Nhiễm Thu Ý rồi tự cho rằng cả hai người họ đều là những kẻ bị quá khứ cầm tù, họ ở bên nhau thoả mãn nhu cầu là chuyện vẹn cả đôi đường.

Nhưng ngoảnh đầu xét lại mối quan hệ này, từ đầu chí cuối chỉ mỗi mình cậu khóc lóc, mình cậu được an ủi, mình cậu phơi bày dáng vẻ chật vật trước mặt Tạ Thời Quân; mà Tạ Thời Quân thì chẳng hề mong muốn tìm được lối thoát khỏi quá khứ từ nơi cậu, anh chỉ kể một câu chuyện lập lờ nước đôi, đến ngưỡng thì dừng.

Hướng Sơ chẳng cho đi thứ gì cả, cậu vẫn luôn được chiều chuộng mà lại muốn lấy được thứ quý giá hơn nữa từ Tạ Thời Quân, muốn mãi được tiện đường với anh, muốn được anh thương yêu. Tuy nhiên cậu quá đỗi tham lam, quên khuấy mất một điều rằng – Tạ Thời Quân chẳng có lí do gì để cậu muốn gì được nấy như vậy cả.

Đạo lí giản đơn rành rành trước mắt, song Hướng Sơ lại vẫn không khỏi tức giận.

Cậu giận Tạ Thời Quân đối xử với cậu quá tốt, khiến cậu từng bước lọt vào chiếc lưới được bện từ lông vũ, bị chút dịu dàng mà anh vung tay bố thí xoay như chong chóng. Thế mà anh còn vô tội nhắc nhở cậu: Chúng ta là quan hệ đi chung một đoạn đường mà nhỉ?

Tạ Thời Quân cứ luôn như vậy, trao quyền lựa chọn vào trong tay cậu, đến cả bao giờ “tiện đường” kết thúc cũng biến thành quyết định từ chính cậu.

Lần đầu tiên Hướng Sơ cảm thấy người như Tạ Thời Quân thật đáng sợ. Anh luôn luôn khiêm tốn lễ độ, luôn luôn chững chạc điềm đạm, bỏ mặc bạn giãy giụa trong đau khổ, còn anh thì thanh tao đến khiến người ta căm phẫn. Ngặt nỗi bạn có giận dữ đến mấy cũng chỉ giống như đấm lên bị bông mà thôi, có đấm mạnh tay cỡ nào cũng hoài phí công vô ích.

Bởi bạn sẽ nhận ra rằng, anh chưa hề làm sai điều gì cả.

Hướng Sơ bị nhốt trong mê cung được lắp ghép từ một nghìn lẻ một tấm gương, chúng nó phản chiếu gương mặt mỉm cười dịu dàng chẳng lần ra tì vết của Tạ Thời Quân, song tất thảy tấm gương lại bao vây lấy cậu từ bốn phương tám hướng, cản bước cậu tiến đến bên anh.

Chẳng qua ngạo nghễ như Hướng Sơ, cậu có thể dâng trọn vẹn trái tim của mình ra nhưng không thể nào vứt bỏ thể diện bộc lộ yếu thế, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân biến thành kẻ thua cuộc trong mối quan hệ này.

Cậu mỉm cười nhìn Tạ Thời Quân, nói: “Em biết rồi, đợi khi nào đến cuối đường rồi em sẽ bảo thầy.”

Tạ Thời Quân gật đầu, trong mắt anh thoáng qua một xúc cảm gì đó mà Hướng Sơ không thể hiểu thấu. Song cậu chẳng buồn bận tâm, hiện giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ để làm Tạ Thời Quân thảm bại trước mặt cậu một phen.



Lúc đi tới vườn hoa dưới chung cư, Hướng Sơ bỗng nhiên tóm lấy tay Tạ Thời Quân kéo anh đến dưới một cột đèn đường đã hỏng.

Hướng Sơ đột ngột đẩy mạnh, Tạ Thời Quân không kịp phòng bị thế là bị cậu đè lên cột đèn. Anh hoang mang hỏi: “Sao vậy em?”

“Em muốn thầy.”

Chỉ ba chữ ngắn ngủn, Hướng Sơ cho rằng mình đã biểu đạt đủ rõ ràng rồi. Cậu tháo hai chiếc khuy dưới cùng của áo măng tô trên người Tạ Thời Quân ra, tay luồn vào từ dưới vạt áo, mục tiêu rất rõ ràng, chuẩn xác rút một góc áo sơ mi ra khỏi lưng quần, ngón tay lành lạnh chạm vào phần bụng dưới rắn chắc của Tạ Thời Quân.

Cơ thể Tạ Thời Quân cứng đờ, anh siết chặt tay Hướng Sơ ngăn cản cậu tiếp tục châm lửa: “Nghe lời nào, đừng nghịch ở đây, chúng ta về nhà rồi…”

“Khuya thế này rồi sẽ không có ai đến đâu.” Cậu kiễng chân hôn lên nơi vành tai mẫn cảm nhất của Tạ Thời Quân, đoạn nhấc đầu gối lên nhấn vào háng Tạ Thời Quân đầy khiêu khích, “Với cả làm ở đây không k1ch thích ư? Thầy cương lên cả rồi này.”

Cậu có thể trông thấy yết hầu của Tạ Thời Quân đang nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên anh đã bị cậu làm lay động. Cậu bèn thổi nhẹ một hơi bên tai anh, bàn tay ghìm giữ cậu lập tức buông lỏng.

Góc khuất trong vườn hoa không người tối tăm vô cùng, xung quanh vắng lặng đến nỗi tiếng lá khô lướt qua mặt đất cũng rõ mồn một. Nhìn từ phía sau, bên dưới cột đèn đường đã hỏng chỉ có hai người đang ôm nhau, phải nhìn từ mặt bên mới có thể chứng kiến một phen tình ái vô phương cứu chữa.

Dây lưng của Tạ Thời Quân bị tháo ra treo lủng lẳng trên eo, áo sơ mi trắng đứng đắn nghiêm chỉnh bị rút hẳn khỏi lưng quần, góc áo lắc lư theo động tác của Hướng Sơ, nghiễm nhiên trở thành kẻ chứng kiến của trận điên rồ này.

Một tay Hướng Sơ ôm lấy lưng Tạ Thời Quân, một tay thò vào trong quần anh, dễ dàng nắm lấy tình d*c hừng hực nơi ấy, đầu ngón tay xoay vòng men theo quy đ@u căng phồng, chốc chốc lại vê nhẹ lỗ sáo rỉ dịch nhầy.

Qua một phen vỗ về hiển nhiên đã lấy được lòng chủ nhân của nó, người đàn ông hộc ra tiếng th ở dốc khản đặc từ cổ họng. Hướng Sơ cảm nhận được bộ phận trong tay lại to thêm đôi phần, gân guốc căng gồ nảy lên trong lòng bàn tay cậu.

Cậu thầm biết đây là dấu hiệu sắp l3n đỉnh, lại cứ muốn hỏi vào đúng lúc này: “Thầy Tạ ơi, lần trước thầy thủ d@m là khi nào vậy ạ?”

Tình d*c nuốt chửng lí trí, đốt trụi năng lực tự chủ mà anh hằng lấy làm tự hào. Tạ Thời Quân cầm lòng chẳng đặng ưỡn eo, quy đ@u to tròn đâm thọc trong lòng bàn tay của Hướng Sơ, anh khàn giọng trả lời: “Rạng sáng ngày 1 tháng 1.”

Chẳng đợi Hướng Sơ tiếp tục khơi gợi thêm về chủ đề này, người đàn ông đã thả người đè lên vai cậu. Bộ phận sinh dục nằm trong tay cậu căng cứng hết cỡ, lỗ sáo trên đỉnh co rút phụt bắn t1nh dịch, vừa đặc vừa nhiều.

Hướng Sơ rút tay ra, rất chi hứng thú vân vê chất nhầy trên đầu ngón tay, kéo ra một sợi chỉ bạc, phút chốc đã đứt đôi.

“Thế thì đã lâu lắm rồi nhỉ… Có sướng bằng em làm không?”

Nhịp thở của Tạ Thời Quân hãy chưa bình ổn, anh mang thắt lưng lại, quên cả cho vạt áo sơ mi vào quần. Anh véo vào mông Hướng Sơ một phát mạnh, nói bằng ngữ khí rất ư trách mắng: “Không nghe lời.”

Hướng Sơ cúi đầu nén cười: “Em tưởng thầy Tạ thích đứa trẻ không nghe lời hơn cơ.”

Qu@n lót dính đầy t1nh dịch đặc sệt, Tạ Thời Quân cảm tưởng như trở về năm mười mấy tuổi lần nữa đối mặt với sự xấu hổ khi mộng tinh, mỗi bước đi đều khiến cho anh cảm thấy khó chịu đến tột cùng.

Nhìn dáng vẻ trầy trật này của anh, Hướng Sơ xem như đã hả giận, đồng thời cũng rất lấy làm đắc ý. Tạ Thời Quân rốt cuộc đã thất thố trước mặt cậu rồi, cậu lại lần nữa chọc thủng mặt nạ quý ông hoàn hảo này của anh.

Cậu lau sạch sản phẩm của Tạ Thời Quân dính trên tay rồi vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng bảo: “Đi thôi thầy Tạ, chúng ta về nhà nào.”



“Thầy Tạ, em mặc lại quần áo lần trước được không ạ?”

Tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, ngay sau đó giọng nói của Tạ Thời Quân vọng ra: “Tất nhiên là được, trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính đó, em tự lấy đi.”

Lần trước Hướng Sơ ngủ lại, Tạ Thời Quân đã lấy một chiếc áo phông cũ và một chiếc quần đùi rộng rãi cho cậu làm đồ ngủ.

Áo phông là áo kỉ niệm 80 năm ngày thành lập Đại học C, chiếc áo này rất lưu hành thời bấy giờ, hầu như ai ai cũng có một chiếc. Hướng Sơ nhẩm tính, kỉ niệm 80 năm thành lập Đại học C hẳn là vào sáu năm trước, khi ấy Tạ Thời Quân ba mươi mốt tuổi, đương độ mặn nồng với Nhiễm Thu Ý.

Tạ Thời Quân đã từng nói, ở trường anh và Nhiễm Thu Ý yêu đương không được tự do như những cặp đôi sinh viên khác, vậy cũng tức là, hai người họ không thể tự do mặc đồ đôi. Nhưng trong giai đoạn chúc mừng thành lập trường hồi ấy, trong trường hầu như đâu đâu cũng có thể bắt gặp chiếc áo kỉ niệm này, thế nếu anh với Nhiễm Thu Ý đồng thời mặc chiếc áo này thì cũng tạm có thể xem như là đồ đôi nhỉ?

Hướng Sơ cũng có hơi khâm phục khả năng suy diễn của mình.

Suy diễn quá đà, kết quả là cậu chỉ tìm được áo phông, chẳng buồn đi tìm quần nữa.

Mặc áo vào rồi ném áo choàng tắm vào sọt đồ dơ dưới đất, Hướng Sơ ngồi một mình trên giường bực bội. Cậu không cầm lòng được nghĩ suy, phải chăng Tạ Thời Quân sẽ không yêu thêm một ai nữa, phải chăng cậu chẳng có cơ hội chiếm hữu sự dịu dàng của Tạ Thời Quân nữa rồi.

Điều này thật làm người ta nản lòng, tâm trạng vui vẻ vừa nãy của Hướng Sơ thoắt cái bay mất sạch. Cậu từ phòng ngủ của Tạ Thời Quân chạy qua phòng cho khách, nằm trên giường tiếp tục suy diễn về Tạ Thời Quân và Nhiễm Thu Ý.

Tối hôm qua cậu không ngủ, vội vã bay về Bắc Kinh rồi lại rong ruổi cả một đường, giờ đây ngả đầu lên giường mới cảm thấy buồn ngủ kinh khủng.

Trên gối có hương bạc hà thoang thoảng giống với mùi hương trên người Tạ Thời Quân, không chờ Tạ Thời Quân tắm xong cậu đã đặt đầu lên gối ngủ say rồi.

Chẳng rõ ngủ được bao lâu, Hướng Sơ mơ màng cảm nhận được có thứ gì đó cưng cứng nong nóng chen vào giữa đùi mình. Mới đầu nó chỉ ma sát nhẹ nhàng khiến cậu có hơi ngứa, sau đó biến thành ra vào liên tục, dùng lực càng lúc càng mạnh, sượt qua kẽ mông đâm lên tinh h0àn, đánh thức bộ phận đang ngủ say giữa hai ch@n cậu.

Song lại rất sướng, kh0ái cảm dần dà tích tụ, Hướng Sơ kẹp chặt đùi theo bản năng, vành tai chợt bị một thứ ướt nóng bao phủ.

Ý thức hỗn loạn, chấp chới trên lằn ranh giữa mê và tỉnh, dường như đây chỉ là một giấc mộng xuân mĩ miều, cảm giác ấy vừa khiến cậu lo sợ bất an lại vừa dẫn dụ cậu mê mẩn đắm chìm.

Hướng Sơ có cảm giác như mình đương lửng lơ vùi mình giữa làn mây, bị một bàn tay to vỗ về bằng kĩ xảo hết sức điêu luyện, bên tai cũng luôn văng vẳng tiếng dỗ dành dịu dàng, mỗi một nơi nhạy cảm đều được săn sóc tận tình. Cậu như thể đã đánh mất khả năng phán đoán, chìm trong màn dụ dỗ tựa thực tựa ảo này để rồi tiến bước vào bẫy rập của gã thợ săn, cuối cùng không kìm được kẹp chân b ắn ra.

Tính tình của thứ giữa đùi ngày một dữ dằn, Hướng Sơ lấy lại đôi chút ý thức, gắng gượng mở mắt ra lại chỉ nghe được một tiếng th ở dốc nặng nề. Tiếp sau đó, nơi bắp đùi hứng phải một bãi chất lỏng dính nhớp.

Lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng bảnh.

Hướng Sơ ngồi thừ người trong chăn, đoạn sờ lên tai phải của mình: “Ui…”

Đau, vành tai như bị côn trùng cắn vậy, thậm chí còn hơi sưng lên.

Cậu lại chui vào trong chăn quan sát giữa hai ch@n mình, bắp đùi bị cọ đỏ bừng, qu@n lót đã được thay sang cái mới, nhưng rộng hơn một cỡ, khỏi đoán cũng biết chắc là của Tạ Thời Quân.

Vậy nghĩa là, đoạn kí ức mơ hồ tối hôm qua kì thực chả phải mộng xuân gì hết…!

Hướng Sơ không khỏi đỏ mặt, cậu nghi ngờ có phải Tạ Thời Quân có đam mê kì lạ gì hay không mà phải này này nọ nọ nhân lúc cậu ngủ như vậy. Cứ quai quái thế nào ấy.

Đúng lúc này điện thoại trên đầu giường bỗng reo lên một tiếng, là tin nhắn từ Tạ Thời Quân.

– Tôi đi đón Tạ Di An rồi, lát nữa sẽ mua đồ ăn sáng về, em dậy rồi thì ra ban công tưới hoa giúp tôi nhé.

Hướng Sơ thở phào, cũng may là còn được bình tâm một lúc trước khi phải đối mặt với Tạ Thời Quân.

Cậu mặc quần áo xong bèn đi ra ban công, sau đó trợn tròn mắt ra.

Trên ban công nào có hoa gì cần tưới, chỉ có một chậu hoa nhựa do Tạ Di An làm trong tiết thủ công ở nhà trẻ. Tuy nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai cái qu@n lót đang phơi đập ngay vào mắt cậu kìa.

Cái to hơn đã sắp phơi khô rồi, cái nhỏ hơn thì còn đang ướt, nhìn là biết vừa mới giặt không lâu. Hướng Sơ đột nhiên ngộ ra, chả phải Tạ Thời Quân có đam mê kì lạ gì mà là anh đang trả đũa cậu, tại vì tối qua anh bị cậu trêu ghẹo làm dơ qu@n lót cho nên anh cũng phải làm cậu dơ qu@n lót một lần.

Sống nhiều hơn mấy năm đúng là có khác, cũng có thù tất báo gớm.

Hướng Sơ quay về phòng cho khách, bụm gương mặt nóng rực nằm vật ra giường, tức tối thầm nghĩ, làm dơ thì làm dơ đi, sao còn giặt giùm cậu nữa, còn phải lừa cậu ra ban công nhìn cho bằng được mới chịu, rõ rành rành là muốn cho cậu rước nhục vào người…

Thôi được, cậu chịu thua thật rồi.