Không quan tâm đến ánh mắt khác thường của người đi đường bên cạnh, Lâm Sảng ngửa đầu nhìn bầu trời quát to một tiếng.
Đây là một lần cuối cùng Lâm Sảng nộp đơn thất bại mà cuối cùng quyết tâm kết hôn.
Cô đi ra từ trong công ty ứng tuyển, trong tay nắm chặt mấy tờ sơ yếu lý lịch do cô dày công thiết kế.
Cách cô không xa, có một thùng rác hình tròn, Lâm Sảng giẫm lên giày cao gót, bước đi dài vài bước, vò sơ yếu lý lịch hai ba lần thành hình tròn rồi ném vào, sau đó lại căm giận mà trừng mắt nhìn cái thùng rác một cái.
Đây đã là lần thứ hai mươi tám cô bị từ chối rồi.
Hai mươi tám lần đó.
Con số đả kích người bao nhiêu.
Lâm Sảng hai mươi tuổi, mới tốt nghiệp từ một khu học viện cao đẳng, mang theo ước mơ về tương lai tốt đẹp, cô hăng hái bước chân vào thùng nhuộm xã hội lớn này, nhưng thực tế giống như sóng biển mênh mông mãnh liệt lần lượt đánh cô quay về, thương tích đầy mình. Tàn khốc, tàn nhẫn, thảm đạm, đều là từ hình dung mà trước mắt cô có thể nghĩ đến.
Khi cô đối mặt với từng đối thủ ít nhất là bằng cấp khoa chính quy, cô cũng vẫn không có buông bỏ, nhưng mà lúc phỏng vấn, một câu cuối cùng của người phỏng vấn quyết định số phận nhất định bị từ chối của cô.
Thật ngại quá, chỗ này của chúng tôi chỉ cần người có kinh nghiệm, chúng tôi không cân nhắc sinh viên tốt nghiệp thuộc khóa này.
Có kinh nghiệm? Dựa vào (*), cô vừa mới ra trường, có kinh nghiệm cái mông, chỗ này không giữ ông, tự có chỗ giữ ông, vì vậy, cô tiếp tục nộp sơ yếu lý lịch cho các công ty khác, nhưng kết quả là giống nhau. Sau này, thể xác và tinh thần của Lâm Sảng bị đả kích trước nay chưa từng có, sau đó nữa, cô liền hạ xuống một quyết tâm thật lớn.
(*) Dựa vào: nguyên văn là Kháo, có nghĩa là Tôi khinh hoặc Tôi thèm vào.
Tôi muốn kết hôn!
Lập tức, ngay lập tức.
“Cái gì? Con muốn kết hôn sao?” Lúc ba Lâm mẹ Lâm nghe thấy con gái cưng nói ra quyết định này, hai ông bà đều là sửng sốt, sau đó lại hỏi: “Con không có phát sốt chứ?”
Lâm Sảng cúi đầu xuống.
Sau đó, vẻ mặt hai ông bà mừng rỡ, lôi kéo tay của cô nói: “Kết hôn tốt kết hôn tốt, tục ngữ nói, phụ nữ làm giỏi không bằng gả tốt, nói cho mẹ, con rể tương lai của mẹ là ai?”
Lâm Sảng nhìn vẻ mặt hai ông bà chờ mong, khó khăn kéo ra một chút cười: “Con không biết!”
Hai ông bà bối rối!
“Tiểu Sảng, con là đang nói đùa với mẹ ư?” Vẫn là mẹ Lâm phản ứng kịp đầu tiên, vẻ mặt nghiêm nghị dò hỏi.
Lâm Sảng trịnh trọng nhìn vào mắt mẹ nói: “Mẹ, con không có đùa giỡn với mẹ, con là thật sự muốn kết hôn, mặc dù trước mắt con còn chưa có đối tượng kết hôn, nhưng lấy bề ngoài đoan trang trời sinh của con gái, nhất định sẽ có người bằng lòng.”
Mẹ Lâm chưa từng thấy con gái nghiêm túc như vậy, lập tức hiểu được lời này của cô cũng không phải là một câu nói đùa, không nhịn được nhìn về hướng chồng ngồi ở một bên không nói câu nào.
“Làm bừa, này hôn nhân tuy lớn mà nhỏ, sao có thể là trò đùa trẻ con của con chứ?” Ba Lâm là một giáo sư cao đẳng biết sâu, nhưng mà trong xương tủy vẫn là rất truyền thống, rất bảo thủ, nghe lời nói vô lễ đối với hôn nhân từ trong miệng con gái, đáy lòng ông dâng lên một ngọn lửa không tên.
“Ba, con không có đùa, con là thật sự thật sự muốn ổn định lại, thật sự.” Từ nhỏ ba đã yêu thương chính mình, lớn như vậy ngay cả nửa câu nặng lời cũng không nỡ nói, nhưng mà hôm nay, hình như cô thật sự chọc tới ông, nhưng cô cũng oan uổng mà.
Ba Lâm im lặng suy nghĩ nhìn con gái hồi lâu, ngắt đầu thuốc lá đứng dậy, không nói tiếng nào mà rẽ vào thư phòng.
“Lần này thật đúng là ba con tức giận.” Nhìn thấy cửa thư phòng bị đóng lại, mẹ Lâm lôi kéo tay của con gái than vãn một hồi, mặc dù giọng nói rất dịu dàng, nhưng vẫn làm cho Lâm Sảng nghe được một chút không vui.