Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 51

Nửa tháng sau, yêu tộc.

Trong một quán trà ở yêu trấn gần Tây Hải, có rất nhiều người đang ngồi trên mười cái bàn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một cái đuôi ở dưới thân nam nữ già trẻ chui ra.

Có đôi khi là một cái đuôi cáo, có đôi khi là đuôi sói, hoặc là trên đỉnh đầu sẽ chui ra một lỗ tai do biến hóa không tốt, lông xù xù vẫy vẫy, bị chủ nhân của thân thể bình tĩnh đè lại, tiếp tục cụng ly cụng chén, uống rất vui vẻ.

Mà ở một cái bàn trong góc tối, có một nam tử đội đấu lạp.

Nam tử chỉ cần một đĩa tôm, một đĩa củ lạc, còn có một bình nước chè xanh.

Vốn cũng không có gì, chỉ là trên người nam tử vẫn chưa được tiết lộ có biến hóa hoàn toàn hay chưa, đúng là từ trên xuống dưới đều là hình người, đây còn chưa tính, nam tử bưng nước chè lên lộ ra một đôi tay, trắng nõn thon dài, khi nâng tay uống trà động tác rất đẹp, ngay lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của yêu, chốc lát lại quét mắt nhìn qua.

Đây không phải là….. người trà trộn vào yêu tộc bọn họ chứ?

Hơn nữa trên người nam tử này cũng không ngửi thấy được hơi thở của yêu, không ít yêu tham ăn liếm liếm môi, mấy con lá gan lớn, liền liếc nhau, muốn lao lên, nếu thật sự không phải yêu, vậy thì bọn họ sẽ có được món ăn ngon.

Nhưng bọn họ lại không xác định, lỡ như là yêu mạnh, những tiểu yêu bọn họ lại nhận không ra, nếu tùy tiện nhào lên không phải là tìm chết sao?

Ngay khi bọn tiểu yêu đang do dự, đột nhiên có một thân ảnh bưng một bầu rượu lắc eo nhỏ đi qua, tới trước bàn của nam tử trẻ tuổi này, cũng không ngồi xuống, liền trực tiếp ngồi lên bàn, ghé lại gần lộ ra khuôn mặt yêu mị, một đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử, ý đồ muốn nhìn rõ khuôn mặt của nam tử được giấu dưới đấu lạp.

“Công tử một mình sao? Có cần ta cùng ngươi uống một ly rượu không?” lúc nữ tử nói xong, một cái đuôi cáo liền chui xuống gầm bàn, ôm lấy một cái chân của nam tử, cái đuôi lông xù cách quần áo cọ tới cọ lui.

“Không cần.” không biết nam tử làm gì, đuôi của nữ tử bị đâm một chút, lập tức rụt trở về.

Nữ tử cực kỳ tức giận khi nghe thấy giọng nói cực kỳ ngọt ngào của nam tử, rồi lại nhịn không được si mê tiếng nói này, cảm thấy thanh âm dễ nghe như vậy, chân thân so với một con cáo như nàng sợ là còn đẹp hơn, liền giận dữ nói: “Công tử rất vô tình, ta…..”

“Hồ đại nương, ngươi đã một đống tuổi không phải lại si mê một tiểu yêu trẻ tuổi đó chứ, ngươi nhìn một chút ngươi đã vài trăm tuổi ngay cả đuôi cũng không thu về được, không biết….. còn tưởng ngươi mới vừa thành tinh đó ha ha ha…..” Có yêu thấy một màn như vậy, nhịn không được ha ha cười, còn có yêu cũng bắt đầu nói lời thô tục, ầm ĩ tới mức khiến hồ yêu phải trừng bọn họ, tiếp tục đi ghẹo nam tử kia, không cho nàng xem, nàng càng muốn thấy khuôn mặt này.

Kết quả không đợi nàng ra tay, nhân tình của nàng con trâu yêu kia tiến vào nhìn thấy một màn này, tính tình bướng tỉnh liền nổi lên, trực tiếp vọt qua, giơ búa lên muốn đập vào đầu nam tử: “Người nào dám động vào người của lão ngưu ta?”

Thế nhưng lần này hắn chưa đập trúng vào nam tử, thân hình nam tử nhoáng lên một cái, liền lùi ra sau, nhưng lại bị yêu khí của con trâu tinh này thổi trúng, khiến cho đấu lạp trên đầu bị rơi xuống, nam tử nhanh chóng cúi đầu, lập tức một đầu tóc đen rơi xuống, che khuất đi thân hình cao to, chỉ là thân hình này cũng đủ cho người khác kinh diễm.

Ngay lập tức trong quán trà đều im lặng, chỉ là trong nháy mắt tiếp theo, liền nhìn thấy nam tử này ngẩng đầu, sau khi mọi người thấy rõ ràng khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi, lập tức không nhịn được mà mắng một câu, “Diễn cái gì chứ? Sao lại xấu thành như vậy?”

Những người còn lại lấy lại tinh thần cũng hít một ngụm khí lạnh, kỳ thật nam tử trẻ tuổi không phải xấu, chỉ là cả khuôn mặt của hắn đều bao phủ bởi một tầng vảy, cho dù có bao phủ cũng không có gì, bọn họ cũng không phải chưa nhìn thấy qua cá yêu, thế nhưng, khuôn mặt này có một nửa bị thiếu vảy, còn không đều nhau, đột nhiên nhìn thấy như vậy, cùng với thân hình của hắn khác nhau hoàn toàn, nên….. mới xấu tới mức như vậy.

Hồ ly tinh kia cũng choáng váng, nhìn nam tử trẻ tuổi này, lại nhìn lão yêu ngưu thô ráp nhà mình, nũng nịu một tiếng: “Thiết ngưu ca ngươi đã trở lại? đi nghỉ một chút đi, ta cho người hầm một bát súp cho ngươi, ngươi uống thêm hai chén nhé.” Xấu như vậy, so với Thiết ngưu nhà nàng thì của nhà mình vẫn tốt hơn.

Nam tử thật ra cũng không tức giận, cầm đấu lạp đội lên đầu một lần nữa, lại ngồi về vị trí của mình, tiếp tục từ từ ăn.

Nam tử đúng là Vân Bạch Liệt, hắn từ vực sâu Lệ Sơn tìm ra con đường quay về yêu tộc cũng tốn không ít công sức, hắn đem một nửa long châu cho Chu Kì Nghiêu hộ thân, còn lại một nửa tuy rằng có thể tự bảo vệ mình, nhưng vì phòng ngừa tiết lộ hơi thở của rồng sẽ dẫn dụ kẻ thù tới, hắn che dấu long châu đi, dùng thân phận của cá yêu để tới gần nơi này.

Thế nhưng hắn không định tiến vào Tây Hải, mà là tìm một người.

Hắn xác thực hơi thở trên người mình có thể dẫn dụ người nọ tới.

Vân Bạch Liệt vẫn ngồi ở chỗ kia chờ, hắn ngồi xuống liền mất hai canh giờ, đám yêu kia đến rồi đi, yêu sau lại nhìn tới hắn, vốn cũng hiểu kì hắn sao lại mang đấu lạp, dù sao bọn họ cũng là tiểu yêu,  cũng không quan tâm lộ ra những bộ phận biến hóa không hoàn chỉnh, mang một cái đấu lạp che che dấu dấu ngược lại lại khiến cho người khác tò mò.

Có tiểu yêu bĩu môi, nói ra đó là một cá yêu, bộ dạng rất xấu, chắc là sợ dọa tới yêu khác, nên mới đội đấu lạp.

“Xấu? xấu đến mực nào chứ? Ta sao chưa bao giờ nghe qua cá yêu xấu chứ?” tiểu yêu vừa tới tò mò hỏi.

“Ai biết được? có lẽ là bị sợ hãi, ngươi không biết, từ vài năm trước Đông Hải bị yêu long nhập ma kia huyết tẩy, rất nhiều tộc nhân của long tộc đã bị kinh sợ, có nghe nói chính là bộ dạng này, nhìn thật đúng là rất xấu.”

“Ngươi nói như vậy ta cũng nhớ tới, đã nhiều năm như vậy, lại nói Đông Hải thực thảm, nghe nói không có một tộc nhân nào sống sót, chết hết, chỉ tiếc cho vị công chúa Tây Hải kia, còn chưa kịp qua đó mà phu quân tương lại đã chết, công chúa này thật đúng là si tình, nghe nói vì vị điện hạ Đông Hải kia mà vẫn không chịu lấy chồng, lúc này, lão long vương Tây Hải đã nhịn không được, muốn thay công chúa chọn rể, nghe nói có rất nhiều điện hạ thủy tộc tới đây không ít, đều muốn lọt vào mắt xanh của công chúa, trong khoảng thời gian này Tây Hải quả nhiên là náo nhiệt…..”

“Không sai, vị nhị điện hạ kia nếu không xảy ra chuyện gì, sợ là đã sớm thành hôn.”

“Ai nói không phải đâu? Đây đều là mệnh…..”

“…..”

Thanh âm thì thâm của tiểu yêu nói chuyện truyền tới, ngón tay nắm chén trà của Vân Bạch Liệt siết chặt.

Nhưng Vân Bạch Liệt cũng không làm gì, chỉ là ngồi ở chỗ kia, mãi cho tới khi trời đã tối, rốt cục trong quán trà đã thay đổi từng đợt tiểu yêu khác nhau, lại đưa một người tới, người nọ cũng đội một cái đấu lạp, che khuất hơn nửa khuôn mặt, cúi đầu đi vào, ngồi ở nơi không xa Vân Bạch Liệt lắm, lên tiếng chỉ cần một bình trà.

Vân Bạch Liệt lơ đãng nâng mắt, tầm mắt nhìn về phía người nọ, nhìn thân hình và thanh âm kia, thờ dài nhẹ nhõm một hơi, ban đầu hắn nghĩ mình ít nhất phải đợi hai ba ngày, không nghĩ tới ngày đầu tiên đã chờ được.

Lúc này Vân Bạch Liệt mới đứng dậy, khi đi qua người người nọ, hơi thở trên người đậm một chút, lại trong nháy mắt tan biến hết, bởi vì đứng gần nên người nọ ngửi thấy được, thân thể liền cứng đờ, nhanh chóng lại thoải mái lại, nhìn Vân Bạch Liệt đi ra ngoài, cũng không đuổi theo, chờ nước trà đưa tới, bởi vì lúc trước đã có Vân Bạch Liệt tạo hình, hồ yêu cũng không có hứng thú nhìn: “Vị cá gia này, có muốn gì nữa không?”

Nam tử lắc đầu, cũng không đụng vào chén trà, trực tiếp cầm bình trà lên, uống sạch một hơi, sau đó trả bạc rồi bỏ đi.

Hồ yêu phản ứng lại, nhìn bình trà kia: bệnh thần kinh sao? Nàng làm yêu mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trâu uống nước như vậy.

Ngưu yêu ở một bên cọ lại đây, nhìn ra tâm tư của nàng, lập tức thật thà nói: “Không, nương tử, lão ngưu ta cũng không uống như vậy!”

Sau khi Vân Bạc Liệt ra ngoài cũng không đi xa, không bao lâu quả nhiên nhìn thấy nam tử đi ra theo, hắn tiếp tục đi về phía trước, chờ sau khi bầu trời đã tối đen, nhanh chóng đi tới nơi rất hẻo lánh, lúc này mới ngừng lại.

Nam tử nhanh chóng đi theo, đứng phía sau hắn, không xác định rồi lại nhịn không được trong thanh âm mang theo mong đợi: “ngươi….. ngươi là ai? Chủ tử, có phải ngươi không?”

Vân Bạch Liệt xoay người lại không lên tiếng.

Nam tử nhìn Vân Bạch Liệt mày liền cau chặt, hắn ý thức được không đúng, đột nhiên xoay người muốn đi, Vân Bạch Liệt rốt cục nhịn không được lấy xuống đấu lạp ở trên đầu: “Chu Viêm, ta không phải đại ca.”

Chu Viêm nghe thấy thanh âm này, liền vội vàng quay đầu, khó có thể tin nhìn Vân Bạch Liệt: “ngươi…. Tam điện hạ? ngươi là tam điện hạ? nhưng không phải….. không phải ngươi bị hoàng đế kia mang đi rồi sao? Sao ngươi lại trở về?”

Vân Bạch Liệt nhìn Chu Viêm, lộ ra nụ cười sầu thảm: “Đại ca vì báo thù mà không sợ hãi chút nào, ta làm sao có thể trốn ở dưới cánh chim của hắn tham sống sợ chết được?”

Chu Viêm đem đấu lạp trên đầu lấy xuống, đôi mắt phiếm hồng, hắn trở về lâu như vậy, lại căn bản không tìm được tung tích chủ tử, hắn nghe nói Tây Hải công chúa kia một lần nữa chọn rể, hắn lo lắng chủ tử muốn báo thù mà trà trộn vào, liền nhanh chóng chạy tới đây, không nghĩ tới….. lại gặp lại tam điện hạ.

Kỳ thật hắn còn có chút lo lắng, hắn sợ chủ tử….. đã chịu độc thủ rồi.

Cho nên cảm thấy một hơi thở của chủ tử hắn liền nhanh chóng chạy tới đây, cũng không nghĩ tới là tam điện hạ.

Chu Viêm hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế bản thân: “Điện hạ, nơi này rất nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi về trước, chuyện tìm chủ tử cứ giao cho ta là được.” tam điện hạ là người thân duy nhất của chủ tử, hắn không thể để cho tam điện hạ gặp chuyện không may được.

Vân Bạch Liệt lắc đầu: “lần này ta dẫn ngươi tới đây, không phải muốn đi Tây Hải, mà là…. Muốn ngươi giúp ta hỏi thăm một người.” năm đó lúc gặp chuyện không may, Chu Viêm vẫn ở Tây Hải nên mới tránh thoát được một kiếp, sau đó bởi vì đi khắp nơi tìm không được đại ca, cho nên kỳ thật hắn vẫn luôn ở yêu tộc, nên đối phương hiểu biết chuyện ở yêu tộc rõ ràng hơn hắn.

Chu Viêm sửng sốt: “Tam điện hạ ngươi muốn tìm ai?”

Vân Bạch Liệt hít sâu một hơi, đáy mắt có ánh sáng kỳ lạ: “….. con yêu long nhập ma năm đó chịu tội oan huyết tẩy cả long tộc kia, ta phải biết được, hắn bị nhốt ở nơi nào?”

Chu Viêm nhìn Vân Bạch Liệt cách đó không xa, không biết vì sao cả người lại run lên, hắn cảm thấy không đúng, “Tam điện hạ, ngươi, ngươi…. Muốn làm gì?”

Vân Bạch Liệt nhìn hắn, một đôi mắt trong đêm tối hiện ra ánh sáng lạnh, chỉ là một ánh sáng màu máu đang nhấp nháy dưới ánh sáng này: “Đương nhiên là…. Thông đồng làm bậy.”

Ba tháng sau, tại nơi đáy biến không xa hải vực Tây Hải, Vân Bạch Liệt theo tin tức Chu Viêm tìm hiểu được, rốt cục lẻn vào chỗ sau nhất của đáy biển, nơi đó có một con ác yêu đang bị giam cầm, tầng tầng xiềng xích cùng phong ấn khóa hắn lại trong này.

Vân Bạch Liệt tránh đi tầng tầng thủ vệ rốt cục đột phá tầng cuối cùng tiến vào bên trong, một lần nữa hắn biến thành hình người, lòng bàn chân dẫm nát cát đá dưới đáy biển, đi về phía nam tử đang bị quấn quanh bởi xiềng xích và bốn phía bị che kín phong ấn, nam tử bị giam trong một phong ấn trong suốt, Vân Bạch Liệt đi qua nam tử vẫn cúi đầu, buông đầu xuống giống như đang ngủ.

Cứ ngồi xếp bằng như vậy, y bào màu đen trên người làm cho cả người hắn mang theo tà khí đáng sợ, quanh thân bao phủ khí đen, quanh quẩn bốn phía, giống như những khí đen này sẽ lập tức nuốt chửng lấy hắn.

Khi Vân Bạch Liệt tới gần, người nọ chắc là đã nhận ra, hắn từ từ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt, chỉnh thể khuôn mặt của nam tử cực kỳ đẹp trai, nhưng khi cặp mắt kia mở ra, đó là một đôi mắt màu máu kỳ lạ và hấp dẫn.